Phong Lưu Pháp Sư – Chương 527: Vô tâm sáp liễu (Vô ý chen vào) – Botruyen

Phong Lưu Pháp Sư - Chương 527: Vô tâm sáp liễu (Vô ý chen vào)

Hán tử tên gọi Thạch Đầu Tam nộ khí bừng bừng, vung quyền đấm tới tên cười
nhạo hắn, hắn ghét nhất chính là người khác đem việc đôi mắt lé khó coi của
hắn ra nói.

Tên kia nhất thời không để ý bị Thạch Đầu Tam đấm cho chảy máu, hét như điên
bắt đầu phản kích, nháy mắt mấy cái bàn ở chung quanh đều đã bị đập gãy, lập
tức thăng cấp thành một trường hỗn chiến.

“Đám gia hỏa kia xui xẻo rồi, Thưởng Kim tửu quán này là nơi không thể làm
loạn” ở không xa một nam nhân mặc áo lụa đang cười trên nỗi đau khổ của người
khác ha ha nói với đám bạn.

“Chỉ là mấy tên tiểu lâu la thôi, nếu là một thiếu gia quý tộc tới làm loạn
thì tửu quán này sao dám quản?” bạn hắn phản đối nói.

“Ta nói cho huynh đệ nghe, ngươi vừa mới hành tẩu giang hồ nên không biết,
Thưởng Kim thợ săn công hội này có bối cảnh cực kỳ cường đại, lần trước khi ta
ở Thưởng Kim tửu quán tại Đằng Long thành uống rượu đã thấy một tên mang theo
một đám hộ vệ tới làm loạn, tên đó huynh đệ có biết là ai không? Đó chính là
một thiếu gia trong chi Hoàng tộc, vương công quý tộc đó, kết quả cũng bị
người của Thưởng Kim thợ săn công hội đánh cho bò như chó mà chạy, rắm cũng
không dám đánh một cái” tên nam nhân này cười nói.

“Trâu bò vậy à, thôi, hắn là con chim mới cất cánh trong giang hồ, còn rất
nhiều điều phải học hỏi, nếu không chết thế nào cũng không biết.

Tựa hồ như để chứng nhận lời nói của tên nam nhân này chính xác tới cỡ nào,
trong tửu quán đột nhiên xuất hiện mấy thân ảnh, đánh cho đám người đang làm
loạn nằm bò ra đất như chó chết.

“Ném bọn chúng ra ngoài, dám làm loạn ở Thưởng Kim tửu quán, ăn phải gan hùm
mật gấu sao” một người bộ dạng giống như quản sự lạnh lùng phân phó.

“Đợt một chút” lúc này Long Nhất liền đứng lên, lời hắn muốn nghe còn chưa có
nghe được.

Tên quản sự kia hung hăng trừng mắt, vừa nhìn thấy khuôn mặt mang theo nụ cười
nhạt của Long Nhất vẻ mặt liền biến đổi, vừa muốn hành lễ lại phát hiện bản
thân không thể động đậy, phàm là người cấp bậc quản sự trở lên trong Thương
Kim thợ săn công hội đều biết Long Nhất mới là lão đại của Thưởng Kim thợ săn
công hội.

“Vị quản sự này nể mặt ta một lần được không, ta đối với lời nói của vị huynh
đệ này rất hứng thú” Long Nhất cười nói. Triệt bỏ tinh thần lực đang trói buộc
tên quản sự kia.

“Đương nhiên rồi, quý khách đã lên tiếng, có lý nào lại không nghe theo” tên
quản sự cung kính nói, lâp tực phân phó người thu dọn lại nơi này xong, liền
dẫn người lui ra.

Người trong tửu quán ai ai cũng kinh ngạc. Tâm lý thầm đoán thân phận của hai
người Long Nhất, bất quá khi bọn họ nhìn thấy Ngân Kiếm bên cạnh Long Nhất
liền có chút rõ ràng.

