Phong Lưu Pháp Sư – Chương 598: Vương tử Mễ Lạc tộc – Botruyen

Phong Lưu Pháp Sư - Chương 598: Vương tử Mễ Lạc tộc

Những cái dây leo này có độ bền kỳ lạ, mặc cho Tạp Nhĩ giãy dụa thế nào đi
chăng nữa cũng phí công vô ích. Trái lại càng giãy càng chặt, toàn thân bắt
đầu trở nên tê dại.

Đúng vào cái lúc lòng Tạp Nhĩ như tàn tro, lại cảm thấy một đạo hàn mang chớp
qua, ngay sau đó những cái dây leo đang quấn chặt lấy mình liền lỏng ra. Thân
thể lấy lại được sự tự do, trước mắt xuất hiện một tên nam tử kỳ lạ mang theo
một nụ cười ấm áp.

“Cầm lấy cung của ngươi này. Ta đi cứu bạn ngươi.” Long Nhất ném trả cây cung
mang theo năng lượng thần bí cho Tạp Nhĩ. Hai tay hắn cầm kiếm, nội lực Ngạo
Thiên quyết ngưng tụ vào mũi kiếm, hướng tới cái xúc tu dài ngoằng đó mà chém
tới.

“Ya” một tiếng, năng lượng cự đại tách nước biển ra vài mét. Mũi kiếm vô hình
mang theo uy lực tuyệt luân hung hăng bổ tới cái xúc tu đang quấn lấy Phất Lan
Khắc.

Lại là một tiếng rống đau đớn, cái xúc tu này bỗng nhiên rụt lại, Phất Lan
Khắc sắp bị hút cạn máu trong người liền thoát khỏi ma trảo, được Tạp Nhĩ ở
bên đỡ lấy. Và cái xúc tu kia của Lục thiên ô tặc bị Long Nhất dùng mũi kiếm
khoét ra một vết sâu hoắm, máu màu xanh như suối phun ra ào ạt.

Lúc này Lưu Ly và tỷ đệ Á Mỹ đã chạy tới, lại đúng lúc gặp phải con Lục thiên
ô tặc đang vì đau đớn mà phát điên. Cái xúc tu bị Long Nhất chém kia điên loạn
vung tít mù, thịt trên xúc tu như thiên nữ tán hoa ( tiên nữ rắc hoa ) bắn ra
bốn phương tám hướng.

Khi Long Nhất chém một kiếm đã đoán trước sẽ gặp phải phản kích, thân hình lóe
một cái, mang theo Tạp Nhĩ đang đỡ Phương Lan Khắc phi xuống Hải Để sâm lâm ở
phía dưới. Đồng thời tinh thần lực và nội lực trên thân hắn kết hợp lại thành
một cái kết giới hộ thể.

Chống đỡ lại hơn mười lần tập kích của cái xúc tu, Long Nhất mang theo Tạp Nhĩ
rúc vào sâu một đôi cự thạch, chỉ nghe tiếng ‘ầm ầm’ không ngừng vang lên, cát
bay đá chạy. Hải Để sâm lâm đã trở thành một phiến ngổn ngang.

Tạp Nhĩ ở bên cạnh vừa mới thở phào một hơi, đợi tới khi tử tế đánh giá ân
nhân cứu mạng, không ngờ Long Nhất lại kéo hắn cấp tốc né tránh. Chỉ nhìn thấy
một bóng đen tát qua, cự thạch đã bị cái xúc tu màu đen đánh nát thành phấn.

“Con mẹ nó chứ.” Long Nhất văng ra một câu, một đạo nhu kình bắn hai người
trong tay ra, bản thân mình lại chọn một góc độ kỳ là mà phi tới cái xúc tu
màu đen.

”Toàn Phong Liên Hoàn Trảm.” Long Nhất gào lớn một tiếng, cự kiếm trong tay
hóa thành vạn đạo kiếm hình, mang theo thanh mang nhức mắt chém tới vết thương
trên cái xúc tu.

