Long Nhất đưa Ngu Phượng về nhà, đúng lúc Đông Phương Uyển cùng chúng nữ đang
ngồi ở cái đình giữa sân cười nói hi ha rất chi là náo nhiết, xem ra quan hệ
mẹ chồng nàng dâu rất tốt không phải che dấu.
Nhìn thấy Ngu Phượng lâu ngày không gặp, Đông Phương Uyển ngạc nhiên mừng rỡ
không thôi, kéo nàng lại hỏi han ân cân, đồng thời giới thiệu nàng cho chúng
nữ quen biết, lại càng làm cho Long Nhất đỡ tốn một phen công phu.
Nghe nói Long Nhất cần phải lập tức tới Quang Minh thành, mấy người Phong Linh
đều tỏ vẻ muốn cùng hắn lên đường, Nữu nhi thì trực tiếp sà vào lòng hắn, sợ
hắn bỏ nó lại.
“Vũ nhi, thực lực của con nương thân cũng hiểu đại khái, trên thế gian này
người có thể đả thương được con đếm trên đầu ngón tay, thế nhưng Quang Minh
thành là nơi Tây Môn gia tộc và Long thị cùng nhau tranh đoạt, Long Chiến
khẳng định sẽ ở sau lưng đánh lén, con cần phải cẩn thận phòng bị, đám con dâu
này con cũng cần phải chiếu cố cho tốt, mất dù chỉ là một cọng lông thì xem
nương thân nhéo tai con đấy” Đông Phương Uyển trong mắt có chút mất mát, mấy
ngày nay có mấy người con dâu như hoa như ngọc nói chuyện cùng làm cho bà cảm
thấy một niềm vui trước đây chưa bao giờ có được, một khi đám con dâu này ra
đi sợ rằng sẽ lại tịch mịch rồi.
“Biết rồi nương thân, con sẽ bảo hộ các nàng, ai dám dộng vào dù chỉ một cọng
lông của vợ con thì xem con róc xương người đó” Long Nhất nghiến răng nghiến
lợi vung nắm đấm nói, bộ dạng như thằng hề đó lại làm cho chúng nữ cười khanh
khách, đồng thời tâm lý cũng cảm thấy một sự ngọt ngào, các nàng đều biết Long
Nhất nói được thì làm được.
“Được rồi, thời gian cũng không sớm nữa, các con cần phải lên đường cho sớm
đi, gió to tuyết lớn thế này, ngàn vạn lần phải chú ý thân thể” Đông Phương
Uyển chỉnh lại áo quần Long Nhất khẽ than một tiếng, nhi tử lớn rồi luôn muốn
cất cánh bay xa, chỉ cần nó thỉnh thoảng khi mệt mỏi thì về nhà nghỉ ngơi thì
người làm mẹ như bà đã hả lòng hả dạ rồi.
Long Nhất ôm lấy Đông Phương Uyển, lòng tràn ngập cảm giác dịu dàng, hắn khẽ
cười nói: ”Nương thân, người không cần lo lắng, chỉ là đến Quang Minh thành
xem một cái thôi, con sẽ rất nhanh dẫn thêm nhiều nàng dâu xinh đẹp về thăm
người”
“Không đàng hoàng tí nào. Xú tiểu tử” Đông Phương Uyển tựa vào lòng nhi tử
cười mắng, con bà thật sự đã trưởng thành rồi, bờ vai này vừa rộng lại vừa ấm
áp, đủ để gánh chịu hết thảy gió mưa.
Trong sự thương cảm, Long Nhất lái một cỗ xe ngựa chở chúng nữ ra khỏi Tây Môn
phủ.
Ra khỏi cửa thành. Một người bình thường đang vào thành đột nhiên quỳ xuống,
một lá thư thần không biết quỷ không hay được đặt lên trên bàn đạp của cỗ xe.
Long Nhất đang mạo hiểm lái xe trong gió tuyết chớp mắt một cái, cầm lá thư
lên nhìn, mày kiếm nhíu lại, lá thư liền biến thành bụi phấn.
