Trong lúc Bì Ai Nhân chữa thương cho Thước Đế Nhân, Long Nhất liền mang theo
Cách Lỗ Tây Á đi ra khỏi lao phòng.
“Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao vô duyên vô cớ chạy đến Thương Lan
đại lục?” Long Nhất vừa đi vừa hỏi.
“Bởi vì chúng ta phát hiện Ma Long nhất tộc không tuân thủ hiệp ước tiến vào
Thương Lan đại lục, phụ hoàng sợ bọn họ có mưu đồ, liền phái chúng ta đến xem
rõ ràng.”
Cách Lỗ Tây Á vẫn mang tâm lý sợ Long Nhất, lúc đầu tại trên biển bị Long Nhất
đánh cho tơi bời. Bây giờ lại phát hiện thực lực Long Nhất còn cao hơn trưởng
lão nọ của Ma Long nhất tộc, đâu còn dám làm càn. Lúc này tâm lý hắn đã bắt
đầu hoài nghi lúc trước tỷ tỷ Thước Đế Nhân nói đã cho Long Nhất một trận nhừ
tử.
Long Nhất gật đầu, nghĩ đến hai nha đầu Sa Mạn cùng Thủy Tinh lén đi ra ngoài
chơi bị Thần Long nhất tộc phát hiện, liền cùng Thước Đế Nhân tỷ đệ phái ra
đến xem bọn họ làm cái gì.
Nghĩ đến Ma Long nhất tộc cùng Thần Long nhất tộc nước lửa bất dung, gặp mặt
tự nhiên đánh nhau. Thước Đế Nhân cùng Sa Mạn lưỡng bại câu thương, Sa Mạn
được Liễu Nhứ chữa thương. Còn Thước Đế Nhân tỷ đệ lại bị Bì Ai Nhân trưởng
lão phát hiện, vốn là bị thương không nhẹ, Thước Đế Nhân làm sao là đối thủ
hắn đây?
“Tiểu tử, bên này, có một số việc muốn hỏi hỏi ngươi.” Long Nhất máy động
nhiên cười thần bí, ôm bả vai Cách Lỗ Tây Á đi đến một góc khuất.
“Ngươi… Ngươi muốn làm gì? Ta không có hứng thú với nam nhân.” Cách Lỗ Tây Á
nhìn ánh mắt tà ác của Long Nhất, trong lòng run lên, hoảng sợ nói.
Long Nhất trợn mắt, hung hăng nói: “Còn nói hươu nói vượn ta cắt của quí của
ngươi.”
Cách Lỗ Tây Á đánh rùng mình một cái, vội vàng lấy tay bảo vệ hạ thể.
Nỡm ạ. Hắn dù sao cũng hùng phong vạn trượng, Thần Long nhất tộc đệ nhị Phách
Vương Long, thà chết chứ không được để mất tuệ căn của nam nhân (ngọn nguồn
của mọi tội ác, hố hố ).
“Ngươi thành thật nói cho ta biết, ấn tín mở cửa cấm địa Thần Long nhất tộc đã
lấy được chưa?” Long Nhất thấp giọng hỏi.
Cách Lỗ Tây Á thay tiểu huynh đệ thở dài một hơi, nghe vậy nhìn vào mắt Long
Nhất, nói: “Bảy khối trưởng lão ấn đã tới tay, bất quá Long Vương ấn của phụ
hoàng rất khó ra tay, ta xem chừng phụ thân đã bắt đầu hoài nghi chúng ta
rồi.”
“Chỉ còn một khối Long Vương ấn? Được rồi, việc này để chúng ta nghĩ lại biện
pháp.” Long Nhất rất hài lòng, cười mị hoặc, vỗ vỗ bả vai Cách Lỗ Tây Á.
Long Nhất mang theo Cách Lỗ Tây Á trở về Tây Môn phủ, vừa đến sân đã thấy Nam
Cung Hương Vân sốt ruột chờ hắn. Vừa thấy hắn liền lộ ra thần sắc lo lắng đi
đến. “Phu quân, chàng vừa mới về? Gia chủ tìm chàng vài lần.”
“Nam Cung Hương Vân nói phu quân biết có chuyện gì không?” Long Nhất cau mày
hỏi.
“Cụ thể không quá rõ ràng. Bất quá trong nhà một vị khách nhân tới, nhìn gia
chủ đối với nàng rất tôn kính, không biết liên quan thế nào.” Nam Cung Hương
Vân nói.
Khách nhân? Hơn nữa cha rất tôn kính. Là ai chứ? Long Nhất không suy nghĩ
nhiều, dặn dò Nam Cung Hương Vân cùng Cách Lỗ Tây Á một chút, liền lập tức đi
đến thư phòng Tây Môn Nộ.
Đi vào thư phòng, Long Nhất phát hiện Tây Môn Nộ cùng Đông Phương Uyển ngồi ở
trên sa phát nói chuyện, mà bí thất bên trong thư phòng, nơi để thi thể gia
gia hắn đang mở.
