Mọi âm thanh trên thế giới này đều có tần suất riêng của nó, tai người chỉ có
thể tiếp thu một giới hạn nhất định mà thôi, mà âm thanh tần suất quá cao hoặc
quá thấp thì không thể tiếp thu được. Nhưng có một số ít động vật hoặc chủng
tộc bởi vì đấu tạo màng nhĩ bất đồng nên có thể tiếp thu được những thanh âm
mà con người không thể nghe được.
Đương nhiên mọi việc cũng không phải tuyệt đối đúng như vậy, giống như âm
thanh vừa rồi mang tính xuyên thấu rất mạnh, dù phát ra rất mong manh, nhưng
do Long Nhất là một kẻ có tinh thần lực rất mạnh khiến cho trình độ nhạy cảm
đối với âm thanh của hắn không ngừng tăng lên, nên cũng đã tiếp thu được tần
số âm thanh đó.
– “Ta bây giờ có việc phải đi ra ngoài, các nàng ngoan ngoãn yên lặng chờ ta
ở chỗ này” Long Nhất quay sang nói với mọi người rồi phóng mình qua khỏi cửa
số, như một màn sương hòa lẫn với thế giới mịt mù băng tuyết bên ngoài.
Sa Mạn cùng Thủy Tinh liếc nhau, trao nhau một cái nhìn ăn ý, liền không hẹn
mà cùng theo cửa sổ phóng vút ra ngoài, nhắm theo hướng Long Nhất vừa đi mà
đuổi theo.
Tuyết bên ngoài đã ngừng rơi, chỉ còn những cơn gió lạnh thổi tới không ngớt,
trên bầu trời bao phủ một đám sương trắng mờ mờ.
Một thân hình mềm mại với đôi cánh trắng phe phẩy giữa đám sương mù trên không
trung, một mái tóc ngắn xanh biếc, một đôi mắt màu lục bảo thạch khẽ chớp
khiến nàng tỏa ra một thần thái yêu dị.
– “Tiểu vu sư, nàng mặc bộ đồ này trông thật xinh đẹp” thân hình Long Nhất
đột nhiên xuất hiện giữa không trung trước mặt Âu Nhã Lạp, hắn nhìn nhìn bộ áo
dài màu xanh nhạt của nàng mà cười nói. Lần đầu tiên hắn thấy nàng thì đã có
một ấn tượng rất sâu, mặc dù đã lâu không gặp nhưng càng làm cho tình cảm của
hắn đối với nàng chỉ có tăng mà không giảm.
– “Thiếu gia…” Âu Nhã Lạp nhìn thấy Long Nhất liền hiện lên một tia mừng
rỡ, đối với cái miệng ba hoa thành thói quen của hắn sớm đã coi như là chuyện
thường ngày rồi.
– “Nàng tự mình tới tìm ta là có chuyện gì sao?” Long Nhất không nói lời
thừa, hắn biết Âu Nhã Lạp chuyến này tìm đến hắn đúng là có chuyện quan trọng.
Sắc mặt Âu Nhã Lạp nghiêm lại, ánh mắt nghiêm túc làm cho Long Nhất trong lòng
càng căng thẳng, chẳng lẽ đã xuất hiện chuyện trọng đại gì ngoài ý liệu hay
sao?
– “Thiếu gia, đại quân thú nhân từ biên giới giữa Ngạo Nguyệt đế quốc cùng
Nạp Lan Đế quốc trực tiếp vượt qua Thương Lan Giang, cùng với Sa Ba Lạp vương
quốc và Địch Anh Công quốc, đã tiến tới gần biên giới phía tây của Cuồng Long
đế quốc” Âu Nhã Lạp trầm giọng nói.
– “Cái gì?” Long Nhất giật mình kinh ngạc. Đại quân Thú nhân tộc không phải
là vẫn chưa có động tĩnh gì sao? Như thế nào lại im hơi lặng tiếng mà tiến sát
biên giới rồi, không lẽ nhân viên tình báo của Thiên Võng được cơ cấu ở đó
chết sạch rồi?
