Phong Lưu Pháp Sư – Chương 544: Hối hận – Botruyen

Phong Lưu Pháp Sư - Chương 544: Hối hận

Linh Lung cước bộ bị kiềm hãm, thân thủ kéo bàn tay nhỏ bé của Thủy Nhược
Nhan, trong tay đột nhiên xuất hiện lam quang mang.

Lúc này Thủy Nhược Nhan cũng đã nhận ra có điều không đúng. Bắt chước Thủy
Linh Lung, nghiêm thần đề phòng.

Bỗng nhiên, một bóng đen chợt lóe trong không trung. Mười mấy tên mặc Hắc bào
cùng vây quanh bà cháu Thủy Linh Lung. Đầu lĩnh đúng là lam phát (tóc xanh)
giáo hoàng phu nhân cùng ba gã tâm phúc của nàng.

“Mẫu thân.” Thủy Nhược Nhan thấy giáo hoàng phu nhân không khỏi ngẩn ra, chợt
reo lên, trong ngữ khí pha cả vui mừng lẫn sợ hãi. Giáo hoàng phu nhân lạnh
lùng nhìn thoáng qua Thủy Nhược Nhan, sau đó cùng ánh mắt phóng đến Thủy Linh
Lung, cười duyên nói: “Hảo bà bà, ngươi như thế nào lại thê thảm thế này,
ngươi đến khiến chúng ta vô cùng hoan nghênh.”

“Tiện nhân, gọi tên bất hiếu kia đến gặp ta.” Thủy Linh Lung lạnh lùng nói.

“Lão bất tử, ngươi cho là ngươi còn có thể gặp được hắn sao? Ngươi nếu chạy
tới chịu chết, ta hôm nay liền thành toàn cho ngươi.” Giáo hoàng phu nhân hừ
lạnh một tiếng, hai tròng mắt bắn ra sát khí lạnh như băng. Thủy Nhược Nhan
cũng là bất ngờ, tình cảnh gặp mặt này khác xa mười vạn tám ngàn dặm so với
tưởng tượng của nàng. Mẫu thân hiền lành của nàng tại sao lại thay đổi thành
một người như vậy.

“Mẫu thân, tại sao lại như vậy? Người là mẫu thân con mà.” Thủy Nhược Nhan
tỉnh dậy từ trong mộng chợt hô lớn, nước mắt lưng tròng chảy thành từng giọt
dài ngân trên má.

Giáo hoàng phu nhân ánh mắt phức tạp trong phút chốc, nhưng rất nhanh đã trở
lại bình thường, lạnh nhạt nói: “Không sai, ta thật sự là mẫu thân con. Nhưng
là muốn trách thì hãy trách con rất giống nãi nãi đáng chết này. Ngay cả khí
tức trên người cũng đáng ghét giống nhau cho nên con cũng đừng trách mẫu thân
này ác độc.”

“Không, người tại Thước Á công quốc rõ ràng không phải vậy. Không ……” Thủy
Nhược Nhan thất hồn lạc phách lẩm bẩm nói.

“Hừ, nếu không phải muốn mượn tay ngươi đối phó Lão bất tử này, ngươi nghĩ
rằng ta tốn nhiều tinh lực cùng thời gian cùng ngươi vậy sao?” Giáo hoàng phu
nhân cười nói, chỉ là này tiếng cười này so với này gió lạnh đang kêu gào kia
còn muốn lạnh lẽo hơn.

Thủy Nhược Nhan chấn động kịch liệt, nhìn vẻ mặt nãi nãi tái nhợt tiều tụy.
Chẳng lẻ nãi nãi biến thành như vậy cũng là bởi vì nàng sao?

“Hắc hắc. Đúng rồi đấy. Lão bất tử này biến thành như vậy cũng là do ngươi tạo
thành, huyết chú thuật trên người mụ đúng là ngươi hạ.” Giáo hoàng phu nhân
tàn nhẫn cười khanh khách nói.

“Ngươi nói bậy, ngươi nói bậy, ta không làm……” Thủy Nhược Nhan tâm thần bị
đả kích kịch liệt, khàn giọng hét lớn.

Giáo hoàng phu nhân ánh mắt lạnh lẽo, khẻ nói: “Động thủ, ta muốn các nàng
biến mất khỏi thế giới này.”