“Kỳ quái, Mộc Hàm Yên nữ nhân này tai sao lại chơi trò mất tích” Long Nhất
thầm nói, từ đêm hôm trước tại căn mật thất bên dưới Cấm Thiên Giam Ngục Mộc
Hàm Yên tức giận li khai, nàng không có xuất hiện tại Lệ Nhân Phường.
“Xảy ra chuyện gì rồi? Thiếu gia” Lệ Thanh ở bên cạnh hỏi.
“Không có gì” Long Nhất lắc đầu. Thân phận thần bí của Mộc Hàm Yên ở tổ chức
trong bóng tối khiến cho Long Nhất không thể không đặc biệt chú ý tới nàng, mà
giữa hai người còn có mối quan hệ tình nhân thân mật, thật sự là có chút đau
đầu.
Xe ngựa rong ruổi trong gió tuyết cả ngày, bên trong xe lại tràn ngập tiếng
cười, ấm áp như xuân. Ngu Phượng vừa mới xuất quan rất nhanh đã hòa hợp với
nhóm Phong Linh, thân như tỷ muội.
Nếu nói nơi tập trung nhiều tuyệt sắc mỹ nhân nhất trên đời sợ rằng chính là
bên cạnh Long Nhất. Mỹ nhân thiên hạ hoặc dễ thương hoặc trong sáng hoặc không
giống nhân gian đều có thể so sánh với nữ nhân bên cạnh Long Nhất.
Không cần nói toàn bộ, chỉ cần nói về đám mỹ nữ trong xe lúc này đã đủ làm cho
đàn ông trong thiên hạ đố kỵ đến phát cuồng, được một nàng cũng tính là phúc
khí tu mấy kiếp rồi. Xem xem, Ngu Phượng mang theo khí khái anh hùng. Liễu Nhứ
khuôn mặt thiên sứ thân hình ma quỷ, Phong Linh thanh lệ mà cũng cá tính, Nam
Cung Hương Vân xinh đẹp như hoa, Lưu Ly trong sáng không giống phàm trần, còn
có tiểu Nữu nhi phấn điêu ngọc trác. Năm lớn một bé. Khi hiện thân sợ rằng sẽ
gây náo loạn.
Bốn con độc giác mã tráng kiện kéo theo cỗ xe sang trọng đi được một đoạn liền
rẽ khỏi đường chính, tùy theo sự điều khiển của Long Nhất chuyển hướng sang
đường nhỏ ở bên cạnh.
Khoé miệng Long Nhất mỉm cười, dường như nghĩ đến một việc cực kỳ vui vẻ.
“Lệ thanh. Ngươi biết không? Khi ta mười tám tuổi chạy trối chết lần thứ nhất
chính là trên con đường này” Long Nhất khẽ cười nói, dường như vẫn đang đắm
chìm trong dòng hồi ức.
Đó là tình cảnh mà Long Nhất vĩnh viễn không thể nào quên, là lần đầu tiên hắn
tới cái thế giới xa lạ này, và cuộc sống mang đầy mầu sắc truyền kỳ của hắn
cũng từ con đường nhỏ này mà bắt đầu.
Tìm lại con đường nhỏ đã từng đi qua này, Long Nhất từ từ tìm lại hồi ức của
mình.
Cây cọ to lớn trơ trụi kia đã từng vì Long Nhất mà che cái nắng hè chói chang,
cũng chính tại dưới cây cọ đó, hắn bắt đầu đọc quyển sách đầu tiên tại thế
giới này – cơ sở ma pháp nhập môn, và cũng tại đây, hắn thi triển hỏa cầu
thuật, thủy cầu thuật, thổ thuẫn thuật với quang cầu thuật lần đầu tiên trong
đời, con đường ma pháp của hắn cũng từ đây mà bắt đầu.
Con sông nhỏ uốn khúc như hình rồng kia là nơi hắn rửa mặt, từ bóng hình dưới
nước mà hắn lần đầu tiên nhìn thấy hình dạng của mình tại thế giới này.
Trời mùa đông luôn tối rất sớm, đoàn người Long Nhất cũng tìm một nơi để cắm
trại.
Một trận quang minh ma pháp ba động, Ti Bích phóng vài cái quang cầu thuật bay
lượn trên không trung để chiếu sáng.
