Phong Lưu Pháp Sư – Chương 570: Tiến vào Long đảo – Botruyen

Phong Lưu Pháp Sư - Chương 570: Tiến vào Long đảo

Bên ngoài bức tường bảo vệ của Thương Nguyệt thành là màn đêm quyến rũ, ánh
trăng ôn nhu trải sát trên mặt biển, theo sóng biển dao động dập dìu.

Đinh đông đinh đông, tiếng đang dễ nghe cùng với tiếng sóng biển vang lên,
theo gió lan ra, tiếng sóng biển chìm sâu vào trong giấc ngủ của mọi người,
khóe miệng lộ ra sự mỉm cười, dường như đang có giấc mộng đẹp.

Gần vách núi có một bóng người đang ngồi trên đó, mái tóc màu vàng tung bay
theo gió, trong tay hé lộ ra thất thải thụ cầm, những ngón tay nhẹ nhàng lướt,
những nốt nhạc như từ trong tiên cảnh bay ra, khiến cho lòng người say đắm.

Long Nhất đáp xuống phía sau Lưu Ly, không có quấy rầy nàng, chỉ chăm chú lắng
nghe. Trong tiếng đàn tuyệt mỹ này ẩn chứa tình cảm của mỹ nhân ngư, ẩn chứa
sự nhớ nhung của nàng.

Mỹ nhân ngư chắc hẳn đang nghĩ đến Bích Phỉ a di cùng với thị nữ Tiểu Thước
của nàng. Long Nhất cho đến bây giờ cũng không rõ Bích Phỉ vội vã chạy về Hải
để chi thành để làm gì?

Những ngón tay ngọc của Lưu Ly lướt trên huyền cầm càng lúc càng nhanh, chỉ
thấy một phiến hư ảnh từ thất thải cẩm huyền với quang mang của năm màu hồng,
bạch, lam, lục lưu chuyển không ngừng, hào quang dần dần xuất hiện, nhẹ nhàng
bay về phía biển.

“Hắt xì” Lưu Ly đột nhiên ấn lên cầm huyền, tiếng đàn đột ngột dừng lại. Nhưng
cùng lúc đó ngũ thải quang mang đang bay về phía biển đột nhiên nổ mạnh. Chỉ
nghe oanh một tiếng nổ thật to, một cột nước có đường kính trăm thước phóng
lên cao rồi ầm một tiếng nặng nề rơi xuống, uy thế thật kinh người.

Long Nhất vừa thấy bóng dáng của Lưu Ly như vậy, trong lòng có chút đau đớn.
Hắn tiến lên ngồi xuống bên cạnh nàng, lúc này thất thải thụ cầm đã biến mất,
chỉ còn đôi mắt trong suốt với sương mù nhàn nhạt, hai chân nàng đã hóa thành
cái đuôi cá màu vàng.

“Đang nghĩ tới Bích Phỉ a di cùng Tiểu Thước sao?” Long Nhất nhẹ nhàng ôm lấy
Lưu Ly, để nàng tựa đầu lên vai mình. Bất kể lúc nào hắn cũng nguyện ý mang
đến một mảng trời xanh cho nữ nhân của mình, dùng cánh tay nay che mưa che gió
cho các nàng.

Lưu Ly yếu ớt gật đầu. Nàng từ lúc nhỏ cho tới lớn đều có Bích phỉ a di và
Tiểu Thước ở bên cạnh. Hai người đó dấu nàng quay về Hải để chinh thành lâu
như vậy mà một chút tin tức cũng không có, nàng thực sự sợ hai người đã gặp
phải chuyện gì đó.

“Không cần lo lắng, các nàng sẽ không có việc gì đâu. Mặc dù ta không biết Hải
để chi thành ở nơi nào, nhưng không có nghĩa là người khác không biết. Nghĩ
tới cuộc sống của Long tộc tại biển lâu như vậy, nói không chừng bọn họ có thể
biết được?” Long Nhất nhẹ vuốt lên mái tóc màu vàng của Lưu Ly để an ủi, nhẹ
giọng nói.

“Ta đã hỏi qua Mễ Đế Nhĩ cùng Sa Mạn, các nàng đều nói không biết.” Lưu Ly cảm
nhận thấy hơi thở quên thuộc trên người Long Nhất, trong lòng không khỏi cảm
thấy bình yên.

