Long Nhất ra khỏi Hải Hoàng cung, bước chân liền chậm lại, cẩn thận trầm tư
một phen, rồi liền phi tới Mễ Lạc tộc đại trạch.
Long Nhất bàn bạc với tộc trưởng Mễ Lạc tộc rất lâu, còn về phần bọn họ rốt
cục là bàn bạc gì, không ai biết cả. Sau đó hắn vội vàng gặp Bích Phỉ và Tiểu
Mễ một lần, rồi liền chạy về mỏ bỏ hoang tại ngoại thành Hải Hoàng thành.
Lúc này trong mỏ hoang đả là một biển người chật ních, đó là một vạn cao thủ
các tộc tại Thương Lan đại lục, đối với những người chưa bao giờ tới Hải Để
thành như họ mà nói, nơi đây hết thảy đều rất là mới lạ.
“Thái tử điện hạ.” Nhìn thấy Long Nhất quay lại, các cao thủ nhận ra hay không
nhận ra đều cung kính chào đón.
Long Nhất chia một vạn cao thủ này ra làm ba lộ nhân mã, lộ đầu tiên tiềm tàng
dưới cứ điểm trong lòng đất tại nơi Thánh Linh tùy thời hành động, lộ thứ hai
theo Long Nhất tiến nhập vào trong thể nội Thiên Ma vương, trong sát na hắn
phá phong ấn tiến hành công kích linh hồn hắn, những người này nhất định phải
là cao thủ đỉnh cấp, nổi tiếng gần xa mới được, lộ cuối cùng chính là những
người còn lại, toàn bộ đi vào Hải Để sâm lâm, hủy diệt bản thể của Thiên Ma
vương sau khi sống lại.
Sau khi an bài đâu đấy, Long Nhất liền thống lĩnh lộ nhân mã đầu tiên thông
qua truyền tống ma pháp trận tới cứ điểm dưới lòng đất tại nơi Thánh Linh.
“Thiết Sa, cứ điểm dưới lòng đất không có cái gì dị thường chứ.” Long Nhất đem
đám người này cải trang vào trong đám trọng khải vệ sĩ rồi sau đó hỏi Thiết
Sa.
“Bẩm chủ nhân, sau khi Ma Sa từ thông đạo kia quay trở lại, hạ mấy mệnh lệnh
điều động sa vệ, xem ra là muốn động thủ rồi.” Thiết Sa hồi đáp.
Long Nhất cười, sợ rằng sau khi Thiên Ma vương phá bỏ phong ấn, Ma Sa tất
nhiên là sẽ phối hợp hành động với Thiên Ma vương để tiến hành thanh lý toàn
bộ hải tộc.
“Thiết Sa. Việc cứ điểm dưới lòng đất ngươi phải trông nom cẩn thận cho ta, ta
không cho phép ngươi có bất cứ sai lầm nào.” Long Nhất nói với Thiết Sa.
“Chủ nhân yên tâm, Thiết Sa cho dù liều mạng cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ chủ
nhân đã giao.” Thiết Sa cam đoan.
Long Nhất gật đầu, nhìn vào cái nhà máy ma pháp trong hố sâu vẫn đang hối hả
bận bịu, không tự giác mà nhíu mày, tâm lý không biết vì sao lại có chút buồn
bã.
Quay về nơi ở của Thiết Sa. Long Nhất vốn muốn thông qua truyền tống trận lập
tức quay về mỏ hoang, nhìn thấy công chúa Mã Toa đang bị giam trong cấm chế,
nghĩ một chút liền giải khai cấm chế của nàng. Lúc bắt đầu hắn vốn muốn dùng
nàng làm con cờ, nhưng Hải Hoàng vì Bích Hải thần phách mà ngay cả vợ mình
cũng có thể hạ thủ, một đứa con gái có lẽ cũng chả quý trọng được bao nhiêu,
vì lợi ích cũng có thể đem nàng hi sinh.
Mã Toa thấy Long Nhất, lạnh nhạt nhìn lên thạch bích đến ngây ra.
“Đợi việc Thiên Ma vương xong rồi, ta có thể thả nàng đi.” Long Nhất nói với
Mã Toa.
Mã Toa không nói gì, tựa hồ căn bản không có nghe thấy lời Long Nhất.
Long Nhất chau mày, liền chuẩn bị tiến vào trong ma pháp trận.
“Ta có thể giao phương thức tổ hợp ma tinh hạch khởi động Thôn Hải thú cho
ngươi, nhưng hi vọng ngươi giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho phụ hoàng của ta.” Mã
Toa đột nhiên mở miệng. Trong lời nói không có một điểm cảm tình, ánh mắt cũng
không thèm nhìn Long Nhất, tựa hồ như nói với không khí vậy.
