Phong Lưu Pháp Sư – Chương 566: Phong Vương – Botruyen

Phong Lưu Pháp Sư - Chương 566: Phong Vương

“Phong ấn? Phong ấn gì vậy?” Long Nhất ngạc nhiên hỏi.

“Băng Huyết Ma Phong là một loại sinh vật rất cổ xưa, đã tồn tại chừng trăm
vạn năm trước lúc toàn thế giới đều bị băng tầng phủ kín, vài vạn năm trước
xưng bá tại băng nguyên, không có bất kỳ sinh vật nào tại băng nguyên có thể
thoát khỏi sự truy kích của chúng, bị Long Thần và Long Tộc Trưởng Lão đương
thời liên thủ phong ấn, có lẽ thời gian quá lâu rồi dẫn đến việc phong ấn bị
hủy” Thủy Thần Tỷ Nhã giải thích.

“Vậy vì sao bọn chúng lại công kích Băng Cung? Không phải là do vẫn nhớ thù
chứ.” Long Nhất sắc mặt rõ vẻ lo lắng, trong đám người kia có đến sáu kẻ là
Long tộc.

“Có thể vậy.” Tỷ Nhã lạnh lẽo nói.

“Phòng ngự kết giới của Băng Cung rung động dữ dội, xem tình hình này thì sắp
chống đỡ không nổi rồi, ta đi giúp bọn họ đây.” Long Nhất vừa nói đã gấp rút
muốn bay lên.

“Đợi đã, chàng nhìn trận thế tấn công của đàn ong này xem, nguyên cớ thì ra lý
do là có ong chúa chỉ huy, nếu giết được ong chúa thì khí thế của đàn ong đó
sẽ yếu đi nhiều, công kích cũng sẽ thành hỗn loạn, muốn đối phó cũng dễ hơn
nhiều. Vậy đi, thiếp sẽ vào trong Băng Cung trước để giúp bằng hữu của chàng
kháng cự, chàng tìm giết ong chúa.” Tỷ Nhã nắm lấy Long Nhất bàn bạc, đối phó
với ong chúa sẽ rất mạo hiểm, nàng không phải là sợ chết, chỉ là lúc này thực
lực của Long Nhất so với nàng còn mạnh hơn, lẽ đương nhiên nhiệm vụ quan trọng
nàn đành phải giao cho hắn rồi.

“Không thành vấn đề, chỉ có một con ong chúa cỏn con thôi mà.” Long Nhất
nhướng mày cười nói, con mắt sắc bén bắt đầu đảo đi đảo lại tìm kiếm trong đàn
ong.

“Vậy chàng cẩn thận một chút, thiếp vào Băng Cung trước đây.” Tỷ Nhã ôn nhu
nhìn hướng Long Nhất, nhón chân hôn lên môi Long Nhất, người đã hóa thành một
làn khói mỏng màu lam nhạt phóng nhanh vào trong đàn ong ở đằng xa.

Một màn nước kết giới màu lam nhạt hất văng đi đám băng huyết ma phong chi
chít dày đặc. Một thông đạo lập tức xuất hiện.

Đàn ong thốt nhiên bị kẻ lạ mặt xông vào, đại nộ tập kết lại hướng về Tỷ Nhã
tấn công mãnh liệt, một vùng trước mắt toàn là những cái đuôi kim đỏ như máu
của đám băng huyết ma phong.

“Đại Lãng Thao Thiên, Khai.” Tỷ Nhã thét lên một tiếng lảnh lót. Thủy Thần
Thần Bài từ trong mi tâm phát ra tia sáng chói lóa, từ trên cao một con rồng
nước khổng lồ uốn lượn xuất hiện, trong một sát na tất cả ma phong trong vòng
trăm mét xung quanh Tỷ Nhã bị cuốn vào trong, đám ma phong này vừa có thể bay
vừa có thể khoan lỗ. Trên băng nguyên thì đi lại tự do, nhưng sợ nước y như
những loại ong khác tại đại lục. Vừa ***ng nước thì toàn thân liền tan chảy.

