Phong Lưu Pháp Sư – Chương 540: Đối sách của Long Nhất – Botruyen

Phong Lưu Pháp Sư - Chương 540: Đối sách của Long Nhất

Trong mật thất của Hồng Ôi Thúy Lâu, Long Nhất chắp tay nhìn chằm chằm vào tấm
bản đồ quân sự trên tường. Thuý Nương lẳng lặng đứng phía sau hắn.

“Phái ra hai tổ, một tổ đi Quang Minh Thành trước, một tổ từ sơn đạo đi xuyên
qua Quang Minh Thành bắt liên lạc cùng với Bắc Đường Vũ.” Long Nhất vừa nói
vừa xoay người, bàn tay cầm hai cái ống trúc được niêm phong.

Ống trúc đưa đi Quang Minh Thành có màu vàng ma pháp ấn ký, cái đem đến cho
Bắc Đường Vũ lại là màu đỏ. Màu vàng đại biểu khẩn cấp. Màu đỏ tắc đại biểu
cấp tốc. Vận dụng tất cả biện pháp truyền tin nhanh nhất.

……

Long Nhất chờ cho Âu Nhã Lạp dẫn Sa Mạn và Thuỷ Tinh đi Tây bộ biên cảnh xong
liền mang theo Mộ Dung Thục Ngọc trở về Tây Môn phủ.

“Nhị thiếu gia, người thật sự đã về. Gia chủ phân phó nếu ngươi về nhà lập tức
đến thư phòng.” quản gia của Tây Môn phủ thấy Long Nhất tức thì quýnh lên, vội
vã nói.

Long Nhất sai người thay hắn đưa Mộ Dung Thục Ngọc đi dạo, liền đi tới thư
phòng Tây Môn phủ, nhưng lại phát hiện bên ngoài thư phòng có ba tầng thủ bị
sâm nghiêm, lại có cả kết giới cường hãn.

Long Nhất xuyên qua tầng tầng hộ vệ, ngón tay hướng kết giới bắn đạn, cửa thư
phòng lập tức mở ra. Thấy Long Nhất, Tây Môn Nộ liền triệt khứ kết giới để cho
hắn tiến tới.

“A, nhạc phụ, ngoại công, các ngươi cũng ở đây sao.” Vừa vào cửa, Long Nhất
liền thấy đang ngồi ở vị trí thượng bối là Nam Cung Trường Phong cùng với Đông
Phương Khải Minh, tam trong tứ đại thế gia tề tụ nghĩ kế sách đối phó Long
Chiến.

“Vũ nhi, ngươi trở về rất đúng lúc. Long Chiến vốn đêm qua động thủ, kế hoạch
lại đột nhiên thay đổi, ngươi thử nói xem hắn còn có âm mưu gì nữa?” Đông
Phương Khải Minh cũng không muốn cùng với Long Nhất hàn huyên. Cuộc đời này có
trải qua kiếp nạn sinh tử tồn vong hắn cũng không tâm tư này, bởi vậy trực
tiếp hỏi. Đối với thực lực của ngoại tôn, hắn căn bản chưa từng hoài nghi.

“Hắn đương nhiên có âm mưu, bởi vì hắn sớm cùng với Thú Nhân tộc đạt thành
hiệp nghị, bây giờ đại quân ba mươi vạn Thú Nhân đã áp sát Tây bộ biên cảnh
Cuồng Long đế quốc chúng ta. Đến lúc tình hình sẽ vô cùng nguy ngập. Thú nhân
cùng với Long Chiến hai mặt giáp công sẽ tạo thành thế trời long đất lở. Nhiều
người như vậy, mỗi người nhổ một bãi nước bọt cũng đủ khiến chúng ta chết đuối
rồi.” Long Nhất trực tiếp ngồi xuống ghế, tự châm cho mình một chén trà xanh,
điệu bộ hắn bình thản như bị buộc phải ở đây chứ không liên quan gì đến tam
đại thế gia.

“Cái gì? Điều này sao có thể thế được? Ba mươi vạn Thú Nhân đại quân di chuyển
mấy ngàn dặm như vậy không có thể không có lấy một động tĩnh nhỏ nào được.
Thám tử của chúng ta như thế nào lại chẳng biết tình hình?” Tây Môn Nộ ba
người cũng vẻ mặt khiếp sợ, không dám tin tưởng đây là sự thật.

“Không cần hoài nghi, tin tức của con dĩ nhiên là thật. Con hoài nghi Sa Ba
Lạp vương quốc cùng với Địch Anh công quốc cũng đã theo Long Chiến. Dù cho vô
luận thế nào, Thú Nhân đại quân sẽ công nhập tây bộ biên cảnh Cuồng Long đế
quốc trong hai ba ngày tới.” Long Nhất nhún nhún vai nói, vẻ mặt như trước
không hề kinh tâm.