– “Từ hai năm trước Dực nhân tộc chúng ta vẫn có người giám thị động tĩnh của
đại quân thú nhân tộc, hai tháng gần đây người của chúng ta phát hiện đại quân
thú nhân tộc cơ bản không được thao luyện. Bởi vì đến giờ cơm thì trong doanh
trại cũng xuất hiện một số lượng khói bếp, với lại thời gian qua gió tuyết
thổi mạnh cả ngày nữa, bởi vậy lúc đầu chúng ta cũng không để ý tới. Nhưng
khoảng 10 ngày trước, ta vào trong rừng rậm Hắc ma bên trong Địch anh công
quốc tìm kiếm một số loại mầm thực vật, lại phát hiện ra dấu vết đóng quân của
hơn 10 vạn quân. Sau đó theo dấu mà tìm, kết quả phát hiện thú nhân tộc có
khoảng 30 vạn đại quân đang vội vã hành quân về hướng Cuồng Long đế quốc,
phỏng chừng không quá 2 ngày sau là có thể tiến vào bên trong Cuồng Long đế
quốc” Âu Nhã Lạp có chút áy náy nói, những nhân viên giám thị nàng phái đi đều
không phát hiện ra hành tung của đại quân thú nhân tộc, bằng không cũng không
để Long Nhất lâm vào cảnh bị động như thế này.
Ánh mắt Long Nhất xoay chuyển, vỗ vỗ bờ vai ngọc của Âu Nhã Lạp nói:
– “Không cần tự trách mình, ta không trách nàng đâu. Xem ra Quân sư với mông
tộc trưởng sớm có dự mưu rồi”
30 vạn đại quân của thú nhân tộc à, có thể ngay lập tức phái đi thì nhất định
là quân đội tinh nhuệ nhất của thú nhân tộc, 30 vạn đại quân này đủ để làm một
trận long trời lở đất ở Cuồng Long đế quốc. Quân đội địa phương căn bản là
không thể chống nổi, việc này quả nhiên là phiền phức lớn, xem ra sở dĩ tối
qua Quân sư án binh bất động chính là đang đợi cánh viện quân này rồi.
Liên quân hai nước từ Ngạo Nguyệt đế quốc trở về mới đi được có hai ngày, chắc
chắn là không thể kịp thời cứu viện rồi, chẳng lẽ cứ như vậy mà để đại quân
thú nhân tộc tiến vào chém giết bên trong Cuồng Long đế quốc sao. Tính đi tính
lại không thấy dân thường là chịu khổ nhất mà thôi sao?
Long Nhất lẳng lặng ngẩng đầu nhìn trời mà trầm tư, Âu Nhã Lạp lẳng lặng đứng
bên cạnh nhìn hắn. Một Long Nhất chuyên chú suy nghĩ so với khuôn mặt tươi
cười hi hi ha ha bình thường kia thì càng thêm hấp dẫn, loại nam nhân này thật
sự đặc biệt hấp dẫn phụ nữ.
Long Nhất cũng không biết được những suy nghĩ trong đầu của Âu Nhã Lạp, hắn
đang khổ sở tìm đối sách. Quân sư kia thật là quá giảo hoạt, một chiêu dấu
trời qua biển này làm hắn trở tay không kịp. Bây giờ vấn để trước mắt đối với
Tây Môn gia tộc là có muốn phái binh tăng viện hay không, quân tinh duệ chính
thức chỉ có khoảng 10 vạn ám vệ đóng trên núi, là những tư quân do gia tộc
nhiều năm qua bí mật nuôi dưỡng. Theo lời phụ thân Tây Môn Nộ của hắn nói, lực
chiến đấu của 10 vạn ám vệ này trừ Thiên Long doanh do Long Nhất huấn luyện ra
thì chưa có một đội quân tinh anh nào khác có thể hơn bọn họ được (ND: Có lẽ
do tác giả nhớ nhầm, hoặc bản cover không chính xac, chỗ này phải nói là Vô
Song doanh mới đúng. Mà mấy bản cover sau này cũng nói là vậy, không lẽ tác
giả cho Vô song doanh nhập vào Thiên long doanh luôn rồi sao. !:Z)
Chỉ là ám vệ là vương bài trong tay Tây Môn gia tộc, nếu như đưa bọn họ đi
chống loại đại quân kia, lúc này chênh lệnh so với Quân sư kia không chỉ còn
là nửa điểm nữa rồi. 15 vạn tinh binh cộng với đám hắc ám võ sĩ không rõ số
lượng kia, Tây Môn gia tộc chẳng phải sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục sao.