Mặc dù chiêu Toàn Phong Liên Hoàn Trảm này là kiếm chiêu do Long Nhất lúc
trước nghiên cứu cách dung hợp ma pháp và đấu khí sáng tạo ra. Nhưng hôm nay
lại không giống như ngày trước, dung hợp ma pháp và đấu khí, ma pháp và ma
pháp, ma pháp và tinh thần lực cùng nội lực Long Nhất sớm đã có một bước tiến
dài. Thêm vào thực lực như hôm nay của hắn, suất chiêu này uy lực tự nhiên là
không thể giống như lúc xưa.

Chỉ nhìn thấy những vòng kiếm màu xanh hết vòng này tới vòng khác chém lên vết
thương Long Nhất đã rạch lúc trước. Cái xúc tu kia có cứng rắn tới đâu đi
chăng nữa cũng không thể cản nổi công kích như thế này của Long Nhất mà bị
chém làm hai đoạn. Máu nhuộm xanh toàn bộ khu vực nước biển chung quanh.

Tiếng rít sắc bén chói tai kia lại vang lên, nửa cái xúc tu còn lại rút vào
trong bùn cát dưới đáy biển không thấy tung ảnh nữa.

Một loạt những sự việc này nói ra thì dài, kỳ thật cũng chỉ trong một sát na
mà thôi. Lưu Ly và tỷ đệ Á Mỹ tránh qua một lần công kích của cơn sóng thịt
mới đuổi tới kịp.

“Thiếu gia, chàng không sao chứ.” Lưu Ly bơi tới quan tâm hỏi.

“Đừng lo, bản lĩnh của thiếu gia nàng còn không biết sao?” Long Nhất cười cười
xoa xoa mái tóc vàng óng ánh của Lưu Ly.

Nụ cười của Long Nhất còn chưa kịp thu lại, đột nhiên vẻ mày biến đổi. Kết
giới trên thân bao trùm chu vi, chỉ nhìn thấy một phiến xúc tu đen đúa từ khắp
các nơi trong Hải Để sâm lâm mọc ra, như thể sét đánh không kịp bưng tai úp
tới.

“Đang đang” mấy tiếng, kết giới chấn động. Đúng là sắp bị phá tan rồi, mà
trong rừng xúc tu đen đúa kia, đột nhiên mọc lên một cái xúc tu to gần trăm
mét, dài không nhìn thấy đầu. Đoạn xúc tu vừa rồi bị Long Nhất chặt đứt căn
bản chẳng đáng để so sánh với cái xúc tu này, Long Nhất thầm tặc lưỡi, trong
lòng có chút khẩn trương. Toàn thân hắn đờ ra, con Lục thiên ô tặc này rốt cục
là loại hải quái gì đây trời, chỉ có một cái xúc tu thôi mà đã lớn như thế này
rồi. Vậy bản thể của nó há không phải là đè nát cả một tòa đại sơn hay sao,
không có mười vạn trăm vạn năm thì có thể lớn tới dạng này không?

Những người còn lại cũng mặt mày trắng bệch, môi run rẩy, áp lực bàng đại đó
cho dù là ở trên kết giới cũng khiến cho người ta thở không ra hơi.

Long Nhất liếm môi, quang mang hưng phấn kích động trong mắt lóe lên, lập tức
có chút âu lo nhìn mấy người bên cạnh. Ngạo Thiên quyết của hắn đã đạt tới
tầng thứ bẩy rồi, tinh thần lực và ma pháp đều đạt tới trạng thái đỉnh phong,
công lực muốn tiến thêm một bước không phải là khó khăn bình thường. Duy chỉ
có kỹ năng thực chiến là khiến cho hắn đột phá thêm, tại Thương Lan đại lục
hắn cũng đã gần như vô địch, nhưng con Lục thiên ô tặc bằng một góc núi băng
này khiến cho hắn cảm thấy áp lực từ trước tới nay chưa từng có. Đồng thời
cũng khiến cho máu trong người hắn sục sôi, cho dù hắn đánh không lại cũng tự
tin là có thể bảo vệ mạng sống, chỉ là hắn lại không thể không lo cho sự an
nguy của mấy người bên cạnh.