“Con ra mắt phụ thân, mẫu thân.” Long Nhất cung kính.
“Vũ nhi, ngươi vào xem sao.”
Tây Môn Nộ khoát khoát tay nói với Long Nhất.
Long Nhất gật đầu. Xoay người tiến vào mật thất.
Chỉ thấy một thân ảnh màu tím đang ngồi bên giường gia gia, si ngốc nhìn gia
gia hắn trong trạng thái giả chết, bàn tay ôn nhu vuốt ve những lọn tóc trắng
như tuyết, ánh mắt mang tràn đầy hoài niệm cùng thương cảm.
Long Nhất vừa vào thư phòng liền đoán được là người hắn phái đi đón Âu Đại Mụ
đã về nên cũng không giật mình.
Lúc này thấy nàng đắm chìm trong tư tự nên cũng không quấy nhiễu nàng mà lẳng
lặng đứng một bên đợi.
Nhìn ánh mắt Âu Đại Mụ với gia gia tình ý rất sâu a. Chỉ bất quá không biết
tại sao không đến với nhau. Là bởi vì không chịu được gia gia đa tình sao?
Một lúc lâu, Âu Đại Mụ xoay người. Dung nhan vẫn thanh lệ như cũ. Bất quá đuôi
mắt đã xuất hiện vài nếp nhăn. Xem ra thật sự là thời gian không buông tha bất
kì ai. Lần trước tại Thước Á Thánh ma học viện thì vẫn không có thấy.
“Âu đại mụ, lâu rồi không gặp.” Long Nhất cười ân cần thăm hỏi. Trước mặt nàng
cũng không dám làm càn.
Ánh mắt Âu Đại Mụ đánh giá Long Nhất một lúc, gật đầu nói: “Cảnh giới của
ngươi lại tăng lên. Bây giờ ta đã không nhìn thấu ngươi.”
Long Nhất nhún nhún vai, đi tới trước mặt gia gia vẫn không vẫn không nhúc
nhích, nhẹ giọng nói: “Gia gia của ta có phải dùng Băng Cung bí pháp tiến vào
trạng thái giả chết?”
“Đúng vậy, bí pháp này là năm đó ta dạy hắn, nhoáng cái đã hơn mười năm rồi.”
Âu Đại Mụ nhẹ giọng thở dài, tựa hồ đối với đoạn tình duyên này khó có thể
quên.
“Vậy ngươi có biện pháp cứu gia gia ta?” Long Nhất hỏi.
“Biện pháp thì có, bất quá phải mất thời gian một tháng.” Âu Đại Mụ nói.
Long Nhất thở dài một hơi, mỉm cười nói: “Vậy được rồi, không phải chỉ một
tháng thôi sao. Chỉ cần gia gia có thể tỉnh là được.”
“Ngồi xuống nói chuyện đi.” Âu Đại Mụ nhìn Long Nhất ánh mắt nhu hòa hơn trước
rất nhiều.
Long Nhất lại ngồi bên giường, ngửi hương thơm thoang thoảng toả ra từ trên
người Âu Đại Mụ, không hiểu sao cảm giác nhẹ nhõm đi nhiều.
Âu Đại Mụ giơ tay xoa xoa mấy lọn tóc trên trán Long Nhất, động tác nhẹ nhàng
tự nhiên như trưởng bối sủng ái tiểu nhi tử, hỏi: “Vô Hận không có việc gì
chứ.”
Long Nhất vừa nghe Âu Đại Mụ đề cập tới Tây Môn vô hận, trong lòng cười khổ,
đem chuyện hai năm nay nàng đi theo quân đội nói lại cho Âu Đại Mụ. Hắn thật
sự rất muốn hỏi Âu Đại Mụ cùng Tây Môn Vô Hận rốt cuộc là quan hệ gì? Âu Đại
Mụ tựa hồ nhìn ra nghi vấn của Long Nhất, than nhẹ một tiếng nói: “Tới lúc ta
tự nhiên sẽ nói, nhưng không phải bây giờ.”
Long Nhất vừa nghe ngôn từ cũng không miễn cưỡng. Chỉ bất quá lúc này hắn đột
nhiên nhớ tới bà cháu Thủy Nhược Nhan, liền hỏi tình hình các nàng.
Âu Đại Mụ ánh mắt lóe ra, chỉ là không tiếng động lắc đầu.
“Âu Đại Mụ, ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc phát sinh chuyện gì.” Long Nhất
vừa thấy ánh mắt Âu Đại Mụ, trong lòng căng thẳng liền vội hỏi.
Âu Đại Mụ bất đắc dĩ, cũng không muốn gạt Long Nhất, liền đem tình huống Thủy
Nhược Nhan bị người khống chế, trong lúc vô ý thức sử dụng huyết chú thuật đối
với Thủy Linh Lung. Mặc dù nàng cuối cùng cũng chạy tới, nhưng là Thủy Linh
Lung thân thể đã bị huyết chú thuật phá hư, vô lực hồi thiên, hiện nàng mang
theo Thủy Nhược Nhan chẳng biết đi đâu.
