Phong Lưu Pháp Sư – Chương 568: Kiều diễm tỷ muội hoa – Botruyen

Phong Lưu Pháp Sư - Chương 568: Kiều diễm tỷ muội hoa

Tuyết vẫn rơi lạnh lẽo mờ ảo như trước, Vô Song nhìn người yêu đầu tựa trong
bộ ngực phong mãn, ánh mắt ôn nhu, phảng phất tỏa ra chung quanh ánh sáng như
tình yêu của mẹ.

Từ trước tới nay, đều là Long Nhất dùng ***g ngực rộng dày che gió chắn mưa
cho những nữ nhân của hắn, nhưng khi hắn yếu đuối, những nữ nhân của hắn cũng
sẽ dùng vòng tay ôm ấp dịu dàng ấm áp xoa dịu nỗi đau trong lòng hắn, không
cần nhiều lời gì, toàn bộ đều tự nhiên như thế thôi.

Vô Song nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen dài của Long Nhất, trong đầu lại nghĩ về
giấc mộng Long Nhất nói lúc nãy, đúng vậy, Long Nhất nhất quyết nói là một
giấc mộng. Trong lòng đệ tử Băng Cung, Thủy Thần vĩnh viễn là cao cao tại
thượng, thần thánh không thể khinh nhờn, nhưng lại không thể ngờ được vào lúc
này lại cùng với Long Nhất phát sinh sự việc thế này, ái tình của của người
tại thế gian này, nghĩ lại, đến cả Thần cũng không có cách gì kháng cự được.

Long Nhất không nghi ngờ gì nữa thật là được trời hậu đãi, hắn ít khi minh
tưởng, nhưng lại sở hữu ma pháp lực vượt xa cả pháp thần, tinh thần lực thì
lại càng cường hãn vô bì, hắn thậm chí ngủ rất ít, nhưng tinh thần ngược lại
lúc nào cũng thật tốt.

Bất quá hôm nay, Long Nhất ngược lại đã ngủ thật sự rồi, một khi đã ngủ là ngủ
liền hai ngày hai đêm, mà Vô Song cũng vẫn ôm hắn thế này, dùng ngực của mình
giữ ấm cho hắn.

Vừa thức dậy sau một giấc ngủ dài, Long Nhất chỉ cảm thấy tinh thần thật sảng
khoái, vừa mở mắt đã thấy ngay đôi mắt đẹp nhu tình say đắm của Vô Song, trong
tim hắn trong một sát na như hoảng sợ tim đập loạn xạ mà bi thương, nhưng thứ
tình cảm này rất nhanh đã bị chôn vùi tận đáy lòng. Khí chất trên người Vô
Song và Tỷ Nhã không nghi ngờ gì thật là giống nhau, nhưng Long Nhất có thể
trong nháy mắt phân biệt được điểm khác nhau của hai người.

“Song Nhi ngoan, cảm ơn nàng.” Long Nhất ngồi dậy từ trên thân thể mềm mại của
Vô Song, vươn mình giãn người một cái, sau đó hôn nhẹ trên khóe môi nàng.

Vô Song khẽ cười, giúp hắn chải tóc, rồi giúp hắn dậy khỏi giường và mặc áo.

Long Nhất nhìn ra ngoài cửa sổ. Gió tuyết lạnh lẽo mờ ảo không biết từ lúc nào
đã ngừng rồi, thay vào đó là dương quang thanh lãnh, ánh mặt trời tuy không có
một tia ấm áp nhưng lại làm cả thế giới bừng sáng rực rỡ, cái mà nó đại biểu
chính là nhiệt tình hướng thượng, là vĩnh viễn không chịu thua, gió tuyết có
lớn nữa thì cuối cùng cũng có một ngày sẽ bị ánh kim quang của mặt trời đánh
tan ra, không phải sao?

Trên băng giới, mặt trời chiếu sáng, Sa Mạn và Mễ Đễ Nhĩ trên không trung vẫn
đang đánh nhau không ngừng, Nữu Nhi cưỡi Tiểu Hổ đang cùng Hỏa Kỳ Lân và Cuồng
Lôi Thú vui đùa. Cả Băng Cung đã không còn lãnh băng băng, mà ngược lại xem có
vể náo nhiệt ấm áp thơm lừng.

“Phụ Thân.” Nữu Nhi thấy Long Nhất liền chạy tới. Như lăng không bay đến, vừa
làm nũng vừa hôn Long Nhất làm cả mặt toàn nước bọt.

“Lão đại, ngươi cuối cùng cũng dậy rồi. Còn tưởng là ngươi muốn ngủ mười ngày
nửa tháng chứ.” Man Ngưu vác Lục Ngọc Tài Quyết đi đến.

