Phong Lưu Pháp Sư – Chương 569: Giải khai tâm kết – Botruyen

Phong Lưu Pháp Sư - Chương 569: Giải khai tâm kết

Nguyệt thành tứ bề phong cảnh mỹ lệ, không khí dễ chịu, con đường du lịch trải
khắp không biết bao nhiêu là bờ biển và rừng nhiệt đới, xa xa lại có bóng
người lay động.

Long Nhất cùng chúng mỹ nhân tản bộ trên bờ biển, mục quang không tránh khỏi
cảm giác si mê. Nguyên lai hắn định sau khi đưa Lưu Ly về liền xuất phát đến
Long đảo, không ngờ lại vướng phải một đại bang mỹ nữ này, đành phải dành lại
một ngày bồi tiếp chúng mỹ.

Bãi biển làm người ta cảm thấy vô cùng thoải mái. Chỉ tiếc nữ nhân ở Thương
Lan đại lục vẫn còn thập phần bảo thủ, chưa dám nghĩ đến việc phải mặc bikini.
Nhưng được nhìn chúng mỹ nữ chơi đùa lộ ra những đôi chân tuyết bạch trên cát
cũng là một loại hưởng thụ a. Bãi biển nhờ đó mà trở nên mông lung huyền ảo.

“Thương Nguyệt thành khi trẻ ta đã từng một lần ghé qua, sau nhiều năm như vậy
vẫn không có gì biến hóa, thật là thoải mái.” Đông Phương Uyển cười nói, khi
nàng còn mười lăm, mười sáu tuổi từng ngao du khắp Thương Lan đại lục, dù sao
cũng một thời là tuyệt sắc giai nhân trong thiên hạ.

“Nương, nếu người thích thì có thể ở đây thư giãn một thời gian, dù sao hiện
giờ đã có truyền tống ma pháp trận, đi về cũng rất tiện lợi” Long Nhất ôm lấy
vai Đông Phương Uyển cười nói.

“Cũng là vì cha con các ngươi mà hai mươi năm rồi ta không dám đi đâu cả. Nhờ
có mấy đứa con dâu này, nên ta mới có may mắn du ngoạn Thương Lan đại lục một
phen.” Đông Phương Uyển tâm tình sảng khoái, Tây Môn gia tộc giờ đây đã trên
đỉnh cao của quyền lực, không cần phải lo lắng bất an nữa, huống hồ đứa con
lại có bổn sự, còn được đám con dâu như hoa như ngọc bồi tiếp, tâm tình sao có
thể không vui a. Duy có điều tiếc nuối chính là Long Nhất vẫn chưa cho nàng
một đứa cháu ẵm bồng.

Nhìn thấy nương thân tươi cười vui vẻ, trong lòng Long Nhất phát ra một tia ôn
tình. Xem ra trước đây mình đã quyết định đúng, hắn không thể dứt bỏ mối cốt
nhục tình thâm được, do đó hắn thề là sẽ bảo vệ họ cho tới cùng.

Mọi người nối nhau thành một đường dài trên bãi biển, tiếng cười đùa vang lên
không ngớt, trong đó Đông Phương Uyển là trưởng bối, lại là nương thân của
Long Nhất, nên chúng nữ phải ra sức thân cận, thực ra cũng là vì Long Nhất
thôi. Cùng với nụ cười của y, làm cho quang cảnh trở nên ấm áp vô cùng, cảnh
đẹp đến mức khiến lòng người ta cảm thấy không chân thật.

Đang lúc Long Nhất đang mải mê suy nghĩ, hắn đột nhiên nhìn thấy cảnh sắc
trước mắt có chút quen thuộc, mà lúc này chúng mỹ cũng dừng cước bộ.

“Trang viên này thật là thập phần xinh đẹp, y sơn bạn thủy, khí thế bất phàm.
Xem ra chủ nhân cũng là một người biết hưởng thụ.” Đông Phương Uyển nhìn thấy
trên bờ biển bất ngờ hiện lên một trang viên, tuy không phải là Thương Nguyệt
đệ nhất hào hoa, nhưng có thể mang lại một cảm giác hoàn toàn thư thái.