“Ba mươi vạn Thú Nhân đại quân. Long Chiến thật sự tính kế rất hay. Hôm nay
binh lực chúng ta vốn đã không đủ. Nếu điều nhân thủ cũng khó có thể cùng hắn
chống lại. Nếu không điều nhân thủ, Thú Nhân đại quân liền huyết tẩy Cuồng
Long đế quốc. Cuối cùng vẫn không tránh được binh lâm thành hạ, haizzz.” Đông
Phương Khải Minh than vãn, lão đã sống thành tinh nên chỉ cần liếc mắt đã nhìn
ra sát chiêu.

“Nhạc phụ đại nhân chớ vội, nhìn mặt tên xú tiểu tử này rõ ràng là đã có đối
sách.” Tây Môn Nộ Đông nói với Phương Khải Minh.

“Hiền tế. Có chủ ý gì thì nói ra đi, còn cất giấu nữa.” Nam Cung Trường Phong
thấy vẻ yên tâm của Long Nhất cũng cười nói. Đối với lời nói của con rể hắn
hoàn toàn tin tưởng.

“Biện pháp tất nhiên là có, bất quá, phong hiểm cũng không ít. Ba mươi vạn Thú
Nhân đại quân tất có biện pháp có thể ngăn cản năm sáu ngày. Chúng ta tiên hạ
thủ vi cường. Chỉ cần trong mấy ngày này bên trong giải quyết xong Long Chiến,
Thú Nhân không phải là vấn đề nữa.” Long Nhất cười nói.

“Nhưng mà trong hoàng cung chẳng những tường cao hào sâu, còn có hộ cung kết
giới cường đại. Binh lực chúng ta cũng không nhiều, cũng khó có thể công hạ.
Huống hồ Long Chiến chẳng biết có bao nhiêu Hắc Ám võ sĩ.” Nam Cung Trường
Phong lắc đầu nói. Bất quá, vừa nói xong liền phát hiện Long Nhất tự tin mỉm
cười, giật mình nói: ”Tiểu tử ngươi còn có hậu chiêu gì, mau nói cho chúng ta
nghe.”

“Nếu nói có một cái bí đạo có thể trực tiếp đi thẳng vào hoàng cung, mọi người
thấy sao?” Long Nhất cười nói, phía dưới Cấm Thiên Ngục bị ông nội phá một lỗ
nhỏ. Nếu nó được mở rộng thì không phải là có một cái thông đạo rồi sao?

“Thật sao?” Tây Môn Nộ ba người trong mắt sáng ngời. Nếu là thật có một cái bí
đạo như vậy thì đỡ mệt hơn nhiều.

“Hơn nữa còn có một biện pháp có thể cho chúng ta không mất một giọt máu cũng
khiến hoàng cung đại loạn.” Long Nhất hắc hắc cười nói, nụ cười âm hiểm.

“Được rồi, Xú tiểu tử, ngươi còn không nói xem ta thu thập ngươi như thế nào.”
Tây Môn Nộ sốt ruột nói.

Thật sự là vô cùng kinh hãi, nhưng hết lần này tới lần khác Long Nhất chỉ nói
một nửa khiến hắn vô cùng tò mò. Phải biết rằng có thể không mất một giọt máu
cũng có thể náo loạn hoàng cung là vô cùng kinh nhân.

“Đừng nóng vội mà, chúng ta là người làm đại sự, cần phải trầm khí a…… ách ……
con nói.” Long Nhất còn muốn làm cho bọn họ nóng lòng một chút, nhưng mà vừa
nhìn ba vị lão gia tử ánh mắt ăn thịt người, lập tức dương cờ trắng đầu hàng.
Hắn cười híp mắt nói: ”Chúng ta theo đường bí đạo tại Cấm Thiên Ngục Giám, mọi
người cũng biết nơi đó chuyên giam giữ loại người nào. Nếu đưa bọn họ từ lao
trong phòng phóng thích, nói cho bọn họ có một cái bí đạo có thể nối thẳng
hoàng cung …… hắc hắc ……”

Ba vị lão nhân cũng chấn động, lập tức lộ ra vẻ mặt mừng như điên. Bọn họ như
thế nào lại không nghĩ biện pháp như vậy? Cấm Thiên Ngục Giám khổng lồ dưới
đất chuyên giam giữ thượng vạn phạm nhân cùng hung cực ác. Bị giam ở chỗ này
cũng có bản lĩnh kinh nhân, trong đó không ít cao thủ hàng đầu. Nếu là thả bọn
họ, đồng thời nói cho bọn họ có đường thông hướng hoàng cung. Bọn phạm nhân
một bụng hỏa mà vô phương phát tiết tất sẽ không để ý tất cả mà nhằm phía
hoàng cung. Huống hồ như vậy nói còn có một đường sinh cơ, mà nếu ở lại Cấm
Thiên Ngục Giám cả ngày không thấy mặt trời quả nhiên là sống không bằng chết.

“Hảo, Xú tiểu tử ngươi thật âm hiểm. So với cha ngươi còn âm hiểm xảo trá hơn
vài phần.” Đông Phương Khải Minh ha ha cười to nói.

“Ngoại công quá khen.” Long Nhất mặt dày ra vẻ nghiêm nghị nói. Tây Môn Nộ chỉ
dám cười nhạt hai tiếng. Ai kêu Đông Phương Khải Minh là nhạc phụ hắn.

