– “Phía dưới làm gì có gió, sao lại có cảm giác lạnh cả người này” Mộ Dung
Thục Ngọc xem xét cái cửa động một chút rồi nói.
– “Khí tức tà ác đậm đặc thật, tựa hồ là sinh vật vong linh” Sa Mạn nhíu mày
nói.
Thanh âm chưa dứt, từ cái cửa động kia phun ra một làn sương đỏ, ở trong lao
phòng đặc thù này từ từ hoá thành hình dạng, oán khí đầy máu tanh nổi lên
khiến kẻ khác vừa nhìn đã muốn chạy mất.
– “Đây là oán linh gì? Sao lại kỳ quái như vậy?” Thủy Tinh che mũi lui về sau
2 bước kinh ngạc hỏi, luồng khí tức tanh mùi máu này so với BOSS Hắc ám u linh
của u linh còn đậm đặc hơn mấy lần.
Oán linh đầy máu kia cảm nhận được khí tức của người sống liền rít lên một
tiếng chói tai, như tia chớp đánh tới mấy nàng.
Bàn tay nhỏ của Sa Mạn vung lên, một đoàn hắc ám long tức xuất hiện nghênh
đón, trong nháy mắt đánh cho oán linh đầy máu này tan nát. Chỉ là làm nàng
kinh ngạc chính là oán linh này mặc dù bị thương tổn nhưng chỉ trong chốc lát
thân thể tan nát đã hồi phục lại, một lần nữa kêu lên rồi vọt tới.
Đôi mí thanh tú của Sa Mạn khẽ nhíu, thân hình bay vút lên, hai tay tại không
trung vòng thành một hình tròn, vận hắc ám long lực lên nhắm oán linh đầy máu
tanh đang xông tới kia mà đánh ra, chỉ trong vài giây oán linh đầy máu đã bị
nuốt gọn vào trong.
– “Sa Mạn tỷ, tỷ thật là mạnh nha” Thủy Tinh thấy Sa Mạn dễ dàng giải quyết
được oán linh kỳ quái kia liền không khỏi vỗ tay khen ngợi.
– “Chẳng có lấy một điểm tốt nào cả” Sa Mạn bất đắc dĩ đáp, tốc độ giải quyết
oán linh này nhìn thì rất nhanh nhưng thật ra làm nàng hao phí không ít long
lực, oán linh kỳ quái này cũng thật mạnh mẽ, so với Hắc ám u linh chỉ có hơn
chứ không kém.
– “Sao những oán linh này lại từ dưới đó chui lên vậy? Tây Môn Vũ hắn đã xảy
ra chuyện gì rồi sao?” Mộ Dung Thục Ngọc khẩn trương nói.
– “Hắn mà gặp chuyện gì sao? Nói không chừng cái này xuất hiện là do hắn làm”
Sa Mạn bình thản nói, thực lực mạnh mẽ của tên kia đã làm cho lòng nàng có
chút bất bình, một con người mới có hai mươi mấy tuổi đầu mà so với mình tu
luyện hơn ngàn năm tựa hồ còn lợi hại hơi, đương nhiên làm nàng hết sức khó
chịu.
– “Cũng có thể, chỉ là hắn đi vào lâu như vậy còn chưa ra nữa…. Sa Mạn tỷ,
tỷ có cách nào vào xem được không?” Mộ Dung Thục Ngọc mắt long lanh nhìn Sa
Mạn, mặc dù nàng biết Long Nhất rất lợi hại, nhưng cô nàng nào khi đã vào biển
tình rồi cũng trở nên ngốc nghếch như vậy hết (ND: Cái này là ý tác giả, chứ
thật hay không thì tui không biết được )
– “Khi ta mới sanh ra thì còn có thể, còn bây giờ thì không làm được, trừ phi
muội mở rộng cái cửa động này ra. Nhưng kim loại tạo thành nền quá cứng, không
mất vài ngày thì đừng mơ đến chuyện đó” Sa Mạn đối với cô nàng mới biết yêu
kia chỉ còn biết lắc đầu.
– “A… các tỷ nhìn xem, lại xuất hiện một cái nữa kìa” Thủy Tinh chỉ vào cửa
động đang phát ra làn sương đỏ mà hét lớn.
– “Không phải một, mà là một đống…..” Sa Mạn cười khổ nhìn màn sương đỏ
thoát ra từ cửa động, lòng thầm tính có nên trước hết lui ra khỏi lao phòng
này, vạn nhất loại sương đỏ cuồn cuộn không dứt này toàn là oán linh cường đại
kia thì các nàng ăn không tiêu nổi.
Chưa kịp suy nghĩ nhiều, một oán linh đầy máu có hình dạng của một văn nhân đã
thét lên một tiếng chói tai rồi từ cửa động vọt tới, oán khí tanh tưởi khổng
lồ làm cho ba nàng không khỏi rùng mình một cái.
Sa Mạn cùng Thủy Tinh đồng thời phát ra một tiếng long ngâm. Khí thế phát ra
đẩy lùi vong linh lại mấy bước, sau đó một màng ánh sáng màu trắng nhạt chợt
loé lên, Sa Mạn thả viên Kết giới châu trong tay ra tạo thành một vùng cách
biệt với đám oán linh đầy máu kia.