“Đây là Nạp Lan đế quốc nhất đẳng công tước phủ, được hoàng gia gia ban tặng
cách đây hàng trăm năm. Nếu nương thân nguyện ý. Ta nghĩ công tước sẽ vui lòng
đưa chúng ta đi tham quan một chút.” Nạp Lan Như Nguyệt trong bộ trang phục
màu hải lam hồi đáp. Nhãn thần nhìn về Long Nhất phía sau, lưu lại một tia
tiếu ý bên người Long Nhất.

Long Nhất sờ sờ cánh mũi, ho khan hai tiếng, nhận lấy ánh mắt đầy nghi hoặc
của chúng mỹ.

“Vũ nhi, con có ý kiến sao?” Đông Phương Uyển cười hỏi, trong tâm muốn đến
tham quan trang viên, trang viên mang phong cách của Nạp Lan đế quốc so với
Cuồng Long đế quốc thập phần hiếm thấy.

“Không có, con có ý kiến gì chứ… con nghĩ nhất đẳng công tước các hạ sẽ thập
phần vui mừng khi có khách nhân như chúng ta.” Long Nhất nhún vai cười nói.
Cổng Trang viên mở rộng ra, một quý tộc trong y phục công tước mang theo chúng
phó nhân nghênh đón. Đối với vị nhất đẳng công tước này, Long Nhất quả có chút
ấn tượng. Một người quý khí nho nhã, vô cùng lịch thiệp của quý tộc chi gia
lâu đời hơn ngàn năm.

Công tước vội vã đi tới, quỳ xuống, cung kính nói: “Nhất đẳng công tước Kỳ Tử
Nha tham kiến nữ hoàng bệ hạ, tham kiến phò mã gia.

“Công tước bất tất đa lễ, để ta giới thiệu một chút. Vị này là nương thân của
ta, cũng là Cuồng Long đế quốc hoàng hậu, chúng nữ này đều là tỉ muội của ta.”
Nạp Lan Như Nguyệt điềm đạm nói. Đối với ngoại nhân thì khí chất của nàng có
chút biến đổi, tao nhã và hàm chứa uy thế của bậc đế vương, điều này làm cho
Đông Phương Uyển hết sức hài lòng.

Công tước vội vàng kiến lễ. Có thể với bách tính bình thường còn mơ hồ, nhưng
hắn trong lòng thập phần minh bạch, Nạp Lan đế quốc đã không còn là một đế
quốc độc lập, việc nhập vào Cuồng Long đế quốc thống nhất đại lục chỉ là vấn
đề sớm muộn. Bởi vậy hắn dùng đến lễ tiết tối cao tham bái Đông Phương Uyển,
ân cần mời mọi người đi đến trang viên làm khách.

Chúng nhân tiến vào trang viên. Chỉ thấy đắc thụ phủ bóng râm khắp mặt đất,
tiểu kính thanh u, hoa cỏ đua nhau khoe sắc, gió biển thổi vào mang theo hương
hoa nhàn nhạt, làm cho thần trí người ta dễ dàng bay bổng đi đâu mất.

“Trang viên của công tước quả thật bất đồng phàm hưởng, thật là đệ nhất trang
viên” Đông Phương Uyển tao nhã nói.

“Chỉ cần hoàng hậu thích, thần nguyện ý dâng cả hai tay cho người.” Công tước
cười nói, không có một tia miễn cưỡng. Hắn còn sợ Đông Phương Uyển không tiếp
nhận lễ vật này, nói không chừng nhờ đó mà Nạp Lan Kỳ gia tộc có thể thăng
tiến không ngừng, sau này phong quang vô hạn, một chút trang viên nho nhỏ há
có là gì.

“Công tước không nên như thế, trên đời này cái đẹp có nhiều, không thể nhất
nhất chiếm hữu cho riêng mình, có thể hân hưởng đã là may mắn rồi.” Đông
Phương Uyển cười nói.

Mục quang của Kỳ Tử hiện lên một tia kính nể, hoàng hậu này quả không hổ danh
xuất thân từ Đông Phương gia tộc, khí độ cùng ngôn ngữ đều bất phàm.