Nhưng nếu Tây Môn gia tộc không phái binh, vậy 30 vạn đại quân thú nhân tộc
kia xông đến chém giết, rồi cùng Quân sư hai đầu giáp công, vậy cuối cùng kết
quả cũng chỉ có chết mà thôi.
Chính lúc này, Âu Nhã Lạp đang im lặng ngắm nhìn hình dáng trầm tư của Long
Nhất bỗng ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt nhìn về phía sau Long Nhất, một tia sát
khí nhàn nhạt phát ra.
2 thân ảnh xuất hiện quỷ dị bên cạnh Long Nhất, chính hai nàng Sa Mạn và Thủy
Tinh len lén đi theo, các nàng nhìn đôi mắt đầy địch ý của Âu Nhã Lạp cũng
không quá để ý, chỉ là vừa tò mò vừa kinh ngạc đánh giá Âu Nhã Lạp.
– “Di, đúng là phong thần sử dực nhân tộc trong truyền thuyết, đôi cánh của
nàng ta thật xinh đẹp a” Thủy Tinh nhìn chằm chằm Âu Nhã Lạp kêu lên, bàn tay
nhỏ đã vươn ra muốn chạm vào đôi cánh trắng như tuyết của nàng.
Âu Nhã Lạp lắc mình tránh ra, ngọc thủ nhỏ nhắn vung lên, vài luồng khí màu
xanh đánh úp về phía Thủy Tinh, đem nàng giam lại.
– “Đúng là phong hệ ma pháp nha, đáng tiếc quá yếu” Thủy Tinh cười nói, long
lực trên thân vận lên, những luồng khí màu xanh trói trên người nàng đã bị
đánh xơ xác hoàn toàn.
Ánh mắt Âu Nhã Lạp thoáng nghiêm lại, trong miệng bắt đầu niệm chú ngữ, nguyên
tố ma pháp màu xanh nhạt bắt đầu ngưng tụ.
– “A, ta nghĩ ra biện pháp rồi” Long Nhất đột nhiêt hét lên một tiếng làm ba
nàng giật mình hoảng sợ, ma pháp chú ngữ của Âu Nhã Lạp đang niệm cũng bị cắt
đứt.
– “Biện pháp gì?” Âu Nhã Lạp cũng biết 2 cô nàng thần bí này cùng Long Nhất
đúng là có quen biết, cũng đã dừng tay lại, nghe được Long Nhất nói đã có biện
pháp liền lắc mình tiến tới cạnh hắn hỏi.
Long Nhất hắc hắc cười hai tiếng, tặc nhãn lưu chuyển nhìn về hướng Sa Mạn với
Thủy Tinh, làm cho hai nàng chột dạ, mặc dù hai nàng quen biết Long Nhất trong
một thời gian không dài, nhưng cũng đủ biết hắn là một tên háo sắc hư hỏng đến
mức nào rồi.
– “Ngươi muốn làm gì?” Sa Mạn cảnh giác hỏi, trong lòng không ngừng âm thầm
đề phòng.
– “Khẩn trương như vậy làm gì, ta cũng không phải người xấu, chỉ là… cái..
kia… muốn mời các nàng giúp đỡ một chút mà thôi” Long Nhất nhún nhún vai vẻ
mặt sáng lạn cười nói.
– “Không giúp” Sa Mạn suy nghĩ một hồi rồi quyết định.
