Phong Lưu Pháp Sư – Chương 538: Miệng áp lấy miệng mà bàn chuyện riêng – Botruyen

Phong Lưu Pháp Sư - Chương 538: Miệng áp lấy miệng mà bàn chuyện riêng

– “Tất nhiên là ngọn gió thơm từ trên người Thúy Nương nàng rồi” Long Nhất
một tay vuốt vuốt cái mũi còn tay kia vòng qua ôm lấy chiếc eo thon của Thúy
Nương.

Thúy Nương sóng mắt lưu chuyển, yểu điệu lườm Long Nhất một cái rồi dịu dàng
nói:

– “Nhị thiếu gia thật xấu, lâu như vậy mới đến, vừa đến đã chiếm tiện nghi
của người ta rồi”

Ba nàng một bên nhìn hai người đánh mắt đưa tình, trong lòng nổi lên một cảm
giác khó chịu (ND: Chắc là ghen đây ), cũng may Thúy Nương cũng kịp thời phản
ứng, thân thiết kéo tay 3 nàng hàn huyên một hồi tựa như bạn bè cũ lâu lắm rồi
mới gặp lại vậy. Trải qua nhân tình thế thái mấy bận rồi, Thúy Nương cũng đã
trải qua huấn luyện đặc thù hiển nhiên hơn hẳn ngày xưa rất nhiều.

Thúy Nương nở nụ cười dụ hoặc rồi dẫn Long Nhất và mọi người lên một sương
phòng đặc biệt trên lầu hai, khi đã bước qua cửa, Thúy Nương cười cười nhìn
qua 3 nàng Mộ Dung Thục Ngọc một chút rồi nhìn về phía Long Nhất, thấy được
cái gật đầu của Long Nhất liền lập tức thu hồi ánh mắt quỳ xuống hành lễ:

– “Thuộc hạ ra mắt thiếu chủ”.

– “Không cần đa lễ, tình huống gần đây ra sao?” Long Nhất khoát tay, đặt mông
ngồi lên chiếc ghế salon mềm mại hỏi.

– “Hồi thiếu chủ, mấy ngày gần đây Long Chiến bắt đầu tập kết binh lực, theo
tin tình báo của thuộc hạ thì lúc đầu hắn định tối qua sẽ động thủ, nhưng
không biết vì nguyên nhân gì mà hắn thay đổi kế hoạch. Hôm nay thì nhìn như
sóng êm gió lặng nhưng thuộc hạ đoán hắn nhất định có âm mưu khác”. Thúy Nương
đáp, nghe nàng nói chuyện một hồi liền biết nàng đối với kỹ năng tình báo tốn
không ít thời gian, đối với ngành tình báo mà nói thì nàng cũng rất có thiên
phú.

Long Nhất nghe được mấy lời này liền khẽ nhíu mày, vỗ trán mấy cái rồi chìm
vào trầm tư, hắn biết Long Chiến nhất định sẽ ra tay, nhưng cả ngày trước hắn
phải lo đi cứu Mộc Hàm Yên, cũng không nghĩ đến tối qua gã đã định động thủ.
Cũng may là như vậy, bằng không đêm qua hắn ở trong mật thất không biết sẽ còn
xảy ra những chuyện gì nữa.

Dù sao tên Quân sư kia cũng không phải là hạng người tầm thường, nếu hắn đã
quyết định ra tay, nhất định là đã có điều phi thường nắm chắc, giờ đột nhiên
bỏ qua thì 10 phần hết 8, 9 là có âm mưu khác như lời Thúy Nương đã phân tích,
về phần gã âm mưu cái gì thì hắn cũng không biết, xem ra phải mau về phủ
thương lượng với cha một chút. Mặc dù hôm nay Tây Môn gia tộc đã nắm được ưu
thế thật lớn, nhưng ưu thế này cũng không phải tuyệt đối, bởi vì hắn còn chưa
dò được lá bài chủ của tên Quân sư. Chỉ cần lá bài đó chưa mở ra, hươu chết về
tay ai còn chưa biết.

