Phong Lưu Pháp Sư – Chương 537: Thiên hạ đệ nhất khô lâu (Bộ xương khô số một thiên hạ) – Botruyen

Phong Lưu Pháp Sư - Chương 537: Thiên hạ đệ nhất khô lâu (Bộ xương khô số một thiên hạ)

Trong phòng rất im lặng, không một chút âm thanh.

3 đôi mắt phượng nhìn chằm chằm Long Nhất như nhìn quái vật, nhìn từ trên
xuống dưới, phải trái hai bên, tựa như muốn nhìn thấu cả người hắn.

Mà lúc này Long Nhất đang dùng một tư thế thoải mái nhất ngồi lên chiếc ghế
salon mềm mại, chén trà xanh nóng hổi trong tay đưa lên rồi nhấp khẽ một ngụm,
sau đó đôi lông mày dãn ra, thành hình dáng như mới trở về chỗ cũ nên thư thái
vô cùng.

Càng làm cho người ta thêm ngây ngốc là một đôi xương bàn tay đen thui đặt
trên vai hắn, đang xoa bóp bả vai hắn. Đúng vậy, kẻ xoa bóp cho hắn chính là
tiểu đệ hắn, thiên hạ đệ nhất khô lâu Long Nhị, Huyết sắc liêm đao ngập tràn
tử khí vốn mang theo trong người đã được dắt sau lưng cạnh 6 khúc xương màu
tím, hai cái xương bàn tay không ngừng đấm bóp lên vai Long Nhất. Cũng không
biết có phải là ảo giác hay không, hai hốc mắt như hai lỗ đen của hắn lấp loé
hồng mang khiến cho kẻ khác nhìn vào cũng cảm giác được tia nhu hoà cùng hâm
mộ.

– “Uy, Long Nhất…” Thủy Tinh ngây người, rốt cuộc chịu không nổi tự véo
mình một cái rồi hỏi.

– “Có chuyện thì cứ nói, làm gì mà nhăn nhó vậy, các nàng vốn được người ta
kêu là mẫu bạo long mà cũng rụt rè vậy sao”. Long Nhất khẽ giương mắt, đem
chén trà đặt lên cái bàn trước mặt.

Thủy Tinh cùng Sa Mạn đồng thời trừng mắt, muốn ra tay nhưng trong lòng lại
rất tò mò, cảnh vừa rồi mới phát sinh vẫn còn quanh quẩn trong đầu các nàng
chứ chưa xóa hẳn.

Trong lúc kết giới sắp sửa bị oán linh đầy máu kia phá vỡ, Long Nhất đột nhiên
dẫn theo bộ xương khô quái dị vô cùng này xuất hiện. Chỉ thấy bộ xương khô này
phát ra một luồng khí tức vương giả, cả trăm oán linh đầy máu đã sợ hãi quỳ
phục xuống, rồi bị Long Nhất thu dọn sạch sẽ. Ngay sau đó Long Nhất vỗ vỗ vai
bộ xương khô nói một câu: “Làm rất tốt”. Kết quả là bộ xương khô lại có thể
phát ra một câu: “Đại ca….”

Bộ xương khô mà biết nói? Cả ba nàng lúc ấy đều choáng váng, từ hồi loài người
biết ghi lại lịch sử cho đến nay, cho tới bây giờ chưa hề nghe nói qua bộ
xương khô có thể mở miệng nói chuyện, cái này có ý nghĩa gì? Là việc hắn có
trí tuệ, là chuyện làm cho người ta nghe được mà sợ hãi đến cỡ nào chứ, nếu là
cả thế giới vong linh đều cũng có trí tuệ, sợ rằng cả thế giới này không phải
do loài người làm chúa tể mà là do vong linh làm rồi.

Đặc biệt là chuyện Long Nhất bộ mặt đắc ý ra lệnh cho bộ xương khô xoa bóp cho
hắn thì, cả 3 nàng chỉ biết nhìn nhau rồi chìm vào trong trầm mặc.

Thủy Tinh vồn là người thiếu tính nhẫn nại nhất, đã ngồi xuống bên cạnh Long
Nhất rồi rụt rè vươn tay hướng về phía Long Nhị định sờ thử một chút.