Ngân Kiếm ở Quang Minh thành có thể coi là một người nổi tiếng, cơ hồ ai ai
cũng biết, mọi người đều biết hắn là nhi tử duy nhất của Quang Minh thành chủ,
mà Quang Minh thành chủ Ngân Đãng lại là thuộc hạ của Cuồng Long đế quốc đệ
nhất thế gia Tây Môn gia tộc, rất nhiều người sớm đã đoán ra Tây Môn gia tộc
là chỗ dựa đằng sau Thưởng Kim thợ săn công hội, như vậy xem ra cũng hợp tình
hợp lý.

Đám sâu rượu lúc này đang hoảng sợ toàn thân mồ hôi lạnh, đối với sự giải vây
của Long Nhất thiên ân vạn tạ. Đều trách bọn chúng nhất thời hồ đồ mới làm
loạn ở bên trong Thưởng Kim tửu quán.

“Vị Thạch huynh đệ này, vừa rồi ngươi nói nhìn thấy Cự Long, không biết là
thật hay là giả” Long Nhất hướng Thạch Đầu Tam mặt mũi bầm dập hỏi.

Vốn toàn bộ sự chú ý trong Thưởng Kim tửu quán đều bị hấp dẫn về bên này, Long
Nhất vừa hỏi câu này không ngờ liền làm cho đám người còn lại hứng trí tràn
trề, tất cả đều vây quanh muốn nghe cho rõ.

“Vị thiếu gia này, Thạch Đầu Tam ta dám lấy đầu ra đảm bảo. Việc này tuyết đối
không phải hư ngôn.” Thạch Đầu Tam vỗ ngực nói, nhìn thấy người ùn ùn vây tới,
tâm lý vì vậy có chút đắc ý, tiếp tục nói: ”Hôm đó ta từ Ngạo Nguyệt đế quốc
tới. Bởi vì thời gian cấp bách cho nên từ tiểu lộ trên núi mà tới, ai biết bởi
vì ăn phải đồ bậy bạ mà đau bụng, trời tối rồi cũng không ra khỏi núi được,
đêm đó bụng ta đau quá nên ngồi ngay bụi cỏ mà xử lý, đột nhiên cuồng phong
thổi tới. Thiếu chút nữa là thổi bay cả ta rồi.”

Ta vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy trong không trung có hai con Cự Long một đen
một vàng dài hơn trăm mét đang đánh nhau, khí thế đó đơn giản là sơn băng địa
liệt, có hai đỉnh núi trong sát na bị san bằng. Hai con rồng sau cùng đánh tới
lưỡng bại câu thương, con hắc long ầm một tiếng té xuống ngọn núi ta đang dừng
chân, tạo ra một cái hố rất sâu, cái đuôi rồng chỉ cách ta có vài chục mét,
may là bọn chúng không tiếp tục đánh nhau, nếu không ta làm gì còn mạng mà
ngôi đây uống rượu chứ.”

Thạch Đầu Tam vừa nói xong. Đám người ngồi nghe đều bắt đầu nghị luận, có
người thấy hắn nói một tràng dài liền tin ngay, cũng có người lại tỏ vẻ hoài
nghi.

“Ta hôm nay vừa từ bên Ngạo Nguyệt đế quốc tới đây, cũng đi qua tiểu lộ, bên
đó quả thất có hai ngọn núi bị mất đỉnh” lúc này có người nói chen vào.

“Nói như vậy thì hẳn là thật rồi, trừ cấm chú ra cũng chỉ có Long tộc trong
truyền thuyết là có lực lượng cường đại như vậy, bất quá Long Tộc xuất hiện ở
Thương Lan đại lục không phải là có mưu đồ sao”.

“Á, nếu quả thật là vậy thì gay go rồi, cho dù là đại ma đạo sự cũng khó lòng
mà đối phó với một thanh niên Cự Long, huống hồ Thương Lan đại lục của chúng
ta mới chỉ có năm vị đại ma đạo sư” trong tửu quán xuất hiện đủ các thể loại
thảo luận, không khí nhất thời sôi nổi hẳn lên.