“Phụ thân” đang lúc này, một tiếng hô thanh thúy cách đó không xa truyền đến,
tại ngôi nhà phía trước mặt, một nhân ảnh thanh lệ bất ngờ hiện ra.

Long Nhất cười cười nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Phong Linh, mà Thủy Nhược
Nhan,Lâm Na,Long Linh Nhi cùng Tây Môn Vô Hận đều lộ ra biểu tình hết sức quái
dị.

“Nhân nhân, mau mau đi tới tham kiến nữ hoàng bệ hạ cùng các vị khách nhân tôn
quý.” Công tước Kỳ Tử Nha nói, đợi Nhân Nhân lại gần trước mặt, giới thiệu:
“Đây là tiểu nữ Nhân Nhân, hiện tại quán xuyến mọi việc trong gia tộc.

Nhân Nhân giật mình, mục quang đảo qua Long Nhất bắt gặp dung nhan quen thuộc
của Phong Linh, sau đó cung kính quỳ xuống hành lễ Nạp Lan Như Nguyệt rồi ngay
lập tức đứng qua một bên, cúi mặt xuống dưới, cũng không biết đang nghĩ gì.

Đông Phương Uyển tựa hồ nhận ra được cảm giác khác lạ, cười hỏi: “Vũ nhi, các
ngươi đã quen biết nhau từ trước rồi à?”

“Nương thân, Nhân Nhân từng là đệ tử của Thánh ma học viện, con cùng các nàng
đều là giáo hữu cả.” Long Nhất cười đáp.

“Đã như vậy, các con cứ tự nhiên hàn huyên tâm sự, công tước thấy thế nào?”
Đông Phương Uyển cười hỏi.

Công tước còn có thể ý kiến gì sao. Vì thế Long Nhất, Phong Linh, Tây Môn Vô
Hận, Long Linh Nhi, Thủy Nhược Nhan còn có Lâm Na liền ở lại.

“Linh nhi, nàng bồi tiếp Nhân Nhân tỉ tỉ đi.” Long Nhất nói

“Oh” Phong Linh lại đối mặt với Nhân Nhân, chẳng biết làm thế nào. Lúc trước
nàng nữ cải nam trang lấy tên Lăng Phong, không ngờ lại dẫn đến thứ nghiệt
duyên này.

Nhân Nhân không phản đối, chỉ là trước khi đi nàng nhìn vào đôi mắt sâu thẳm
của Long Nhất. Rồi cùng Phong Linh sóng vai hướng đến một con đường dài thăm
thẳm.

“Nhị ca, ta lại nghĩ rằng Nhân Nhân thích ngươi đó.” Tây Môn Vô Hận ôm cánh
tay của Long Nhất, cười nói.

“Ách… sao muội nói như vậy?” Long Nhất hỏi.

“Trực giác, đó chính là trực giác của nữ nhân. Ngươi nhìn ánh mắt cuối cùng
của nàng xem, rất u oán. Khi còn ở học viện, có phải ngươi đã làm gì nàng ta
rồi phải không?” Thủy Nhược Nhan trả lời, kề vào tai Long Nhất, nhẹ nhàng nói.

Thủy Nhược Nhan lão sư, nếu nàng không có bằng chứng ta có thể tố cáo nàng tội
vu khống a.” Long Nhất la lên, đại thủ vô thanh vô thức nhéo vào ngọc đồn của
Thủy Nhược Nhan hai cái.

Thủy Nhược Nhan thân thể mềm mại chợt run lên, liếc nhìn Long Nhất nói: “Phôi
đệ tử, hiện tại ta có thể tố cáo nhà ngươi sàm sỡ con gái nhà lành.”

“Hiện tại lão sư đang đường đường chính chính được một nam nhân mạnh mẽ sàm
sỡ, chúng ta ngươi tình ta nguyện, nhiều nhất chỉ có thể gọi là gian dâm
thôi.” Long Nhất cười hắc hắc.

Nhìn thấy hai người đùa giỡn tán tỉnh nhau, tam nữ cười khanh khách, điều đó
lại làm cho Thủy Nhược Nhan thẹn thùng không thôi, nói cho cùng những người
này trước kia đều là đệ tử của nàng.