“Các nàng đó dù sao cũng còn trẻ nên không biết cũng là bình thường. Trong
Long tộc chắc hẳn sẽ có một vài người biết. Cho dù không ai biết ta sẽ dẫn
nàng đi du lịch đại hải, cuối cùng sẽ có một ngày tìm thấy Hải để chi thành.”
Long Nhất kiên định nói.

“Thiếu gia… …” Lưu ly cảm động trong lòng, nỗi buồn nhanh chóng biến mất, nàng
thật sự may mắn mới gặp được Long Nhất, thực sự may mắn mới trở thành nữ nhân
của hắn.

“Đừng khóc, nước mắt mỹ nhân ngư đều là trân châu, khóc như vậy rất lãng phí.”
Long Nhất mỉm cười vuốt ve khuôn mặt của Lưu Ly.

Lưu Ly ngừng khóc, mỉm cười. Chỉ cần ở bên cạnh nam nhân này, cho dù ở nơi đâu
cũng là thiên đường.

“Lưu ly ngoan, nàng cũng đã lâu rồi chưa có xuống nước, chúng ta cùng xuống
nước tắm với nhau được không. Xú nha đầu này dám chắc so với thỏ còn nhanh
hơn, hiện tại chỉ có nàng theo giúp ta thôi.” Long Nhất nói với vẻ mặt đau
khổ.

“Ân, Lưu Ly vĩnh viễn cùng thiếu gia.” Lưu Ly vừa nghe thấy uyên ương dục,
khuôn mặt không khỏi đỏ bừng, nhớ tới lễ trưởng thành của nàng khi đó không
phải là cùng với hắn hoàn thành sao?

Cái đuôi màu vàng của Lưu Ly bắn ra, hóa thành một đường cong tuyệt đẹp, từ
trên vách núi cao rơi xuống mặt biển. Lượn vài vòng dưới đáy biển rồi phá nước
chui lên, mỉm cười vẫy tay về phía Long Nhất ở trên vách núi.

Long Nhất cười hắc hắc, tiêu sái lăng không vài vòng rồi chui vào trong đáy
biển, không có một chút bọt nước nào bắn lên. Nếu như mà ở tiền thế, khẳng
định là vận động viên lặn đoạt huy chương vàng.

Mỹ nhân ngư Lưu Ly ở trong nước tất nhiên phải giống như cá gặp nước. Còn Long
Nhất tự xưng là giang trung tiểu bạch long, ngạo thiên quyết lúc này đã luyện
tới tầng thứ bảy, lên trời hay xuống biển cũng không có vấn đề gì. Có thể nói
cơ năng trên người hắn đã hoàn toàn thay đổi, nội lực ở lỗ chân lông có năng
lực tự hấp thu dưỡng khí trong nước.

Hai người nắm tay nhau nhằm hướng sâu nhất trong hải dương bơi đi. Không bao
lâu sau, hai người liền tới hải vực, chỗ lúc trước lưu Ly sinh sống, chỉ tiếc
nước biển vẫn như trước nhưng người đã không còn.

Lưu Ly có chút trầm mặc, lúc trước Bích Phỉ a di lưu lại lời nhắn trên tảng đá
kia, sau đó liền rời đi.

“Bích Phỉ a di có nói qua một khoảng thời gian nữa sẽ trở về, nàng khẳng định
không có việc gì.” Lưu Ly lẩm bẩm lại những lời Long Nhất nói với mình.

“Đương nhiên không có việc gì. Bích Phỉ a di của nàng tính cách cẩn thận, làm
sao có thể chịu thiệt a.” Long Nhất thuận theo lời Lưu Ly nói.

“Nhưng nàng ta không phải chịu thiệt trong tay ngươi sao.” Lưu Ly mặc dù trong
lòng lo lắng nhưng không khỏi mỉm cười nhìn Long Nhất.

Long Nhất cười hắc hắc nói: “Ta là ai, trên trời dưới đất từ trước tới nay chỉ
có một người như hắn. Nàng chịu thiệt trong tay hắn cũng không có oan.”