Long Nhất nhìn khắp nơi, đột nhiên vọng theo Ti Bích rồi khẽ cười, lúc trước
kia khi chạy trốn Long Nhất cũng cắm trại tại bờ sông này, kết quả khi đang
nướng một con hỏa thỏ thì nhìn thấy một cái tiểu nội y từ thượng du trôi
xuống, cũng vì việc này nên mới xem trộm Ti Bích tắm rửa.
Sau đó phát sinh một loạt sự kiện khiến người ta cảm khái.
Ti Bích tựa hồ như cũng nhớ về những sự việc này, quay đầu cùng Long Nhất nhìn
nhau, cười một tiếng, duyên phận giữa người và người đúng là kỳ diệu như vậy.
Cùng nhau ăn cơm tối, chúng nhân quay trở về trướng bồng của mình hoặc minh
tường hoặc nghỉ ngơi. Ngược lại Long Nhất và Ti Bích có cùng chung sự sắc xảo
trong tim đi ra khỏi trướng bồng, tay nắm tay đi dạo trong màn đêm gió tuyết.
“Ti Bích bảo bối, tình này cảnh này có làm nàng nhớ tới gì không?” Long Nhất
cười nói.
Ti Bích lườm Long Nhất một cái, sẵng giọng: ”Còn nói nữa, sắc lang nhà chàng,
việc xấu xa như vậy cũng làm được” nàng ám chỉ tự nhiên là việc Long Nhất đứng
một bên xem trộm nàng tắm rửa và dùng nội y của nàng làm chuyện xấu.
Long Nhất cười to hai tiếng ha ha, nói: ”Việc bình thường của con người thôi,
tình hình lúc đó thần tiên còn không chịu được, huống hồ phu quân nàng cũng
chỉ là một nam nhân bình thường.
Ti Bích thẹn thùng thụi Long Nhất một quyền, vẻ mặt đột nhiên có chút cô đơn,
nếu khi đó đem thân trao cho Long Nhất thì tốt rồi, cũng không phải biến thành
như bây giờ, muốn làm nữ nhân của Long Nhất cũng làm không được.
Long Nhất nhìn vẻ mặt của Ti Bích, tự nhiên biết nàng đang nghĩ gì, hắn dang
tay ôm Ti Bích vào lòng, khẽ nói: ”Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa. Chỉ cần chúng
ta ở cùng nhau, những việc còn lại đều không quan trọng”
Ti Bích cảm động vạn phần, ***g ngực Long Nhất làm cho nàng an tâm như vậy, sự
thật chứng minh, nàng không có yêu nhầm người. Chỉ cần ở bên cạnh hắn, đó
chính là vĩnh viễn.
Một lúc lâu, Ti Bích từ trong lòng Long Nhất ngẩng đầu lên, khẽ nói: ”Phu
quân, chúng ta về đi, Phượng nhi muội muội hôm nay mới quay về, chàng phải bồi
tiếp muội ấy cho tốt mới được”
Long Nhất nao nao, tâm lý tràn đầy sự ấm áp. Vận khí của hắn thật sự không thể
chê vào đâu được, có thể có người vợ bao dung và thông minh như vậy cũng không
uổng phí cuộc đời rồi.
“Để phu quân ôm nàng thêm chút nữa” Long Nhất dịu dàng nói, bàn tay nhẹ nhàng
vỗ về lưng Ti Bích.
Ngửi được mùi nam nhân nồng đậm từ trên người Long Nhất, Tí Bích bất giác toàn
thân trở nên nóng hổi, vừa rồi cùng Long Nhất nói chuyện nam nữ, ý niệm nảy
sinh làm thế nào cũng không thể khống chế nổi.
“Sao vậy? Cảm giác được Ti Bích ôm hắn càng lúc càng chặt. Long Nhất không
khỏi kỳ quái hỏi.
“Phu …… phu quân, trước khi trở về để Ti Bích phục vụ chàng nhé” Ti Bích khẽ
run nói, hơi thở đã trở nên nóng bỏng.
Long Nhất kinh ngạc, nha đầu này tại sao đột nhiên lại động tình rồi. Thế
nhưng cơ thể thuần âm của nàng một khi bị phá thì tu vi sẽ mất hết, đây là
điều hắn không muốn chứng kiến.