“Linh Nhi,Lâm Na,Vô Hận, tên phôi tiểu tử này dám hỗn với lão sư, các ngươi
nói nên làm sao bây giờ?” Thủy Nhược Nhan véo tai Long Nhất, cười nói với
chúng nữ.

“Đương nhiên phải phạt hắn.” Tam nữ đồng thanh hô to.

“Phạt ta sao, nói phạt liền phạt, các ngươi thật nhẫn tâm… a… mưu sát phu quân
a.” Long Nhất chưa nói hết câu liền bị chúng nữ đè ngã xuống đất, một trận
phấn quyền vũ giáng xuống.

Long Nhất chỉ cảm thấy một trận hương phong xông lên mũi, toàn thân bị thân
thể mềm mại của chúng nữ vây quanh, phấn quyền kia so với đấm bóp không sai
biệt cho lắm. Mỹ nữ đưa tới cửa, há có thể phụ lòng giai nhân. Vì thế một bên
hắn kêu la thảm thiết, một bên hắn dùng ma trảo loạn động khắp thâm sơn cùng
cốc của tứ nữ, không nơi nào không lưu qua.

Tứ nữ ai nấy đều trí tuệ hơn người, há không biết Long Nhất có dụng tâm sàm
sỡ, chỉ là nhân cơ hội này mặc cho hắn chiếm tiện nghi mà thôi, không cho tên
phôi gia hỏa này chiếm tiện nghi thì cho ai chiếm đây?

Đợi đến khi tứ nữ thân thể mềm nhũn ra, phong tình vô hạn thì mới cười mắng
thối lui, ai nấy đều mặt cười hồng ửng cả lên. Thủy Nhược Nhan cùng Long Linh
Nhi may mắn đều là nữ nhân của Long Nhất, bị ma trảo của hắn sờ soạn cũng
thành thói quen, nhưng Lâm Na cùng Tây Môn Vô Hận vẫn chưa thất thân, quan hệ
với Long Nhất chưa rõ ràng, gặp phải ma trảo của Long Nhất loạn động những
vùng nhạy cảm cũng có chút vấn đề, chẳng qua hai nàng bất chấp thẹn thùng,
trong lòng cũng ngọt ngào vô hạn.

Long Nhất búng mình đứng dậy, vẻ mặt đắc ý cười gian tà: “Các mỹ nữ này, có
nhận ra mình bị mất cái gì không vậy?”

Tứ nữ thấy có cái gì trông trống, cơ hồ đồng thời cảm giác được sự ma sát vô
cùng mẫn cảm giữa nhũ phong với y phục, mỗi người kêu thất thanh một tiếng
hung dữ nhìn Long Nhất, lúc này Long Nhất đang cầm nội y các nàng trên tay,
hít một hơi, than: “Ôi, thiệt là thơm a.”

Nhớ tới lúc tại Mễ Á Thánh Ma học viện hắn đã từng nhất chiêu đoạt lấy nội y
Lâm Na, hôm nay lại tiếp tục thi triển. Xem ra kỹ xảo này hắn không hề bỏ phế,
ngược lại ngày càng tiến bộ.

“Tên bại hoại, mau trả lại cho chúng ta.” Long Linh Nhi thẹn thùng kêu lên,
may mà nơi đây ở sâu bên trong trang viên, xung quanh không một bóng người,
nếu không để người khác thấy được chẳng phải là cảnh tượng sát nhân hay sao!

“Muốn lấy lại à? Tới đây đi.” Long Nhất cười hi hi, nhìn thấy chúng nữ giương
nanh múa vuốt truy tới, liền cầm mớ nội y chạy trốn, không khí vui vẻ nhất
thời tràn ngập cả trang viên.

—-

Mặt trời lúc hoàng hôn quả thật mỹ lệ. Ánh nắng chiều cùng nước biển hòa thành
một, hồng rực cả một mảng trời, cực kỳ quý lệ.

Phong Linh cùng Nhân Nhân ngồi trên một khối đá to phía trên. Phong Linh trong
trang phục lam sẫm cùng nước biển tương hỗ lẫn nhau, toát lên vẻ kiều mỹ bất
phàm, hải phong thổi bay vài sợi tóc, nàng đang suy nghĩ mông lung.

