– “Thế nào? Mẫu thân thiếp không có việc gì chứ” Ngu Phượng thấy Long Nhất đi
ra liền vội hỏi.
– “Có ta ra tay thì còn có chuyện gì không giải quyết được sao” Long Nhất hắc
hắc cười nói.
– “Cảm ơn chàng, Long Nhất, thiếp vào trong xem mẫu thân” Ngu Phượng ôn nhu
nhìn vào đôi mắt Long Nhất, ngay khi muốn bước vào phòng ngủ liền bị Long Nhất
kéo ngược lại.
– “Đợi chút nữa hãy vào, ta bây giờ có điều muốn nói” Long Nhất nói.
Mọi người nghe vậy liền tập trung nhìn về Long Nhất, thấy hắn thần sắc ngưng
trọng liền biết việc sắp nói không phải là chuyện nhỏ.
Long Nhất ngồi xuống ghế salon mềm mại rồi mở miệng nói:
– “Có một số việc ta giao cho mọi người, sau đó lập tức quay về Đằng Long
Thành”
– “Chàng phải đi về thì còn giao việc gì cho chúng thiếp nữa, dù sao chàng
trở về thì mọi người đều cùng chàng trở về” Phong Linh nói ra, mọi người cũng
đều gật đầu.
– “Không được, toàn bộ các nàng đều ở lại Quang minh thành, Lệ Thanh, ngươi
dịch dung thành bộ dáng của ta mỗi ngày đều phải ra ngoài đi bộ một vòng, dù
sao ta muốn cho người ta biết ta còn ở Quang minh thành. Tai mắt của Long
Chiến rất đông, để không làm kẻ khác hoài nghi nên các nàng cũng phải ở lại”
Long Nhất trầm giọng nói.
– “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Ngu Phượng hỏi.
– “Chuyện dài lắm nói ra mất nhiều thời gian, các nàng dựa theo sự phân công
của ta mà làm, hôm nay thế cục đã bắt đầu thì không thể để xảy ra sơ sót được”
Long Nhất đáp.
Thấy được ánh mắt Long Nhất, tất cả mọi người đều biết ý hắn đã quyết nên cũng
đều gật đầu.
———————-
Hoàng cung Đằng Long Thành.
Gã Quân sư từ trên thân thể phi tử Long Chiến run lên thỏa mãn, sảng khoái thở
một hơi, cảm giác làm hoàng đế thật khó tả hết được, không những mỗi ngày đều
hưởng dụng những nữ nhân thiên kiều bá mị mà nói cái gì cũng đều không có
người dám cãi lời.
– “Hoàng thượng, người thật là dũng mãnh, thiếp thân suýt nữa là bị người
cưỡi đến chết đi được” phi tử kiều mị kia vừa vuốt ve tên tiểu đệ của Quân sư
vừa ra vẻ hờn dỗi.
– “Tiểu tao hóa. Có phải muốn ta cưỡi thêm lần nữa không” Quân sư vừa vuốt ve
đôi ngọc nhũ bạo mãn của phi tử, đột nhiên trở tay hung hăng bóp mạnh một cái,
trong tiếng cười còn mang theo một tia lệ khí.
Phi tử này đau đớn la lên một tiếng, nước mắt cũng đã tuôn ra.
– “Nói mau, tiện hóa, có phải còn muốn bị ta cưỡi nữa hay không?” Quân sư bạo
ngược bóp vào cổ của phi tử, ánh mắt đã trở nên đỏ hồng.
– “Dạ….. đúng vậy, xin Hoàng thượng hãy cưỡi lên thân thiếp một lần nữa” ả
phi tử này bị dọa đến kinh người, lắp bắp trả lời.
– “Quả nhiên đúng là tiện hóa” Quân sư vươn đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng,
một nụ cười quỷ dị nổi lên, bàn tay to như gọng kìm sắt từ từ siết chặt.
