Hoa tuyết theo gió tung bay loạn khắp trời đất, trừ những ánh sáng yếu ớt phát
ra từ trong doanh trại kéo dài liên miên bất tận, cả thế giới chìm vào một
mảnh đen tối, âm lãnh đến tận xương.
Trong doanh đại tướng, Bắc Đường Vũ đang si ngốc nhìn xuyên qua cửa sổ ngắm
bầu trời đêm, so với vẻ lãnh ngạo bình thường thì giờ nàng trở nên nhu hoà hơn
rất nhiều, một mái tóc đen nhánh theo gió tung bay, từ ánh mắt hiện ra vẻ ôn
nhu cùng tư niệm khiến cái uy danh địa ngục thiên sứ trở nên không hợp với
nàng chút nào. Chỉ có một số ít người biết rõ, mỗi khi trong lòng nàng nhớ đến
Long Nhất thì mới có thể hoá giải được sát khí khiến kẻ khác vừa nhìn đã lạnh
như băng của nàng, nhẹ nhàng toát ra khí tức nhu mì của một nữ tử.
Băng phong thành rốt cuộc cũng đã phá, cái danh từ Ngạo Nguyệt đế quốc từ nay
về sau sẽ biến mất khỏi Thương Lan Đại lục, tất cả hoàng tộc Ngạo Nguyệt đều
bị tru sát, mà nàng rốt cuộc cũng hoàn thành sứ mạng của mình, vì Long Nhất mà
đánh hạ cả một giang sơn.
– “Vũ…. Vũ nhi đã không làm chàng thất vọng” Bắc Đường Vũ thì thầm, tựa hồ
nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên gặp Long Nhất, từ đó tới nay đã trải qua biết
bao nhiêu chuyện rồi.
Có người từng hỏi nàng có hối hận hay không khi chọn con đường này, nàng thản
nhiên trả lời rằng từ khi gặp được Long Nhất thì hai chữ “Hối hận” đã không
tồn tại trong thế giới của nàng.
Là thân con gái mà nàng có được một uy danh hiển hách, thủ đoạn lãnh khốc đầy
máu tanh chắc chắn sẽ nổi tiếng cho hậu thế, uy danh địa ngục thiên sứ không
ai không biết, không ai không nghe qua. Những nữ nhân khác để tâm tư vào hoa
cỏ, phấn son, nhan sắc lẫn trang phục, còn thế giới của nàng cũng chỉ có một
màu sắc, đó chính là màu của máu. Những nữ nhân khác giúp chồng nuôi dạy con,
yên bình trong mái ấm của mình, nàng thì phải ngày ngày đối mặt với chân gãy
tay đứt, xác nằm khắp chốn. Người của mình đối với nàng vừa kính vừa sợ, địch
nhân coi nàng như rắn rết, nhưng nàng không cần, mục đích của nàng chỉ là muốn
giành thắng lợi về tay tình lang, cho dù có chết thêm bao nhiêu người nữa thì
đối với nàng nào có quan hệ gì.
Những tiếng bước chân rất nhỏ bên ngoài trướng, đánh thức Bắc Đường Vũ từ thế
giới riêng của nàng về thực tại.
– “Phiền ngươi thông báo với Bắc Đường Tướng quân, chúng ta có việc cần gặp
nàng” một âm thanh thánh thót vang lên.
– “Vô Hận, các ngươi tiến vào đây đi” Bắc Đường Vũ không đợi thân vệ truyền
lời liền lên tiếng nói.