“Việc này vẫn chưa phải là gay go nhất đâu, gay go chính là nội bộ Thương Lan
đại lục của chúng ta còn đang tranh đấu, nếu sớm thống nhất về một mối thì có
thể đối kháng với sự xâm nhập của đám Long tộc kia rồi” một lão giả mặc ma
pháp bào thở dài nói.

“Hiện tại xem tình huống này, Tây Môn gia tộc trực tiếp hoặc gián tiếp khống
chế Nạp Lan đế quốc và Ngạo Nguyệt đế quốc rồi, nếu như muốn thống nhất Thương
Lan khẳng định không có ai ngoài Tây Môn gia tộc, nói như vậy chẳng thà sớm
thống nhất còn hơn” một tiếng nói trong đám người vang lên.

“Không sai, không sai, Long thị hoàng tộc sớm đã suy tàn rồi, bọn họ sao thắng
được Tây Môn gia tộc” lại có người phụ họa.

Nhất thời, toàn bộ mọi người nêu lên ý kiến. Trong đám người này rõ ràng có
người cố ý dẫn dụ dư luận, đem Tây Môn gia tộc thổi phồng lên vô hạn, xem ra
đúng là nhân viên tình báo của Thiên Võng không sai.

Long Nhất cũng không ngờ đề tài liên quan tới Cự Long lại dẫn tới sự thảo luận
sôi nổi như vậy, giả sử Long tộc tấn công Thương Lan đại lục, Tây Môn gia tộc
thống nhất Thương Lan lại biến thành nguyện vọng của mọi người. Chỉ cần âm
thầm sai nhân viên tình báo khuấy động thêm một chút, quan niệm này sẽ liền
một đồn mười, mười đồn trăm mà ăn sâu vào lòng người, đến lúc đó việc Tây Môn
gia tộc đăng cơ sẽ không dẫn đến nhiều sự dị nghị như vậy nữa.

Long Nhất và Ngân Kiếm đi ra khi toàn bộ tửu quán đang chìm vào thảo luận sôi
nổi, người nào cũng vẻ mặt xuân quang đắc ý.

“Thiếu chủ, mấy tên đó có phải là do người an bài không đó?” Ngân Kiếm hỏi.

“Đương nhiên không phải, đây chỉ là vô ý chen vào mà thôi, không ngờ hiệu quả
lại cao như vậy, xem ra phải khen ngợi các bộ phận của Thiên Võng một phen”
Long Nhất lắc đầu cười nói, mắt híp lại, một tia tinh quang từ khóe mắt lóe
lên.

“Thiếu chủ, người có phải lại nghĩ ra chủ ý tốt nào không vậy” hôm nay bản
lĩnh đoán ý qua sắc mặt của Ngân Kiếm đã tiến bộ, nhìn thấy bộ dạng Long Nhất
dường như nghĩ ra kế hoạch tốt nào đó.

“Không sai, bản thiếu gia muốn tiến một bước lợi dụng lời đồn Cự Long tấn công
Thương Lan đại lục này một chút, ha ha” Long Nhất nở một nụ cười xấu xa nói.

“Làm sao để tiến một bước lợi dụng?” Ngân Kiếm hiếu kỳ hỏi.

“Điều này thì đến lúc đó ngươi sẽ biết, ta hiện tại quay về Phượng Hoàng lữ
điếm, ngươi trở về giúp phụ thân ngươi điều tra toàn bộ các cấp quân đội đang
đóng trong Quang Minh thành một lần, đặc biệt mấy tên tướng lĩnh cao cấp và
mấy tên thủ vệ trấn giữ cửa thành, Quang Minh thành không được để mất, việc
này ngươi xử lý cho tốt đi” Long Nhất vẻ mặt nghiêm túc nói với Ngân Kiếm.