– “A, tình người đen bạc, nàng quên thương tích trên người nàng có thể hồi
phục nhanh như vậy là công lao của ai đây?” Long Nhất thở dài nói.
Sa Mạn sợ run người, có chút chần chờ, tâm địa nàng không xấu, nghe lời Long
Nhất vừa nói như vậy chính mình thiếu hắn một ân tình, nếu không phải hắn tìm
Liễu Nhứ chữa thương cho nàng thì bây giờ nàng vẫn còn nằm ở trên giường mà bị
thần long khí ăn mòn cơ thể.
– “Hơn nữa ta cũng không để các nàng giúp ta không công đâu” Long Nhất vừa
thấy thái độ chần chờ của Sa Mạn liền thừa dịp nói thêm.
– “Chúng ta có chỗ tốt gì?” Sa Mạn chưa kịp trả lời thì Thủy Tinh đã hăng hái
hỏi lại.
Sa Mạn trừng mắt nhìn Thủy Tinh một cái,cẩn thận nói:
– “Trước tiên ngươi phải nói chúng ta cần làm gì để hổ trợ cho ngươi đã”
– “Vừa rồi nàng cũng nghe chuyện của ta rồi chứ, ta muốn nhờ các nàng trở lại
bản thể ngăn cản 30 vạn đại quân thú nhân tộc, không cần lâu lắm, chỉ cỡ 5, 6
ngày là được” Long Nhất hì hì cười nói.
Đôi mi thanh tú của Sa Mạn nhíu lại, khuôn mặt xuất hiện vẻ tức giận, nàng
dùng âm thanh lạnh lùng nói:
– “Ngươi như vậy là cố ý làm khó chúng ta, ngươi biết rõ nếu chúng ta trở lại
bản thể thì nhất định sẽ bị trưởng lão phát hiện, chuyện này không bàn nữa”.
Long Nhất lỡ đễnh nhìn trời, cười cười nói:
– “Nàng gấp cái gì? Ta trước tiên là nói đến chỗ tốt cho các nàng đã, nếu các
nàng giúp đỡ ta, ta có thể cam đoan có thể làm Trưởng lão chẳng những không
truy cứu trách nhiệm việc các nàng tự tiện chạy ra khỏi long đảo, còn có thể
cho phép các nàng ở lại Thương Lan Đại lục chơi đùa một phen, thế nào?”
– “Tốt quá, Sa Mạn tỷ, chúng ta đáp ứng hắn đi” Thủy Tinh nghe vậy lập tức
động tâm, chuyện tốt như vậy đi tìm ở đâu chứ, nếu như lời Long Nhất là thật,
vậy sau này không cần trốn đông núp tây nữa rồi.
– “Cho dù lời ngươi nói là thật đi, ngươi nghĩ rằng ta và Thủy Tinh có năng
lực ngăn cản 30 vạn đại quân thú nhân sao?” Sa Mạn mở miệng nói, mặc dù nàng
và Thủy Tinh có thực lực không kém, tại thế giới loài người này ngoại trừ quái
thai Long Nhất này thì gần như vô địch rồi, nhưng mà kiến nhiều có thể cắn
chết voi mà? Nhân số trên một vạn đã trải dài không thấy điểm cuối rồi, 30 vạn
là khái niệm gì chứ, nàng không nghĩ rằng chỉ 2 người bọn nàng có thể hoàn
thanh nổi nhiệm vụ này.
– “Nếu như dễ dàng hoàn thành ta còn nhờ các nàng sao? Sao không chịu dùng
đầu óc một chút, cái đầu lớn như vậy chỉ để làm đẹp thôi sao” Long Nhất cười
nói.
Sa Mạn bị Long Nhất nói đến nỗi hô hấp nghẹn lại, phải hít vào hai hơi mới
tỉnh táo lại. Nàng đáp:
– “Chúng ta có thể đi thử xem, nhưng ta không thể cam đoan nhất định sẽ thành
công”.
– “Ta tin tưởng các nàng có thể làm được” Long Nhất đối với đôi mắt nhìn
người của mình tràn đầy tự tin.