Mười mấy bóng đen hóa thành một trận hắc mang nhằm phía bà cháu Thủy Linh
Lung. Hắc Ám pháp sư còn lại bắt đầu ngâm chú thi phóng ma pháp. Ma trượng
Thủy Linh Lung trong tay nhất thời cử động. Một vòng màu lam nhạt phòng hộ kết
giới vây quanh nàng cùng Thủy Nhược Nhan, ngăn cản hơn mười mũi kiếm Hắc Ám.

“Nhược Nhan, tỉnh táo một chút.” Thủy Linh Lung lo lắng đứa cháu đang không
chịu được đả kích mà ngồi khóc trên mặt tuyết.

Thủy Nhược Nhan thất hồn lạc phách thì thào tự nhủ: “Không. Không. Đây đều là
giả…”

Bỗng nhiên, ma pháp nguyên tố trong không khí bắt đầu khởi động. Các loại Hắc
Ám ma pháp hướng phòng hộ kết giới Thủy Linh Lung bay tới. Chỉ nghe vang lên
một tiếng “đanh”.

Phòng hộ kết giới của Thủy Linh Lung tiêu tán trong không khí, khóe miệng chảy
ra một tia máu tươi, nàng đã cố gắng hết sức rồi.

Có thể đi tới nơi này đã là cố gắng tận lực. Bởi vì nàng vẫn chưa cho Thủy
Nhược Nhan gặp cha ruột của nàng. Chỉ là bây giờ xem ra cái nguyện vọng này đã
không thể thực hiện được nữa.

Giáo hoàng phu nhân thấy bộ dáng bà cháu Thủy Linh Lung, khóe miệng lộ ra một
nụ cười. Mặc dù thâm tâm nàng có một cỗ đau đớn cùng bàng hoàng không tài nào
ức chế được, nhưng nàng lại tự nhủ phải quên đi.

Mười mấy bóng đen sau khi phá tan phòng hộ kết giới của Thủy Linh Lung liền
như từng đạo tia chớp màu đen vọt tới. Mắt thấy Thủy Linh Lung liền bị loạn
kiếm phân thi, mười mấy bóng đen đình trệ tại không trung, phảng phất thời
gian cùng không gian đột nhiên đình chỉ.

Khuôn mặt Thủy Linh Lung trở nên yên hồng nhuận, thần quang trong mắt lấp
lánh, toàn thân bao phủ trong một tầng lam quang.

“Lĩnh vực, đóng băng.” Thủy Linh Lung khẽ quát một tiếng, liền thấy hàn vụ mờ
mịt, mười mấy bóng đen trong phút chốc bị đóng thành băng điêu, từ không trung
rơi xuống.

Giáo hoàng phu nhân kinh ngạc lui lại hai bước, nhìn Thủy Linh Lung đứng trên
tuyết tựa như tiên tử không thể xâm phạm. Nhưng nàng rất nhanh phát hiện thất
khiếu Thủy Linh Lung bắt đầu chảy ra máu tươi, bộ dáng cực kỳ quỷ dị, làm cho
người ta tâm lý phát hoảng.

“Lão bất tử, không nên cố gắng quá, nếu thân thể ngươi không có tổn thương,
lĩnh vực này sao lại có thể có uy lực bé như vậy.” Giáo hoàng phu nhân cười
loạn. Nàng biết người trước mặt không có khả năng sát hại nàng. Bằng không,
một thủy hệ đại ma đạo sư trước khi chết bộc phát uy lực cũng không thể khinh
thường.

Thủy Linh Lung cười thảm hai tiếng, tay phải cầm băng lam pháp trượng chán nản
buông xuống, áp lực bách nhân trong nháy mắt biến mất tựa như vô hình.

“Phốc” Thủy Linh Lung phun ra một ngụm máu tươi, thấm đẫm trong tuyết trắng,
như đóa hoa mai, thê lương mà xinh đẹp. Ngay sau đó thân thể nàng đột nhiên
mềm nhũn vô lực gục xuống đống tuyết đỏ tươi màu máu. Thần thái trong mắt rất
nhanh trở nên mờ mịt dần, mờ mịt giống như tánh mạng nàng.

Độc Xà – tâm phúc của Giáo hoàng phu nhân thấy Thủy Linh Lung ngã xuống, thân
hình lập tức nhoáng lên, bổ một kiếm hướng Thủy Nhược Nhan vẫn đang trong cơn
kích động.