“Da mặt thiếu gia thật dầy.” Lưu Ly cười trêu trọc hắn.

“Phản rồi, dám nói thiếu gia như vậy.” Long Nhất kêu to lên rồi đuổi theo Lưu
Ly, làm như vậy cũng chỉ đề giải tỏa tâm tình của Lưu Ly mà thôi.

Cái đuôi màu vàng của Lưu Ly run lên, thay đổi phương hướng phóng đi. Long
Nhất không vội, đuổi theo phía sau, thỉnh thoảng lại đưa ma trảo vuốt cái
đuôi.

“Ầm” một tiếng, Lưu Ly lao ra khỏi mặt biển, vung tay lên, một hải lam kết
giới liền hình thành, còn cái đuôi màu vàng cũng biến thành đôi chân thon dài
mượt mà, đứng trên mặt biển.

Long Nhất vừa phá nước chui lên, nhìn thấy khuôn mặt Lưu Ly ửng hồng yêu kiều
nhìn hắn, trường sam màu bạc từ trên người chảy xuống, một thân thể tuyệt mỹ
liền hiện ra trước mắt hắn. Xuyên qua kết giới tiến sát tới người nàng, giống
như đang bước chậm rãi trong mộng cảnh.

Giờ phút này ngôn ngữ nào cũng không có tác dụng gì, Long Nhất dùng hành động
của hắn để biểu đạt ý tưởng tới Lưu Ly.

Hai đôi môi dính liền, hai người cung ôn nhu kích tình, không chỉ có thân thể
***ng chạm mà cả tâm hồn cùng dung nhập.

Khi Long Nhất hỏa nhiệt dâng cao, đưa tiểu huynh đệ tiến nhập vào nơi ẩm ướt
kia, Lưu Ly chỉ cảm thấy toàn thân sướng tê người (hehe), mỗi một tế bào đều
cảm thụ sự hưng phấn thích thú. Cảnh sắc trước mắt đều biến mất, chỉ còn Long
Nhất mang theo nhiệt tình cùng sự ôn nhu trong ánh mắt tác động trực tiếp tới
nơi sâu nhất trong nội tâm nàng.

Ánh trăng chậm rãi lưu chuyển, vô số quang mang phản xạ trên mặt biển từ hai
bóng người trần trụi đang không ngừng dập dờn theo sóng.

“Thiếu gia… …” Lưu Ly kêu lên một tiếng, tứ chi như bạch tuộc quấn chặt lấy
Long Nhất, hạ thể cũng phún xuất ra.

Cao trào qua đi, Lưu Ly thỏa mãn nằm gối đầu lên khuỷu tay Long Nhất, khẽ hát
một khúc tình ca từ xa xưa của nhân ngư tộc.

“Thiếu gia, người nghe ta hát có hiểu được chút gì không?” Lưu Ly khẽ hát một
khúc rồi đưa đôi mắt xinh đẹp nhìn Long Nhất, đưa tay nắm lấy mái tóc màu vàng
đang lay động trong tay Long Nhất.

“Đương nhiên. Thiếu gia ta học vấn hơn người, vấn đề đơn giản như vậy mà không
hiểu, không phải làm ô nhục trí thông mình của ta sao?” Long Nhất cười cười,
tay nhẹ nhàng bóp vú Lưu Ly rồi nói.

“Thiếu gia lại nói khoác, người ngay cả hải quái kia còn không biết, lấy đâu
ra mà học vấn hơn người đây?” Lưu Ly cười duyên nói.

“Ta không phải không biết, mà là giả bộ không biết.” Long Nhất đưa tay vuốt ve
mông Lưu Ly, còn tay kia di chuyển tới thâm cốc ướt át.

Lưu Ly thở nhẹ một tiếng, nắm lấy tay Long Nhất, giận dữ nói: “Thiếu gia lại
chỉ biết lộn xộn thôi, trừ phi người nói ra ta vừa hát cái gì?”

“Nàng vừa rồi hát nhiều như vậy, thiếu gia ta đại khái tổng kết một chút. Ca
khúc kia đại khái ý tứ nói là ta thích chàng, ta muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ
với chàng, có đúng hay không?” Long Nhất mỉm cười nhìn về phía Lưu Ly bộ dạng
kinh ngạc, trong lòng thầm đắc ý. Rõ ràng vừa rồi Lưu Ly hát một bản tình ca,
mà tình ca không phải đều có ý tứ như vậy sao.