Nhân Nhân nhìn biển sau nửa ngày, cuối cùng khẽ nghiêng đầu nhìn Phong Linh,
mong muốn tìm lại một chút khí tức khi xưa từng làm nàng si mê, nhưng nàng
nhanh chóng thất vọng. Lúc này Phong Linh dung mạo tuyệt thế, phiêu nhiên đạm
viễn, xứng danh một tuyệt thế giai nhân.

“Ta xin lỗi.” Cảm thấy Nhân Nhân nhìn mình chăm chú, Phong Linh khó khăn nói
ra ba chữ. Lúc ấy trêu cái gì không trêu, lại trêu vào nữ nhân, tự thân rước
lấy oan nghiệt.

Nhân Nhân lắc đầu, mỹ mâu đột nhiên ngân ngấn nước mắt, vô luận thế nào, đây
là nữ nhân mà nàng từng yêu, chính nàng muốn được một lần thể nghiệm cái tư vị
chết đi sống lại. Nhìn thấy “hắn”, lòng không đau mà cũng không động, chính là
cảm giác trống rỗng, phiêu phiêu đãng đãng không bình thường.

Phong Linh nhìn thấy Nhân Nhân rơi lệ, đột nhiên có chút phiền lòng. Nàng vốn
không phải là người trầm tĩnh, tuy nhiên trong trường hợp này nàng thật tâm
muốn xin lỗi nàng ta, nhưng phải làm thế nào đây?

“Đừng khóc, nàng rốt cuộc muốn thế nào?” Phong Linh lau nước mắt trên gương
mặt của Nhân Nhân, chỉ cảm thấy trong lòng thật sự khó chịu.

“Người có thể ôm ta một lần không?” Nhân Nhân nhẹ giọng hỏi.

Phong Linh nhìn vào đôi mắt ngấn nước của Nhân Nhân, bất đắc dĩ hít một hơi
hôm lấy nàng ta. Ôm một chút cũng không có gì, nàng cùng tỷ muội cũng thường
như thế. Chỉ là lần này đối tượng đổi thành Nhân Nhân khiến cho nàng thực
không quen.

Phong Linh tiến tới gần hơn, Nhân Nhân nghiêng người chui vào vòng tay của
nàng.

Nhân Nhân ngửi thấy mùi hương của Phong Linh, cảm giác tim mình không hề đập
loạn cả lên, có chăng chỉ là một tia mê hoặc.

Một lúc ngắn sau, Nhân Nhân đẩy nàng ra, nhìn vào dung nhan khuynh thành của
Phong Linh, tựa như viễn sơn hàm đại, đôi mắt xanh như nước biển, làn da lộng
lẫy tựa trong suốt, sống mũi cao và thanh, đôi môi đầy đặn, nơi nào cũng làm
điên đảo chúng sanh đúng thật là họa thủy cấp mỹ nhân, tự thẹn không thể so
sánh.

“Lăng Phong, nàng hôn ta một chút được không?” Nhân Nhân buồn bã nói.

Phong Linh rùng mình, vội nói “Nhân Nhân, nàng nên tỉnh lại, ta là Phong Linh
không phải Lăng Phong, ta và ngươi đều là nữ nhân.”

“Ta biết, chỉ là ta muốn rõ ràng một việc, thật ra ta cũng muốn về sau chỉ có
Phong Linh, không có Lăng Phong.” Nhân Nhân cúi đầu nhìn xuống đất khẽ khẩn
cầu.

Phong Linh nhìn chăm chú biểu tình của Nhân Nhân, phát hiện tâm tình của nàng
ta tựa hồ không phải nhằm vào mình, nàng ta muốn làm rõ điều gì?

Phong Linh trầm ngâm một chút, giữ nguyên nét mặt. Trước đây nàng và Long Nhất
chốn khuê phòng cùng tỷ muội cười đùa huyên náo, mặt khác khi ấy cùng bọn họ
hôn nhau cũng bình thường. Lần này cùng một người không phải là tỷ muội, lại
có chút nghiệt duyên, thật khó mà chấp nhận.

Nhân Nhân nhắm mắt lại, thân thể mềm mại khẽ cương cứng, cảm giác được hương
vị ngọt ngào của Phong Linh truyền sang, mùi hương thơm ngát thật dễ ngửi.