Ngay lúc thân hình Độc Xà xuất động, Khô Cốt cũng động. Bất quá giáo hoàng phu
nhân đối với kẻ dưới tay cũng không quá để ý, cũng chỉ tưởng rằng hai người
muốn tranh công.

Ngay khi kiếm của Độc Xà chỉ còn cách trán của Thủy Nhược Nhan một phân, mũi
kiếm đột nhiên ngưng trệ. Miệng Độc Xà thảng xuất máu tươi, không dám tin. Cúi
đầu vừa nhìn, liền thấy một bàn tay đã bóp nát trái tim, một quả tim đẫm máu
vẫn đang đập những nhịp cuối cùng trong nắm tay kia.

Thịch một tiếng, tay Khô Cốt khẽ động, thân thể Độc Xà đã bay cao, rơi xuống
trước mặt giáo hoàng phu nhân.

“Khô Cốt, ngươi dám phản bội giáo hội.” Giáo hoàng phu nhân the thé nói.

“Ta cho tới bây giờ không có phản bội quá giáo hội, nếu giáo hoàng biết ta cứu
nữ nhi hắn. Hắn nhất định sẽ không trách tội ta.” Khô Cốt âm cười nói.

“Giết hắn.” Giáo hoàng phu nhân nghiến răng ra lệnh. Ngay lúc này, Khô Cốt đột
nhiên tung ra một viên hạt châu. Hạt châu ầm ầm nổ tung giữa không trung.

Hắc vụ tràn ngập, ma pháp khổng lồ ba động hướng bốn phương tám hướng. Khô Cốt
kéo liền Thủy Nhược Nhan chạy. Ai có thể nghĩ lúc này Thủy Nhược Nhan lại đột
nhiên tránh thoát khỏi bàn tay Khô Cốt, bi phẫn quát to một tiếng hướng giáo
hoàng phu nhân phóng đi.

Ma trượng trong tay Khô Cốt vung lên trên không trung.

Hai cụ kim giáp thi vương đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn rồi bay vọt đi.
Lúc này, Khô Cốt xuất ra hạt châu tạo thành ma pháp ba động mãnh liệt khiến
Hắc Ám giáo hoàng đang ở trong trạng thái minh tưởng bỗng chốc bừng tỉnh. Hắn
tỉnh lại không thấy phu nhân Diệp Nhi, trong lòng cả kinh, liền tụ tập thuộc
hạ hướng phương hướng ma pháp ba động nọ bay vút đi.

Thủy Nhược Nhan điên cuồng xuất ra một ma pháp đuổi theo giáo hoàng phu nhân,
bất chấp mọi công kích của người khác. Nếu không phải Khô Cốt ở bên cạnh cẩn
thận bảo vệ nàng an toàn, sợ rằng nàng sớm đã ngã xuống rồi.

Giáo hoàng phu nhân lắc mình mấy cái né vài đạo hàn vụ, trong tay hắc mang
chợt lóe, hơn mười Hắc Ám võ sĩ phía sau nàng lập tức xuất thủ. Ám pháp sư lập
tức ra phía sau Hắc Ám võ sĩ.

Ngay hiệp đầu bọn họ đã tổn thất mấy người. Giáo hoàng phu nhân bất kể Thủy
Nhược Nhan, sát khí trong mắt ngưng tụ, thân hình đột nhiên trở nên hư vô mờ
mịt, vài tia hắc khí xuất ra không một tiếng động trực tiếp hướng Thủy Nhược
Nhan. Đúng là Cửu Thiên Ám Ma Thuật, sát chiêu Ma Ẩn Nhất Kích.

“Cẩn thận.” Khô Cốt thấy giáo hoàng phu nhân sử dụng chiêu này, Thủy Nhược
Nhan nhất thời mất ý thức, liền quát to một tiếng xông lên kéo Thủy Nhược Nhan
ly khai khiến lũ hắc khí từ trong tuyết thoát ra đánh về phía mặt hắn.

“Khô Cốt”

“Phu nhân”

Cùng lúc đó, hai tiếng kêu vang lên trong không trung. Một đạo khí lưu vô hình
như tia chớp đánh tan đám hắc khí đang lao về phía Khô Cốt. Một đạo hắc mang
cũng nhanh tựa lưu tinh, quỷ dị xuất hiện sau lưng giáo hoàng phu nhân. Một
đạo hư ảnh màu đen lập tức hội lại thành hình.