Long Nhất cười hắc hắc, nói: “Thật ra ta muốn ngủ cả mười ngày nửa tháng nhưng
sợ là có người ăn không tiêu.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Vô Song hơi đỏ lên, bàn tay nhỏ véo nhẹ Long Nhất một
cái, hướng tới Man Ngưu cười nhẹ nói: “Man Ngưu, lâu rồi không gặp, nhóc tiểu
ngưu và Y Oa vẫn khỏe chứ?”

Man Ngưu há hốc mồm, ngẩn ra một lát rồi phấn khích nói: “Nàng là Vô Song, còn
tưởng nàng là Tỷ Nhã cơ chứ. Hai người các người thiệt là nhìn giống y hệt
nhau.”

Vô Song liếc Long Nhất một cái, phát hiện hắn lại không có phản ứng gì, vẫn cứ
cười hì hì, chỉ là nàng lại cảm thấy được vừa rồi tim hắn sau khi nghe đến cái
tên Tỷ Nhã này tự nhiên giật thót một cái.

“Y Oa nàng vẫn khỏe, con trai ta cũng khỏe. Hài tử đó khí lực cũng lớn rồi,
tương lai nhất định là bản sự phải mạnh hơn cha nó.” Man Ngưu nhắc tới thê tử
miệng cười ngoác ra.

Lúc này chúng nhân cũng đều đến vây quanh. Long Nhất tựa hồ đã hoàn toàn cởi
bỏ được gánh nặng trong lòng, hi hi ha ha không ra dáng đứng đắn, thỉnh thoảng
lại chiếm tiện nghi của mấy vị Long Tộc đại mỹ nữ, thật là giống y như hắn lúc
trước, nhưng mà chính bản thân hắn lại biết sự khác biệt, bởi vì trong lòng
hắn đã có thêm một thân ảnh mông lung rồi.

Chuyến đi Băng Cung kết thúc tốt đẹp, Vô Song không chỉ vô sự mà ngược lại
công lực còn tiến bộ thêm một đoạn lớn, Long Nhất không chỉ có được Thủy Thần
Thần Bài mà còn thu phục một con Phong Vương thực lực mạnh mẽ. Chỉ là trừ đi,
nỗi tiếc nuối trong lòng Long Nhất, đại Hồ Ly Mễ Á hoàng hậu vẫn nằm trong hoa
sen như trước trong quan tài thủy tinh, hiện giờ Long Nhất vẫn không có biện
pháp nào trị khỏi cho nàng, cũng chỉ có thể để nàng tiếp tục nằm trong quan
tài thủy tinh duy trì một cơ hội sống mỏng manh.

Tới lúc gần đi, Long Nhất bố trí ở Băng Cung một truyền tống ma pháp trận đối
ứng với Đằng Long Thành, sau đó cho Phong Vương thống lĩnh binh tướng ong của
nó đem đóng quân chốt giữ ở chung quanh, nơi đây giờ đã trở thành một cứ điểm
của hắn, cũng sẽ là điểm bảo mệnh của Long Nhất. Thế giới này phức tạp quá,
thực lực của Long Nhất càng cao thì càng hiểu rõ là tuy thực lực của hắn tuy
cao, nhưng vẫn chưa phải là vô địch, trên thế giới này có rất nhiều quái thú
và cao nhân ẩn náu chưa xuất hiện, thêm vào đó nên biết ngay cả Thất Đại Chủ
Thần đến phút cuối cũng sa sút đến kết cục như thế, ai biết được tương lai hắn
sẽ gặp cái gì, ngàn vạn con Băng Huyết Ma Phong của Băng Cung sẽ là pháp bảo
giữ mạng của hắn.

Thương Lan Thành, thủ đô thành của Nạp Lan Đế Quốc, sau khi toàn bộ Thương Lan
Đại Lục đã ổn định rồi, trừ Băng Phong Thành ở phía Bắc ra thì nơi đây trở
thành lựa chọn đầu tiên cho nơi nghỉ mát mùa hè. Khái niệm du lịch nghỉ mát
này vừa được đề ra liền trở thành thịnh hành trên toàn đại lục, huống chi dưới
sự nỗ lực ngày đêm không nghỉ của Ma Pháp Sư Công Hội, chỉ trong vài tháng
ngắn ngủi đã thiết lập được truyền tống ma pháp trận Đằng Long Thành với Băng
Phong Thành, và còn có Thương Nguyệt Thành, giữa ba thành này chỉ cần giao nạp
một lượng kim tệ nhất định liền có thể lĩnh hội được trải nghiệm trong chớp
mắt đi ngàn dặm. Mấy người quý phụ tiểu thư rảnh rỗi không có việc gì làm, ở
hoài một chỗ đã sớm chán ngấy rồi, lại nói, sau khi Thương Lan Đại Lục thống
nhất trị an nơi nơi cực tốt, bọn họ cũng không ngại gì vài trăm kim tệ, tất
nhiên là kết bạn họp thành nhóm đem theo hộ vệ đi du ngoạn khắp nơi, mà ma tòa
thành thị có truyền tống ma pháp trận lại càng người đến người đi, thật là náo
nhiệt, sự phồn vinh do đó mang lại khiến cho thành chủ của những thành thị
khác đỏ cả mắt, ngày nào cũng thúc giục người của Ma Pháp Sư Công Hội thiết
lập trước ở thành của mình một truyền tống ma pháp trận.