“Vâng, thiếu chủ, Ngân Kiếm cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ” Ngân Kiếm cung
kính đáp, quay người lại trở về thành chủ phủ.

Long Nhất về tới Phượng Hoàng lữ điếm, đi qua hành lang, đột nhiên huyết sắc
khô lâu trong lòng tay trái hơi rung lên, hắn lập tức dừng bước, quay đầu nhìn
sang căn phòng sang trong bên tay phải.

Nhìn trước sau không thấy người, Long Nhất vung tay khẽ đẩy cửa phòng, bên
trong đột nhiên truyền tới một trận ma pháp ba động, tâm lý hắn thầm kêu không
ổn, không có nghĩ tới tốc độ của cái kết giới phòng ngự cảnh báo bên trong lại
nhanh tới như vậy.

“Là ai đó?” bên trong truyền tới một giọng nói trong trẻo.

“Xin chào, quý khách tôn kính, tôi là tiểu nhị của Phượng Hoàng lữ điếm, muốn
hỏi các ngài có cần đưa cơm tới tới hay không” Long Nhất phản ứng rất nhanh,
lập tức bắt chước cách nói của tiểu nhị hỏi.

“Ồh, bọn ta không cần.” giọng nữ bên trong đáp.

“Dạ, nếu có nhu cầu gì xin cứ sai bảo, Phượng Hoàng lữ điếm của chúng tôi sẽ
hết lòng phục vụ quý khách, hi vọng quý khách vui vẻ, hẹn gặp lại.” Long Nhất
ở bên ngoài đều trú tại Phượng Hoàng lữ điếm, đối với cách nói và ngữ khí của
bọn họ đã quá quen thuộc rồi.

Két một tiếng, cửa phòng bên cạnh mở ra, Phong Linh thò đầu ra đang cười cười
nhìn hắn.

Long Nhất xấu hổ vuốt vuốt mũi, lắc mình vào trong phòng.

“Phu quân, chàng từ lúc nào đã đổi nghề sang làm tiểu nhị của Phương Hoàng lữ
điếm rồi, có phải là nhìn trúng cô nương nhà người ta không?” Phong Linh cười
cười khẽ cấu Long Nhất.

“Nói bậy nào, phu quân của nàng là loại người đó sao?” Long Nhất trừng mắt,
không mạnh không nhẹ bóp lên bờ mông Phong Linh một cái.

“Đáng ghét, phu quân chính là loại người này” Phong Linh trách mắng.

“Ha ha, nàng nói thế nào thì thế ấy đi, hiện tại ta nhắm trúng nàng rồi, xem
nàng chạy nơi đâu” Long Nhất cười quỷ quái ôm Phong Linh đặt lên sa phát ở
phòng khách, như một con hổ đè tới, hai người đùa cợt huyên náo trên sa phát,
xuân quang mỹ diễm đó tất nhiên là không cần phải nói nhiều.

“Được rồi, phu quân, nhân gia đầu hàng rồi, Lưu Ly muội muội còn ở trong phòng
mà.” Phong Linh khuôn mặt ửng hồng, mỹ mâu long lanh như nước, quần áo bị Long
Nhất kéo lung tung, lộ ra một mảnh da thịt trắng nõn nà như ngọc.

“Thật à? Vậy càng tốt, tối nay các nàng ai cũng đừng mong chạy thoát” Long
Nhất chụp lấy bộ ngực bạo mãn của Phong Linh khe khẽ nắn bóp, khóe miệng mang
theo một nụ cười mỉm xấu xa dâm đãng.

“Đừng mà, sắp ăn cơm tối rồi, đợi tới tối đi…mặc cho chàng…” Phong Linh
cũng đã động lòng xuân, nhưng lúc này không phải là lúc thích hợp.

“Được, đây là nàng nói đấy nhé” Long Nhất động sắc tâm, khẽ cắn vành tai đỏ
ửng của Phong Linh cười nói.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.