“Mặc Vận, ngươi có cảm giác được thổ thần thần bài khí tức không, minh châu
quần sơn này lớn như vậy, chúng ta đi đâu mà tìm chứ?” Long Nhất dùng ý niệm
nói.
“Không có.” Mặc Vận trả lời ngắn gọn.
Lúc này, vài thụ nhân từ trong rừng đi ra, cung kính hướng Long Nhất hành lễ,
mời hắn cùng Tiểu Y đến thụ nhân tộc làm khách.
Thụ nhân là chủng tộc do thiên địa linh khí dưỡng dục mà thành, từ linh mộc
tiến hóa ra, nhánh cây thành tay, rễ cây thành chân, có thể tự do tại thổ
nhưỡng di động, thực lực vô cùng cường đại, ngoài ra còn có khả năng chỉ huy
thụ mộc tiến hành công thủ, thụ nhân một khi đạt tới năm ngàn tuổi, có thể bỏ
đi thân thể hiện tại hóa thành hình người.
Long Nhất cho rằng thụ nhân sinh sống đã lâu bên trong minh châu quần sơn, nói
không chừng bọn họ biết được một ít tin tức của thổ thần, liền cùng Tiểu Y đi
theo thụ nhân tiến vào bên trong sơn lâm.
Minh châu quần sơn đa phần là nguyên thủy sâm lâm, cũng chỉ có nguyên thủy sâm
lâm mới có thể dựng dục một chủng tộc thụ nhân như vậy. Một thụ nhân cường
tráng đặt Long Nhất cùng Tiểu Y lên trên đầu, khiến cho bọn họ vừa hành tẩu
vừa hân thưởng minh châu quần sơn phong cảnh.
Nguyên thủy sâm lâm thì có nguyên thủy sâm lâm phong tình, rất nhiều đại thụ
cao trăm thước, cành lá rậm rạp che bầu nhật nguyệt, sâm lâm âm u ẩm ướt, một
cây cố mộc mười người ôm không hết đi tới, thân nổi lên từng đạo thâm khảm,
bên trong thâm khảm tràn đầy độc tính, vô cùng nguy hiểm.
Theo như mọi người nói, sâu bên trong minh châu quần sơn còn ẩn nặc rất nhiều
mãnh thú, trong đó không ít thực lực đạt tới cấp S siêu ma thú. Nếu là trước
kia, Long Nhất vừa nghe không chừng vô cùng hưng phấn, nhưng hôm nay với hắn
bất đồng, siêu ma thú đối hắn mà nói không có bất luận cái gì khiêu khích,
điều duy nhất hắn quan tâm chính là lời nói của thiên ma vương rằng ngày nào
đó sẽ đột nhiên mang theo trăm vạn ma binh ám cảnh, cho nên trước mắt hắn phải
thu thập cho đủ bảy khối thần bài.
Nửa ngày sau, nhóm hơn mười thụ nhân đưa hắn đến bên bờ một hồ nước. Bình
thường thụ nhân tộc nhân phân tán bảo hộ sơn lâm, chỉ có tộc trưởng phát xuất
mệnh lệnh mới có thế đến bên hồ tụ tập.
« Hồ nước này có chút cổ quái. » Mặc Vận đột nhiên trong ý thức hải Long Nhất
nói.
Long Nhất nghe nói vậy, từ mi tâm tản mát ra tinh thần lực thâm nhập vào bên
trong hồ. Vừa muốn xâm nhập thì một cổ linh khí khổng lồ vọt lên, mang tinh
thần lực của hắn đánh tan.
“Linh khí thật mạnh. E rằng đáy hồ có cái gì nghịch thiên địa.” Long Nhất a a
cười nói. Ý niệm muốn lập tức tham cứu đến tận cùng.
“Nồng nặc địa linh khí. Chẳng lẽ…” Mặc Vận cũng lẩm bẩm nói.
“Chẳng lẽ cái gì?” Long Nhất kỳ quái hỏi.
“Không có gì. Ngươi xem, Thụ nhân tộc trưởng tới rồi.” Mặc Vận khéo léo chuyển
đề tài.
Thụ nhân tộc trưởng gần tám ngàn tuổi, sớm đã có thể hóa thành hình người. Một
mái đầu lục sắc cùng chòm râu rậm rạp, khuôn mặt đầy những nếp nhăn, trong tay
cầm một thụ căn ma pháp trượng.
“Lôi thần tôn kính. Thụ nhân tộc trưởng Mộc Hòe thay mặt minh châu quần sơn
sinh vật hoan nghênh người đã đến.” Mộc Hòe tộc trưởng cung kính hành lễ. Lúc
này mấy thanh nhiên thụ nhân tiến rễ cây vào thổ nhưỡng, các chi cấp tốc tăng
trưởng. Từ những nhánh cây nhanh chóng đâm hoa, một số khác tạm thành một bộ
trác tử, bên trên kết thành minh châu quần sơn hoa quả. Vô cùng thần kỳ.