Sau khi đoàn người Long Nhất từ Băng Nguyên đi về liền đi đến Băng Phong
Thành, từ Băng Thành dùng truyền tống ma pháp trận trong chốc lát đã chuyển
dịch đến Thương Nguyệt Thành.

Hiện tượng người đông nườm nượp ở Thương Nguyệt Thành làm Long Nhất cả kinh,
lúc trước Thương Nguyệt Thành phồn hoa phi thường, suy cho cùng cũng là thủ đô
của một nước mà, nhưng giống như lúc này thì thật là trước tới giờ chưa từng
có.

Kì thực cũng khó trách, Thương Nguyệt Thành dựa sát biển lớn, có dị quốc phong
tình (hoàn cảnh tự nhiên và phong tục tập quán riêng của nước khác) thành một
trường phái riêng, lại thêm lúc này là tuần nóng nhất, Thương Nguyệt Thành lại
thập phần mát mẻ. Trên bãi biển, gió biển mằn mặn đang thổi, uống một ly
cocktail có thêm đá, ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn thủy triều lên xuống là
một việc vô cùng vừa ý dễ chịu a.

Đoàn người Long Nhất rất gây sự chú ý, Vô Song và Ngu Phượng, một người thanh
lãnh một người hỏa lạt, ai cũng dung nhan tuyệt thế, mà mấy nàng long tộc đại
mĩ nhân, ai cũng mặt như thiên sứ, thân hình như ma quỷ. Long Nhất dĩ nhiên
không cần phải nói, một cái áo dài trắng xanh, một đầu tóc đen bất kham, tùy ý
cột lên.

Cộng thêm khuôn mặt anh tuấn và nụ cười mỉm xấu xa, đối phó thiếu phụ thiếu nữ
có lực sát thương lớn nhất. Mà vẻ tuấn mĩ của Lệ Thanh cũng không kém Long
Nhất, khí chất ngược lại rét lạnh như băng, ôm hàn băng kiếm trong ngực, nếu
không phải là đang đi trên đường, thì có thể tưởng đây là một bức tượng bằng
nước đá. Man Ngưu thân hình cường tráng cao to, hai cái sừng trâu chỉa thẳng
lên trời, da thịt vừa nhìn đã biết uẩn hàm lực bạo phá siêu cường, đặc biệt là
Lục Ngọc Tài Quyết mà hắn đang vác trên lưng. Khí thế bức nhân truyền lại làm
người khác kinh hồn bạt vía.

“Mọi người xem có phải là Thái Tử gia?” Long Nhất ngày nay ở Thương Lan Đại
Lục thanh danh hiển hách, sớm đã trở thành thần tượng của nhiều thanh niên
thiếu nữ, đến cả những việc làm những năm ở Mễ Á Thánh Ma Học Việc cũng truyền
bá rộng rãi. Vì thế mới vừa xuất hiện đã có kẻ nhận ra hắn.

“Nói thừa, nếu không phải là Thái Tử gia thì ai có bản sự đem theo nhiều mỹ nữ
tuyệt sắc như vậy. Nếu có một ngày …” Một người đi đường lại bắt đầu nằm mơ
giữa ban ngày, một ngày trong tương lai cũng có thể giống như Long Nhất bên
trái ôm thần tiên bên phải ôm ma nữ, chân đá kiếm thần. Quyền đả pháp thần.

Lúc này, một đội Thương Nguyệt Thành cấm vệ vũ trang đầy đủ tách khỏi đám đông
đi lại nghênh tiếp, người dẫn đầu lại thân mang khôi giáp của cấm vệ thống
lĩnh.

“Thuộc hạ Uy Á Tư tham kiến Thái Tử gia.” Điều này làm kích động, tuy Nạp Lan
Đế Quốc tịnh không nhập vào Cuồng Long Đế Quốc, nhưng bất cứ ai cũng biết sự
tình từ lâu, tuy nói hắn cách xưng hô của hắn không hợp lễ chế, nhưng không có
người nào dị nghị.

“Uy Á Tư? Là tiểu tử nhà ngươi à, xem ra lúc này cũng không tệ a.” Long Nhất
cười vỗ vỗ vai Uy Á Tư, lúc đầu giúp Nạp Lan Như Nguyệt đoạt quyền công của
hắn không thể không nhắc tới.

“Đều là Thái Tử gia đề bạt, thuộc hạ cảm kích không thôi.” Uy Á Tư cũng là một
kẻ sung bái Long Nhất. Hắn vui mừng vì may mắn lúc đó nghe lời của hắn trở về
bên Nạp Lan Như Nguyệt, nếu không thì ngay từ đầu vào cái đêm đẫm máu đó bản
thân hắn đã trở thành một xác chết.