Khách sát một tiếng, Long Nhị quay đầu lại, hồng mang từ trong hai hốc mắt
trống rỗng loé lên nhìn chằm chằm vào Thủy Tinh làm Thủy Tinh sợ giựt mình rút
tay về nhanh như chớp.

– “Ách… khô lâu đại ca, huynh khoẻ không, chúng ta có thể làm bạn với nhau
được không?” Thủy Tinh nhìn chằm chằm Long Nhị nói.

– “Ta không phải là đại ca, đại ca mới chính là Đại ca” Long Nhị dùng thanh
âm máy móc trả lời. Trong ý thức đơn giản của hắn, trên thế giới này chỉ có
Long Nhất mới chính là đại ca. (ND: Cơ giới bàn địa thanh âm = âm thanh máy
móc. Nói đơn giản là ai coi phim viễn tưởng, giả tưởng mà nghe người máy,
Robot hoặc computer trong đó nói chuyện kiểu gì thì Long Nhị nhà ta phát âm y
hệt vậy :)).

Thủy Tinh thấy Long Nhị trả lời, vẻ mặt lập tức trở nên hưng phấn, mặc dù hắn
trả lời có chút cảm giác ngây thơ, nhưng mà cũng đủ để sáng tỏ việc hắn có
năng lực sở hữu một ý thức độc lập.

– “Vậy tên huynh là gì?” Thủy Tinh háo hức hỏi tiếp.

– “Long Nhị” Long Nhị trả lời.

– “Vậy huynh có biết huynh tới thế giới này như thế nào không?” Thủy Tinh mở
to đôi mắt đen láy hỏi.

Hồng mang trong hai hốc mắt Long Nhị lấp loé không ngừng, tựa hồ như đang tự
hỏi mình vấn đề này. Nhưng cái chuyện này đối với Long Nhị thì vô cùng thâm
ảo, cả nửa ngày sau mới trả lời: “Đại ca….”

Thủy Tinh có chút thất vọng, quay đầu sang hướng Long Nhất nhíu mày một cái,
hy vọng hắn có thể cho nàng đáp án.

Bất quá trên trời đất có quá nhiều chuyện không thể rõ ràng được. Quy luật
quan hệ sinh trưởng của cả thiên địa vạn vật lẫn vũ trụ là một điều huyền bí,
chuyện một bộ xương khô tại sao có thể sinh ra ý thức cũng không phải là
chuyện Long Nhất có thể giải thích được, hắn cũng rất muốn biết tại sao nhưng
hiện giờ chỉ có thể nhún nhún vai tỏ vẻ không biết.

– “Long Nhất, ngươi nói xem vừa rồi sao lại xuất hiện nhiều oán linh kỳ quái
như vậy?” Sa Mạn biết có hỏi nữa cũng hỏi không ra cái gì, vì vậy chuyển đề
tài đến chuyện của đám oán linh.

– “Không biết, không lâu trước có kẻ ở dưới kia bố trí một cái cửu âm luyện
hồn trận, mật thất phía dưới có một phòng chứa thi hài. Có lẽ những người đó
là những người bị hút hết tinh lực toàn thân mà chết. Bởi vậy oán khi ngút
trời, do hoàn cảnh với nhân tố địa lý mà tạo thành. Cũng có thể do kẻ kia ở
dưới mật thất đã động tay động chân gì vào, ngay cả ta cũng không biết hết
được”. Long Nhất chau mày nói, hắn cũng một mực lo lắng về vấn đề kia, nhưng
khi hắn đi ra khỏi mật thất đã cẩn thận xem xét một hồi cũng không phát hiện ở
đó có cái gì đặc biệt, chỉ là ở đó âm khí so với các nơi khác nồng nặc hơn một
chút mà thôi.

– “Được rồi, chàng cũng không nói cho người ta biết chàng vội vã chạy xuống
dưới đó làm cái gì nữa” Mộ Dung Thục Ngọc hỏi.

– “Cứu một người” Long Nhất cười cười đáp.

– “Nhất định là nữ nhân, nếu không chàng cũng không phải gấp gáp đến như vậy”
trong lời Mộ Dung Thục Ngọc thoáng hiện sự ghen tuông.

