Bà cháu Linh Lung theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy được một tên khoác áo pháp sư
đứng trên bờ tường dùng đôi tròng mắt màu xanh nhìn chằm chằm hai bà cháu.
– “Kêu Giáo hoàng của các ngươi ra đây gặp ta” Thuỷ Linh Lung lạnh lùng quát.
– “Thật sự là vô lý, Giáo hoàng của chúng ta ngươi nói muốn gặp là gặp sao?
Các ngươi tự tiện xông vào tổng đàn của Hắc ám Giáo hội, hôm nay đừng nghĩ đến
chuyện đi ra được”. Tên hắc ám pháp sư kia cũng có chút điểm cố kỵ, dù sao đại
môn của Hắc ám Giáo hội muốn vào cũng không phải ai cũng dễ dàng tìm được lối
vào, chỉ là nhìn thấy tư thái cao cao tại thượng của Thủy Linh Lung nên mới
nảy sinh ác tâm mà nói vậy.
Thủy Linh Lung khinh thường cười lạnh một tiếng, trong miệng rất nhanh đã ngâm
chú, chỉ thấy pháp trượng trong tay vung lên, một cái nguyên tố thủy hệ ma
pháp tạo thành một con rồng khổng lồ gầm lên rồi lao vào tên hắc ám pháp sư.
Gã hắc ám pháp sư hét thảm một tiếng, bị con rồng khổng lồ bằng ma pháp đánh
trúng một cái liền văng ra, chỉ là sau đó tiếp tục bị cái đuôi khổng lồ đập
tiếp thêm một cái, từ trên cao đập cả người xuống mảnh đất dưới chân Thủy Linh
Lung, cả người run rẩy không ngừng.
Một Thủy hệ ma đạo sư mà muốn đối phó với hắc ám cao cấp pháp sư thì so với
việc bóp chết một con kiến còn đơn giản hơn.
Lúc này, từ trên tường cao liên tiếp xuất hiện thêm mấy bóng đen, bọn họ thấy
được đồng bạn bị thương, những âm thanh niệm chú kỳ dị vang lên, mấy cái hắc
ám ma pháp với khí thế nghiêng trời lệch đất nhắm thẳng hướng bà cháu Thủy
Linh Lung phóng tới. Chỉ là khi gần đến người, liền bị một tầng quang mang màu
lam nhạt ngăn lại, một chút tác dụng cũng không có.
Mấy người kia thấy tình hình không ổn, vội vàng rút trở về, Thủy Nhược Nhan
còn tưởng chúng về kêu thêm viện binh tới, rốt cuộc đợi cả nửa ngày cũng không
thấy một mống.
– “Nhược Nhan, chúng ta bay vào xem. Ta xem Hắc ám Giáo hội lúc này hết sức
bất ổn, đi xem coi đã có chuyện gì rồi” Thủy Linh Lung nói, tổng đàn Hắc ám
Giáo hội bị người ta tới trước cửa khi dễ mà còn không có một chút động tĩnh
nào, nếu bình thường thì vừa vào mê huyễn kết giới đã bị công kích với khí thế
nghiêng trời lệch đất rồi.
Hai bà cháu bay vượt tường cao mà vào, bên trong là một đình viện, 4 phía đều
là tử khí màu đen khiến kẻ khác cảm giác bị áp lực vạn cân, càng kỳ quái hơn
nữa là một bóng người cũng không thấy, ngay cả những kẻ vừa rồi xuất hiện giờ
cũng không biết đã trốn ở phương nào rồi.
– “Bà nội, nơi này có thật là tổng đàn Hắc ám Giáo hội không? Tại sao trống
rỗng như không có người nào ở lại?” Thuỷ Nhược Nhan nghi hoặc hỏi.
Thuỷ Linh Lung lắc đầu nói:
– “Cẩn thận một chút. Cũng không biết Hắc ám Giáo hội ở đây muốn chơi trò gì
nữa.”
Thanh âm chưa dứt, dị biến đột sanh, cả đình viện đột nhiên bị một tầng hắc
khí nồng đậm bao phủ, gió lạnh từng cơn, tiếng quỷ khóc thê lương, những oán
linh cương thi đội mồ sống dậy doạ người khiến khung cảnh như lạc vào u minh
quỷ vực.
Thuỷ Nhược Nhan vừa muốn ra tay, lại bị Thuỷ Linh Lung kéo lại. Không biết bà
có động tác gì, nhưng những vong linh sinh vật từ khói đen trong đình viện vừa
mới tán phát ra đã ngừng lại, ngay sau đó một quang mang màu xanh đậm phiêu
đãng trên bầu trời. Chỉ trong chốc lát, đình viện đã trở lại như trước, những
sinh vật vong linh trong đám khói đen tựa như bị ánh sáng màu lam sậm nuốt
chửng, mà trong đình viện 4 tên hắc ám ma pháp sư không thể động đậy nằm bệt
trên mặt đất đang hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Thuỷ Linh Lung.
Thuỷ Linh Lung hừ nhẹ một tiếng không gian vừa uốn éo lại trở về nguyên vẹn,
vừa rồi chính bà đã sử dụng thuỷ hệ lĩnh vực mới lĩnh ngộ không lâu.
– “Bây giờ các người có thể nói rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hắc ám Giáo
hoàng ở đâu?” Quanh thân Thuỷ Linh Lung những nguyên tố thuỷ hệ ma pháp màu
lam nhạt không ngừng chuyển động, tựa như trên người xuất hiện một tầng ánh
sáng màu lam khiến những kẻ khác không dám nhìn thẳng vào bà.