“Tốt, dẫn chúng ta di gặp Nữ Hoàng đi.” Long Nhất cười nói.

Dưới sự dẫn đường của Uy Á Tư. Một đoàn người Long Nhất rất nhanh liền đến lâu
đài cao chót vót trên vách núi cheo leo, làm cho người lần đầu nhìn thấy loại
kiến trúc này là Vô Song và Ngu Phượng ngạc nhiên tấm tắc không ngừng.

“Tỷ Phu. Người cuối cùng cũng đến rồi, làm muội nhớ chết đi được.” Nạp Lan Như
Nguyệt chưa đến, tiểu Như Mộng đã xông ra rồi, giống như gấu koala, đeo trên
người Long Nhất, thản nhiên như không hôn tới tấp lên môi Long Nhất.

Long Nhất trong lòng cười cười, mà trong điện thủ vệ lại như mắt đều nhìn
thẳng phía trước, cứ như không thấy gì hết.

“Như Mộng, tỷ phu cũng nhớ nàng, xuống nhanh lên, dẫn Nữu Nhi đi chơi.” Long
Nhất vỗ vỗ cái mông nhỏ của Như Mộng, cảm thấy được phong đồn cũng cũng khá
lớn của nàng đang ma sát vào ngực hắn, hạ thể hơi có một chút phản ứng, làm
sao dám để cho nàng đeo trên người, tiểu nữ này chung quy cũng đã lớn rồi.

Nạp Lan Như Mộng nghe lời hạ xuống, không còn làm nũng giống như trước, nàng
bây giờ hiểu chuyện cũng nhiều rồi, bởi vì nghe thị nữ trong cung nói qua, nữ
hài tử không nghe lời nam nhân có lẽ sẽ không thích, lại nói Long Nhất dù gì
cũng ở trong cung, một chốc sẽ gặp lại, sẽ không chạy mất, còn sợ không có cơ
hội câu dẫn chàng sao?

“Phu quân xấu xa, ngay cả em dâu mà chàng cũng không bỏ qua.” Ngu Phượng lườm
Long Nhất một cái, ở bên cạnh hắn nhỏ giọng nói.

Long Nhất ung dung trấn tĩnh không lộ vẻ gì cả nắn tuyết đồn nhô cao của Ngu
Phượng một cái, hắc hắc cười nhẹ: “Ta không phải xấu xa, mà là phi thường xấu
xa, đêm nay nàng sẽ biết thôi.”

Khuôn mặt yêu kiều của Ngu Phượng đột nhiên đỏ ửng, trong lòng lâng lâng, Long
Nhất rất xấu xa, là nàng cái loại xấu xa mà nàng si mê, bây giờ nàng ngược lại
có hơi hy vọng là đêm nay đến nhanh nhanh một chút.

Nạp Lan Như Nguyệt một thân trang phục Nữ Hoàng lam triệt kim biên thướt tha
đi tới, cao quý mà trang nhã, đều nói một người ở vị trí thế nào thì sẽ có khí
chất như thế, lời này một điểm cũng không sai, Nạp Lan Như Nguyệt non nớt ngày
trước sau khi ngồi lên ngai ngọc của Nữ Hoàng đã cải biến không ít, không chỉ
trở nên thành thục cao quý, mà thủ đoạn tâm cơ từng chút một tiến bộ đại
thành, lúc nên mềm thì mềm, lúc nên thiết huyết thì một điểm cũng không chịu
thua, hiện tại trong văn võ trăm quan, không có một ai dám xem thường nàng.

Nạp Lan Như Nguyệt nhìn thấy Long Nhất cười với mình, trong lòng chợt ấm lên,
trong mắt đem theo một tia kích động, không có ngươi nào hiểu được cảm tình
đối với Long Nhất trong lòng nàng, không có bất cứ người hoặc sự vật nào có
thể xem ngang bằng với hắn, một mạch đi đến, chua ngọt đắng cay tất cả đều đã
nếm qua, đột nhiên quay lại, liền phát hiện cả cuộc đời này không thể xa rời
nam tử đặc biệt này.

“Nguyệt Nhi, nàng hình như lại xinh đẹp thêm rồi.” Long Nhất vừa cười vừa đi
đến đón nàng, trong mắt đem theo ôn nhu.

Nạp Lan Như Nguyệt ghìm chặt bàn tay lớn ấm áp của Long Nhất, bóp nhẹ, dáng vẻ
hạnh phúc làm kẻ khác rất hâm mộ, ngay cả Ngu Phượng không thể không có chút
ghen tuông.

Nạp Lan Như Nguyệt liền chào chúng nhân, nàng đều quen biết mọi người, tự mình
không có một chút ngăn cách, cả đoàn người rất nhanh có nói có cười dưới sự
dẫn dắt của Nạp Lan Như Nguyệt tham quan thành lũy hoàng cung hào hoa.