Phía trước không có đàn ong cản trở, Tỷ Nhã dựa vào Thủy Thần Thần Bài, không
hề phí sức đã xuyên nhập vào trong phòng ngự kết giới của Băng Cung. Thần Bài
xoay vần trên không, phát ra ánh sáng chói lòa màu lam nhạt, kết giới đang bị
uốn cong trong một sát na ổn định như bàn thạch.

Chúng nhân trong kết giới người nào người nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Chỉ chậm
một chút nữa thôi thì kết giới chắc đã tan tành rồi, bọn họ nhìn đàn ong bên
ngoài bao vây tựa như chặt kín đến gió thổi không qua được mà sởn gai óc, đến
lúc phải tháo chạy nếu kết giới của bản thân không chống cự nổi thì… nghĩ đến
hậu quả thôi đã không lạnh mà run.

“Vô Song tỷ tỷ, tỷ đã có thể trở về rồi.” Ngu Phượng vừa thấy Vô Song như tiên
giáng lâm. Lại thêm lâu rồi chưa gặp nhau, bèn hớn hở chạy lại.

Tỷ Nhã ngơ ngác nhìn, nhất thời cũng không biết nói gì, chỉ cười nhẹ.

“Hết rồi. Hết rồi. Ta tiêu rồi…” Cách Lỗ Tây Á thấy Tỷ Nhã từ trên trời đáp
xuống thì tâm thần hoảng hốt, lúc này thấy nụ cười ấm áp như gió xuân của
nàng. Chỉ cảm thấy tâm can nhỏ bé ngây thơ của hắn tê đi, trong lòng điên
cuồng gào thét, ngày xuân của ta. Nàng cuối cùng cũng đến rồi.

Lệ Thanh ở bên cạnh thấy Cách Lỗ Tây Á trợn mắt nhìn Tỷ Nhã với dáng bộ ngu
ngơ, không thể không hừ lạnh một tiếng, trong nháy mắt chỉ huy một đạo lãnh
khí bất ngờ đến.

Cách Lỗ Tây Á chỉ cảm thấy lạnh lành nơi gáy, kinh ngạc kêu một tiếng nhảy
dựng lên, nói: “Ông nội kẻ nào đánh lén ta.”

Cách Lỗ Tây Á ngó nghiêng xung quanh. Mục quang dừng lại trên người Lệ Thanh
đang lạnh lẽo trừng mắt nhìn hắn, xấu hổ hóa giận nói: “Phải ngươi đánh lén ta
không?”

“Không sai.” Lệ Thanh lạnh lẽo nói.

“Cục nước đá nhà ngươi, ăn no không có chuyện gì làm à, đệ đệ của ta có cản
đường ngươi à?” Mễ Đế Nhĩ thấy đệ đệ khi không lại bị bắt nạt, chủ động nhảy
ra, Long Tộc đều có thói quen bảo vệ kẻ yếu, tuy thấy nàng bình thường đối với
Cách Lỗ Tây Á có vẻ khinh khinhưng khi hắn bị khi phụ nàng là người đầu tiên
nhảy ra bảo hộ hắn.

Lệ Thanh ngược lại không để ý đến Mễ Đế Nhĩ, trừng mắt nhìn Cách Lỗ Tây Á lạnh
giọng nói: “Còn nhìn thiếu phu nhân như vậy. Coi chừng con mắt của ngươi.”

“Thiếu phu nhân? Nàng cũng là nữ nhân của Long Nhất?” Cách Lỗ Tây Á thất hồn
lạc phách nói, khi nãy hắn nhìn chằm chằm. Căn bản không nghe thấy Ngu Phượng
gọi Vô Song là tỷ tỷ.