Tròng mắt của Long Nhất ngưng lại, phương thức tổ hợp ma tinh hạch khởi động
Thôn Hải thú? Đây ngược lại lại là một thứ dụ người. Bất quá hắn không thể
không bội phục tài trí của Mã Toa, thậm chí khiến cho hắn giật mình một phen,
như vậy xem ra nàng đối với phụ hoàng của nàng không phải là không hiểu, mà từ
trước tới nay đều không dám tin.
“Nàng tại sao lại biết phụ hoàng nàng nhất định sẽ bại dưới tay ta?” Long Nhất
cười hỏi.
“Trực giác, phụ hoàng ta không phải là đối thủ của ngươi.” Mã Toa lạnh lùng
nói.
“Nếu như phụ hoàng nàng nguyện ý, ta trái lại có thể tha cho ông ta một mạng.
Bất quá trước mắt, nàng phải nói cho ta biết Thôn Hải thú ở nơi nào? Số lượng
bao nhiêu?” Long Nhất ngồi đối diện Mã Toa cười nói.
“Ta không biết.” Mã Toa không chút do dự đáp.
“Ta rất khó để mà tin, nàng nếu không biết vậy làm sao mà thiết kế ra được
phương thức tổ hợp ma tinh hạch khởi động Thôn Hải thú?” Long Nhất nói.
“Không tin ta cũng không có biện pháp gì.” Mã Toa lạnh nhạt nói.
Long Nhất lườm Mã Toa, ha ha cười nói :” nàng rất thông minh, nếu như tìm
không ra Thôn Hải thú. Cho dù nàng nói cho ta phương pháp tổ hợp ma tinh hạch
cũng chẳng làm được trò trống gì, ngược lại nàng còn có thể trao đổi một điều
kiện với ta, thêm nữa, phương thức tổ hợp ma tinh hạch khởi động Thôn Hải thú
nàng cho ta mười thì có tám chín phần là thiếu mất thứ gì đó, nếu phụ hoàng
nàng khởi động Thôn Hải thú chiếm mất tiên cơ của ta, cái nàng cho ta cũng chả
có tác dụng rắm thối gì cả.
Mã Toa, kỳ thật nàng vẫn luôn lưu lại một tia hi vọng đối với phụ hoàng của
nàng, hi vọng người chiến thắng sau cùng là ông ta, ha ha. Bất quá, sợ rằng
nàng phải thất vọng rồi.”
Vẻ mặt lạnh nhạt của Mã Toa cuối cùng cũng có chút dao động, nàng quay đầu lại
nhìn Long Nhất, con mắt xanh biếc như muốn nhìn thấu hắn.
“Long Nhất, ta đã đánh giá thấp ngươi rồi.” Mã Toa nói.
“Không đánh giá cao là được rồi, như vậy ta sẽ xấu hổ lắm đó.” Long Nhất có
chút đắc ý cười nói.
“Long Nhất, cái điều kiện vừa rồi còn hiệu lực không? Ta cam đoan giao cho
ngươi phương thức chân thật một trăm phần trăm.” Mã Toa nói.
“Được.” Long Nhất cười nói, việc này đối với hắn chẳng có tổn thất gì, Hải
Hoàng nếu tự tìm đường chết thì không thể trách hắn không tuân thủ lời hứa.
Lấy được phương thức tổ hợp ma tinh hạch khởi động Thôn Hải thú, Long Nhất
phân phó Thiết Sa trông Mã Toa cho tốt, rồi liền thông qua truyền tống trận
quay về mỏ bỏ hoang.
“Tiểu tử, bọn ta tìm được một tên hải tộc, hắn nói là bằng hữu của ngươi.” Mộ
Dung bác dẫn theo một tên hải tộc ném tới trước mặt Long Nhất.
“Tạp Nhĩ, sao ngươi lại tới đây?” Long Nhất nâng Tạp Nhĩ có chút bê bết lên,
trong mắt lóe lên một tia vui mừng.
“Là phụ thân bảo ta đến, người nói để ta đi đưa cao thủ của các người tới mai
phục tại khu vực phụ cận Hải Để sâm lâm.” Tạp Nhĩ trừng mắt với Long Nhất cười
nói.
Long Nhất cười ha ha, quả nhiên là như thế, biết rõ Mễ Lạc tộc trưởng này,
ngoài mặt thì kêu là bảo trì trung lập , nhưng lại âm thầm gia nhập phe Hải
Hoàng không phải là một tộc trưởng cam chịu làm bù nhìn, ông ta cũng có dã
tâm, hơn nữa dã tâm vô cùng lớn, chỉ bất quá ông ta cố che dấu.
“Phụ thân ngươi còn nói gì nữa không?” Long Nhất nhẹ giọng hỏi.
“Phụ thân nói để cho ngươi yên tâm, người sẽ có chừng mực.” Tạp Nhĩ cũng hạ
thấp giọng nói.
Có chừng mực là tốt nhất, nếu không cũng chỉ có con đường chết mà thôi. Long
Nhất cười hắc hắc, lại khiến cho Tạp Nhĩ cảm thấy một trận âm hàn không tên.