Tham quan xong hết thì vừa đúng thời khắc hoàng hôn, Nạp Lan Như Nguyệt bèn
lệnh cho người bài yến tiệc tại quan cảnh đài trên tầng cao nhất của thành
lũy, vừa nghe tiếng sóng biển, vừa hưởng dụng bữa tối. Món ăn cực kỳ phong
phú, dựa vào hải sản là chính, chúng nhân rất ít khi có cơ hội được nếm thử.
Sa Mạn, Mễ Đế Nhĩ tuy sinh trưởng tại Long đảo, bốn mặt bao quanh là biển,
nhưng trong Long tộc có lẽ không có ai có tay nghề để đem hải sản làm thành vị
ngon như thế này, tất nhiên là ăn hết mức, Nạp Lan Như Nguyệt còn đặc biệt mở
một bình Hải Tửu vừa đủ tuổi, loại rựu này cách lên men không dễ dàng, cùng tề
danh với Bách Hoa Nhưỡng của Tinh Linh, chỉ là Bách Hoa Nhưỡng tuy vị ngon
nhưng lại thiếu phần nồng nàn, nam tử uống rồi đều như thiếu một chút gì đó.
Mà Hải Hồn không chỉ mạnh mà còn đậm, làn cho Man Ngưu, Lệ Thanh khen ngợi
không ngớt.

Vãn yến hạ màn trong lúc chúng sinh đang vui vẻ nô đùa, Mễ Đế Nhĩ sợ sau khi
về lại Long đảo sẽ không dễ dàng đi ra. Bèn đề nghị tất cả đi Cuồng Long
Thành, chơi vui vẻ. Chỉ có Long Nhất và Nạp Lan Như Nguyệt tựa vào nhau xem
biển trong ánh sáng lờ mờ của ban đêm.

“Dự định đi Long đảo à?” Nạp Lan Như Nguyệt tựa vào vai Long Nhất hỏi giọng
hỏi.

“Ừm, phụ mẫu của Liễu Nhứ vẫn đang bị giam giữ ở Thần Long Đảo, nếu như không
cứu họ ra. Cả đời Liễu Nhứ đều không có cách gì chân chính khoái lạc.” Long
Nhất gật đầu nói.

Nạp Lan Như Nguyệt gật gật đầu, nàng rất muốn nói mình muốn cùng đi với hắn,
nhưng nàng biết Long Nhất sẽ không đồng ý, nàng cũng là nữ nhi có chừng mực,
cũng biết thực lực của mình vẫn chưa đủ mạnh.

“Ngày mai ta sẽ trở về Đằng Long Thành một chuyến, đem Lưu Ly qua đây, nàng ấy
đã xa nước biển lâu như vầy, chắc chắn thập phần nhung nhớ.” Long Nhất cười
nói, nếu như Bích Phỉ và Tiểu Mễ vẫn không có tung tích, vậy thì chờ xử lý
xong chuyện của Liễu Nhứ, hắn vẫn nên đi tìm kiếm tòa thành dưới đáy biển
trong truyền thuyết.

“Ừm, lâu lắm rồi chưa nghe Lưu Ly chơi đàn, thật nhớ nàng.” Nạp Lan Như Nguyệt
cười nhẹ nói. Bàn tay nhỏ có một chút không an phận tại bụng dưới Long Nhất
xoa nhẹ, hơi thở cũng hơi hơi nặng nề một chút.

Long Nhất cười xấu xa nhìn về hướng Nạp Lan Như Nguyệt. Bắt được bàn tay nhỏ
của nàng dịch xuống phía dưới, vừa đúng đặt lên trên đầu tiểu huynh đệ của hắn
đang vươn vai lên.

Nạp Lan Như Nguyệt sóng mắt như nước, cắn môi dưới liếc ngang Long Nhất một
cái, cách một lớp khố mỏng xoa xoa.

Khí trời nóng bức, y phục trên người Nạp Lan Như Nguyệt chỉ có hai lớp, Long
Nhất kéo mở thân áo phía trước của nàng, đem thắt lưng của tiết y bên trong
giật xuống, đôi mỹ nhũ như bạch ngọc đung đưa nhảy ra ngoài, nhũ tiêm đỏ tươi,
nhũ hương nhè nhẹ xộc vào mũi.

“Phu quân, chàng hư lắm, thiếp … chúng ta đi về phòng được không?” Nạp Lan Như
Nguyệt ngọc nhũ rơi vào ma thủ, bị khêu gợi đến nỗi xuân tình tràn lan, thở
gấp gáp nói.

Long Nhất gảy gảy nhũ tiêm của Nạp Lan Như Nguyệt, cảm thấy cái vật nhỏ này
nhanh chóng cứng lại, nhô lên, cười xấu xa nói: “Nơi này vữa không có ai khác,
huống hồ màu sắc ban đêm thật mỹ lệ, vừa có tiếng sóng làm bạn, tại nơi này
làm chuyện nhân luân đại đạo không phải càng tốt sao.”