Lưu Ly sùng bái gật gật đầu, ánh mắt lộ vẻ thán phục.

“Hiện tại thiếu gia ta có thể lộn xộn rồi chứ.” Long Nhất cười dâm nói rồi lại
tiếp tục, một lần nữa mặt biển lại vang lên minh khúc yêu đương.

Bình minh xuất hiện, không khí trong lành thổi tới. Tất cả mọi người đều rời
khỏi giường, bắt đầu một ngày mới.

Tại thành bảo rộng rãi của hoàng cung, Đông Phương Uyển cùng các nữ nhân của
Long Nhất tụ tập cùng nhau, Man Ngưu cùng Lệ Thanh ở phía sau Long Nhất. Bọn
họ chuẩn bị theo Long Nhất tới Long đảo trong truyền thuyết.

Nhi tử đi xa ngàn dặm, là mẫu thân không khỏi có chút lo lắng. Mặc dù Đông
Phương Uyển biết nhi tử của mình thực lực rất mạnh nhưng vẫn lo lắng không
thôi. Hắn muốn đi tới Long đảo, nhưng Long đảo là địa phương đã mấy ngàn năm
qua chưa có người nào tới đó.

Nàng cẩn thận dặn dò Long Nhất phải chú ý cái này, cái kia.

Long Nhất ngoan ngoãn vâng lời, không hề nóng vội. Hắn thích hưởng thụ sự quan
tâm này.

“Long Nhất, chúng ta không cùng ngươi đi tới thần long đảo. Ta và Thủy Tinh
quay về Ma long đảo trước. Không biết được Ai Nhĩ trưởng lão có thể tố cáo
trước mặt phụ vương ta hay không.” Sa Mạn nói.

“Tốt thôi, dù sao ngươi cũng đã đem vị trí Ma long đảo nói cho ta biết. Nếu sự
tình thuận lợi, ta sẽ nhan chóng tìm đến các ngươi nói chuyện. Ta muốn lúc đó
phụ vương ngươi cũng thật sự hoan nghênh chúng ta.” Long Nhất cười nói.

“A, ngươi đã biết rồi, chúng ta đi trước một bước, nếu ngươi muốn tốt thì đừng
đến.” Sa Mạn nắm tay Thủy Tinh cùng hướng về phía Đông Phương Uyển cùng chúng
nữ tạm biệt. Sau đó lăng không bay lên, hóa thành một đạo hư ảnh biến mất phía
chân trời.

“Mẫu thân, chúng ta cũng phải đi rồi. Người cùng với con dâu của người đi du
ngoại đại lục vui vẻ. Con sẽ rất nhanh quay trở về.” Long Nhất mỉm cười nhìn
Đông Phương Uyển, hướng chúng nữ gửi tới nụ hôn tạm biệt rồi nắm lấy Man Ngưu
bay ra ngoài, nhằm phương hướng khác với Sa Man cùng Thủy Tinh, một bên Đông
Nam, một bên Tây Nam.

“Đứa nhỏ này… …” Đông Phương Uyển nhìn theo hướng Long Nhất bay đi, vẻ mặt từ
ái.

Đi xa khỏi bờ biển của Thương Nguyệt thành, Mễ Đế Nhĩ cùng Cách Lỗ Tây Á mới
hiện ra chân thân, hóa thành cự long dài trăm thước tại không trung.

Long Nhất để Man Ngưu cùng Lệ Thanh ngồi trên người Cách Lỗ Tây Á, còn mình
thì ngồi trên người Mễ Đế Nhĩ.

“Các ngươi xuống đi, ta sẽ ko bay a.” Mễ Đế Nhĩ bị nhân loại cưỡi lên, quay
long đầu căm tức nhìn Long Nhất nói.

“Chúng ta phải nhanh chóng bay đến nơi, ngươi phải mang hai người cũng không
có ảnh hưởng gì đâu.” Long Nhất cười hắc hắc, tay để phía dưới cổ Mễ Đế Nhĩ,
nhẹ nhàng vuốt ve.

