Thông đạo tối om om sâu không thấy đáy, tựa hồ giống như cái mồm của một con
quái thú, khí tức hắc ám từ trong bốc lên, tăng thêm vài phần khủng bố và thần
bí.
Đổng tử Mộc Hàm Yên co rút lại, đáy lòng bắt đầu cảnh giác.
“Tôn sứ, mời vào trong” Long Chiến vọng hướng Mộc Hàm Yên, hai con mắt lóe lên
một vẻ quỷ dị.
Mộc Hàm Yên tiến lên trước hai bước, dừng lại trước động khẩu, lạnh lùng nhìn
Long Chiến, nói: ”Ngươi đi trước”
“Tôn sứ quá cẩn thận rồi, đã như vậy, Nhàn Vân tiến vào trước vậy” Long Chiến
thản nhiên nói, đi nhanh vào trong bí đạo.
Chẳng biết vì sao, lòng Mộc Hàm Yên đột nhiên kinh hoàng, bản năng phát giác
nguy hiểm đang tới gần, nàng không nghĩ ngợi nhiều, nhanh như chớp vung tay
chụp hướng Long Chiến đang đi vào bên trong.
Một đạo ánh sáng màu tím quỷ dị lóe lên, cánh tay chụp lấy vai Long Chiến của
Mộc Hàm Yên bị một nguồn lực kỳ quái đẩy ra.
“Ha ha ha, tôn sứ, người từ từ ở trong này hưởng thụ cơm nước do Nhàn Vân cung
cấp đi nha” Long Chiến đắc ý cười như điên.
Lúc này, toàn bộ mật thất bị một tầng ánh sang bao phủ, mặt đất đột nhiên xuất
hiện một cái ma pháp trận kỳ quái, vô số ma pháp phù văn thần bì xuất hiện
trên chu vi bức tường.
“Cấm thần ma pháp trận! Hóa ra đây hết thảy đều là cạm bẫy do người sắp đặt”
Mộc Hàm Yên đột nhiên hiểu ra, hắn căn bản không có khả năng thiết lập cấm
thần ma pháp trận to lớn như vậy xung quanh Tây Môn phủ, mà là bên trong gian
mật thất này, từ đầu đến cuối hắn đều đưa nàng vào tròng.
“Không sai, đáng tiếc tôn sứ hiểu ra thì đã quá muộn rồi, nói cho cùng thì
Nhàn Vân còn phải cạm tạ tôn sứ đã truyền thụ cấm thần ma pháp trận này, ha ha
ha” khuôn mặt Long Chiến đắc ý co rúm lại, càng lộ thêm một vẻ quỷ dị không
tên.
“Chúng ta đều là người một phe. Ngươi vì sao lại muốn hãm hại ta?” Mộc Hàm Yên
bình tĩnh lại, lạnh lùng hỏi.
“Cùng một phe? Tôn sứ cho rằng Nhàn Vân là đồ ngu sao? Người sớm đã về phe Tây
Môn gia tộc rồi, đám hắc ám võ sĩ và pháp sư sau lưng Nhàn Vân đều dùng phương
pháp của người luyện ra, nói không chừng người động thủ cước một cái bọn chúng
sẽ tan thành tro bụi, cho nên người nhất định phải chết” Long Chiến cau mày
trừng mắt. Vẻ mặt hung ác khát máu.
Lòng Mộc Hàm Yên trầm xuống, nàng đã đánh giá thấp tên gia hỏa này, không nghĩ
tới hắn dám đối phó nàng một cách trắng trợn.
“Ngươi cho rằng bằng vào cái cấm thần ma pháp trận này mà có thể vây khốn nổi
ta sao?” Mộc Hàm Yên lạnh lùng nói.
“Không cần dọa ta, trước kia thì có lẽ không thể. Nhưng linh hồn người bị tổn
thương, hiện tại nhất định còn chưa khôi phục lại. Nếu không người cho rằng ta
làm sao dám hạ thủ với người?” Long Chiến cười cười, hết thảy đều nằm trong
tay hắn, loại cảm giác này so với bị người khác quản thúc mẹ nó chứ thật sự là
sảng khoái hơn vạn lần.
Mộc Hàm Yên cuối cùng nhẫn nhịn không nổi vẻ mặt biến sắc, việc linh hồn nàng
bị tổn thương trừ Long Nhất ra căn bản không còn ai biết, nhưng hắn làm sao
lại biết.
“Muốn biết ta làm sao lại biết đúng không? Ha ha ha, vậy thì cho ngươi rõ
trước khi chết. Tin tức ta có được là từ Hồng Tụ phảng tại Bạch Vân thành, vì
vậy là do ai nói ra thì ngươi tự mình từ từ đoán đi nha” Long Chiến cười ha
ha, tiếng cường mang theo một sự đắc ý nói không lên lời.