Hắc Ám giáo hoàng âm trầm nghiêm mặt hiển xuất thân hình. Long Nhất lúc này
một tay kéo Khô Cốt, một tay ôm Thủy Nhược Nhan đứng vững vàng trước mặt Thủy
Linh Lung.

“Đa tạ sư thúc tổ cứu mạng.” Khô Cốt thấy Long Nhất vừa xuất hiện, thở dài một
hơi.

Long Nhất khoát khoát tay, Thủy Linh Lung đang ngồi trên mặt tuyết dậy. Nhìn
thấy bộ dáng lúc này của nàng không khỏi cả kinh, vội vàng đặt một tay truyền
nội lực bảo vệ tâm mạch trong cơ thể nàng. Tinh thần lực cũng tiến vào thể
điều tra, phát hiện lục phủ ngũ tạng nàng đã khô kiệt, thần tiên cũng không
cứu được nữa.

“Nãi nãi. Cũng là ta hại người, là ta hại người……”

Thủy Nhược Nhan quỳ trên tuyết, bi thương khóc rống lên, như Đỗ Quyên đề huyết
(lên google search sự tích hoa Đỗ Quyên để biết thêm chi tiết), khiến người
khác cũng cảm thấy thương xót.

Long Nhất một tay giữ Thủy Linh Lung một tay ôm Thủy Nhược Nhan trong lòng,
ánh mắt lại như hàn băng bắn về phía giáo hoàng phu nhân. Mụ đàn bà này chân
ngoan hạ tâm, Thủy Linh Lung chính là mẫu thân của phu quân nàng, mà Thủy
Nhược Nhan lại là con ruột nàng. Người như thế đơn giản không phải là người mà
là súc sinh. Không, mụ thì ngay cả súc sinh cũng không bằng.

“Mẫu thân.” Hắc Ám giáo hoàng ngơ ngác nhìn vẻ mặt cắt không còn giọt máu,
không biết sanh tử của Thủy Linh Lung, bước chân lảo đảo, từng bước từng bước
hướng nàng đi tới.

“Thịch” một tiếng, Hắc Ám giáo hoàng quỳ sụp gối trên tuyết, trước mặt Thủy
Linh Lung, bàn tay run rẩy vuốt ve hai gò má của nàng, thanh âm trực chiến:
“Nương…… Mẫu thân, người tỉnh lại đi, ngươi tỉnh lại đi.”

“Đừng có giả bộ nữa, ngươi là hung thủ giết người.” Thủy Nhược Nhan nói như
hét vào mặt Hắc Ám giáo hoàng.

Hắc Ám giáo hoàng hoảng hốt, hai tròng mắt xanh biếc bắt đầu rưng rưng nước
mắt, hắn lẩm bẩm nói: “Sao lại như vậy? Rốt cuộc là sao vậy?”

“Sao vậy? Ngươi về hỏi hảo thê tử của ngươi đi.” Long Nhất lạnh lẽo nói, ôm
Thủy Nhược Nhan trong lòng. Hắn cũng cảm giác Hắc Ám giáo hoàng đối với việc
này cũng không hề hay biết. Hơn nữa chắc hẳn Thủy Linh Lung còn có tình cảnh
uẩn khúc bên trong.

Hắc Ám giáo hoàng quay đầu nhìn thê tử. Mụ cũng không tự nhiên, né tránh ánh
mắt hắn, quay đầu nhìn về nơi khác không nói một lời.

Hắc Ám giáo hoàng đột nhiên nhớ lại Phiếu Miểu Tiên Tử đã cho người thông tri
cho hắn hảo hảo theo dõi thê tử, đừng để nàng làm ra chuyện gì hối hận không
kịp, chẳng lẻ chính là chỉ chuyện này sao?

Đang lúc này, con mắt Thủy Linh Lung khó khăn hé mở.

“Nãi nãi, người tỉnh rồi à.” Thủy Nhược Nhan đè tiếng khóc nấc xuống, vồn vã
cầm bàn tay lạnh như băng của bà nàng.