Ả phi tử kia nhất thời hô hấp khó khăn, liều mạng muốn thoát khỏi, nhưng ả làm
sao là đối thủ của Quân sư chứ? Chỉ chốc lát sau sắc mặt ả càng ngày càng
trắng bệch, hai chân bắt đầu khua loạn, rồi rất nhanh sau đó cả thân thể mềm
oặt xuống rồi không hề nhúc nhích, chỉ có đôi mắt trợn to như muốn tố cáo hành
vi bạo hành của gã Quân sư. Ánh mắt cuồng loạn của Quân sư cũng dần bình
thường trở lại, hắn lấy cái mền lau lau bàn tay, mặc quần áo vào rồi tựa hồ
như mọi chuyện chưa hề phát sinh mà đi ra ngoài.
– “Bệ hạ, đại sự không ổn. Mới vừa rồi có tin báo, Băng phong thành đã bị
phá, ngày hôm qua liên quân hai nước đã bắt đầu trở về” bên trong ngự thư
phòng, tâm phúc của Quân sư đang bối rối chạy vào bẩm báo.
Ánh mắt Quân sư chợt lóe hàn mang, xem ra hắn phải hướng tới Tây Môn gia tộc
động thủ rồi, chỉ cần Tây Môn gia tộc bị diệt trừ vậy thì cả Thương Lan Đại
lục đều nằm trong tay hắn. Hắn sẽ trở thành quân chủ tối cao nhất của Thương
Lan Đại lục, mọi người đều phải quỳ dưới chân hắn rồi ngước lên nhìn hắn, đó
là chuyện tốt đẹp đến cỡ nào đây.
Quân sư biết thế lực Tây Môn gia tộc khổng lồ đến cỡ nào, nhưng không quan hệ,
hắn nắm chắc mình có thể đối phó bọn họ. Mấy năm nay hắn âm thầm luyện chế cả
vạn tên hắc ám võ sĩ, mà kẻ duy nhất biết phương pháp phá giải hắc ám võ sĩ là
Mộc Hàm Yên hôm nay sợ rằng đã biến thành một đống xương, thật sự cũng đáng
tiếc quá, hắn còn chưa được thưởng thức qua loại nữ nhân phong tao đến tận
xương tủy này.
– “Người đâu, kêu thái tử chạy tới đây” Quân sư đột nhiên nhớ ra cái gì đó
liền quay ra hướng thị vệ mà ra lệnh.
Chỉ trong chốc lát, Thái tử Long Ưng đi vào ngự thư phòng rồi khom người nói:
– “Hài nhi ra mắt phụ hoàng, không biết phụ hoàng tìm hài nhi có chuyện gì?”
Quân sư đứng lên, khẽ thở dài:
– “Băng phong thành đã bị phá, ngày hôm qua đại quân đã bắt đầu trở về”
– “A, vậy thì làm sao bây giờ? Hôm nay quân đội đều bị Bắc Đường Vũ khống
chế, một khi trở về Tây Môn gia tộc nhất định xuống tay đối với chúng ta” Long
Ưng cả kinh nói.
– “Con nói cũng không sai, Ưng nhi có biện pháp gì không?” Quân sư thản nhiên
nói.
– “Chúng ta ra tay trước là tốt nhất, trong tay chúng ta có 10 vạn cấm quân,
còn có hắc ám võ sĩ, thần ưng quân đoàn và mãnh hổ quân đoàn cộng lại cũng
khoảng 5 vạn người đang đồn trú ngoài thành, huống hồ cả Tây Môn Vũ cùng Tây
Môn Thiên đều đã bị chúng ta hạ Khôi lỗi nguyền rủa thuật, bọn họ vừa chết,
lão già Tây Môn Nộ kia còn không ngã xuống ư, chúng ta nắm chắc được việc có
thể công phá Tây Môn phủ” Long Ưng tự tin nói.