Tây Môn Vô Hận, Long Linh Nhi còn có Lâm Na cùng vén màn trướng đi vào. Tây
Môn Vô Hận một thân tế tự bào màu trắng như tuyết phát ra khí tức thần thánh
làm nàng càng trở nên thánh khiết, khói bụi nhân gian hầu như không thể làm
vấy bẩn nàng. Long Linh Nhi so với hai năm trước đã thành thục hơn rất nhiều,
một thân áo dài ma pháp bào màu lửa tựa như làm cho ánh sáng của nàng phát ra
bốn phía, ngũ quan vẫn tinh xảo như xưa, chỉ là tâm tình lo lắng khó áp chế
được đã lộ hẳn trên mặt ngọc. Lâm Na cũng không có gì thay đổi, vẫn bảo trì
phong thái ghét ác như cừu khi xưa, tính vẫn nóng như lửa. Các nàng nhìn Bắc
Đường Vũ khoác áo hồ cừu, mái tóc đen dài bay phất phới mà ngẩn cả người, ở
trong quân doanh lâu như vậy mà các nàng từ trước đến giờ chưa từng thấy vẻ
nhu mì như vậy của Bắc Đường Vũ.
– “Ngồi xuống rồi nói, trễ thế này còn tìm ta có việc gì sao?” Bắc Đường Vũ
ngồi đối diện với ba nàng mà hỏi.
– “Vũ tỷ tỷ, hôm nay coi như đã đánh xong, chúng muội muốn sớm trở về Đằng
Long Thành, cho nên quyết định rời khỏi đại quân để đi cho nhanh” Tây Môn Vô
Hận nhẹ giọng nói.
Bắc Đường Vũ gật đầu, một nụ cười hiếm hoi xuất hiện trên mặt, nếu như nàng
không phải là chủ soái toàn quân, sợ rằng nàng không dằn lòng được cũng sẽ như
Tây Môn Vô Hận ba nàng muốn trở về nhà càng sớm càng tốt.
– “Như vậy đi, ngày mai ta để Nam Cung Nỗ dẫn theo một đội tinh binh của Vô
Song doanh cùng các muội dùng tốc độ hành quân nhanh nhất để về”.
– “Cảm ơn, Vũ tỷ tỷ” đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tây Môn Vô Hận
hiện lên một tia hưng phấn. Về nhà càng nhanh thì càng nhanh chóng gặp được
Nhị ca, còn đối với những người khác trong nhà đối với nàng mà nói căn bản là
không trọng yếu.
Nhưng thật ra trong ánh mắt của Long Linh Nhi có chút ngập ngừng, mặc dù đã
lâu rồi nhưng tới nay nàng vẫn trốn tránh, không muốn nghe một chút tin tức gì
về cuộc tranh đấu giữa phụ hoàng và Tây Môn gia tộc, Nhưng từ một chút ít tin
tức đứt quãng thì nàng cũng biết hôm nay thế cục của Đằng Long Thành tựa như
một ngọn núi lửa sắp phun trào, rất nhanh sẽ đến thời điểm bộc phát của nó.
Nhưng chuyện cho đến bây giờ, nàng căn bản không thể nào trốn tránh được nữa.
Sau cả đêm dài nói chuyện với Tây Môn Vô Hận và Lâm Na, nàng quyết định trở về
đối mặt với tất cả, vô luận là có ảnh hưởng như thế nào đi nữa nàng cũng quyết
không lùi bước, cái gì đến rốt cuộc cũng đến, hết thảy mọi chuyện cứ thuận
theo tự nhiên đi.
Sáng sớm ngày thứ hai, một đội tinh binh của Vô Song doanh thoát ly khỏi đại
quân mà dùng tốc độ cao nhất chạy như điên, nháy mắt đã biến mất trong màn gió
tuyết mờ mịt.
———
Tổng đàn Hắc ám Giáo hội trong Ngạo Nguyệt đế quốc, Hắc ám Giáo hoàng ngồi
trên một chiếc ghế bằng ngọc đen có khắc hình đầu của tử thần, ngồi phía dưới
hắn là những thủ hạ tâm phúc, trong đó có cả u minh tế tự Lạp Pháp Nhĩ.
– “Hôm nay Ngạo Nguyệt đế quốc đã bị diệt vong, mà gần đây lại đột nhiên xuất
hiện một tổ chức thần bí đang dần dần sát hại các thế lực Hắc ám Giáo hội của
ta trên các quốc gia của Thương Lan Đại lục, các ngươi có đối sách gì hay
không?” Hắc ám Giáo hoàng âm trầm hỏi, khuôn mặt mơ hồ lộ ra chút uể oải. Ngạo
Nguyệt đế quốc bị diệt làm cho cơ hội quật khởi của Hắc ám Giáo hội tan thành
mây khói, mà giờ đây đột nhiên xuất hiện một tổ chức thần bí càng khiến hắn
tổn hao tâm lực để chống đỡ.