– “Đại ma đạo sư Thuỷ Linh Lung tôn kính. Chúng ta chỉ có thể trả lời là Hắc
ám Giáo hoàng bệ hạ không ở chỗ này, cả Giáo hội chỉ còn mấy người chúng ta là
ở đây mà thôi”. Một tên hắc ám ma pháp sư cố gắng ngồi dậy nói, đối thủ chính
là đại ma đạo sư, bây giờ bọn chúng ngay cả ý thức phản kháng cũng không dám
có.
– “Hắn đi đâu rồi?” Thuỷ Linh Lung thản nhiên hỏi.
– “Chúng ta không biết” Kẻ kia trả lời.
Thuỷ Linh Lung nhướng mày, vài đạo ánh sáng màu lam lập tức trùm lên cả 4 tên
rồi từ từ co lại. 4 người kêu thảm thiết liên tục, vội vàng cầu xin tha thứ.
– “Nói ra chỗ ở hiện tại của Hắc ám Giáo hoàng, ta tha cho các ngươi con
đường sống”. Thuỷ Linh Lung âm thanh lạnh lùng nói, đôi mi hiện lên một mảng
âm úc, bà không còn thời gian để đợi nữa rồi. Huyết chú thuật làm cho những cơ
năng của cơ thể bà từ từ yếu đi, thậm chí trên đầu đã xuất hiện rất nhiều tóc
bạc, nhưng nhờ bà khéo léo che dấu nên không bị Thuỷ Nhược Nhan phát hiện.
Đạo ánh sáng màu lam càng lúc càng khép chặt, sợ rằng không lâu sau, mấy tên
kia sẽ bị ép lòi xương mà chết.
– “Các người tha cho chúng ta đi, chúng ta chỉ biết là Giáo hoàng bệ hạ dẫn
mọi người bí mật xâm nhập vào Cuồng Long đế quốc rồi”. Một tên trong đó chịu
không nổi khốc hình liền thảm thiết lên tiếng.
Thuỷ Linh Lung ngẩn người, đạo ánh sáng màu lam ngừng lại không siết chặt nữa,
hỏi tiếp:
– “Bọn chúng đi Cuồng Long đế quốc làm gì?”
– “Cái này chúng ta thực sự không biết, chúng ta chỉ là những kẻ nằm ở tầng
dưới cùng của Hắc ám Giáo hội, cho nên mới được Giáo hoàng bệ hạ cho ở lại giữ
nhà, về chuyện họ đi làm cái gì thì chúng ta căn bản không có quyền được
biết”. Tên hắc ám ma pháp sư kia run rẩy trả lời.
Pháp trượng của Thuỷ Linh Lung vung lên thu hồi lĩnh vực lại rồi kéo theo Thuỷ
Nhược Nhan bay ra khỏi Hắc ám Giáo hội.
Mới vừa bay ra khỏi mê huyễn kết giới, Thuỷ Linh Lung bỗng khựng người lại,
sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hai vết máu theo khoé mắt từ từ chảy xuống, thật
là doạ người.
– “Bà nội, bà làm sao vậy? Bà đừng làm cháu sợ mà.” Thuỷ Nhược Nhan cả kinh
vội đỡ Thuỷ Linh Lung ngồi xuống mặt tuyết.
Thuỷ Linh Lung nhìn chằm chằm khuôn mặt đang khóc của cháu gái, nở một nụ cười
từ ái nói:
– “Bà nội không có việc gì, chỉ là vừa rồi phóng xuất lĩnh vực mạnh tay quá
nên cả người chấn động mà thôi, không cần lo lắng.
– “Là như vậy sao? Bà nội, có phải bà có điều gì dấu cháu phải không?” Thuỷ
Nhược Nhan cũng không ngốc, mấy ngày qua Thuỷ Linh Lung có những phản ứng lạ
thường, bản năng của nàng cảm thấy có một điều bất an nhưng cũng không có nói
ra.
– “Nha đầu ngốc, Bà nội có cái gì để gạt cháu chứ? Đừng suy nghĩ miên man
nữa, bây giờ gió tuyết không lớn, chúng ta mau chóng đi tới Cuồng Long đế quốc
đi, vừa có thể gặp lại cha cháu vừa có thể gặp lại cái tên tiểu tử thúi nhà
Tây Môn kia”. Thuỷ Linh Lung cười nói, thần sắc lúc này đã trở lại bình
thường.
Thuỷ Nhược Nhan mặt dù bất an trong lòng, nhưng thấy Thuỷ Linh Lung tựa hồ
không muốn để nàng biết, cũng liền phải làm bộ ra hình dáng như trút được gánh
nặng.
Thuỷ Linh Lung trong lòng thầm than một tiếng, nhìn tuyết trắng mờ mịt trước
mặt, bà cảm thấy được chính mình hiện nay lực bất tòng tâm, nhưng vô luận như
thế nào, bà cũng không thể không đi gặp Hắc ám Giáo hoàng, dù sao hắn cũng là
con mình mà.
Mà lúc này Hắc ám Giáo hoàng cùng phu nhân Diệp Nhi cũng đang cùng với những
thủ hạ cải trang thành một thương đội bí mật tiến vào trong Cuồng Long đế
quốc.