Nạp Lan Như Nguyệt nhìn chung quanh bốn bề, thấy rõ những thị vệ ở nơi tối đều
đã rút lui, đám cung nữ cũng tế nhị không làm phiền, bèn hết lo lắng không
phản đối nữa, cùng Long Nhất hôn nhau nóng bỏng.

Long Nhất cởi đai lưng của Nạp Lan Như Nguyệt, áo quần trơn tuột rơi xuống,
chỉ trừ một mảnh nội khố gợi tình nhỏ xíu trong suốt thêu hoa văn, vài cọng
lông bướng bỉnh tử trong nhô ra, càng trêu cho khí huyết Long Nhất bốc lên,
không thể tự khống chế.

“Tiểu yêu tinh…” Long Nhất mút nhũ tiêm đỏ tươi của mỹ nhân, hàm hồ nói, một
tay lai đã thám nhập chỗ giữa hai đùi đang được mảnh vải nhỏ kia che chắn, chỉ
cảm thấy phía trên một phiến nóng hổi trơn trượt, dâm dịch ti ti đã từ bên
trong chảy ra, đùi ngọc cực kì ẩm ướt.

“Phu quân, không được trêu chọc Nguyệt nhi.” Nạp Lan Như Nguyệt cong lưng,
toàn thân như bị lửa nung đốt, ngay cả hơi thở hắt ra cũng nóng rang vô bì.

Long Nhất kéo nội khố của Nạp Lan Như Nguyệt xuống, đặt nàng nằm xuống trên
khoản trống được xây bằng băng hải thạch, tuyết đồn tròn vành vạnh vểnh lên
cao cao, nơi riêng tư của thiếu nữ đã hoàn toàn phơi bày ra trước mắt Long
Nhất. Long Nhất nuốt nước bọt một cách khó khăn, ấn vào cái eo thon của nàng
xông lên phía trước, tiểu huynh đệ đã ép vào một hành lang ẩm ướt nóng hổi, cả
hai người đồng thời rên rỉ.

Đôi nhũ hoa của Nạp Lan Như Nguyệt đè lên trên hải nham băng lãnh, trong ma
sát chấn động không ngừng của Long Nhất, đem lại một khoái cảm khác thường.

Tiếng rên rỉ vang dội trong ánh đêm, hai người chìm đắm trong khoái lạc không
gì sánh bằng này.

Mà đúng vào lúc này, một thân ảnh nhỏ nhắn yêu kiều nấp sau vải mành trên quan
cảnh đài, mắt không chớp lấy một cài, nhìn chằm chặp đôi nam nữ đang giao
chiến đó, nàng khẽ kích động, hơi thở nóng bừng bừng, hai đùi khép chặt lại,
hóa ra lại chính là Nạp Lan Như Mộng.

Nạp Lan Như Mộng cũng đã tiếp xúc thân mật với Long Nhất rồi, tuy nhiên vẫn là
một hoàng hoa khuê nữ chưa lập gia thất, nhìn thấy kiểu đánh giáp lá cà dâm
mật kịch liệt này, trống ngực như một chú nai tơ đang chạy lung tung, đã động
tình như thủy triều.

Chẳng bao lâu, nàng đã không chịu đựng nổi cảm giác tê dại đó, đột nhiên chạy
ra từ phía sau ôm lấy Long Nhất đang tấn công, thân thể uốn éo không thể nhịn
được.

Nạp Lan Như Nguyệt mê loạn ngoảnh đầu lại, thân người đẹp run rẩy nhẹ, đây là
dấu hiệu trước khi nàng sắp cao trào, một chút tỉnh táo cuối cùng ngay tại lúc
này bị đánh tan. Chìm vào trong mê loạn.

Long Nhất dĩ nhiên lúc tiếp xúc gần Nạp Lan Như Mộng liền đã cảm giác được,
tiểu la ly muốn đưa tới cửa, hắn làm sao phản đối nữa, dù gì đi nữa nàng cũng
đã sớm liệt kê trong danh sách nữ nhân của hắn rồi, ăn sớm một chút hay ăn
muộn một chút thì có gì khác đâu. Huống hồ, một đôi tỷ muội xinh đẹp cùng nhau
phục thị hắn, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy hưng phấn.

Nạp Lan Như Nguyệt run rẩy càng lúc càng mạnh, tuyết đồn thuận theo xung kích
của Long Nhất liều mạng nhích lên, một cỗ tê dại cường liệt từ nơi kết hợp tản
ra chung quanh, cả người như bay bổng.

Long Nhất đem Nạp Lan Như Nguyệt đã mềm nhũn đặt lên trên trường kỷ. Quay
người lại đối mặt với Nạp Lan Như Mộng, tiểu Long Nhất vừa mới trải qua chiến
đấu càng giơ cao hơn.