– “Ưng nhi nói không sai, tình thế hiện giờ ép chúng ta phải động thủ rồi,
con đi xuống an bài mọi chuyện một chút, tuyệt đối không được để xảy ra một
sai sót nào” Quân sư gật đầu nói.
– “Hài nhi tuân mệnh” Long Ưng thi lễ xong liền lui ra, nhưng không phát hiện
ánh mắt của “Phụ hoàng” đang nhìn chằm chắm vào bóng lưng của hắn.
Mà lúc này, trong Tây Môn phủ, Tây Môn Nộ đang đi qua đi lại bên trong thư
phòng, tin tức Băng phong thành bị phá hắn cũng đã biết được, dễ đoán Long
Chiến tất sẽ trong thời gian ngắn tới xuống tay đối với Tây Môn gia tộc.
Bành Bành bành, từ ngoài cửa thư phòng truyền đến tiếng đập cửa theo một tiết
tấu kỳ dị.
– “Vào” Tây Môn Nộ chỉnh lại sắc mặt, ngồi vào chiếc ghế sau bàn nói.
– “Số 18 tham kiến gia chủ” Một người toàn thân quần áo đen đẩy cửa vào, sau
khi thi lễ liền nói, âm thanh rất là phiêu hốt làm người nghe không tự chủ
được liền nổi cả da gà.
– “Chuyện cần làm đã làm xong chưa?” Tây Môn Nộ trầm giọng hỏi.
– “Bẩm gia chủ, mọi chuyện đã ổn thỏa, 10 vạn ám vệ đã tập trung trên ngọn
núi ngoại ô đợi lệnh” Người áo đen trả lời.
– “Tốt, tốt lắm, vậy cái đám kia ngươi đã hoàn toàn không chế hết chưa” Tây
Môn Nộ hỏi tiếp.
– “Đã chiếu theo phân phó của gia chủ mà khống chế toàn bộ bọn họ, đại thiếu
gia cùng phu nhân cũng đã bị buộc phải vào trong nhà lao rồi” Người áo đen
đáp.
– “Vậy là tốt rồi, ngươi tiếp tục đi chuẩn bị, đến lúc đó thì cứ theo kế
hoạch mà làm” Tây Môn Nộ nói.
Đợi đến khi người áo đen lui ra, khuôn mặt đầy áp lực xưa nay giờ hiện lên vẻ
hưng phấn lẫn kích động, hắn rốt cuộc cũng đợi đến ngày này, hôm nay Tây Môn
gia tộc đã chiếm hết ưu thế, thành bại chỉ trong lúc này, tâm nguyện cả 500
năm qua của Tây Môn gia tộc nói không chừng sẽ được hoàn thành trong tay hắn.
Tây Môn Nộ bước ra khỏi thư phòng rồi tiến vào một căn phòng sát vách, ngồi ở
mép giường nhìn người phụ thân như người đã chết nằm trên giường, lẩm bẩm nói:
– “Phụ thân, người biết không? Tâm nguyện bao nhiêu năm rồi của Tây Môn gia
tộc chúng ta sắp được thực hiện rồi, chờ người tỉnh lại sẽ thấy hết sức vui
mừng. Từ trước đến nay, người lúc nào cũng là đại anh hùng trong lòng con. Con
sùng bái người, vì người mà không chỗ nào là không thể, liều mạng làm ra những
thành tích để muốn tự chứng minh mình, đáng tiếc người luôn khinh thường mà
quay lưng đi. Cho tới bây giờ con cũng chưa từng được nghe nửa câu khích lệ từ
người, trong lòng người chỉ có đại ca đã chết kia thôi. Người nhận thấy cái gì
của hắn so với con cũng đều vượt trội hơn, bởi vì đại ca và người đều giống
nhau ở chỗ phong lưu khắp nơi, lưu tình khắp nơi, hắn là một thiên tài, học gì
cũng nhanh hơn so với con. Nếu như không phải hắn đã chết, chức gia chủ này
con cũng chưa tới lượt. Nhưng mà Tây Môn gia tộc trong tay con đã đạt đến đỉnh