Long Nhất nghĩ một vòng, con Lục thiên ô tặc này chỉ ở đây, trái lại sẽ không
chạy đi đâu, hay là trước tiên mang những người này an toàn rời xa nơi này rồi
nói. Sau này có cơ hội sẽ lại tới khiêu chiến nó.

“Á Mỹ, thả sứa cầu vồng ra, xem xem có hiệu quả hay không.” Long Nhất ổn định
lại tâm thần rồi nói. Sứa cầu vòng có độc tích mạnh như vậy, có lẽ Lục thiên ô
tặc cũng có chút cố kỵ, nếu thật sự không được thì cũng chỉ còn nước liều mạng
thôi.

Á Mỹ đáp một tiếng, nhìn thấy vẻ mặt trầm ổn của Long Nhất, thần kinh đang
khẩn trương cũng được nhẹ nhõm mấy phần. Nàng lấy bình không gian ra, phong ấn
vừa giải, mười hai con sứa cầu vồng kia nhất thời xuất hiện trước mặt nàng,
Long Nhất vội vàng dùng tinh thần lực khống chế phạm vi hoạt động của bọn nó.

Quả nhiên, phiến xúc tu đen đúa đang bao vây mọi người lại giống như gặp phải
vật đáng sợ mà rút lại hết, ngay cả cái xúc tu khổng lồ khiếp người kia cũng
không phải ngoại lệ. Có lẽ thế gian này vạn vật đều có khắc tinh quả thật
không sai. Mấy con sứa cầu vồng nhỏ bé bèn có thể khiến cho một con Lục thiên
ô tặc không biết khổng lồ tới mức nào cảm thấy sợ hãi.

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, mà Long Nhất cũng thu lại kết giới, để cho
khí tức của sứa cầu vồng càng thêm nồng đậm.

Các xúc tu từ khắp nơi trong Hải Để sâm lâm dao động, giống như do dự một hồi,
rồi trong một sát na ẩn hết vào trong đáy biển, nước biển dập dềnh từ từ khôi
phục lại bình thường.

Long Nhất không dám buông lơi, vẫn dùng tinh thần lực khống chế sứa cầu vồng,
trước khi chưa đi qua Hải Để sâm lâm, hắn không chuẩn bị để thu những con sứa
cầu vồng này lại.

“Phất Lan Khắc, mau tỉnh lại đi, đừng ngủ. Chúng ta lập tức có thể quay về nhà
rồi….” Tạp Nhĩ lay hảo huynh đệ trong lòng mà nghẹn ngào, nước mắt từng giọt
từng giọt hòa vào nước biển.

Long Nhất ngồi xổm xuống xem xét toàn bộ thân thể của Phất Lan Khắc. Nhìn thấy
ánh mắt chờ mong của Tạp nhĩ mà thầm thở dài trong lòng, không đành lòng mà
lắc đầu. Phất Lan Khắc này tinh huyết toàn thân bị hút gần cạn, lục phủ ngũ
tạng sớm đã không còn sinh khí. Nếu không phải còn một hơi thở cuối cùng mà
mạnh mẽ gượng, sợ rằng sớm đã nhắm mắt xuôi tay rồi.

Tạp Nhĩ nhìn thấy ân nhân thần kỳ này không có biện pháp, gân xanh trên hai
tay đột nhiên nổi lên, bi thương nhìn hảo huynh đệ trong lòng.

Phất Lan Khắc từ từ mở to đôi mắt ảm đạm, lớp màng màu trắng sữa ở bên ngoài
được kéo xuống, dùng giọng nói yếu ớt nói:” Tạp Nhĩ…đáp…đáp ứng với ta.
Chiếu cố….nhất định phải chiếu cố…Tuyết Cơ cả đời…”

“Hỗn đản, đại hỗn đản. Tên hỗn đản Phất Lan Khắc ngươi, Tuyết Cơ là vợ mới
cưới của ngươi, ngươi đi rồi nàng ấy làm sao mà sống, ta nhất định sẽ nghĩ
biện pháp cứu sống ngươi.” Tạp Nhĩ khóc không thành tiếng, mặt co rúm lại vì
thống khổ.