Vẻ mặt Mộc Hàm Yên biến đổi. Nàng nghĩ nàng đã biết là ai rồi. Trừ Tinh Tinh
hận nàng đến xương tủy thì còn ai vào đây nữa? Nghĩ tới thì Long Nhất đem việc
đó nói cho Tinh Tinh. Ả ta lại nói cho quân sư, sớm biết thế này, lúc trước
giết quách ả ta đi.
“Đừng nên đắc ý quá sớm, người đừng quên chúng ta có quan hệ huyết khế, ta
chết thì người cũng không sống được” Mộc Hàm Yên lạnh nhạt nói.
Long Chiến cười to hai tiếng, nhìn Mộc Hàm Yên như là người đã chết. Hắn lắc
đầu nói: ”Người sao vẫn chưa rõ, có quan hệ huyết khế cùng với ngươi không
phải là ta. Có phải rất kỳ quái tại sao ngươi không biết đúng không? Bởi vì ta
còn có một đệ đệ song sinh, ngươi thông minh như vậy hẳn là hiểu được chuyện
gì xảy ra. Được rồi, nói đến đây thôi. Tôn sứ lên đường mạnh giỏi, Nhàn Vân
chỉ tiễn tới đây thôi”
Long Chiến nói xong, dùng một loại ánh mắt rất kỳ quái nhìn chằm chằm Mộc Hàm
Yên một cái, thân hình đã biến mất tại cửa vào bí đạo. Thạch môn tại cửa vào
cũng khép lại trong nháy mắt khôi phục nguyên dạng.
Trong màn tử quang mù mịt, vẻ mặt lạnh nhạt gượng gạo vừa rồi của Mộc Hàm Yên
bắt đầu tan ra. Khóe miệng co lại lộ ra vẻ thống khổ.
Cấm thần ma pháp trận, ma pháp trận ngay cả thần cũng có thể chế trụ trong
truyền thuyết, chỉ bất quá khi lưu truyền thì pháp trận này không còn hoàn
chỉnh. Mặc dù có cái tên cấm thần nhưng lại không thể thật sự cấm thần, ma
pháp trận này khi khởi động, trực tiếp ăn mòn tinh thần lực cùng với linh hồn
của người ta. Nếu như là trước kia khi linh hồn của Mộc Hàm Yên chưa chịu tổn
thương, nàng muốn đột phá cái cấm thần ma pháp trận này cũng không phải là
việc khó khăn gì, cũng vì vậy nàng mới dám yên tâm đem phương pháp bố trí ma
pháp trận này dạy cho tên quân sư, lại không nghĩ là vì vậy mà tự chuốc vạ vào
thân.
Mộc Hàm Yên cắn răng, bờ môi niệm một loại chú ngữ khó hiểu với tốc độ rất
nhanh, trên người nàng dần dần bốc lên một tầng hắc vụ nhàn nhạt, để ngăn cản
quang mang màu tím kia xâm nhập.
Cùng lúc đó, Mộc Hàm Yên từ trong giới chỉ lấy ra một cái ma pháp quyển trục
làm bằng lụa vàng, càng niệm chú ngữ càng bắt đầu run rẩy.
Bỗng nhiên,mấy mét chung quanh Mộc Hàm Yên chấn động mạnh liệt, không gian vặn
vẹo trong một sát na, quyển trục bằng lụa màu vàng trong tay nàng hóa thành
một đạo kim quang rồi biến mất không thấy đâu, rồi Mộc Hàm Yên phun ra một bụm
máu tươi ủ rũ nằm rạp xuống sàn nhà, trước mắt nàng bắt đầu xuất hiện ảo ảnh,
đó là một nam tử anh tuấn với hai con mắt đen nhánh, khoé miệng mang theo một
nụ cười xấu xa, hắn đang dùng ánh mắt đa tình vọng hướng nàng, không nghi ngờ
mà cũng không tính kế bày mưu, chỉ có nhu tình thuần túy.
Gió tuyết vẫn thổi không ngừng, tựa hồ muốn đem nộ khí khi bị nhiệt lực áp chế
trước kia toàn bộ phát tiết hết ra ngoài, toàn bộ thế giới bị bao phủ bởi màu
trắng, cây cối um tùm bị che phủ bởi một tằng băng tuyết dày cộp, vô số băng
lăng treo ngược trên ngọn cây, hình thành cảnh sắc cực kỳ tráng lệ.
“Xuống núi rồi thì đi theo quan đạo bên phải, thêm một thời thần nữa thì đến
Quang Minh thành rồi” Ngu Phượng từ Quang Minh thành lớn lên, đối với chung
quanh tất nhiên là quen thuộc vô cùng.
“Quang Minh thành có gà quay không?” Nữu Nhi ôm đầu hỏi.
“Có” Ngu Phượng cười nói
“Có lợn nướng chứ?” Nữu nhi lại hỏi.
“Đương nhiên là có” Ngu Phương nhìn đôi mắt phát sáng của Nữu nhi cười nói,
bởi vì hai ngày nay mấy con thần thú từ trong Hắc ám thứ nguyên không gian
thỉnh thoảng lại đi ra làm tiền, số thức ăn ít ỏi Long Nhất mang theo sớm đã
bị chia chác sạch sẽ rồi.