Áp lực bên trong thư phòng nhất thời tan biến. Ba lão đầu vẻ mặt nghiêm túc
cũng trở nên hòa hoãn rất nhiều. Kế sách của Long Nhất có thể nói là vô cùng
độc ác. Nếu kế hoạch của hắn thành công thì phần thắng của bọn họ lớn hơn rất
nhiều.

Long Nhất vừa thấy ba lão buông lỏng tâm tình cũng thấy thoải mái. Hắn còn
không nói cho bọn họ hắn còn nghĩ ra biện pháp đối phó với Hắc Ám võ sĩ của
Long Chiến. Nếu bọn họ biết còn không sướng phát điên lên rồi. Chỉ là đối phó
như thế nào với đám Hắc Ám võ sĩ kia đến tột cùng Mộc Hàm Yên cũng không có
nói, bởi vậy hắn cũng không dám nói.

“Được rồi Vũ nhi, ngươi gần đây có gặp nha đầu Khả Hinh không? Nha đầu này lâu
rồi chưa đưa tin về, cũng không biết nó bây giờ thế nào rồi?” Đông Phương Khải
Minh đột nhiên hỏi.

Long Nhất đột nhiên ngẩn ra, sắc mặt trở nên tái nhợt, chẳng lẽ muốn hắn nói
cho Đông Phương Khải Minh rằng Đông Phương Khả Hinh có thể đã đã chết? Không,
hắn hoàn toàn không thể nói. Chuyện này vô cùng khẩn yếu. Vào lúc này Đông
Phương Khải Minh, gia chủ của Đông Phương gia tộc, tuyệt đối không thể đã bị
bất cứ thứ gì ảnh hưởng.

“Làm sao vậy? Chẳng lẻ Khả Hinh đã xảy ra chuyện?” Đông Phương Khải Minh thấy
sắc mặt Long Nhất có điểm không phải, trong lòng dự cảm có điềm xấu.

Quyền đầu Long Nhất nắm chặt, ngước đầu cười khổ, nói: ”Nàng không có xảy ra
việc gì, chỉ là cháu đã xảy ra chuyện. Lần trước gặp nàng tại Thương Nguyệt
thành, nàng chết sống muốn cháu đuổi tất cả đàn bà bên người chỉ giữ một mình
nàng, cháu bị phiền nhiễu muốn chết, đã thông suốt tư tưởng cho nàng. Kết quả
là nàng trở về Quang minh tổng hội bế quan khổ tu, nói là khi nàng đề cao thực
lực rồi từng bước từng bước đưa đàn bà bên người cháu đánh cho phải tự động
rời xa cháu. Mọi người nói xem chuyện này như thế nào.”

Có lẽ Long Nhất diễn xuất quá chân thật. Đông Phương Khải Minh yên tâm lớn,
bởi vì hắn biết Đông Phương Khả Hinh có thể làm ra loại chuyện này.

“Ngươi không phải đối phó với nữ tử rất giỏi sao? Sao lại để Khả Hinh như
vậy?” Đông Phương Khải Minh cười mắng.

“Cái này gọi là núi cao còn có núi cao hơn. Hiền tế, nhưng mà ngươi thu tâm
rồi, đừng lạnh nhạt với Hương Vân nhà ta.” Nam Cung Trường Phong cười nói.

“Cháu nói xong rồi, mọi người chậm rãi nói chuyện, cháu ra trước….” Long
Nhất co chân chạy biến ra ngoài, một hơi lẻn ra hoa viên. Trên mặt vẻ mặt chậm
rãi ngưng kết, tâm bắt đầu cảm giác trận trận thống khổ, biểu muội si tình kia
đem đến trong long hắn vĩnh viễn đau xót và tiếc nuối.

Đột nhiên một trận khí tức ôn nhu vây quanh Long Nhất, như bàn tay tình nhân
nhẹ nhàng xoa dịu tâm tư của Long Nhất.

Long Nhất trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc. Loại cảm giác này như thế nào
quen thuộc như vậy, tựa hồ như thứ cảm giác trong gian thạch thất đại giáo
đường tại Quang Minh Thành, tuy nhiên khi đó còn tưởng ảo giác.

Long Nhất vừa nhấc đầu nhìn phía bốn phía, phát hiện ngoại trừ băng tuyết và
gió lạnh rốt cuộc không có bất cứ thứ gì. Xa xa có đám hộ vệ ngoài sáng hoặc
trong bóng tối. Nhưng cái loại cảm giác này tuyệt không đến từ bọn họ. Nhưng
vừa rồi quanh hắn không có bất kì ai……

Tánh mạng? Long Nhất thì thào nhìn vào Huyết Sắc Khô Lâu trong lòng bàn tay.
Bên trong còn có Tiểu Ba, Hoả Kỳ Lân, Cuồng Lôi Thú, còn có Long Nhị. Nếu là
bọn chúng thì sao hắn không có cảm giác gì. Bên trong oán linh cương thi …… bị
hắn thu phục.

“Chẳng lẽ là nàng ……” Long Nhất ý thức vừa động, một người gần như trong suốt
xuất hiện trước mặt hắn.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.