“Kỳ thật…ta….ta luôn biết…Tuyết Cơ thích là ngươi, nhưng….nhưng mà ta
lại ích kỷ…làm như không biết gì….ta…ta không xứng làm huynh đệ của
ngươi.” Phất Lan Khắc có chút kích động, thân thể bắt đầu run rẩy.

Tạp Nhĩ đờ người, lẩm bẩm nói:” tại ta không tốt, rõ ràng biết Tuyết Cơ và
ngươi có hôn ước còn đem lòng yêu thích nàng ấy. Là ta không xứng mới đúng.”

“Đáp…đáp ứng với ta, nếu là huynh đệ của ta thì sẽ đáp ứng ta. Chiếu…chiếu
cố tốt cho Tuyết Cơ cả đời. Có vậy ta mới có thể nhă…nhắm mắt.” Tay Phất Lan
Khắc đột nhiên nắm lấy tay Tạp Nhĩ, ánh mắt trong sát na sáng lên rất nhiều,
ngay cả nói cũng trót lọt hơn.

Long Nhất và Lưu Ly nhìn nhau, khẽ thở dài, Phất Lan Khắc đã hồi quang phản
chiếu ( ánh sáng lấp lóe – như kiểu ngọn nến lấp lóe trước khi tắt ), hắn
không sống được bao lâu nữa.

Tạp Nhĩ lặng thinh gật đầu, hắn làm sao mà không biết Phất Lan Khắc đã đi tới
cuối con đường sinh mệnh.

“Hảo…hảo huynh đệ của ta. Cám…” chữ cuối cùng còn chưa nói xong, Phất Lan
Khắc mang theo một nụ cười giải thoát mà ra đi.

Tư Giai Đặc đi tới muốn an ủi một chút, lại bị Long Nhất kéo lại. Long Nhất
thở dài nói:” đừng tới làm phiền hắn, để cho hắn một mình yên tĩnh một lúc đi.
Chúng ta ở bên cạnh nghỉ ngơi một chút.”

Bốn người Long Nhất đi sang một bên, ở xa xa nhìn thấy Tạp Nhĩ đang ôm Phất
Lan Khắc như thể một bức tượng. Tử tế đánh giá lại lần hội ngộ hải tộc này,
toàn thân hắn đều là da xanh, mặc một bộ giáp màu nâu, đầu hình trứng. Đầu hắn
không hề có tóc, ngũ quan giống nhân loại, bất quá còn có thêm một lớp màng
mắt màu trắng sữa, chân có tám ngón, giữa các ngón chân màng, không biết là
chủng tộc gì.

“Bọn họ thuộc Mễ Lạc tộc, am hiểu đúc rèn vũ khí, có quân đội mạnh mẽ. Trong
hải tộc thực lực vô cùng cường đại, Tạp Nhĩ là vương tử Mễ Lạc tộc, trong tay
là thần cung lưu truyền của Mễ Lạc tộc. Mễ Lạc mạo hiểm đoàn do hắn sáng lập
nên trong hải tộc rất nổi tiếng.” Á Mỹ tựa hồ như nhìn ra nghi vấn của Long
Nhất, ở một bên nói.

Lại là một vương tử nữa? Long Nhất chau mày, trước tiên là gặp phải công chúa
và hoàng tử bạng tộc, hiện lại gặp phải vương tử Mễ Lạc tộc, xem ra vương tử
công chúa trong hải tộc không đáng giá gì a.

Bất quá Á Mỹ nói Mễ Lạc tộc có quân đội hùng mạnh. Tên vương tử này chắc là
nên kết giao, lúc mấu chốt nói không chừng có thể giúp mình.

Long Nhất híp mắt lại, trên mặt lóe lên một tia thần sắc không tên. Hắn khẽ
thở một hơi, một cái bong bóng nổi lên trên.


Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.