“Tỷ phu, tiểu gia hỏa lại không nghe lời rồi. Muội giúp chàng trừng trị nó
nhé.” Khuôn mặt trẻ thơ trong trắng của Nạp Lan Như Mộng xuất liện một làn nhu
mì, nàng nắm lấy tiểu Long Nhất từ từ ngồi xổm xuống. Đôi môi hồng phấn hơi hé
ra nhích gần lại, giống như lần trước trong nhà tắm.

Long Nhất hít một hơi lạnh, kĩ thuật miệng của tiểu la ly tuy không đủ thuần
thục. Nhưng ngược lại làm hắn hưng phấn vô bì, nhìn khuôn mặt non nớt thanh
thuần vẫn hơi non nớt, hắn có một thứ khoái cảm phạm tội.

Mãi một lúc sau, Long Nhất kéo tiểu la ly lên, lột sạch như một con dê con
trắng, ngờ đâu làm Long Nhất hơi kinh ngạc, không thể nghĩ ra thân hình của
tiểu la ly đã khá nảy nở rồi, da thị trắng hồng mịn màng, đôi trống sữa to
căng thẳng đứng, so với tỷ tỷ của nàng cũng không nhỏ hơn là mấy. Chỉ cần xoa
bóp khai phá một một chút, tương lai nhất định sẽ vượt qua tỷ tỷ của nàng.

“Tỷ phu, người ta đã lớn rồi.” Tiểu la ly ưỡn ngực kiêu hãnh. Như thể cho hắn
biết là nằng đã có tư cách làm nữ nhân của hắn.

Nạp Lan Nhu Nguyệt từ trong dư vận tỉnh lại, từ trên ghế ngồi dậy ôm lấy Long
Nhất. Nàng biết, từ đêm nay trở đi, tiểu muội của nàng vô luận thế nào chạy
không thoát được rồi.

“Phu quân, đem bọn thiếp về phòng đi.” Nạp Lan Như Nguyệt ngọt ngào nói, nàng
có thể biết được sự cường hãn của Long Nhất, tiểu muội là lần đầu tiên, khẳng
định không thể khiến cho hắn thỏa mãn, chỉ đành tiện nghi cho hắn thôi.

Long Nhất cười hắc hắc, đem hai nàng tỷ muội như hoa như ngọc về khuê phòng
của Như Nguyệt, thả hai người xuống giường lớn mềm mại, nhe nanh múa vuốt
phóng lên.

Thiếu nữ rên nhẹ một tiếng, trái dưa non mới bổ ra, hoa mai hé nở, bước một
bước dài đến lần đầu tiên làm một nữ nhân chân chính.

Đêm nay nhất định sẽ không ngủ, phong lưu đếm không hết, nói triền miên không
hết, đan xem thành một khúc sonata đêm trăng, đến khúc nhạc cuối cùng đem đến
dư âm ngân nga dần dần mất hút, một tia nắng sáng đầu tiên chiếu xuyên tầng
mây rơi trên mặt biển.

Long Nhất nửa người dựa trên giường, mỹ nữ một lớn một nhỏ ngọc thể đang nằm
ngủ say bên cạnh hắn, da thịt trắng muốt như ngọc, màu ửng hồng vẫn chưa hoàn
toàn phai hết, hiển thị trận đại chiến đó khói súng vừa mới tan hết.

Nhìn mải sắc trời bên ngoài, Long Nhất rón rén xuống giường, đặt một nụ hôn ấm
áp dịu dàng lên mặt hai tỷ muội, rồi đi đến ban công.

Cơn sóng biển dưới bờ đập vào vách đá, bọt sóng trên không trung bắn tung tóe,
không khí tươi mát đem lại khí vị mặn ẩm phốc thẳng vào mặt.

Long Nhất hít sâu một ngụm không khí, chỉ cảm thấy cả tâm thần thư thản, xem
ra công hiệu của nam hoan nữ ái âm dương điều hòa thật sự rất không tệ.

Vào đúng lúc này, trong tim Long Nhất chợt động, nghiêng đầu nhìn về bên phải,
chỉ thấy Vô Song đang ở ban công hơi nhỏ hơn ngay phía tường bên kia, đang
nhìn thẳng về hắn mà cười nhẹ, con mắt đẹp có xuân ý bất tận.

Long Nhất cười lách người đi qua, ôm nàng vào lòng, bên tai nàng nói nhỏ: “Ta
hình như đang nghe tim nàng nói rằng nàng thật không hài không, có phải ta đã
làm gì sai đắc tội với nàng rồi.”

Vô Song cười ngoẹo đầu hôn nhẹ hắn một cái, nói: “Đã biết rồi mà còn hỏi,
chàng ôm ấp mỹ nữ lớn nhỏ tối trời tối đất, ngay cả một chút cũng không để ý
tới cảm thụ của thiếp, hại người ta khó chịu suốt nguyên một đêm.”

“Vậy bây giờ ta bồi thường cho nàng được không?” Long Nhất cười xấu xa xoa nắn
bộ ngực cao vút của Vô Song.