Phía dưới một mảng trầm mặc, cuộc sống của Hắc ám Giáo hội càng ngày càng
không còn dễ chịu nữa, có thể đoán trước, một khi Thương Lan Đại lục thống
nhất lại, đem quốc lực ra chèn ép Hắc ám Giáo hội thì có thể nói đến lúc đó có
khi Hắc ám Giáo hội sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn.
– “Giáo hoàng bệ hạ, Hắc ám Giáo hội chúng ta đang trong cơn nguy kịch, không
bằng chuyển toàn bộ lực lượng sang ủng hộ Long Chiến. Chỉ cần Tây Môn gia tộc
tranh quyền thất bại, vậy đại lục sẽ tiếp tục bị phân chia, Hắc ám Giáo hội
chúng ta sẽ còn có cơ hội để đứng dậy” U minh tế tự Lạp Pháp Nhĩ đứng dậy nói.
Hắc ám Giáo hoàng trầm ngâm cả nửa ngày rồi nói:
– “Cách này cũng có thể đem lại một đường hy vọng cho Giáo hội, nhưng Tây Môn
gia tộc đã chiếm hết ưu thế, còn có Phiêu Miễu tiên tử thần bí kia tựa hồ cũng
đứng về phía Tây Môn gia tộc, nếu một bước đi sai có thể khiến cả Hắc ám Giáo
hội ta lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục”.
– “Giáo hoàng bệ hạ, thuộc hạ cho rằng không bằng chúng ta nghị hoà với Tây
Môn gia tộc. Nghe nói thánh nữ của chúng ta đã chạy thoát khỏi cuộc đuổi giết
của Giáo hội, chúng ta vẫn còn có cơ hội hoà hoãn với Tây Môn gia tộc, huống
hồ người thừa kế của Tây Môn gia tộc là Tây Môn Vũ cũng có hắc ám ma lực đồng
dạng như chúng ta, nếu như tìm được thánh nữ rồi đi tới nói chuyện với Tây Môn
Vũ, có lẽ….” Một lão già áo đen khác đứng dậy nói.
Hắc ám Giáo hoàng cười khổ hai tiếng, nếu như từ đầu mà theo cách này thì Hắc
ám Giáo hội có khi không phải lâm vào bước đường này, Phong Linh cùng Lãnh U U
đều là nữ nhân của Long Nhất, Tây Môn Vũ tất nhiên sẽ không làm khó Hắc ám
Giáo hội. Đáng tiếc là lúc đầu hắn lại nghe theo lời thê tử tạo nên một quyết
định sai lầm, chẳng những đuổi giết Lãnh U U, còn muốn dùng nữ nhi làm mồi nhử
Tây Môn Vũ, kết quả cuối cùng mới thành ra như thế này.
– “Không cần nói nữa, thông tri cho các phân hội, để bọn họ bí mật lẻn vào
Cuồng Long đế quốc đợi mệnh lệnh của bổn Giáo hoàng, tụ tập mọi người trong
tổng đàn toàn lực xuất phát, Hắc ám Giáo hội sẽ dùng toàn lực để ủng hoạt động
Long Chiến đối kháng lại Tây Môn gia tộc” Hắc ám Giáo hoàng đứng thẳng người
dậy, từng chữ từng chữ một nói ra.
– “Cẩn tuân theo lệnh Giáo hoàng” Thấy được Hắc ám Giáo hoàng đã hạ quyết
tâm, tất cả mọi người đứng dậy cung kính đáp lời, chỉ bất quá trong lòng mỗi
người đều không ngừng than thầm, chỉ cần một sai lầm, cả Hắc ám Giáo hội sẽ
tan thánh khói bụi, hắc ám ma pháp sẽ vĩnh viễn không có ngày xuất đầu nữa.