Long Nhất hắc hắc cười cam chịu, nhưng đối với chuyện Mộc Hàm Yên bây giờ hắn
cũng không muốn nói nhiều, vì vậy nói:

– “Để nói sau đi, các nàng muốn đợi ở chỗ này hay là muốn cùng ta đi ra”

– “Đương nhiên là đi ra, có ai nguyện ý ở lại địa phương quỷ quái này đâu”
Thủy Tinh đáp, nàng vốn là đến đây để xem náo nhiệt, tự nhiên nói nào có náo
nhiệt thì nàng phải tới rồi.

Long Nhất dẫn 3 nàng ra khỏi khu vực lao phòng đặc thù, trong Cấm Thiên Ngục
đi lòng vòng một hồi, ngay khi sắp sửa đến cửa ra hắn liền đột nhiên dừng chân
quay đầu lại nhìn những khuôn mặt phía sau mình.

– “Long Nhất, ngươi còn chờ gì nữa, đi ra nhanh lên một chút, nơi này so với
long đảo còn chán hơn nữa” Thủy Tinh thúc giục hắn.

– “Được rồi được rồi, mấy ngày nay cho ngươi chơi đùa tha hồ rồi, 2 cái sừng
trâu trên đầu này không dấu đi để người khác thấy là không hay đâu” Long Nhất
thản nhiên nhìn đôi sừng rồng lộ một nửa ra khỏi tóc của Thủy Tinh mà cười.

– “Ngươi…. sừng của ta là sừng rồng chứ không phải sừng trâu, ngươi nếu còn
vũ nhục ta… ta…., uy, chờ ta với” Thủy Tinh tưc giận với những lời vô lại
của hắn liền nói, chỉ là lời chưa nói xong đã phát hiện Long Nhất đã nhanh
chân chạy trốn ra ngoài.

————————–

Gió tuyết mịt mù, một toà Đằng Long Thành hùng tráng như chìm vào trong màn
tuyết trắng khiến người khác ngỡ như đang trong một thế giới băng tuyết, không
khỏi nghĩ đến việc liệu có xuất hiện tuyết thiên sứ trong truyền thuyết hay
không?

Lúc này Đằng Long Thành không còn vẻ náo nhiệt phồn hoa như ngày thường, trên
đường cái ngoại trừ thị vệ tuần tra ra, một bóng ma cũng không thấy. Bởi vì
thông báo cấm họp chợ trên hoàng bảng chưa bỏ đi, khiến cho cả toà thành thị
bị bao phủ trong một tầng hào khí ngưng trọng.

– “Một người cũng không thấy, chẳng có chỗ nào vui để chơi hết” Thủy Tinh ôm
ngực oán giận nói.

– “Muốn có chỗ chơi đùa phải không? Thấy toà hoàng cung kia không, bên trong
có rất nhiều người, ngươi đi tới đó đánh nhau với bọn họ một trận là vui ngay”
Long Nhất hắc hắc cười chỉ tay về hướng hoàng cung tràn ngập trong gió tuyết
xa xa kia. (ND: Lại đi dụ con nít nữa rồi )

Ánh mắt Thủy Tinh chợt loé, hiển nhiên đã có chút ý động.

– “Đừng có nghe người ta xúi bậy, muội mà ra tay nhất định sẽ kinh động đến
trưởng lão, muội lại muốn cái mông nở hoa nữa sao” Sa Mạn trừng mắt với Long
Nhất rồi kéo Thủy Tinh lại nói.

– “Ái chà, thiếu chút nữa là bị tên hư hỏng kia lừa rồi” Thủy Tinh lườm Long
Nhất một cái rồi hướng đến hắn làm cái mặt quỷ (ND: Oh Yeah, lần này có chị
thì thoát, không biết lần khác có…. . )

Long Nhất cười ruồi, trong lòng thầm tính toán cách nào để dụ được hai hắc ám
mẫu bạo long này. Có đến hai mẫu bạo long từ không trung xuất hiện này, đối
với chiến cuộc chính là có chỗ tốt rất lớn, chỉ bất quá Sa Mạn cũng có chút
thông minh nên khó mà lừa được.

– “Các nàng không phải muốn đi đến chỗ nào vui vẻ sao? Bây giờ ta dẫn các
nàng đi” Long Nhất cười cười dẫn theo ba nàng bước lên đường hướng đến Ỷ hồng
ôi thuý lâu.