“Mộc Hòe tộc trưởng không cần khách khí, hôm nay ta…à… bổn thần chỉ là ghé
ngang qua đây, tìm kiếm một số thứ.” Long Nhất hắc hắc cười ngồi xuống, không
khách khí ăn lấy vài quả.
Ăn được hai quả, Long Nhất vẻ mặt quái dị ngừng lại, quả tiên hồng quả tử quả
nhục mới mang đến này, trông cực kỳ ngon mắt, càng khiến hắn kỳ dị chính là
bên trong quả tử còn có sung túc linh khí tồn tại, rất giống với linh khí ban
đầu hắn gặp phải dưới hồ.
“Không biết lôi thần muốn tìm gì, thụ nhân tộc có thể giúp được tuyệt không
chối từ.” Mộc Hòe hỏi, cũng không chú ý biểu tình của Long Nhất.
Long Nhất thu lại tâm tình, nói: “Bổn thần muốn tìm một vật biến mất tại
Thương Nguyệt đại lục thổ thần thần bài.”
“Thổ thần thần bài? Mộc Hòe tại Thương Nguyệt đại lục từng nghe qua truyền
văn.” Mộc Hòe trầm tư trong chốc lát, nói.
“Không biết Mộc Hòe tộc trưởng có biết nơi nào linh khí tụ tập, tại nơi của
thổ thần thần bài cỏ kỳ hoa dị quả sinh thành. Vừa rồi bổn thần ăn quả này
chợt phát hiện bên trong ẩn chứa nồng đậm linh khí, không biết quả này ở đâu.”
Long Nhất mục quang chợt lóe, hỏi. Trong lòng lại nghĩ hẳn là do nguồn linh
khí bí mật giữa hồ, dám khẳng định thổ thần thần bài không ở trong này. Bởi vì
nếu có, Mặc Vận đã sớm nhận ra.
Mộc Hòe rùng mình, ánh mắt nhìn về giữa hồ. Đây chính là thánh địa thụ nhân
tộc, nước bên trong hồ chính là thánh thủy, thụ nhân tộc bị thương chỉ cần hấp
thu thánh thủy rất nhanh khôi phục. Hơn nữa thụ nhân tộc tâm tính thuần thiện,
bình thường bất luận ma thú quần sơn bị thương đều có thể đến hồ uống nước này
mà tu dưỡng, chỉ cần hai ngày sẽ lập tức khôi phục. Chẳng lẽ toàn bộ công hiệu
thần kỳ đều là kết quả của thổ thần thần bài.
Mộc Hòe dẫn Long Nhất cùng Tiểu Y đi vào bên bờ hồ. Bờ hồ sinh trưởng vài khỏa
quả thụ, mặt trên hồng diễm cùng loại với quả mà Long Nhất vừa ăn khi nãy.
“Mộc Hòe tộc trưởng có thể hay không cho phép bổn thần tiến xuống hồ tra xét.”
Long Nhất hỏi.
Mộc Hòe tộc trưởng liền gật đầu đồng ý. Lôi thần cùng thổ thần đều là một
trong thất đại chủ thần, như vậy lôi thần muốn tìm thổ thần thần bài cũng
không có gì bất thường.
Long Nhất nhìn ánh mắt Tiểu Y. Hai người đồng thời tiến nhập vào bên trong hồ
nước.
Hồ nước trong vắt, kỳ quái nhìn không thấy một con nhân ngư, thậm chí sinh vật
trong nước cũng không có.
Tiểu Y gắt gao nép vào một bên Long Nhất, bọn họ được một vòng năng lượng tráo
vây quanh, trông giống như một quả cầu khí bình thường. Nhìn tầng tầng vầng
sáng bên trong hồ nước, Tiểu Y tưởng tượng nàng cùng Long Nhất ở trong đó
phiêu phù, tự dưng sinh ra cảm giác lãng mạn. Nữ nhân cùng nam nhân hoàn toàn
bất đồng, vô cùng cảm tính, dễ dàng đi theo cảnh tượng cùng lời nói sinh ra đủ
loại tốt đẹp ảo tưởng.
Long Nhất theo chỉ dẫn của Long Nhất tiến đến nguồn phát ra linh khí. Linh khí
này rất kỳ lạ, nếu ngươi ý đồ công kích hoặc phân tích hắn, hắn sẽ tự động
phòng vệ công kích, nếu ngươi thả ra năng lượng vô hại, hắn sẽ dung nạp đồng
hóa năng lượng này.
Hồ nước này so với tưởng tượng sâu hơn rất nhiều, bơi xuống mấy ngàn thước vẫn
chưa thấy đáy. Kỳ lạ hơn nữa là không cảm nhận được thủy áp, tựa hồ thủy áp
một ngàn thước cùng thủy áp một thước giống như nhau.
Đến khi Long Nhất cùng Tiểu Y hạ xuống vạn thước, nhìn thấy được hắc nga noãn
thạch phủ kín đáy hồ. Đáy hồ có mấy trăm dòng suối lớn nhỏ phun trào ra, bên
trong mang theo vô cùng nồng đậm linh khí. Linh khí trong hồ nước bởi vậy mà
hình thành.