Long Nhất vừa nghe, trong lòng chấn động. Thủy Linh Lung mang theo Thủy Nhược
Nhan sẽ đi đâu? Hắn đoán tám chín phần mười sẽ mang nàng đi Hắc Ám giáo hội
nhận cha.
Nghĩ tới đây, Long Nhất lần nữa đứng ngồi không yên, nhảy dựng lên phóng ra
ngoài, đến ngay cả Đông Phương Uyển gọi cũng không để ý tới…….
Mùa đông năm nay còn rét lạnh hơn năm ngoái, không lâu tuyết đã bay đầy trời,
gió rét lạnh cắt khiến cho người đi đường bị thổi trúng, con mắt cũng không mở
ra được.
Lúc này cách kinh đô Đằng Long thành của Cuồng Long đế quốc gần trăm dặm, dưới
chân núi có một thôn nhỏ. Bầu không khí yên tĩnh bao phủ nơi này, ngay cả chó
sủa gà gáy cũng không nghe được một tiếng.
Trong thôn, hơn mười gian mộc thất đầy chật người mặc hắc y yên lặng ngồi trên
chiếu. Đến 1 tiếng cũng không nói. Tựa hồ mấy người này với mấy xác chết cũng
chả khác gì nhau.
Trong một gian mộc thất lớn nhất trong thôn, một đống đống lửa đang bập bùng
cháy, nơi này cũng không cần phòng ốc nào khác bởi vì bên trong phòng chỉ có
hai người, rõ ràng là Hắc Ám giáo hoàng cùng phu nhân hắn – Diệp Nhi.
Con mắt màu lam của Hắc Ám giáo hoàng nhìn đăm chiêu ánh hỏa quang, sắc mặt
lạnh lùng, không hiểu đang suy nghĩ điều gì.
“Phu quân, vẫn còn chưa tới, không bằng chàng nghỉ ngơi một chút đi.” Giáo
hoàng phu nhân ôn nhu khuyên nhủ.
Hắc Ám giáo hoàng gật đầu, khoanh tròn hai chân tiến vào trạng thái minh
tưởng. Đúng lúc này, ngoài cửa sổ, một bóng người loé lên rồi lập tức biến
mất. Giáo hoàng phu nhân trong lòng vừa động, liếc nhìn Hắc Ám giáo hoàng đang
minh tưởng, liền nhẹ nhàng đứng dậy ra khỏi mộc ốc.
“Có chuyện gì?” Giáo hoàng phu nhân cau mày nhìn chằm chằm vào một trong bốn
gã tâm phúc.
“Phu nhân, thuộc hạ phát hiện tung tích bà cháu thủy hệ đại ma đạo sư Thủy
Linh Lung, hai người đang đi tới hướng thôn này.” Tên này tâm phúc thấp giọng
nói.
Giáo hoàng phu nhân mâu trung lệ mang chợt lóe, lạnh lẻo nói: “Thiên đường
trăm lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông vào. Vậy thì đừng
trách ta lòng dạ độc ác.”
“Phu nhân, chúng ta có lập tức động thủ không?” Tên tâm phúc này hỏi.
“Kêu Khô Cốt cùng Độc Xà, các ngươi mang vài tên thuộc hạ tin được, theo ta đi
giải quyết các nàng. Nhớ kỹ, ngàn vạn lần không đuợc kinh động giáo hoàng. Nếu
không ta không tha cho ngươi.” Giáo hoàng phu nhân lạnh lùng nói.
Lúc này, Thủy Nhược Nhan đỡ Thủy Linh Lung chậm rãi đi trong gió tuyết. Vừa
rồi Thủy Linh Lung trong lúc phi hành đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, may
là Thủy Nhược Nhan kịp thời phát hiện đỡ được bà.
Lúc này khuôn mặt Thủy Linh Lung tiều tụy, tựa hồ già đi hơn mười tuổi. Sắc
mặt nàng tái nhợt, hốc mắt thâm hãm, ánh mắt vô thần, thất khiếu thỉnh thoảng
lại chảy ra máu tươi, thoạt nhìn tựa như một cái mộc nhân, không có phong thái
bằng nửa bình thường.
“Nãi nãi, bà kiên trì nhé, chúng ta sẽ nhanh chóng tìm được cha con.” Thủy
Nhược Nhan nức nở nói. Thân thể Thủy Linh Lung càng ngày càng yếu, cho dù nàng
không biết y thuật cũng rõ ràng Thủy Linh Lung thân thể có vấn đề nghiêm
trọng.
“Nhược Nhan, ngươi yên tâm đi, nãi nãi không có việc gì.” Thủy Linh Lung cố
sức nở nụ cười, trong lòng thống khổ vạn lần. Vô luận như thế nào nàng cũng
mong muốn được gặp lại con mình.
Bỗng nhiên, đồng tử Thủy Linh Lung đang mờ mịt bỗng co rụt lại, cảm ứng được
vô vàn sát khí xung quanh.