“Thu hồi móng vuốt của ngươi lại, ngươi thật vô lại.” Mễ Đế Nhĩ phẫn nộ kêu
lên, mắng tên bại hoại này.

Ép buộc nàng, sờ xuống chút nữa thì là ngực nàng, mặc dù đã hóa thành hình
rồng nhưng cũng có thể cảm giác được.

“Ngươi thật thông minh, ta ẩn dấu như vậy ngươi cũng nhìn thấy, thật bội
phục.” Long Nhất cười hì hì, thu tay trở về. Hắn biết Mễ Đế Nhĩ đã thỏa hiệp.

Kháng nghị của Cách Lỗ Tây Á bị Long Nhất dùng quyền đầu đánh cho một trận,
lập tức thanh âm phản đối liền yếu ớt. Tục ngữ có câu nhẫn nhịn trước mắt, về
sau tìm cơ hội báo thù cũng không muộn.

Cứ như vậy, bọn người Long Nhất nhanh chóng được tỷ đệ Mễ Đế Nhĩ dẫn tới thần
long đảo.

Biển thật rộng. So với Thái Bình Dương của địa cầu ở tiền thế không biết lớn
hơn bao nhiêu lần. Với tốc độ của tỷ đệ Mễ Đế Nhĩ, toàn lực phi hành vài ngày
mới đến bên ngoài thần long đảo.

Long Nhất thấy sương mù bảo phủ toàn đảo, không khỏi than thở: “Thật là một
thiên đường, thần long tộc các ngươi thật biết lựa chọn địa phương.”

“Tốt cái gì. Nếu ngươi thử sống tại nơi này vài ngàn năm, thử xem lúc đó ngươi
có còn thấy đẹp không. Thế giới loài người của các ngươi mới tốt, lớn như vậy,
lại còn nhiều thứ hấp dẫn.” Cách Lỗ Tây Á ở Thương Lan đại lục chơi đùa thoải
mái, vừa nhìn thấy Long đảo liền ủ rũ.

“Nói thật cũng buồn bực. Chỉ cần người là tiểu đệ ta, từ nay về sau ta sẽ đưa
ngươi tới nhiều nơi thú vị.” Long Nhất nhìn Cách Lỗ Tây Á hóa thành hình
người, cười dụ hoặc.

Cách Lỗ Tây Á hai mắt sáng ngời, cười hề hề nhìn tỷ tỷ Mễ Đế Nhĩ, nhẹ giọng
nói: “Không bằng ngươi làm tỷ phu ta cũng tốt. Tỷ tỷ của ta chính là đệ nhất
đại mỹ nữ của thần long tộc. Ta có thể giúp ngươi.”

“Nhưng mà ta nghe nói thanh niên tuấn kiệt của thần long tộc các ngươi không
có người nào nguyện ý cưới nàng ta.” Long Nhất cười he he nói khẽ.

“Ách… …điều này… …đó là tỷ tỷ ta không xem trọng bọn họ. Nhưng ngươi thì khác.
Ngươi lợi hại như vậy, ta xem tỷ tỷ của ta đối với ngươi cũng khác. Ta dám
khẳng định chắc chắn tỷ ấy có hảo cảm với ngươi… …a, tỷ tỷ, ngươi làm gì vậy.
Ta cái gì cũng chưa có nói a.” Cách Lỗ Tây Á đang thao thao bất tuyệt, mặc dù
hắn có điểm kính sợ Long Nhất. Nhưng đối với thực lực của Long Nhất thì hắn
rất bội phục. Nếu hắn trở thành tỷ phu của mình thì không phải về sau hắn phải
quan tâm mình sao. Trong khi hắn đang nói, đột nhiên Mễ Đế Nhĩ xuất hiện trước
mặt, hắng giọng.

“Xú tiểu tử ngươi đừng có hồ ngôn loạn ngữ.” Mễ Đế Nhĩ nắm lấy Cách Lỗ Tây Á,
đánh cho hắn một trận, trong lòng vừa thẹn vừa tức. Hắn khi nào lại có hảo cảm
với tên bại hoại kia. Thật tức chết đi được.

“Tỷ phu, cứu mạng a.” Cách Lỗ Tây Á ôm đầu kêu thảm thiết.

