Phong Lưu Pháp Sư – Chương 600: Thánh Linh chi địa ( nơi Thánh Linh ) – Botruyen

Phong Lưu Pháp Sư - Chương 600: Thánh Linh chi địa ( nơi Thánh Linh )

Mấy người Long Nhất nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy một cái đại động rộng khoảng
mười mét đột ngột xuất hiện ở sâu trong khu rừng phía trước, đen ngòm không có
một điểm ánh sáng.

Cũng không biết vì cái gì, trong lòng Long Nhất lại nổi lên một cảm giác không
tên, ở trong đó tựa hồ như có thứ gì đó hấp dẫn hắn.

“Mọi người có cảm thấy cái đại động này thoạt nhìn có chút quỷ dị hay không?”
Á Mỹ đánh giá cái đại động sâu dường như không thấy đáy, chần chừ hỏi.

“Có một chút, con Lục thiên ô tặc kia không phải là ở bên trong chứ.” Tư Giai
Đặc nói.

“Tuyệt đối không có khả năng, ngươi không thấy chỉ một cái xúc tu của con Lục
thiên ô tặc đã to trăm mét rồi, cái động này chứa một cái xúc tu nhỏ nhất của
nó còn không đủ nữa là.” Tạp Nhĩ nói.

Long Nhất khoát tay, năm quả quang cầu lơ lửng giữa đáy biển, mặc dù quang hệ
ma pháp nguyên tố trong nước biển rất ít, nhưng để duy trì mấy quả quang cầu
thì lại có dư. Ngón tay búng một cái, năm quả quang cầu theo tinh thần lực của
Long Nhất bắn vào trong hướng đại động.

Quang cầu tiến vào trong động ước chừng trăm mét, gặp phải trở ngại liền vụt
tắt.

“Long Nhất, có cần vào trong xem xem không?” Á Mỹ quạt hai cái vỏ trai màu
tím, xem bộ dạng thì hình như nàng đối với cái đại động này có hứng thú.

“Ta muốn vào xem sao, các người có ý kiến gì không?” Long Nhất nhìn mọi người,
kỳ thật tại cái Hải Để sâm lâm đầy hiểm nguy này, đi vào trong cái động này để
mạo hiểm có chút không sáng suốt, chỉ là Long Nhất lại có trực giác rằng trong
cái động này có thứ gì đó, nếu không hắn sẽ không có cái loại cảm giác kỳ quái
này.

Lưu Ly lắc đầu đầu tiên, nàng đương nhiên là một bước cũng không rời Long
Nhất. Tỷ đệ Á Mỹ và Tạp Nhĩ cũng tỏ vẻ không có ý kiến gì, tính ra thì mạng ba
người đều do Long Nhất cứu, Long Nhất muốn đi bọn họ cũng không có lý do để
chùn bước. Huống hồ, từ trong xương cốt bọn họ đã có những tế bào ưa thích mạo
hiểm cực đoan.

Thấy mọi người đều đồng ý, Long Nhất thắp lên mấy quả quang cầu, trùm mọi
người vào trong một cái kết giới cách tuyệt, bơi vào trong đại động.

Đại động lộ ra một cái sườn dốc bốn nhăm độ. Long Nhất lấy tay sờ lên vách
động, không giống như được cấu thành bằng bùn cát, cũng không giống nham
thạch, sờ thì cứng thật đấy, thậm chí là bóng loáng. Cứ như vậy bơi vào trong
được khoảng trăm mét, liền tới cái địa phương lúc trước đã gây trở ngại cho
mấy quả quang cầu của Long Nhất.

“Ồ, cùng đường rồi, trong động này chả có gì a.” Mọi người dựa vào ánh sáng
nhu hòa của quang cầu mà đánh giá bốn phía, lại phát hiện trước mặt đã là
đường cùng.

Long Nhất nhíu mày, không có khả năng mà, cảm giác kia rõ ràng… sao có thể
lại là một cái huyệt động trống không chứ?

Long Nhất tăng cường thêm độ sáng của quang cầu, chiếu sáng bốn phía tới không
lọt chỗ nào, đột nhiên phát hiện trên thạch bích mặt bên trái có khắc một ít
ma pháp phù văn cổ xưa.

“Nếu thêm mấy nét nữa, quấn vào những ma pháp phù văn này, trái lại lại là một
cái ma pháp truyền tống trận.” Long Nhất đối với ma pháp trận có chút nghiên
cứu, vừa nhìn liền biết được những ma pháp phù văn này vô cùng quen mắt, liền
rút ra cái kết luận này.

“Vẽ thêm vài nét thử xem sao.” Tạp Nhĩ nói.

Long Nhất vốn cũng có dự định này, liền dồn ma pháp lực vào ngón tay. Vung tay
lên vẽ ma pháp tuyến điều, một cái ma pháp truyền tống trận trong chốc lát đã
được hoàn thành. “Khảm thêm hai khối ma tinh thạch chắc là có thể….hịc….”
Long Nhất còn chưa nói xong, liền nhìn thấy ma pháp phù văn tồn tại từ trước
phát ra quang mang nhàn nhạt, ma pháp trận trong chớp mắt liền khởi động,
không cần cả ma tinh thạch để cung cấp năng lượng.