Sa Mạn và Thủy Tinh mặc dù không biết đây là cái gì, nhưng Mộ Dung Thục Ngọc
đã nhận ra, nàng bước nhanh lên trước âm thầm nhéo vào một bên hông của Long
Nhất, hừ hừ nói:

– “Tây Môn Vũ xấu xa, chàng rốt cuộc có chủ ý hư hỏng gì nữa đây”

Long Nhất cười cười, len lén lúc Mộ Dung Thục Ngọc không chú ý khẽ bóp một cái
vào đôi thỏ ngọc phía trước của nàng khiến nàng cả kinh đỏ mặt nhảy ngược lại,
hắn nở nụ cười xấu xa:

– “Nếu biết ta đã có ý xấu, vậy sao nàng còn đi theo”.

– “Bởi vì chàng đã có ý xấu, cho nên thiếp càng phải theo canh chừng chàng”
Mộ Dung Thục Ngọc lườm hắn.

– “Rốt cuộc chúng ta đi đến chỗ nào vậy?” Sa Mạn nghe được cuộc nói chuyện
của hai người liền cảm giác được điểm bất ổn.

– “Nơi này gọi là Tiêu Hồn quật, chính là địa phương người ta tới ăn chơi phè
phỡn (tầm hoan tác nhạc )” Long Nhất hắc hắc cười đáp, chân đã bước thẳng vào.

Tuy nói Hoàng bảng dán tờ “Cấm họp chợ”, nhưng những kẻ có chút thân phận với
có chút tiền thì làm sao mà an nhàn ở nhà hoài được, không đi lẻ thì gom năm
ba người thành một nhóm len lén đến chỗ tiêu hồn quật này tiêu sái một phen.
Phải biết rằng hôm nay thế cục đã khẩn trương lên rồi, Đằng Long Thành tuỳ
thời đều có thể bộc phát chiến tranh, đến lúc đó sống hay chết đều không biết
trước được, không bằng bây giờ nắm lấy cơ hội ăn chơi vui vẻ mới là chính đạo.

Dập dìu qua lại có cả người bên Tây Môn gia tộc lẫn kẻ bên Hoàng tộc Long Thị,
tuy những kẻ này thuộc loại mặc kệ sự việc lớn nhỏ trong gia tộc, nhưng cũng
không thể nói bọn họ không hiểu chính trị hoặc không nhìn rõ thế cục. Lần này
Tây Môn gia tộc và Long thị hoàng tộc đấu đá bên trong, cơ hồ những kẻ nào có
chút thân phận trong Cuồng Long đế quốc đều liên luỵ tới. Lúc đó ngay cả những
kẻ thiếu gia bất cần đời này cũng biết, vô luận là Tây Môn gia tộc thắng lợi
hay Long thị hoàng tộc thắng lợi, đế quốc tránh không khỏi một đợt đại thanh
tẩy. Cái đám gia tộc nhỏ nhoi bọn họ có thể tuỳ thời mà biến mất khỏi thế giới
này bằng một cách im ắng nhất, đã như vậy thì tranh thủ lúc còn sống này mà ăn
chơi một phen, kệ người đấu đá tranh giành là tốt nhất. Bởi vậy hai kẻ ở hai
trận doanh khác nhau có thể gặp nhau ngay tại mấy lầu xanh này mà coi như chưa
từng có chuyện gì xảy ra cả.

Vừa qua cửa lớn, đã thấy ngọn đèn mê ly, nam nữ ôm ấp nhau, một loại cảm giác
túy sanh mộng tử ập đến.

– “Thật là vô sỉ không biết xấu hổ” nhìn những nữ tử lồ lộ cả nửa bộ ngực sữa
như dán chặt vào những tên nam nhân phóng lãng, cả ba nàng khẽ gắt lên, khuôn
mặt đỏ bừng.

– “Nhị thiếu gia, ngọn gió nào cuốn được người tới đây vậy” một làn hương ập
đến, Thúy Nương khẽ lắc chiếc eo nhỏ bước tới, nở một nụ cười nhẹ nhìn Long
Nhất, có cả sự cung kính lẫn một tia khuynh mộ khó có thể che dấu được.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.