Oán linh này tầng tầng lớp lớp, sợ rằng không dưới trăm đứa. Hơn nữa những oán
linh đầy máu này so với hắc ám u linh còn hung hãn hơn mấy phần, nghĩ lại thì
có chút kinh khủng, rốt cuộc chúng từ đâu mà xuất hiện như vậy chứ? Ba nàng
ngổi thừ trên ghế salon mà trầm tư suy nghĩ.
Khí tức tà ác mạnh mẽ cỡ đó tất nhiên Long Nhất đã cảm nhận được, hắn đoán
những thi hài nằm trong mật thất kia đã hoá thành oán linh nhưng hắn không
biết được là có nhiều oán linh xuất hiện như vậy, vẫn nằm trên cái giường
trong kết giới mà ôm Mộc Hàm Yên đang ngủ say như cũ.
Cho đến khi kết giới bị những đòn công kích mạnh mẽ thì lúc này Long Nhất mới
cảm giác được chuyện không còn đơn giản như hắn tưởng tượng.
Long Nhất nhẹ nhàng đẩy Mộc Hàm Yên đang ngủ say ra, mặc quần áo vào rồi xuống
giường. Khi hắn lao ra khỏi kết giới thì oán linh đầy máu với cương thi tà ác
đã tràn ngập khắp nơi rồi. Cho dù tâm tính hắn cứng cỏi cũng không khỏi ngây
người. Hắn sớm biết gian mật thất chứa đầy thi thể kia đúng là nơi tuyệt vời
để bồi dưỡng oán linh, chỉ là không nghĩ những oán linh đầy máu và cương thi
tà ác có sức mạnh cường đại lại sớm thành hình như vậy, chẳng lẽ lại do tên
Quân sư kia động tay động chân vào? Nếu vậy tại sao hắn lại không phát hiện
ra.
Trừ điểm đó làm cho lòng hắn buồn bực, thì Long Nhất lại có chút mừng rỡ.
Nhiều vong linh mạnh mẽ như vậy nếu thu phục hết được thì sẽ giúp ích cho hắn
rất nhiều.
Nhìn những oán linh đầy máu với cương thi tà ác ngập tràn kia, Long Nhất từ
trong không gian hắc ám thứ nguyên triệu hồi Long Nhị ra. Long Nhị một thân áo
giáp bằng xương đen, tay cầm Huyết sắc liêm đao, hai lỗ đen trong hai hốc mắt
hắn bắn ra luồng hồng mang, nhìn về phía nào thì đám vong linh kia lập tức dạt
ra xa, sợ hãi kêu lên những tiếng quái dị mà chạy lui về phía sau.
Đám vong linh này mặc dù mạnh mẽ, nhưng từ trên người Long Nhị phát ra một cỗ
khí tức hắc ám khổng lồ cực kỳ thần chất, đó là loại khí tức chỉ có trên thân
của tầng lớp vương giả trong vong linh giới.
Long Nhị bẻ bẻ các khớp xương đốt ngón tay nghe rôm rốp, hai luồng hồng quang
trong hốc mắt đột nhiên phát ra mạnh mẽ, một âm thanh kỳ quái từ trong bụng
hắn phát ra, đám oán linh đầy máu và đám cương thi tà ác rung động một trận,
một chút hành động khác thường cũng không dám động.
Thời cơ đã tới, trong lòng Long Nhất thầm mừng, hắc ám lực trên người hắn lưu
chuyển, trong miệng thầm niệm những vong linh chú ngữ tối nghĩa. Bỗng nhiên,
hàng vạn điểm hắc mang từ ngón tay hắn bắn ra, tạo thành ấn ký của hắn trên
thân các vong linh.
———–
– “Sa Mạn tỷ, Kết giới châu này hình như chống đỡ không nổi nữa rồi” nhìn Kết
giới bị đánh lên thân tạo thành những làn sóng lăn tăn, Thủy Tinh không phải
không có để tâm vội nói.
– “Không sao đâu, ta còn nữa” bàn tay Sa Mạn mở ra, bên trong là một viên Kết
giới châu màu trắng sữa.
– “Sa Mạn tỷ, hay là trước hết chúng ta cứ lùi ra ngoài đi, trong gian lao
phòng này không thể dùng đấu khí ma pháp, muội có muốn giúp một chút cũng
không thể giúp gì được” Mộ Dung Thục Ngọc nói, Sa Mạn cùng Thủy Tinh thì có
long lực cường đại, còn nàng thì không có.
Sa Mạn vừa nghe cũng có chút do dự, oán linh đầy máu này cũng khó đối phó, hắc
ám long lực trong người nàng cũng không các nào tiêu diệt hết cả trăm tên oán
linh này.
Chinh lúc này, những oán linh đầy máu đang tấn công mãnh liệt vào kết giới đột
nhiên hét lên một tiếng chói tai rồi chạy ra, từ cửa động tản ra bốn phía, mà
Long Nhất không biết từ khi nào đột nhiên xuất hiện, bên người hắn còn có một
bộ xương khô cực kỳ quỷ dị.