Vài giây sau đó, hai người tách ra. Nhân Nhân vỗ nhẹ lên đôi môi của mình, đột
nhiên cười khẽ, trở nên kiều diễm vô cùng.

“Ta rốt cuộc đã rõ ràng một việc, quả thật ta không yêu nàng. Bởi vì, nàng ôm
ta không mang lại cho ta cảm giác an tâm ấm áp, nụ hôn của nàng không làm tim
ta loạn nhịp, ta nghĩ chúng ta có thể làm tỷ muội.” Nhân Nhân cười nói, mọi
người đều cảm thấy thoải mái, xem ra khúc mắc lâu nay rốt cuộc cũng được gỡ
bỏ.

Phong Linh thấy được điều đó, trong tâm thở phào một hơi, thả lỏng tay ra,
cười nói: “Có thêm một tỷ muội thật là cao hứng, chính nàng nói cái ôm của ta
không mang cho nàng cảm giác yên tâm ấm áp, nụ hôn của ta cũng không làm tim
nàng loạn nhịp, xem ra nàng đã tìm được ý trung nhân của mình rồi.”

Nhân Nhân khuông mặt ửng hồng, trong đầu bỗng hiện ra hình ảnh tên vô lại Long
Nhất đang mỉm cười. Đúng vậy, chính là hắn, chính cái ôm của hắn khiến ta an
tâm, nụ hôn của hắn khiến ta xao động, hắn có khả năng thích ta sao? Mặc kệ,
hắn ôm cũng đã ôm rồi, hôn cũng đă hôn rồi, thân thể mình hắn cũng đã thấy
rồi, ta cũng phải trở thành nữ nhân của hắn.

Lúc này Long Nhất đang cùng mỹ nữ vui vẻ, ma trảo hoạt động thoải mái, không
biết mình đang bị Nhân Nhân để ý.

Khi ấy Nhân Nhân cùng Phong Linh đạp trời chiều tay trong tay nói cười từ xa
đi tới. Long Nhất cả kinh nhìn họ, trong lòng như bị ăn một hũ dấm chua, hay
là Nhân Nhân đã quyến rũ thành công, Linh nhi bị nữ nhân này đoạt đi rồi. Hắn
muốn chui đầu xuống đât, đỡ phải sống trên đời mất mặt xấu hổ.

“Học sinh Long Nhất, làm thế nào mà ngươi xuất ra một vòng lục quang thế?”
Thủy Nhược Nhan kéo tóc hắn, cười nói.

“Ây, quả thật trông Linh nhi cùng Nhân Nhân cũng xứng đôi.” Lâm Na theo sau
lời nói của Thủy Nhược Nhan tiến hành đả kích.

“Kỳ thật nữ nhân cùng nữ nhân cùng một chỗ cũng chẳng sao, Vô Hận, không bằng
chúng ta bỏ mặc tên phôi gia hỏa này, ta ở với ngươi.” Long Linh Nhi cười
khanh khách ôm lấy eo của Tây Môn Vô Hận.

Tây Môn Vô Hận lặng lẽ nhìn vào gương mặt không chút thay đổi của Long Nhất,
nhẹ giọng trả lời: “Ta muốn vĩnh viễn sống bên cạnh nhị ca.”

Khuôn mặt tuấn tú của Long Nhất không chút thay đổi đột nhiên nổi lên một nụ
cười xán lạn, hôn Tây Môn Vô Hận một cái, hắc hắc cười nói: “Chỉ có Vô Hận là
sâu sắc, các ngươi dám khi phụ phu quân, nhất định tối nay ta phải tái thu
thập các ngươi.”

Tây Môn Vô Hận nhất thời đỏ mặt, ngay cả chiếc cổ trắng ngần cũng ửng cả lên.
Nhị ca hôn nàng, đó là suy nghĩ duy nhất của nàng lúc này.

“Thế nào? Xem ra các người đang rất vui vẻ a.” Long Nhất đau xót nhìn hai
Phong Linh cùng Nhân Nhân tay trong tay với nhau.