——————-
Giữa gió tuyết, hai thân ảnh yểu điệu khoác ma bào màu lam đậm của thuỷ hệ
đang bay vút tới lối vào bí mật của tổng đàn Hắc ám Giáo hội, hai người tốc độ
cực nhanh, nháy mắt đã tới trước cửa.
– “Bà nội, nơi này chính là lối vào của tổng đàn Hắc ám Giáo hội sao? Cháu
nhìn đi nhìn lại chỉ thấy toàn rừng cây không à” Thuỷ Nhược Nhan đứng giữa làn
gió tuyết nhìn ngắm xung quanh, gió lạnh thổi tới làm tung bay mái tóc dài
cùng xiêm y, tựa như tiên nữ đứng giữa tiên cảnh mê hồn.
– “Nơi này là một cái mê huyễn kết giới làm mê hoặc tinh thần, cứ đi theo bà
nội, không có việc gì đâu” Thuỷ Linh Lung nói, xem ra bà đối với nơi này cũng
không xa lạ gì.
Hai bà cháu cứ như vậy mà sóng vai đi vào rừng cây, bốn bề một mảnh yên tĩnh,
một thứ có tánh mạng cũng không nhìn thấy được. Cứ đi về phía trước như vậy
một lúc, Thuỷ Linh Lung đột nhiên ngừng chân, ngưng trọng nói:
– “Hình như có chút không ổn”
Thuỷ Nhược Nhan khẩn trương nhìn xung quanh, pháp trượng trong tay khẽ giơ lên
tạo ra tư thế phòng ngự.
– “Đừng khẩn trương, xung quanh không có ai cả. Trước kia nơi này có rất
nhiều điểm canh gác của Hắc ám Giáo hội, nhưng hôm nay một người cũng không
có, cho nên mới có cảm giác không ổn” Thuỷ Linh Lung nói.
Hai người tiếp tục đi về phía trước thêm một đoạn nữa là đã không thấy đường
đi tiếp, trước mặt là một cái vực vừa dài vừa sâu chắn ngang, sương trắng phập
phù, sâu không thấy đáy, mơ hồ có thể nghe thấy được tiếng nước chảy róc rách
không ngừng.
– “Hết đường rồi, chúng ta quay lại sao?” Thuỷ Nhược Nhan hỏi.
– “Lối vào Hắc ám Giáo hội ở phía dưới, Nhược Nhan, chúng ta nhảy xuống”.
– “Bà Nội, vực này sâu như vậy, chúng ta nhảy xuống sẽ chết đó” Thuỷ Nhược
Nhan cả kinh nói.
– “Bây giờ chúng ta vẫn ở trong mê huyễn kết giới, mọi thứ nhìn thấy đều là
ảo cảnh, cũng không phải thật sự” Thuỷ Linh Lung giải thích rồi cũng không nói
gì thêm liền cứ như vậy mà nhảy xuống vực.
Thuỷ Nhược Nhan bước tới trước một chút rồi nhìn xuống dưới, rồi nàng nhắm mắt
lại nhảy xuống theo, chỉ là chưa tới một phút, nàng đã cảm giác dưới chân đã
đạp phải cái gì đó, thân người lảo đảo một chút suýt nữa là ngã nhào. Nàng mở
bừng mắt liền phát hiện phía trước là những mái nhà màu trắng liên tiếp nhau
tạo thành một khung cảnh hùng vĩ bất phàm. Cách 7, 8 thước trước mặt nàng là
một cánh cửa lớn bằng kim loại, phía trước đắp nổi hai hình đầu lâu thật to,
còn Thuỷ Linh Lung đang đứng cách nàng không xa.
Lúc này, Thuỷ Nhược Nhan nhìn lại sau lưng mình, mới phát hiện cái vực kia
cùng rừng rậm tất cả đều biến mất, thay vào đó chính là một cái sân rộng mà
trống trải, phía trước còn dựng vài cột đá với những hoa văn của hắc ám cùng
vong linh.
– “To gan, dám xông vào tổng đàn Hắc ám Giáo hội chúng ta” Chính lúc này, một
tiếng quát vang lên.