cao quyền lực, người tỉnh lại chắc hẳn sẽ kinh ngạc lắm, cũng không thể không
tức giận vì đứa con thứ hai này mà cũng có thành tựu cỡ này. Không chỉ có như
thế, con còn có một đứa con thiên tài, hắn so vơi người càng phong lưu hơn,
càng đa tình hơn, bản lãnh so với người cũng lớn hơn nữa. Người không thể
không tức giận vì đứa con thứ hai này mà cũng sinh ra được một đứa tiểu tử
đáng để đắc ý như vậy. Người nếu tỉnh lại nhất định sẽ thích hắn như đã thích
đại ca vậy”
Tây Môn Nộ đối với người phụ thân nằm trên giường thì thào không ngớt, trong
mắt lệ quang chớp động. Ai cũng nghĩ không ra Tây Môn gia chủ uy nghiêm như
vậy cũng có khuôn mặt như lúc này, tựa như một đứa trẻ đứng trước mặt cha
mình. Chỉ là hiện tại râu tóc cả hai đều đã đốm bạc như nhau mà thôi. Ở trong
phòng ngây người hồi lâu, Tây Môn Nộ mới lấy lại được tâm tình. Một lần nữa
khôi phục lại vẻ uy nghiêm trên khuôn mặt rồi đi ra ngoài, vô tình không phát
hiện được hai hạt lệ châu long lanh lăn trên hai khoé mắt của phụ thân hắn,
rồi mọi chuyện lại trở về tĩnh lặng như chưa từng xảy ra chuyện gì…………
————————
Mật thất phía dưới nhà lao Cấm Thiên Ngục, cái cấm thần ma pháp trận kia vẫn
vận chuyển không ngớt như trước, ánh sáng màu tím cùng với những phù văn thần
bí không ngừng lập loè.
Mộc Hàm Yên uỷ mỹ nằm trên mặt đất, mặt vàng như giấy, nếu như không có chút
cử động khe khẽ từ đôi mi, cho dù có ai nhìn thấy cảnh này đều sẽ cho rằng đây
chính là một cỗ thi thể.
Qua một quãng thời gian bị giam trong đây, nhờ tinh thần lực của Mộc Hàm Yên
tạo thành một vùng phân cách với bên ngoài mới khiến cho đám khói đen kỳ dị
không chạm vào tánh mạng của nàng. Một khi tinh thần lực của nàng không còn
nữa, cả thân thể sẽ nhanh chóng bị ăn mòn, cuối cùng chỉ còn lại một bộ xương
khô.
Trong cơn hoảng hốt, Mộc Hàm Yên chập chờn trong một cơn mộng, nàng mơ thấy
chính mình khi còn bé. Từ khi hiểu chuyện đến bây giờ, nàng luôn phải đối diện
với việc minh tưởng vô vị cùng các loại huấn luyện khác nhau, trở thành một
cường giả là điều người ta ép nàng làm, bản thân nàng căn bản là không có lý
tưởng của chính mình. – “Lý tưởng của ta rất đơn giản, chính là cuộc sống bình
yên, mang theo nữ nhân của mình đi khắp ngõ ngách của thế giới” Từ trong mộng
cảnh, một nam nhân mang theo một nụ cười thản nhiên nhìn nàng nói.
– “Nếu huynh nói như vậy, lý tưởng của huynh chính là lý tưởng của muội” Cô
gái trong mộng đáp lời, mang theo một tia thương cảm, một tia kỳ vọng, bởi vì
nàng không có lý tưởng, bởi vậy lý tưởng của nam nhân nàng yêu nhất cũng chính
là lý tưởng của nàng
Khuôn mặt của cô gái trong mộng càng lúc càng rõ ràng, Mộc Hàm Yên đột nhiên
phát hiện cô gái trong mộng kia và nàng giống nhau như đúc.