“Vậy có tay Liệt Diễm sư nướng không?” Nữu nhi nuốt nước miếng ừng ực.
“Hích …” Ngu Phượng không nói gì, chúng nữ cũng cười khanh khách, Liệt Diễm
Cuồng Sư chính là A cấp thượng giai ma thú, nó tưởng rằng là hỏa thỏ cấp F
sao.
Lúc này, Long Nhất mang theo một luồng hàn khí từ ngoài xe tiến vào, ôm Nữu
nhi vào lòng, dùng bộ râu rậm cạ cạ vào khuôn mặt mập mạp của Nữu nhi, làm cho
Nữu nhi oa oa kháng nghị.
“Tiểu Bàn Nữu, lại muốn ăn rồi à, tay Liệt Diễm Sư quay thì không có, bất quá
tiểu Long trảo hấp thì có sẵn” Long Nhất cười ha ha cấm lấy bàn tày béo mập
của Nữu Nhi nói.
“Á, không được, không được ăn tay của Nữu nhi, phụ thân ăn của tỷ tỷ đi” Nữu
nhi rút tay lại không thèm nói nghĩa khí đem Liễu Nhứ ra bán.
Liễu Nhứ tức giận trừng mắt với Nữu nhi một cái, quá nuông chiều tiểu nha đầu
này rồi.
“Tỷ tỷ con tay ít thịt lắm, không nhiều bằng Nữu nhi, muốn ăn đương nhiên phải
ăn của Nữu nhi rồi” Long Nhất cười ha ha trêu ghẹo nói.
Nữu nhi bĩu môi nhìn tay của mình, đột nhiên mắt sáng lên nói: ”Thế ngực tỷ tỷ
nhiều thịt lắm, so với tay Nữu nhi thì hơn nhiều”
Ặc ặc, Long Nhất thiếu chút nữa là bị nước bọt của mình làm sặc chết, hắn nhìn
vẻ mặt đang sầm lại của Liễu Nhữ, vội quay đầu đi chỗ khác, sợ mình bất cẩn
cười lớn, chọc giận mẫu bạo long này thì không phải là trò đùa.
Chúng nữ cùng đều phản ứng, người nào người nấy cũng ặc một tiếng học theo
Long Nhất quay đầu đi, khoé miệng nhếch lên, hiển nhiên là đang nhịn cười.
Liễu Nhứ cắn răng, kéo Nữu nhi lại, trong lòng vừa là ủy khuất vừa là phẫn nộ,
muội muội này thất sự là chọc nàng chết mà, nàng không nói câu thứ hai tụt
quần Nữu nhi xuống, nhắm ngay cặp mông đánh đen đét, bất giác dùng đến Long
lực, làm cho Nữu nhi khóc oa oa, nước mắt nước mũi làm cho khuôn mặt mập mạp
biến thành mặt hoa.
“Được rồi, Liễu Nhứ, Nữu nhi còn bé, đừng đánh nó nữa” Long Nhất nắm tay Liễu
Nhứ, ôm lấy Nữu nhi đang khóc lóc, quả là vừa buồn cười vừa đau lòng.
“Đều tại ngươi, nếu không phải là ngươi Nữu nhi sao có thể biến thành thế này”
Liễu Nhứ phẫn nộ nói.
Long Nhất dở khóc dở cười sờ sờ sống mũi, đưa ngón tay lau nước mắt trên mặt
Nữu nhi, nghiêm nghị nói với Nữu nhi: “Nữu nhi, tỷ tỷ là người thân nhất của
con, nàng ấy vì bảo vệ con có thể không màng tính mệnh của bản thân, Nữu nhĩ
cũng phải bảo vệ để cho tỷ tỷ không bị tổn hại biết không?”
Nữu nhi ngừng khóc gật gật đầu, nhìn Liễu Nhứ vẻ mặt đang trầm xuống, nhảy vào
lòng nàng, kéo kéo tay áo nàng nói: ”Tỷ tỷ, là Nữu nhi sai rồi, tỷ đừng tức
giận nha, Nữu nhi sẽ không để cho phụ thân ăn thịt ngực của tỷ tỷ đâu”
Phì, Long Nhất lại nhịn không nổi cười lớn, nhóm người Phong Linh và Lưu Ly
cũng cười đến run rẩy toàn thân, Nữu nhi thực sự quá dễ thương mà.
Mắt thấy Liễu Nhứ sắp thẹn quá hóa giận, Long Nhất kiếm cớ chui ra khỏi xe,
tránh bị nộ hỏa của Liễu Nhứ tác động đến.
Bỗng nhiên, Long Nhất nheo mắt, trong mắt bắn ra một đạo tinh quang sắc bén,
và Lệ Thanh cũng trong sát na đứng lên tiến vào trạng thái chiến đấu.
Một cơn gió lớn cuốn theo hoa tuyết thổi tới, cách cỗ xe không xa xuất hiện
một bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện.