Phong Lưu Pháp Sư – Chương 578: Cấm địa thí thần trận – Botruyen

Phong Lưu Pháp Sư - Chương 578: Cấm địa thí thần trận

Thời gian luôn lơ đãng trôi về phía trước, cuộc sống thay đổi, bỗng nhiên quay
đầu lại đã thấy trải qua biết bao thương hải tang điền.

“Cũng lại là ban đêm.” Long Nhất nhìn bầu trời đêm, chẳng biết vì sao có chút
cảm khái, quá khứ đã qua, tương lai chưa đến nên cũng không thể biết được.
Cuộc sống con người trôi qua như ánh hào quang của những vì sao nhỏ bé trên
bầu trời.

“Màn đêm rất đẹp.” Lưu Ly không biết có phải là hiểu được tâm tình của Long
Nhất hay không mà đột ngột nói tiếp một câu.

Long Nhất hơi nghiêng đầu giật mình, đột nhiên tự cười giễu bản thân, đưa tay
ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của Lưu Ly. Màn đêm đích xác rất đẹp. Như vậy không
phải đã đủ sao?

“Hai người các ngươi biểu lộ tình cảm lúc khác không được sao? Chúng ta phải
lập

tức xuất phát.” Mễ Đế Nhĩ ở phía sau lẩm bẩm. Bọn họ phải tới long tộc cấm
địa. Thần kinh của nàng từ hôm qua tới bây giờ đã rất căng thẳng, trong lòng
khẩn trương muốn chết, tựa hồ một chút cảm giác cũng không có. Sắp xuất phát
hắn còn có tâm tình ôm ấp trước mặt nàng, không phải cố tình kích thích nàng
sao?

“không phải còn chưa có xuất phát sao?” Ngươi đang ghen tị. Muốn ta tới ôm một
cái an ủi khỏi cô đơn trong tâm linh chứ.” Long Nhất quay đầu, cười hắc hắc
nói.

“Có đôi khi ta thật hy vọng là ngươi bị câm… …” Mễ Đế Nhĩ trừng mắt nhìn Long
Nhất, phẫn nộ nói.

“Có đôi khi ta thật hy vọng ngươi có thể có nam nhân.” Long Nhất nhún vai,
cười nói.

“Ngươi… …người có ý gì?” Khuôn mặt Mễ Đế Nhĩ nóng lên, vội hỏi.

“Nghe nói mẫu bạo long có nam nhân sẽ trở nên ôn nhu hơn một chút, âm dương
điều hòa sẽ không… …uy. Ngươi làm gì? Quân tử động khẩu bất động thủ a.” Long
Nhất vừa thấy long khí trên người Mễ Đế Nhĩ ba động, vội vàng ôm Lưu Ly lui về
phía sau hai bước, xuất ra một phòng ngự.

“Ta không phải quân tử.” Mễ Đế Nhĩ nghiến răng nói.

“Tốt thôi, đến đây đi. Trước tiên là giải thích. Sau đó ta sẽ tự gánh lấy hậu
quả.” Long Nhất cười hắc hắc xấu xa, đưa tay về phía Mễ Đế Nhĩ.

Mễ Đế Nhĩ dậm chân, xoay người, rõ ràng không để ý tới hắn. Nàng tự biết nếu
thực sự phải động thủ, nàng căn bản không phải là đối thủ của hắn, nói không
chừng còn bị hắn chiếm tiện nghi, ăn đậu hũ gì gì đó.

Đặc Lôi Toa nhìn hai người cãi nhau, lắc đầu mỉm cười. Chất nữ bướng bỉnh này
bị tiểu tử Long Nhất bắt nạt. Xem bộ dạng hắn cũng không phải không có tình ý.
Thực không biết về sau sẽ phát triển thành cái gì nữa.

“Được rồi, cũng đã đến lúc, các ngươi nên xuất phát. Ta phải chiếu cố Tinh
Tinh, sẽ không cùng đi với các ngươi. Ta sẽ thay các ngươi lưu ý động tĩnh của
Long đảo. Nếu ở cấm địa gặp phải nguy hiểm không thể giải quyết, không được
cậy mạnh, trực tiếp truyền tống trở về.” Đặc Lôi Toa nhìn thời tiết rồi căn
dặn.

Rời khỏi đảo chủ, mấy người Long Nhất liền thương lượng một lúc. Bởi vì chưa
ai đi qua long tộc cấm địa, không biết được có bất trắc gì ở đó. Sau đấy Long
Nhất liền bố trí một cái truyền tống ma pháp trận trong mộc ốc của Đặc Lôi
Toa., dùng tinh thần lực làm mấy ma pháp quyển trục, đưa cho mỗi người một
cái. Một khi gặp nguy hiểm đến sinh mạng, liền có thể dễ dàng dùng quyển trục
truyền tống trở về. Sau khi mọi người thương lượng một hồi lâu, đã nghĩ ra
phương pháp an toàn này.

Mọi người đều đồng ý, trong nháy mắt đã biến mất trước mặt Đặc Lôi Toa.

Long tộc cấm địa tại quần long thần đảo, bên cạnh một hòn đảo với sương mù bao
phủ quanh năm. Vĩnh viễn chỉ thấy lờ mờ, không rõ ràng. Chỉ có thể chạm đến
đỉnh băng sơn, không ai biết rốt cuộc có bao nhiêu đường lớn.

Đảo này chỉ có một cửa vào. Nếu ai đó muốn vào từ hướng khác thì chỉ uổng phí
tâm cơ. Tiến vào chỉ thấy một mảng sương trắng bồng bềnh.

Lúc này đêm đã khuya, long tộc tại thần long quần đảo đều đã đi ngủ, hơn nữa
mọi người đều ẩn dấu khí tức nên cũng không sợ bị phát hiện.

Mọi người nhanh chóng đáp xuống lối vào duy nhất kia, sương mù bắt đầu khởi
động xung quanh, chỉ có thể nhìn thấy vách đá phía trước, nhưng không biết nó
cao bao nhiêu. Trên vách đá có tám lỗ lõm.

Long Nhất lấy ra bảy khối trưởng lão ấn và long vương ấn từ trong không gian
giới chỉ. Long vương ấn không chút do dự ấn vào một lỗ ở phía trên, bảy khối
trưởng lão ấn khác được nhét vào theo thứ tự. Chỉ nghe vài tiếng ma xát vang
lên, vách đã lộ ra một khe hở, khe hở dần dần mở rộng, đủ cho một người đi vào
thì dừng lại.

“Lão tỷ, chúng ta thực sự phải đia vào sao?” Cách Lỗ Tây Á khẩn trương, nhỏ
giọng hỏi. Phải biết rằng long tộc có nghiêm lệnh, xâm nhập cấp địa thì phải
chết.

“Ngươi sợ thì lăn về trước đi.” Mễ Đế Nhĩ liếc mắt nhìn Cách Lỗ Tây Á, tựa hồ
không ý thức được bản thân mình cũng khẩn trương, mồ hôi chảy ướt lòng bàn
tay.

Long Nhất quay đầu trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Hay là tỷ đệ các ngươi
không cần vào. Chúng ta dù sao cũng không phải người trong long tộc, chuyện
này không có ý nghĩa với chúng ta. Nhưng nếu các ngươi đi vào thì hậu quả thậ
khó mà nói được.”

Mễ Đế Nhĩ hít một hơi khẩu khí, nhìn Long Nhất nói: “Ta bây giờ còn có đường
lui sao? Trưởng lão ấn do ta cùng Cách Lỗ Tây Á lấy. Ta đã làm thì không bao
giờ hối hận. Đừng có nói như đang bà thế.” Nàng vừa nói xong liền nhảy vào bên
trong khe hở ở vách đá.

“Đi theo.” Long Nhất sờ sờ mũi rồi cũng đi vào. Mễ Đế Nhĩ vừa rồi nói thật
đúng, nghĩ lại thấy có chút ngượng ngùng, quả thật giống như hắn kéo hai tỷ đệ
xuống dưới.

Một vài quang cầu lóe ra quang mang yếu ớt tại khe hở. Tác dụng không lớn. Bởi
vì cả khe hở này đều có sương mù dầy đặc, tầm nhìn bị giới hạn rất nhiều.

Lúc này phía trên thần long chủ đảo, một trong bảy đại trưởng lão, Phỉ Lưc
trưởng lão đang bị bà nương áp bức đến giọt tinh lực cuối cùng. Đột nhiên thân
hình giật giật rồi cứng đờ, nét mặt già nua lộ ra sắc thái không dám tin.

“Phu quân, người như thế nào lại nhanh như vậy?” Thê tử Phỉ Lực trưởng lão mở
to mắt, bất mãn nói.

Phỉ Lực trưởng lão xuất ra long lục, trong tay chợt xuất hiện một trưởng lão
ấn. Hắn nhìn kỹ rồi kêu lên kinh hãi: “Đồ giả, đã xảy ra chuyện.” Hắn đẩy thê
tử ra, nhanh chóng mặc quần áo chạy ra ngoài.

Lúc này sáu vị trưởng lão còn lại cũng vì long tộc cấm địa được mở ra mà sinh
cảm giác. Mở không gian giới chỉ của mình ra, phát hiện trưởng lão ấn chẳng
biết đã bị đánh tráo từ khi nào. Tất cả cũng đều vội vàng chạy như bay về phía
Long vương phong.

Bảy đại trưởng lão vừa gặp mặt, đã vội vàng dùng ý niệm thông báo cho Long
vương, nhưng Long vương không có đáp lại. Tất cả vội vàng hướng tới hai đại hộ
vệ của Long vương.

“làm ơn nhanh chóng thông báo cho Long vương. Long tộc có đại sự phát sinh.”
Bảy đại trưởng lão vội nói.

“Bẩm các vị trưởng lão, Long vương đang dùng toàn bộ tinh thần bế quan, tham
ngộ long thần chi cảnh. Ngài có phân phó nếu có sự tình gì thì các vị trưởng
lão có thể tự mình xử lý.” Một long vương hộ vệ nói.

Bảy vị trưởng lão nhìn nhau. Bọn họ cũng biết đóng toàn bộ tinh thần bế quan,
trừ phi xâm nhập vào kết giới bế quan để thức tỉnh, bằng không không thể tỉnh
lại.

“Công chúa và vương tử thế nào?” Phỉ Lực trưởng lão đột nhiên nghĩ tới gì đó,
bèn hỏi.

“Cái này… …bọn họ không có ở đây. Cụ thể bọn họ ở đâu chúng ta cũng không
biết.” Một long vương hộ vệ nói.

Phỉ Lực trưởng lão vuốt rau, nhìn sáu vị trưởng lão còn lại nói: “Trưởng lão
ấn của chúng ta nhất định là bị công chúa và vương tử lấy trộm. Bọn họ lại
thừa dịp Long vương bế quan mà ăn trộm Long vương ấn, hiện tại đang mở cấm địa
long tộc. Chắc hẳn muốn cứu hai tội nhân bị thần phạt kia. Các ngươi nói hiện
giờ chúng ta nên làm gì?”

Xâm nhập cấm địa long tộc là phạm vào tử tội. Cho dù là người trong hoàng tộc
cũng không thể ngoại lệ. Tuyệt không thể để bọn họ cứu thoát tội nhân bị thần
phạt. Ta đề nghị bảy người chúng ta khởi đọng Cám địa thí thần trận. Nếu bọn
họ may mắn thoát chết thì đó là ý chỉ của thần. Nếu như bọn họ vì vậy mà chết
đi thì Long vương cũng không trách mấy lão già chúng ta được.” Một lão già sắc
mặt hồng nhuận, có bộ râu bạc trắng nói. Đó là trưởng lão A Lạc Tư. Nếu như
Long Nhất nhìn thấy ắt hẳn nhận ra. Lúc trước tại Ma huyễn sâm lâm, hắn đã gặp
vị long tộc trưởng lão này.

“Làm điều xấu không thể sống. Cho dù Long vương có trách tội, chúng ta cũng
phải khởi động Thí thần trận. Tội nhân chịu thần phạt không thể thoát.” Phỉ
Lực trưởng lão nói.

Vài vị trưởng lão còn lại trầm ngâm trong chốc lát rồi đều gật đầu đồng ý.

Bảy vị trưởng lão nhanh như tia chớp bay lên, nhằm hướng long tộc cấm điạ
phóng tới. Khi bọn họ hạ xuống thì khe hở ở vách đá kia đã đóng lại, còn tám
lỗ khảm long vương ấn cùng trưởng lão ấn đã biến mất.

Bảy vị trưởng lão đứng ở bảy phương hướng, bắt đầu niệm chú ngữ long tộc. Vô
số đạo kim mang bắt đầu luân chuyển giữa không trung, tạo thành một ma pháp
phù văn kỳ lạ.

Khi ma pháp phù văn hợp lại thành một ma pháp trận lập thể, cả long tộc cấm
địa rung chuyển một trận.

Thí thần trận bắt đầu khởi động, bảy đại trưởng lão thu công lại, nhìn sương
mù dầy đặc bắt đầu dâng tràn trên bầu trời. Trông rất khác nhau.

Tên là Thí thần trận, uy lực tất nhiên phải vô cùng lớn, cùng Khốn thần trận
nổi danh hai đại ma pháp trận uy lực tuyệt luân. Một khi khởi động, ngay cả
thần cũng không thể trốn thoát khỏi uy lực trận pháp.

Trong bảo quật của mình, Long vương đang tập trung toàn bộ tinh thần bế quan
tu luyện bỗng nhiên mở hai mắt to như chuông đồng ra. Trong mắt lóe lên hào
quang, lẩm bẩm nói: “Thí thần trận uy lực tuyệt luân, nhưng có tiểu tử kia thì
không có vấn đề gì. Chỉ cần vượt qua Thí thần trận, đến lức đó cho dù có thả
Tát Liên Á cùng Phạm Đế thì mấy lão già kia cũng không thể nói gì được.”

Lúc này tại Long tộc cấm địa, mọi người vừa mới ra khỏi khe hở trên vách đá,
còn chưa kịp dò xét bốn phía liền thấy đất rung núi chuyển, tựa hồ thiên địa
đều vỡ ra, trên không trung có uy áp khổng lồ khiến cho mọi người khó thở. Vô
số âm thanh bén nhọn chói tai từ xa tới gần khiến cho lục phủ ngũ tạng như
muốn trào lên.


Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.