Không, không phải là ta, ta khi đó không có trả lời như vậy mà. Mộc Hàm Yên
nhớ lại, nhưng tựa hồ khi ấy chính mình đã muốn nói như vậy.
– “Mộc Hàm Yên, ngươi không thể yêu hắn, đừng quên thân phận của ngươi” Một
thanh âm đột nhiên xuất hiện trong mộng, cảnh đẹp trong mộng tan biến trong
nháy mắt, xung quanh mắt đầu nổi lên một màn sương khói mông lung khiến cảnh
vật mờ dần đi, chỉ còn có thanh âm kia không ngừng vang vọng giữa không trung.
– “Không, không, ta yêu hắn” Cô gái trong mộng vừa khủng hoảng che tai vừa la
to.
– “Ngươi không yêu hắn, hắn chỉ là công cụ trong tay ngươi, ngươi chỉ là lợi
dụng hắn” Âm thanh chói tai kia đột nhiên trở thành âm trầm.
– “Không phải, không phải……” Cô gái vô lực khóc thảm.
– “Ngươi đang lợi dụng hắn, sau khi lợi dụng xong, ngươi sẽ giết hắn” Âm
thanh chói tai giờ mang theo vẻ mê hoặc.
– “Không… không…” Mộc Hàm Yên đang hôn mê giữa cấm phần ma pháp trận đột
nhiên thống khổ run rẩy, khuôn mặt co giật, dưới khoé mắt xuất hiện hai giọt
huyết lệ, trên khoé miệng cũng chảy ra một hàng máu tươi.
Lúc này, bên ngoài Cấm Thiên Ngục, 3 bóng đen nhanh chóng lách tránh khỏi đám
thị vệ rồi nhanh nhẹn mở cơ quan tiến vào trong Cấm Thiên Ngục. Trong đó một
kẻ chính là Long Nhất, hai người còn lại chính là Sa Mạn cùng Thuỷ Tinh của Ma
long nhất tộc.
Vốn Long Nhất không muốn dẫn theo các nàng tới đây, nhưng nha dầu Thủy Tinh
này đòi sống đòi chết muốn tới Đằng Long Thành để xem náo nhiệt, còn Sa Mạn vì
lo lắng nên cùng tới.
Vừa vào tới ngoài gian tù đặc thù, Mộ Dung Thục Ngọc đang từ bên trong đột
ngột chạy ra, Long Nhất thì chưa sợ cho lắm, còn Sa Mạn và Thủy Tinh bất chợt
thấy Mộ Dung Thụ Ngọc thì giật nảy mình, suýt chút nữa đã ra tay rồi.
– “Tây Môn Vũ, sao ngươi lại trở về rồi? Các nàng là ai” Mộ Dung Thục Ngọc
vừa thấy Long Nhất liền loé lên một tia vui mừng lẫn sợ hãi, lập tức tạo thành
bộ dáng hung hăng hỏi.
– “Chúng ta là bạn tốt của hắn, còn ngươi là ai?” Thủy Tinh ôm lấy một cánh
tay của Long Nhất, rồi dùng giọng điệu sợ thiên hạ không loạn mà hỏi ngược
lại.
– “Hắn là nam nhân của ta, ngươi nói ta là ai?” Mộ Dung Thục Ngọc không cam
lòng yếu thế liền đáp trả.
– “Đừng náo loạn nữa, ta có việc gấp” Long Nhất đẩy Thủy Tinh ra rồi khẽ nhéo
lên khuôn mặt Mộ Dung Thục Ngọc, sau đó vọt vào trong lao phòng.
Khi 3 nàng bước vào thì đã không còn thấy bóng dáng của Long Nhất nữa.
– “Di, hắn đâu rồi?” Thủy Tinh kinh ngạc hỏi. Sa Mạn cũng dùng vẻ mặt nghi
hoặc nhìn Mộ Dung Thụ Ngọc.