“Vị tỷ này này. Ma lực của tỷ thật là lớn, tỷ xem Thần Long Nhất Tộc tự khoe
khoang thanh cao. Nhìn thấy tỷ thì mất cả hồn.” Sa Mạn khúc khích cười duyên
nói, có cơ hội đả kích Thần Long Nhất Tộc nàng từ trước tới giờ chưa hề bỏ
qua.

Mễ Đế Nhĩ nghiến răng, muốn phát tác nhưng lại không có cách nào khác, chỉ có
thể hầm hầm véo tai Cách Lỗ Tây Á, giận dữ nói: “Cái đồ vô dụng không có tiền
đồ này, hoàn toàn làm mất mặt Thần Long Nhất Tộc rồi.”

Cách Lỗ Tây Á kêu đau, lớn tiếng xin tha tội. Dư quang lại liếc nhìn trộm Tỷ
Nhã đang điềm nhiên không nói gì, trong lòng chua chat không nói nên lời. Nữ
nhân tốt đều bị gã gia hỏa bạo lực kia nắm hết, tại sao người đẹp đều là người
của hắn chứ, trời thật không có mắt mà. Tội nghiệp cho trái tim rồng mới vừa
bồn chồn lúc nãy chưa kịp run rẩy hai nhịp đã bị người ta một phát nắm lại
rồi.

“Ta không phải là Vô Song.” Tỷ Nhã lạnh nhạt nói.

Ngu Phượng ngơ ngẩn, Man Ngưu ngơ ngẩn, Lệ Thanh cũng có chút sững sờ, rõ ràng
là Vô Song a, tại sao nàng nói nàng không phải là Vô Song, không thể nào biến
thành Vô Song lại có song sinh tỷ muội chứ.

Cách Lỗ Tây Á hưng phấn một trận, tâm can bị bóp chặt bắt đầu nỗ lực giẫy
giụa.

“Bất quá cũng tính là nữ nhân của Long Nhất.” Tỷ Nhã nói tiếp, cũng không biết
là nàng đề cập đến phương diện nào, là muốn nói đến thân thể của Vô Song hay
là nói đến ý thức của bản thân.

Cách Lỗ Tây Á như thể bị người ta bóp cổ, sắc mặt xám xịt thất bại, trái tim
đang giẫy giụa hoàn toàn chết lặng.

“Vậy tỷ là…?” Ngu Phượng nghi hoặc hỏi.

Tỷ Nhã lạnh tanh không nói, thân phận của nàng không phải ai cũng có tư cách
biết được.

Mà Long Nhất lúc này ngược lại thu liễm khí tức di động bên ngoài xung quanh
đàn ong, dựa vào mục lực của hắn, hắn đã sớm nhắm đến chính giữa khoảng trống
bên phía tây đàn ong, giữa một vùng lớn Băng Huyết Ma Phong mỗi con to cỡ nắm
đấm, có một con ma phong to cỡ một em bé, toàn thân phát tán ra một lớp sương
lạnh lẽo, nghĩ lại chắc chắn chính là ong chúa, không còn nghi ngờ gì nữa.

Long Nhất chân mày nhíu chặt, trong lòng từ từ căng lại, dựa vào trực giác dã
thú của hắn, rõ ràng cảm nhận được nguy hiểm từ trên người con ong chúa đó,
dựa vào thực lực của hắn lúc này, trên Thương Lan đại lục sinh vật có thể làm
cho hắn cảm thấy nguy hiểm có thể đếm trên đầu ngón tay.

Tính toán cự ly chính xác, Long Nhất điều chỉnh hô hấp nhịp tim, Càn Khôn Đại
Na Di vận đến mức cao nhất, thân ảnh đột ngột biến mất khỏi nơi đang đứng, mà
tựa như đồng thời, sương lạnh trên người con ong chúa đó tự nhiên cô đặc lại,
phát ra một tràng tiếng thét đinh tai.


Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.