Mộ Dung Thục Ngọc nghe hai người nói chuyện với nhau còn có thể hiểu được, chứ
Sa Mạn và Thủy Tinh hai nàng nghe một hồi cứ như là vịt nghe sấm, các nàng đối
với đại cuộc Thương Lan Đại lục này một chút cũng không biết, chỉ là nhìn hình
dáng Long Nhất và Thúy Nương bây giờ thì cũng lờ mờ đoán là đã xảy ra chuyện
trọng đại gì rồi.

– “Thiếu chủ, thuộc hạ sẽ lệnh cho thám tử của ta trong hoàng cung thăm dò
tin tức về Long Chiến, thiếu chủ không nên phiền lòng”. Thúy Nương nhíu mày
nhìn Long Nhất đang căng thẳng tính toán nói.

– “Được, nói cho thám tử trong hoàng cung cần để ý tới nhất cử nhất động của
Long Chiến. Mọi chuyện cứ vậy đi”. Long Nhất mở mắt nói, ánh mắt một lần nữa
lại trở nên linh hoạt.

– “Thuộc hạ tuân mệnh” Thúy Nương thấy ánh mắt Long Nhất biến hóa, liền biết
hắn đã nghĩ ra đối sách, trong lòng nàng thì thế giới này không có chuyện gì
có thể làm khó Long Nhất được.

– “Được rồi, chuyện công đã xong, không cần hành động theo quy củ của Thiên
Võng nữa, giờ chúng ta tâm sự việc riêng” Long Nhất hắc hắc cười nói.

Khuôn mặt Thúy Nương đỏ lên, cũng không biết có phải là ảo giác hay không, mỗi
lần Long Nhất cười rộ lên lại thấy hắn đặc biệt hư hỏng, cái hư hỏng này lại
khắc sâu vào trong lòng người khác.

– “Uy, ngươi đem chúng ta đến đây rồi lại không để ý đến chúng ta. Nhàm chán
chết đi được” Thủy Tinh ngồi nhìn một lúc thì trong lòng chịu hết nổi, rồi lại
gặp Long Nhất với Thúy Nương mập mờ một hồi như vậy, liền oa oa hét lớn.

– “Nhàm chán? Vậy không bằng chúng ta cũng nói chuyện riêng. Đương nhiên, Ta
nói chuyện riêng cũng chính là chuyện bí mật đó” ánh mắt Long Nhất dời qua
Thủy Tinh, trong đôi mắt đen tự nhiên nổi lên một ngọn lửa tựa như có thể nhìn
thấu lòng người.

Trái tim Thủy Tinh đột nhiên đập mạnh, có chút mất tự nhiên, nhưng lại mạnh mẽ
đón lấy ánh mắt của Long Nhất. Ai sợ ai chứ, nên nhớ nàng đường đường là một
kẻ không sợ trời không sợ đất của Ma long nhất tộc, từng làm cho biết bao tiểu
Ma long tuấn kiệt khác phải sợ run người thì làm sao lại biểu hiện sợ hãi được
chứ.

Long Nhất cười hắc hắc, đột nhiên vươn tay ôm lấy Thúy Nương, ma trảo nâng cằm
của nàng lên rồi đột nhiên hôn xuống.

Thúy Nương đột nhiên chấn động, thân thể mềm mại trở nên cứng đờ rồi lập tức
xụi lơ như làn nước xuân, đại não của nàng bây giờ không còn biết gì khác cả,
chỉ có thể nhắm đôi mắt lại mà tận hưởng cái cảm giác tê tê say lòng người.
Đành tuỳ ý để chiếc lưỡi Long Nhất tấn công vào, không ngừng loạn động trong
miệng nàng, cảm giác tựa như cưỡi mây đạp gió, lơ lửng giữa trời mây, trong
khoảnh khắc này nàng không cần biết trời trăng gì nữa.