– “Hắn đi xuống dưới kia” Mộ Dung Thục Ngọc vừa nhìn về vẻ mặt tựa như gặp
phải quái vật của Thủy Tinh mà khinh thường chỉ chỉ vào cái cửa động to bằng
cái đầu trên mặt đất.
– “Ngươi nói là hắn chui vào cái động này?” Thủy Tinh há hốc miệng hỏi, cái
động này ngay cả một đứa con nít cũng khó có thể chui vào.
– “Không sai, ngươi nếu có bản lãnh cũng có thể đi vào” Mộ Dung Thục Ngọc
cười đáp.
Sa Mạn cùng Thủy Tinh liếc nhau, đều cùng thấy vẻ kinh ngạc trong mắt đối
phương, nhân loại này thật đúng là làm cho các nàng kinh ngạc không ít, không
lẽ chính hắn có biện pháp biến mình to nhỏ tuỳ theo ý chứ? Cho dù là nhân loại
có thực lực mạnh mẽ cỡ nào đi nữa cũng không có khả năng làm được việc này.
Long Nhất cũng mặc kệ các nàng nghĩ như thế nào, hắn cảm giác được Bạch vũ sắp
không xong rồi, vậy Mộc Hàm Yên càng lúc càng bị nguy hiểm. Khi hắn vừa vào
mật thất thì tinh thần lực liền chấn động không thôi, cho dù có đứng bên ngoài
cấm thần ma pháp trận cũng có một cảm ứng mãnh liệt.
Xuyên thấu qua cấm thần ma pháp trận, Long Nhất mơ hồ thấy được thân hình đang
nằm của Mộc Hàm Yên, nàng không một chút cử động, thân người tựa như một cành
cây khô khiến trong lòng Long Nhất nổi lên một trận đau đớn không thôi. Long
Nhất nhảy vào trung tâm rồi nhìn kỹ bên ngoài, nội lực truyền xuống mặt đất
xuyên ra xung quanh. Một viên tinh thạch cung ứng năng lượng màu vàng đất nhảy
bật ra, cả cấm thần ma pháp trận lập tức rung lên một cái.
Lần chấn động này từ một viên ma tinh thạch tất nhiên không đủ, cấm thần ma
pháp trận cần dùng một nguồn năng lượng cực kỳ khổng lồ từ tinh thạch. Đây coi
như là một cái cấm thần ma pháp trận nho nhỏ, nhưng cũng phải dùng tới hơn một
ngàn khoả ma tinh thạch, nếu muốn hoàn toàn phá trận thì cần phải lấy ra được
mấy chục khoả ma tinh thạch đặt ở những vị trí trọng yếu, sau đó xoá đi một ít
đường vẽ ma pháp trên đất. Việc này mới thật sự là hao tốn tinh lực.
Long Nhất cẩn thận dùng nội lực đáng văng ra từng viên từng viên ma tinh
thạch. Mặc dù nhìn thì đơn giản, nhưng ở đây có hơn một ngàn khoả ma tinh
thạch, muốn dùng nội lực để xuyên thấu qua cấm thần ma pháp trận tuyệt không
phải chuyện dễ dàng gì. Long Nhất muốn đánh văng ra một viên ma tinh thạch
cũng phải vận nội lực Ngạo thiên quyết lên hết mức, cho dù nội lực có khổng lồ
như thế nào đi nữa cũng không ngừng tiêu hao. Bởi vậy khi hắn đánh văng ra
viên ma tinh thạch cuối cùng thì sắc mặt đã tái nhợt, những giọt mồ hôi to như
hạt đậu từ trên trán hắn ròng ròng chảy xuống.