Mễ Đế Nhĩ nghe Cách Lỗ Tây Á kêu như vậy, nghĩ đá cho hắn một cước bay xuống
biển. Nhưng lúc này Long Nhất nắm lấy chân nàng, ho nhẹ hai tiếng: “Suy nghĩ
một chút là hiểu, một khi đã biết hắn hồ ngôn loạn ngữ thì giận dữ làm gì, hay
còn tưởng rằng hắn nói thật.”

Khuôn mặt Mễ Đế Nhĩ nóng lên, dùng sức thu hồi chân, hừ một tiếng nói: “Lần
này lại đến ngươi nói hươu nói vượn, ngậm cái miệng của ngươi lại.”

Cách Lỗ Tây Á đứng dậy, thở một hơi dài, nhìn Long Nhất nói: “Tỷ phu, cũng là
người lợi hại a.”

Mễ Đế Nhĩ trừng mắt nhìn Cách Lỗ Tây Á, nhưng không có động thủ nữa.

“Tốt lắm, bây giờ chúng ta thảo luận một chút về cách tiến vào. Cứ như thế này
mà đi vào chỉ sợ sẽ nhanh chóng bị phát hiện.” Long Nhất liền nói.

“Các ngươi không phải có thể đem khí tức của bản thân che dấu đi sao?” Mễ Đế
Nhĩ bình thản hỏi.

Bốn người Long Nhất gật gật đầu, tỏ vẻ có thể.

“Như vậy là có thể, trong tay ta có bốn khối long lân, các ngươi chỉ cần mang
nó trên người liền có thể thực hiện.” Mễ Đế Nhĩ nói xong liền đưa tay ra,
trong lòng bàn tay có bốn phiến long lân lấp lánh kim quang. Có thể cảm giác
được khí tức mãnh liệt của thần long tộc dao động.

Long Nhất tiếp nhận bốn phiên long lân, trong lòng đã hiểu được ý tứ của Mễ Đế
Nhĩ. Chỉ cần thu liễm khí tức, mang theo long lân này, như vậy long tộc sẽ
không thể dễ dàng nhận ra thân phận của bọn hắn.

“Thần long quần đảo chỉ có hòn đảo lớn nhất ở giữa là do thần long hoàng tộc
cùng các trưởng lão ở. Những long tộc khác nếu không có mệnh lệnh thì không
thể đi vào, ta cùng Cách Lỗ Tây Á đi gặp phụ vương hồi báo, các ngươi trước
tiên ở bên ngoài, đến tối ta sẽ tìm cơ hội dẫn ngươi vào.” Mễ Đế Nhĩ nói.

“Không vấn đề gì, nhưng đến lúc đó người như thế nào tìm được chúng ta?” Long
Nhất liền hỏi.

“Như vậy đi, các ngươi tới hòn đảo đằng kia. Tới giờ tý ban đem, đợi ta tại
loạn thạch phía Tây.” Mễ Đế Nhĩ nghĩ rồi chỉ vào hòn đảo phía tây nói.

Thảo luận xong, Mễ Đế Nhĩ cùng Cách Lỗ Tây Á kêu lên một tiếng rồng ngâm thật
to rồi hóa thành hai đạo kim quang hạ xuống phía trên chủ đảo của quần đảo
thần long.

“Long tộc, cơ hội tốt để du ngoạn.” Long Nhất nghĩ trong lòng. Bốn phiên long
lân được phân phát cho Man Ngưu, Lệ Thanh cùng Lưu Ly rồi xuyên qua đám sương
mù, theo lời Mễ Đế Nhĩ đi tới hòn đảo kia.

Hòn đảo này tại thần long quần đảo mà nói thì rất nhỏ. Cây cối che phủ, hương
hoa cùng hoàn cảnh thiên nhiên cũng rất đẹp.

“Lão đại, bây giờ chúng ta tiến vào đó?” Man Ngưu vác lục ngọc tài quyết lên
vai nói.

“Đi xung quanh xem sao, nghe nói Long tộc có nhiều bảo bối. Thử xem có thể lấy
được một ít hay không.” Long Nhất cười hắc hắc nói, bắt đầu có chủ ý xấu xa.


Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.