“Mặc Vận, ta cho rằng ngọn nguồn linh khí là từ linh tuyền này phát ra.” Long
Nhất dùng ý niệm nói.
“Đào nó ra.” Mặc Vận nhàn nhạt truyền đến vẻn vẹn mấy chữ.
“Đào?” Long Nhất hai mắt trắng dã, mạch nước tung hoành lần lượt thay đổi,
muốn đào chắc cũng phải tới năm khỉ tháng ngựa mới tìm được ngọn nguồn của nó
a. Mà Mặc Vận cũng không động tĩnh, hơn nữa nghe ngữ khí của nàng tựa hồ có
điểm không bình thường.
“Đào thì đào, Long Nhất ngưng chưởng thành nhận, hướng trung ương dòng chảy bổ
xuống. Dòng chảy bị công kích tự động phòng hộ, một chưởng đi xuống chỉ lấy ra
một điểm bùn đất.
Long Nhất phí hết khí lực đào mất nửa ngày, mới đào được hố sâu chừng một
thước. Nếu phía dưới không tìm được nghịch thiên bảo bối thì thật là phí công
a.
Tiểu Y đứng bên cạnh Long Nhất, nàng cũng sớm nhận thấy linh khí này không tầm
thường. Nhìn linh tuyền Long Nhất thật vất vả mới tìm được, đôi đồng tử gần
như trong suốt một trận kỳ lạ luân chuyển, ngân ti cũng thất thần phiêu vũ.
Trước mặt nàng hiện lên đồ diện không rõ ràng, đó là một linh vụ nhiễu nhiễu
địa phương, mơ hồ có thể thấy được Long Nhất bóng dáng cao ngất trong đó, phía
trước Long Nhất là một vật thật lớn và mơ hồ, khi nàng muốn thấy rõ ràng hơn
thì tâm thần nhất loạn, phun ra một ngụm máu tươi.
“Tiểu Y, ngươi làm sao vậy?” Long Nhất thấy Tiểu Y bỗng dưng thổ huyết, trong
lòng không khỏi kinh hãi.
“Thiếu gia, không cần đi, không cần đi tới…” Tiểu Y sắc mặt tái nhợt, hoảng
loạn bắt lấy đại thủ Long Nhất, lời vừa nói xong liền hôn mê đi.
“Mặc Vận, rốt cuộc sao lại thế này?” Long Nhất quát lên trong ý thức hải.
“Nàng ta ý đồ giúp ngươi dự trắc, kết quả bị phản phệ, nghỉ dưỡng một lúc sẽ
không việc gì, ngươi mang nàng ta đi lên rồi tiếp tục công việc.” Mặc Vận nói.
Long Nhất ánh mắt lóe lên một tia âm trầm, Tiểu Y bảo hắn không cần đi đâu?
Nàng rốt cuộc thấy được cái gì mà hoảng loạn như thế? Còn có Mặc Vận vì sao
đột nhiên có điểm không bình thường.
Các loại ý niệm chuyển loạn trong đầu. Long Nhất đưa Tiểu Y lên mặt hồ, căn
dặn Mộc Hòe tộc trưởng chiếu cố nàng ta, linh khí đối kháng kia càng đào càng
sâu.
“Ngươi hoài nghi ta?” Đương Long Nhất đào xuống hơn mười thước thì thanh âm
Mặc Vận nhàn nhạt vang lên. “Ta…”
“Ngươi không cần phủ nhận.”
“Ta không phủ nhận, ngươi không biết là hành vi ngôn ngữ của ngươi trở nên kỳ
quái sao? Phía dưới tựa hồ có thứ ngươi cấp bách muốn tìm được hoặc nhìn
được.” Long Nhất nhàn nhạt nói, đôi tay vẫn không dừng lại.
Mặc Vận trầm mặc một hồi lâu, nói: “Nếu ngươi hoài nghi, ngươi có thể không
đào nữa.”
“Vấn đề là ta cũng muốn biết phía dưới đến cùng là cái thứ gì mà có thể khiến
hắc ám chi thần đại nhân thất thố.” Long Nhất lời lẽ đầy chông gai, rõ ràng
đối với Mặc Vận bất mãn.
“Là ngươi trách ta không nói cho ngươi sao, đến lúc đó tự nhiên ngươi sẽ hiểu
được.”
Long Nhất đánh thêm một chưởng, đột nhiên đáy hồ một trận chấn động, hố sâu
sụp đổ, từ linh tuyền rộng mấy thước trong sát na phún xuất ra một cột nước,
mang hắn nhập vào bên trong.
Sau khi linh tuyền phúc xuất ra lại hình thành một trận hấp lực cực lớn, hố
sâu trong chớp mắt trống rỗng…
“Phanh” một tiếng, Long Nhất đầu óc choáng váng, rùng mình đi lên, cảnh tượng
trước mắt cũng không phải do loạn trí mà thành. Đây là một cái không động dưới
lòng đất, bên trên từng dòng khê lưu chảy qua, cả không gian nồng đậm tinh vụ,
mông lung như mộng ảo.