Lúc này quang mang của cấm thần ma pháp trận đã bị mờ đi rất nhiều, luồng tử
quang kia cũng đã nhạt bớt. Long Nhất đã có thể nhìn rõ được hình dáng của Mộc
Hàm Yên, thấy được nàng cả khóe miệng lẫn khóe mắt đều có máu, trong lòng như
có dao cắt. Mặc dù hai người cân tâm đấu giác, nhưng hắn không thể tự dối mình
dối người được. Nàng trong lòng hắn quả thật đã chiếm một vị trí hết sức trọng
yếu.
– “Hàm Yên, nàng tao đề tử này nhất định phải kiên trì, ta không cho phép thì
nàng tuyệt đối không được chết” Long Nhất lẩm bẩm nói. Hít sâu một hơi rồi tập
trung tinh thần lực vào giữa hai hàng lông mày, rồi xâm nhập vào trong cấm
thần ma pháp trận từ từ xoá đi tuyến điều trên đất.
Coi như trên thế gian này chỉ có duy nhất Long Nhất mới có thể phá được cấm
thần ma pháp trận, muốn đánh ma tinh thạch văng ra phải có một nguồn nội lực
khổng lồ xuyên thấu vào, mà muốn xoá đi tuyến điều của cấm thần ma pháp trận
cần phải có một nguồn tinh thần lực khổng lổ như vậy mới được. Đó cũng là
nguyên nhân vì sao Quân sư mới không để người ở đây canh giữ cấm thần ma pháp
trận, hắn nghĩ trên thế gian này không ai có thể phá được cấm thần ma pháp
trận, cũng bởi hắn quá tự đại nên cũng không cần lập kết giới. Nếu có người
thủ ở đây sợ rằng Long Nhất không có thời gian để mà phá cấm thần ma pháp trận
này, sợ rằng lúc Long Nhất phá được thì Mộc Hàm Yên đã sớm về trời luôn rồi.
Thôi coi như đó chính là cơ duyên vậy. (ND: Nguyên văn của tác giả ).
Cuối cùng, sau hơn nửa canh giờ, tử quang cùng phù văn trên cấm thần ma pháp
trận đồng loạt rung động mãnh liệt rồi biến mất trong nháy mắt.
– “Hàm Yên, nàng tỉnh lại đi” Long Nhất vừa đưa một đạo chân khí vào trong cơ
thể Mộc Hàm Yên để bảo vệ tâm mạch vừa lo lắng kêu lên.
Mộc Hàm Yên chậm rãi mở cặp mắt vô thần, khi thấy Long Nhất thì đôi mắt sáng
lên một chút, dùng âm thanh nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy nói:
– “Ở trong mộng cũng nhìn thấy huynh, thật tốt”
Nàng chỉ cảm thấy khuôn mặt Long Nhất trong giấc mộng càng lúc càng rõ ràng,
mà nàng nói xong những lời này liền mang theo nụ cười trên môi một lần nữa lâm
vào trong cơn hôn mê.
Nhận thấy mạch đập của Mộc Hàm Yên không liên tục, trong lòng Long Nhất càng
thêm căng thẳng, thương tổn của Mộc Hàm Yên hết sức nghiêm trọng, tinh thần
lực cơ hồ như mất hết, hơn nữa linh hồn bản chất của nàng vốn đã bị thương vẫn
chưa hồi phụ như cũ, điều này làm cho tình huống của nàng hết sức nguy kịch.
Mộc Hàm Yên không biết Súc cốt công, không cách nào trở về Cấm Thiên Ngục
được, muốn đưa nàng ra ngoài chỉ có thể đi theo hướng hoàng cung mà ra, nhưng
lúc này vô luận là nội lực hay tinh thần lực của Long Nhất đều đã bị tiêu hao
rất lớn, mà Mộc Hàm Yên không thể chịu thêm một tổn thương nào nữa, giờ mà
mang nàng ra ngoài hết sức không an toàn. Xem ra chỉ có thể tạm thời ở tại chỗ
này giúp nàng điều trị, còn tự mình nhân cơ hội này hồi phục tinh lực mới là
biện pháp ổn thoả nhất.