Cả nửa ngày sau, Long Nhất mới dời môi ra, mà Thúy Nương mê mẩn tâm thần mềm
mại dựa người vào ***g ngực Long Nhất, chỉ thấy khuôn mặt nàng đã biến thành
màu hồng, đôi mắt long lanh, đôi môi đỏ mọng như một đóa hoa kiều diễm hồng
nhuận, rất là mê người.

Sa Mạn cùng Thủy Tinh ngồi một bên nhìn mà sợ ngây người, hai nàng chưa hề
hưởng qua chút tư vị tình yêu bao giờ, càng không nói đến kiểu thân mật làm
cho người khác đỏ mặt tim đập nhanh như trước mắt. Hôm nay nhìn thấy Long Nhất
không thèm kiêng kỵ gì mà thân thiết ngay trước mặt các nàng, trống ngực đập
liên hồi rồi lại hết sức tò mò, đã thấy được ánh mắt kia của Thúy Nương khiến
trong lòng không khỏi lén lút muốn được vậy, chẳng lẽ một nụ hôn có thể làm
cho người ta thoải mái như thế này sao? (ND: Tui cũng tự hỏi vậy, đáng tiếc
vẫn chưa một lần nếm thử )

Nhưng thật ra Mộ Dung Thục Ngọc đối với cảnh này lại nghĩ khác, trong lòng
nàng vừa đố kỵ vừa ao ước được như vậy, không khỏi thầm mắng Long Nhất hoa tâm
“có mới nới cũ”

– “Thủy Tinh, bây giờ đến phiên chúng ta tâm sự riêng” Long Nhất vừa nhìn
nhìn Thủy Tinh vừa cất tiếng cười hư hỏng.

– “Đồ hư hỏng xấu xa, ngươi chính là thiên hạ đệ nhất đại sắc lang, như vậy
mà cũng dám gọi là nói chuyện sao? Hừ” Thủy Tinh cảm thấy thân mình có chút
rạo rực, tiện tay đánh bật vòng tay đang tiến tới của Long Nhất. Song lúc này
cũng chính là lúc cao trào của ỷ hồng ôi thúy lâu, những âm thanh lao xao từ
dưới truyền lên, với rượu cồn kích thích thỉ cả trăm cặp nam nữ tựa hồ càng
lúc càng phóng đãng hơn, so ra thì Long Nhất với Thúy Nương trên này hôn nhau
thân mật thì còn nhẹ nhàng hơn nhiều.

– “Tại sao lại không gọi là nói chuyện? Hai người dùng miệng trao đổi với
nhau thì gọi là “nói chuyện”, nàng xem bọn họ “Nói chuyện” so với chúng ta còn
hứng khởi hơn nữa kìa” Long Nhất chỉ chỉ ngón tay về phía những đôi nam nữ
phía dưới mà nói.

Lúc này Sa Mạn đã hiểu được đây rốt cuộc là địa phương nào rồi, tiêu hồn quật
chính là nơi để nam nhân đến ăn chơi vui vẻ, người này rõ ràng không có lòng
tốt, dám mang theo các nàng đến chỗ như thế này. Nàng vừa định kéo Thủy Tinh
rời đi, nhưng lại thấy Long Nhất đang nhìn xuống phía đại sảnh huyên náo kia
đến ngẩn người, trong ánh mắt toát ra một thứ cảm tình tựa hồ có chút cảm
thương.

Thế giới này chính là tàn khốc như vậy đó, mạnh được yếu thua vĩnh viễn là
cách sinh tồn đúng đắn nhất, những kẻ túy sanh mộng tử kia bất quá cũng chỉ là
đang tự mình dối mình mà thôi, ai biết còn có thể nhìn được mặt trời ngày mai
không nữa.

Đột nhiên, một trận âm thanh kỳ quái xuyên qua cửa sổ truyền vào, Long Nhất
giật mình nghiêng đầu nghe ngóng, mà Sa Mạn cùng Thủy Tinh đều lộ ra ánh mắt
kỳ quái, chỉ có Mộ Dung Thục Ngọc và Thúy Nương thì tựa như chẳng có phản ứng
gì.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.