“Đương nhiên là vui vẻ rồi, hôm nay Linh nhi ngủ chung với ta.” Nhân Nhân đôi
mi chớp chớp đắc ý cười nói, hai tay nhỏ bé ôm lấy vai Phong Linh.

“Không được.” Long Nhất xanh mặt quát to, dọa cho chúng nữ nhảy dựng. Nhân
Nhân có chút hoảng hốt, Phong Linh cũng cả kinh, mở miệng muốn nói gì đó.

“Trừ phi ta cùng các ngươi ngủ chung. Ngươi biết không, Linh nhi tối không có
cánh tay của ta thì ngủ không yên đâu.” Long Nhất biểu tình thay đổi nhanh
chóng, hắc hắc cười nói.

“Đáng ghét, ngươi dọa chết ta.” Phong Linh vọt lên đánh hai quyền vào Long
Nhất, vừa rồi sợ tới mức tưởng chết tới nơi.

“Ha ha, hai người các ngươi thông đồng muốn dọa ta, bổn thiếu gia chỉ đùa một
chút, thật là mềm yếu quá.” Long Nhất cười nhéo lên gương mặt của Phong Linh.

Long Nhất cùng chúng nữ cười đùa không thôi, Nhân Nhân cũng trở nên sáng sủa
rất nhiều, đôi diệu mục có chút tâm tình luôn hướng về Long Nhất, điều này
càng khẳng định suy nghĩ của nàng, đây chắc chắn là nam nhân mà nàng muốn. Chỉ
là nữ nhân theo Long Nhất ngày càng nhiều, mà nữ nhân đến với hắn đều dần dần
được hắn nhận lấy tất. Long Nhất có bổn sự cùng địa vị, căn bản không có khả
năng chung thủy một người. Tại Thương Lan đại lục, nam nhân càng có bổn sự thê
thiếp càng nhiều, cho dù không đi truy hoa vẫn liễu thì nữ nhân cũng tự tìm
tới cửa. Huống hồ tuy Long Nhất là kẻ đa tình, nhưng đối với nữ nhân của hắn
trước sau như một. Gặp được một nam nhân như vậy, các nàng còn kỳ vọng gì nữa
đây? Cũng phải nói nhãn giới của Long Nhất rất cao, nữ nhân của hắn chọn đại
một người cũng thuộc loại khuynh quốc khuynh thành, kinh tài tuyệt diễm không
thể so sánh với người thường, lại ở chung với nhau thập phần hòa hợp.

Không lâu sau, trời chiều bắt đầu chuyển sắc, màn đêm buông xuống, lúc này có
gia đinh dẫn Long Nhất đến dự yến hội.

Yến tiệc này là do gia chủ chiêu đãi khách nhân. Muốn trở lại Nạp Lan hoàng
cung thì đã tối lắm rồi, Đông Phương Uyển nghỉ tạm lại đây, chúng nữ cùng Long
Nhất đều muốn ở cùng một nơi.

Các nàng đều biết Long Nhất ngày mai phải xuất hải thần long đảo cứu cha mẹ
của Liễu Nhứ. Ai cũng muốn cùng đi với hắn, chỉ là Long Nhất chưa đồng ý. Hắn
đưa Lưu Ly, Man Ngưu cùng Lệ Thanh theo tỷ đệ Mễ Đế Nhĩ đi trước, ngay cả Liễu
Nhứ cũng không mang theo, bởi vì trên người nàng có ma long nhất tộc huyết
mạch, mà thần long nhất tộc đối với loại khí tức này thập phần mẫn cảm, trước
kia cũng vì thế mà thần long trưởng lão mò đến ma huyễn sâm lâm. Đến lúc đó
nếu muốn chỉ cần bố trí tại thần long đảo một cái ma pháp trận là thuận tiện
qua lại rồi.

Thấy thái độ kiên quyết của Long Nhất, chúng nữ cũng không miễn cưỡng. Mỗi
người nhắn nhủ một hai câu rồi trở về tư phòng, lưu lại vẻ phiền muộn trên
Long Nhất. Hắn chỉ nói không mang theo các nàng đi, chứ đâu có bảo các nàng
chạy nhanh đến vậy. Hắn còn nghĩ đến việc ngủ cùng một chỗ với các nàng mà
hoan ái.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.