“Đừng có mà loạn động, không biết ở đâu lại có người hoang dâm vô đạo như
chàng, chàng xem Liễu Nhứ hôm qua nhìn về đại dương cả đêm, chắc chắn là đang
nhớ nhung phụ mẫu nàng.” Vô Song nắm bàn tay to lớn của Long Nhất nói.

Long Nhất nghe nói xong cũng không vui đùa nữa, nhìn về phía đại dương trầm tư
một lát rồi nói: “Việc của Liễu Nhứ vẫn nên gấp rút giải quyết, thế này đi, ta
giờ sẽ đi Đằng Long Thành đem Lưu Ly tới, sau đó lập tức xuất phát.”

“Ừm, thiếp nghĩ là phải chăng chàng ở trong hoàng cung này nên thiết hạ một
cái truyền tống ma pháp trận, suy cho cùng truyền tống trận bên ngoài nhiều
người quá, mai sau có chuyện gì thì cũng không tiện.” Vô Song kiến nghị nói.

Long Nhất thật ra cũng nghĩ như vậy, hắn đối với Nạp Lan Hoàng Cung rất là
quen thuộc, bèn tìm một mật thất bố trí truyền tống ma pháp phân trận, chỉ cần
có tài liệu, dựa vào tinh thần lực và ma pháp của Long Nhất, thiết lập một cái
truyền tống ma pháp phân trận cũng chỉ cần một tiếng đồng hồ là xong rồi.

Truyền tống ma pháp trận vừa bố trí xong, Long Nhất liền bước vào không gian
khác, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, người đã bị truyền tống đi rồi.

Trước mắt Long Nhất lại hiện ra ánh mặt trời, tuy nhiên cũng sợ giật mình, chỉ
nghe thấy trận trận hương thơm, từng khuôn mặt tuyệt mỹ vây chung quanh hắn,
từng khuôn mặt đẹp sáng như sai đang kinh hỷ nhìn hắn.

“Ách… các nàng làm sao toàn bộ ở đây? Có lẽ nào biết được là ta sắp về?” Long
Nhất xoay cổ một vòng, nhìn thấy trong mật thất truyền tống ma pháp trận này
diễm quang chiếu tứ bề, Nam Cung Hương Vân, Bắc Đường Vũ, Long Linh Nhi, Lâm
Na, Thủy Nhược Nhan, Phong Linh, Lãnh U U, Lưu Ly, Khinh Vụ Phiêu Tuyết, Ty
Bích, Tây Môn Vô Hận, Mộ Dung Thục Ngọc, thậm chí cả nương thân Đông Phương
Uyển cũng ở đây. (Trời ơi, ta còn không nhớ hết ai là ai, làm sao hắn nhớ được
nhỉ?)

Chúng nữ duyên dáng cười khúc khích không ngừng, Đông Phương Uyển đi tới hai
tay nâng niu khuôn mặt Long Nhất, cười nói: “Vừa rồi pháp sư đang canh giữ
truyền tống ma pháp trận nói truyền tống ma pháp trận vừa mới kiến lập kết nối
với Thương Nguyệt Thành, nương thân nghe nói Thương Nguyệt Thành rất đẹp lại
thích hợp cho nghỉ hè, bèn cùng với mấy nàng dâu dự định đi đến đó một chuyến,
ai biết vừa mới vào tới thì con lại trở về.

Long Nhất nhìn về phía Ma Pháp Đồ treo trong mật thất, bản đồ này cùng Chủ Ma
Pháp Trận liên hệ lẫn nhau, chỉ cần truyền tống ma pháp phân trận kiến lập
liền sẽ sáng lên một điểm trắng tương ứng.

Long Nhất nhìn lướt qua từng khuôn mặt yêu kiều đang hưng phấn, cuối cùng mục
quang dừng lại trên người Lãnh U U lúc này thần sắc đang tràn đầy kích động,
hắn tiến đến ôm chầm lấy nàng, ôn nhu nói: “U U, khổ nàng rồi, thân thể đã
khỏe chưa?”

Lãnh U U cười rạng rỡ gật đầu, nước mắt lại rơi không ngừng, ông trời biết
nàng nhớ nam nhân này biết bao nhiêu.

Hai người ôm nhau một hồi, Lãnh U U bắt đầu đỏ mặt đẩy Long Nhất ra, mẹ chồng
Đông Phương Uyển có lẽ ở bên cạnh đã thấy rồi, nàng đâu dám bừa bãi.

“Tốt rồi, ta tuyên bố đệ nhất giới mỹ nữ lữ hành đại hội sẽ bắt đầu, mục tiêu
Thương Lan Thành.” Long Nhất thấy Lãnh U U vô sự, bên người mỹ nữ vây quanh,
tâm tình tự nhiên rất tốt, dẫn chúng mỹ nữ đi vào truyền tống ma pháp trận,
cười hống một tiếng lớn rồi biến mắt khỏi mật thất.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.