“Mẫu thân.” thân thể Hắc Ám giáo hoàng run rẩy không ngừng. Một đời hắn kiêu
hùng nhưng lúc đối mặt với mẫu thân sắp tử vong lại mềm yếu như một đứa nhỏ
bình thường.

“Thanh nhi, ngươi…… Ngươi còn hận mẫu thân sao?” ánh mắt Thủy Linh Lung
đang mờ mịt, nhìn thấy Hắc Ám giáo hoàng lập tức sáng ngời, tinh thần tựa hồ
tốt hơn một chút.

“Không, con nào dám trách mẫu thân, có chăng con chỉ hận chính mình…” Hắc Ám
giáo hoàng rốt cục nhịn không được, hai hàng nước mắt chảy xuống. Ở trước mặt
Thủy Linh Lung sám hối, trước mặt Thủy Linh Lung người đã sinh ra hắn, hắn quả
thật đã từng có một đoạn thời gian hận nàng. Nhưng theo thời gian, cảm xúc còn
lại trong hắn chỉ còn áy náy, sở dĩ không trở về gặp nàng là bởi vì hắn không
còn mặt mũi gặp nàng.

Trong mắt Thủy Linh Lung mang theo một tia vui mừng, gian nan nói: “Thanh nhi,
mẫu thân không có lúc nào không ở nhớ ngươi…… Nhớ ngươi từ nhỏ đến lớn.
Đến khi mười tuổi ngươi vẫn thường đòi ngủ cùng mẫu thân, đòi mẫu thân hát ru
cho ngươi nghe……” Thủy Linh Lung mỉm cười nói, bắt đầu tưởng niệm cuộc
sống trước kia.

“Con nhớ, tất cả đều nhớ. Mẫu thân, người đừng bỏ rơi con.” cõi lòng Hắc Ám
giáo hoàng cảm giác như vỡ tan thành trăm nghìn mảnh, nước mắt từng giọt từng
giọt chảy dài trên má, rớt xuống khuôn mặt tái nhợt không còn sức sống của
Thủy Linh Lung, lau vết máu trên mặt nàng, nhẹ nhàng, cẩn thận và tràn ngập
dịu dàng giống như đang tự lau vết dơ bẩn trong tâm hồn hắn vậy.

Thủy Linh Lung ánh mắt nặng trĩu, nhìn Thủy Nhược Nhan, khó khăn mấp máy đôi
môi, thì thào nói: “Nhược Nhan, đáp…đáp ứng nãi nãi, đừng…đừng hận cha con.”

Thủy Nhược Nhan trân trân nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của Hắc Ám giáo hoàng,
khẽ gật đầu.

“Thanh nhi… Trước kia mẫu thân hát…… hát ru cho ngươi ngủ, bây giờ
ngươi… hát lại cho mẫu thân nghe có được không?” Thủy Linh Lung giọng càng
lúc càng nhỏ dần.

Hắc Ám giáo hoàng thân thể kịch liệt chấn động, thanh âm run rẩy, khe khẽ hát:
“Gió Bắc thổi, tuyết bay ngập trời… Có oa oa (trẻ con ý mà) nhà ai không
chịu ngủ……”

Hắc Ám giáo hoàng nghẹn ngào, trong đầu hắn tái hiện tràng cảnh năm xưa. Hắn
từ nhỏ đã không có cha, thậm chí hắn còn không thể tưởng tượng hỉnh ảnh người
cha khoan hậu hiền từ. Trong trí nhớ của hắn chỉ có hình ảnh, vòng tay, ***g
ngực mẫu thân luôn luôn ấm áp, luôn luôn che chở, luôn luôn an toàn, chu đáo
bảo vệ hắn.

Thủy Linh Lung mỉm cười thoả mãn, tựa hồ chìm vào hôn mê. Đồng tử dần dần mờ
mịt, đầu gục xuống, ngủ một giấc ngủ vĩnh viễn trong lòng Hắc Ám giáo hoàng.

“Mẫu thân, mẫu thân……” Hắc Ám giáo hoàng ngửa mặt lên trời gào lớn, gắt
gao ôm di thể của Thủy Linh Lung. Trong lòng ngập tràn hối hận.

Thủy Nhược Nhan nhìn Thủy Linh Lung hai tay thõng xuống, tim nàng như ngừng
đập, hai mắt chuyển thành trắng dã ngất đi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.