“Phải đi vào sao?” Tư Giai Đặc ngây người hỏi.

“Nói thừa. Không tiến vào ta khó mà sống yên được.” Mắt Tạp Nhĩ sáng lên, vội
vã muốn biết cái truyền tống trận này rốt cục là truyền tống tới đâu.

Mọi người quyết định, cùng nhau hít mội hơi đi vào trong truyền tống trận.

Long Nhất ôm lấy eo Lưu Ly, chỉ cảm thấy mắt hoa lên. Mở mắt lại đã thấy mình
đang ở tại một bãi cỏ um tùm, chân đạp lên đất, chung quanh là không khí trong
lành. Chỉ là vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy trên đỉnh đầu hơn trăm mét là
nước biển xanh biếc, thỉnh thoảng có vài loại cá kỳ quái bơi qua.

Đúng lúc này, tỷ đệ Á Mỹ và Tạp Nhĩ từ bụi cỏ không xa đứng lên, thần tình
thay đổi không ngừng.

“Kỳ quái, chúng ta tại sao lại truyền tống tới nơi Thánh Linh của Hải Để
thành, còn không mau ra đi, bị phát hiện là không xong đâu.” Tạp Nhĩ nhìn
quanh, hạ thấp giọng nói.

“Nơi Thánh Linh gì? Đây không phải là một vùng hoang vu sao?” Long Nhất nhíu
mày nói. Hắn từ trước tới nay luôn cho rằng Hải Để thành là một tòa thành
trong nước, không ngờ lại là địa phương dùng kết giới ngăn nước biển. Bất quá
càng tốt thôi, mặc dù nói Ngạo Thiên quyết tầng thứ bảy của hắn có thể hấp thu
dưỡng khí trong nước mà sống, nhưng nhân loại cuối cùng vẫn là nhân loại, mỗi
ngày phải bơi trong nước cũng không có thoái mái gì.

“Cuộc Thần Ma đại chiến mười vạn năm trước, hải tộc đã bị cuốn vào trong đó,
năm đó Hải hoàng vĩ đại nhất cùng với trăm vạn dân tử chiến tại đây, sau đó
địa phương này liền được phong là nơi Thánh Linh, cũng chỉ của hải tộc, không
ai có thể quấy nhiễu giấc ngủ của tiên hoàng, một khi bị phát hiện sẽ bị xử
tử.” Tạp Nhĩ giải thích.

Nhiều thi thể như vậy sao? Long Nhất phát ra tinh thần lực cảm thụ một chút,
lại không có cảm thấy oán khí gì, trong miệng hắn lẩm bẩm niệm mấy câu chú ngữ
thi triển ra vong linh triệu hoán thuật, mấy bộ xương hình dạng quái dị của
hải tộc từ trong đất chui ra, lắc lư đứng trước mặt Long Nhất.

“Á…..” Tỷ đệ Á Mỹ và Tạp Nhĩ cùng nhau kinh hô một tiếng, nhìn đám quái vật
đang nhìn chăm chú vào Long Nhất. Trong hải tộc cũng có ma pháp sư, bất quá số
lượng không nhiều, đại đa số đều tinh thông thủy hệ hay là tinh thần hệ ma
pháp, vong linh pháp sư cũng chỉ có ma quỷ sứ giả tồn tại trong truyền thuyết.

Long Nhất lại mặc kệ bọn họ, hắn xem xét mấy bộ hài cốt hải tộc, lắc đầu nói:”
xem bộ dạng của mấy bộ xương này tuyệt đối không có tới một vạn năm, chứ đừng
nói là mười vạn năm.”

Sự chú ý của mấy người bị câu nói này của Long Nhất chuyển đi, Tạp Nhĩ thất
thanh kêu lên :” không thể nào, nơi đây chưa từng có người đặt chân qua, trừ
Hải hoàng mỗi năm tế lễ ở ngoài, không ai được phép tiến vào.”

“Ta hà tất phải lừa các người….bất quá, các người có biết đây là thứ gì
không?” Long Nhất từ trên cổ một bộ xương tám chi lấy xuống một khối tiểu hải
bài tinh chế.

“Đây không phải là thân phận lệnh của hạt vệ tinh anh trong hải hạt tộc sao?”
Tạp Nhĩ nhận lấy để xem, vẻ mặt chấn kinh nói. ( Hạt = bọ cạp )

“Ngươi xác định sao? Tạp Nhĩ, hạt vệ tinh anh mới sáng lập hai trăm năm trước,
tại sao lại xuất hiện tại đây.” Á Mỹ nói.

Vừa nói ra, toàn bộ mọi người đều cảm thấy sự tình có chút kỳ quặc. Vốn là địa
phương để mai táng hài cốt của hải tộc tử trận trong cuộc Thần Ma đại chiến
mười vạn năm trước lại xuất hiện bộ xương trăm năm, hơn nữa địa phương này
chưa từng cho phép ai tiến vào.

Long Nhất đánh giá mấy bộ xương khô ở bên cạnh, trên xương không có vết thương
nào, mặt ngoài nhìn không ra là làm sao mà chết. Hắn suy nghĩ rồi véo một cái
càng của bộ xương hải hạt trước mặt, tra một chút, mặt có vẻ nghi ngờ, nói:”
tựa hồ là tinh huyết toàn thân bị hút cạn mà chết, trong xương tủy của bộ
xương này không có tồn tại một tia ba động nào.

“Vậy không phải là giống như bị Lục thiên ô tặc giết chết sao? Phất Lan Khắc
không phải cũng chết như vậy sao.” Tư Giai Đặc nói.

Sắc mặt Tạp Nhĩ biến đổi, trong đầu lại hiện lên cái chết thảm khốc của hảo
huynh đệ Phất Lan Khắc, nghiến răng nghiến lợi nói:” tra đi, việc này ta nhất
định phải tra rõ chân tướng.”

Đúng lúc này, lỗ tai Long Nhất động đậy, khẽ nói:” có người tới, ẩn giấu khí
tức trên thân trốn trước đã.”

Mọi người nghe vậy liền ẩn lại khí tức trên thân, trốn vào trong kết giới cách
tuyệt vô hình do Long Nhất dựng lên, cúi người xuống núp trong bụi cỏ rậm rạp.

Không bao lâu, tiếng sồn sột càng lúc càng gần, một đội hơn năm mươi người
thân hình cao to, toàn thân mặc khải giáp, tay cầm binh khí hình mâu hàn quang
lấp lóe đi tới, còn ở từ xa, luồng khí sát phạt tràn đầy máu tanh đã truyền
tới.

Trong đội ngũ năm mươi người này có mấy tên lưng đeo một cái túi mấy hình chữ
nhật, bước chân chỉnh tề từ cách xa nhóm Long Nhất mấy chục mét mà đi tới.

“Đây là quân đội của tộc nào?” Long Nhất nhẹ giọng hỏi.

“Không biết, nhìn không ra diện mạo thật của bọn chúng.” Tạp Nhĩ lắc đầu, tỷ
đệ Á Mỹ cũng tỏ vẻ đây là quân đội chưa từng gặp qua.

Có lẽ là quân đội huấn luyện bí mật ở đây rồi, chỉ là hộ vệ của nơi Thánh Linh
mà thôi, Long Nhất nghĩ vậy.

“Đi theo xem sao, xem bọn chúng đi tới đâu?” Long Nhất nói.

Năm người theo sau đội ngũ, với thực lực Long Nhất, theo dõi một đội ngũ như
thế này tự nhiên là rất thoải mái.

Đi được khoảng một giờ, đội ngũ này dừng trước một tảng đá đang đóng chặt, tên
đầu lĩnh lấy ra một khối lệnh bài hình tam giác đặt lên trên tảng đá, chỉ nhìn
thấy bạch quang lóe lến một cái, đội ngũ này vô duyên vô cớ biến mất tại chỗ.

Mấy người Long Nhất chạy tới trước tảng đá đó, lại không tìm thấy trên tảng đá
này cỗ chỗ nào lõm. Nghĩ nếu như đẩy táng đá này thì sợ sẽ đả thảo kinh xà,
như vậy thì có chút lợi bất cập hại.

“Long Nhất, hiện tại phải làm sao?” Á Mỹ theo thói quen hỏi Long Nhất, luôn
cảm thấy trên thế giới này không có việc gì hắn không làm được.

Long Nhất nhắm mắt lại, phóng tinh thần lực ra xem xem ở bên trong tảng đá có
phải là tồn tại kết giới gì đó hay không. Hắn dám khẳng định, đạo bạch quang
vừa rồi lóe ra không giống với ba động của ma lực trong ma pháp truyền tống
trận, chỉ là ma lực ba động đơn thuần, lẽ nào nói ở trong có một cái cánh cửa
ma pháp không thể nhìn thấy sao?

Rất lâu sao, Long Nhất bất đắc dĩ lắc đầu nói:” không phát hiện ra gì cả, chỉ
có cách dùng biện pháp ngu nhất thôi. Cứ ôm cây đợi thỏ đi, không tin bọn
chúng không ra.”

Mọi người suy nghĩ một lúc, cảm thầy trước mắt cũng chỉ còn cách này mà thôi.

Long Nhất đào một cái động ở không xa, ngụy trang một chút, sau đó trùm lên
một cái kết giới cách tuyệt rồi bắt đầu chờ đợi, để cho tỷ đệ Á Mỹ và Tạp Nhĩ
giảng giải một chút về tình hình trước mắt của hải tộc, đặc biệt là nói bóng
nói gió hỏi một chút về tình huống của nhân ngư tộc, hắn rất muốn biến Bích
Phỉ và Tiểu Mễ hiện tại rốt cục là ra làm sao rồi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.