Không trả lời, Ti Bích liền đột nhiên cầm tay Long Nhất bay lên thượng du của
con sông nhỏ, không lâu sau liền tới cái thủy đàm lúc trước nàng tắm rửa, nước
suối róc rách đang từ trên núi hình thành một dòng thác đổ xuống dưới.
Ti Bích niệm chú ngữ. Vung tay một cái thiết hạ một cái kết giới, lập tức ngăn
cách với cái lạnh bên ngoài, bên trong kết giới ấm áp như xuân.
Ti Bích cắn môi dưới. Kéo dây lưng, chiếc tế tự bào rộng thùng thình bị cởi
ra, toàn thân nàng chỉ còn mặc một bộ nội y Lệ Nhân Phường, trên nội y và nội
khố đều thêu vài đóa hoa mai.
“Bảo bối, nàng thế này….” Long Nhất nuốt nước bọt, mùi thơm thoang thoảng từ
cơ thể kia khiêu gợi cơn tà hỏa trong hắn.
“Phu quân, lúc trước chàng nhìn trộm nhân gia tắm rửa, còn dùng nội y của nhân
gia làm chuyện xấu gì thế?” Ti Bích vẻ mặt ửng hồng, nàng luôn luôn lạnh lùng
nhưng lúc này lại phát ra mấy phần mị ý.
Con mắt Long Nhất tức khắc trở nên âm u, vội vã nhìn chằm chằm vào bộ ngực
sống động của Ti Bích, tiểu Long Nhất cũng đã không thể nhẫn nãi dựng lều
trong quần.
Ti Bích vươn tay, có chút lóng ngóng cởi quần áo Long Nhất ra, nàng càm thấy
mặt nàng cũng nóng bừng lên, nhưng xuân ý đột nhiên trào dâng lại chống đỡ cho
hành vi của nàng.
Đại khố của Long Nhất bị cởi xuống, tiểu Long Nhất cứng cỏi ngẩng đầu bắn
thẳng ra ngoài, xông lên diễu võ dương oai với Ti Bích đang khiếp đảm. Mặc dù
đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy tiểu gia hỏa này, nhưng Ti Bích vẫn e
lệ không chịu nổi.
“Bảo bối…” giọng nói Long Nhất hơi khàn vì dục vọng, hắn đã có chút không
thể chờ đợi muốn hưởng thụ sự phục vụ mà Ti Bích vừa nói rồi.
Ti Bích nghiến răng, tựa hồ đã hạ quyết tâm rất lớn, nàng dùng bàn tay đang
run rẩy cởi cái nội y màu trắng đang che phụ bộ ngực bạo mãn, hai bầu ngực
tuyệt diệu lập tức hiện ra, mang theo một trận nhấp nhô, làm cho Long Nhất mở
to mắt mà nhìn.
Ti Bích hít sâu một hơi, dĩ nhiên cũng cầm cái tiểu nội y mầu trắng kia hướng
tới tiểu Long Nhất, khe khẽ quấn nó vào bên trong.
Muốn chết mất thôi, Long Nhất hít lấy hai làn hơi lạnh, loại kích thích này
đơn giản là có thể làm cho một người đàn ông sụp đổ, đặc biệt nhớ tới lúc
trước lén lút trốn trong rừng dùng nội y của Ti Bích làm chuyện xấu, Long Nhất
liền không khỏi kích động vạn phần.
Ti Bích nhìn thấy phản ứng của Long Nhất, trong lòng có một loại cảm giác thỏa
mãn kỳ lạ, tên xấu xa này nhất định là đang nghĩ tới chuyện lúc trước rồi,
nàng mặc dù cách một lớp nội y của mình nhưng vẫn có thể cảm thận được sự nóng
bỏng trong tay.
Trời ơi, đàn bà của hắn đều là hồ ly tinh chuyển thế sao? Tà hỏa của Long Nhất
đã bốc lên ngùn ngụt.
“Bảo bối, nàng không cảm thấy dùng nội khố của nàng hiệu quả càng cao sao?”
Long Nhất vừa vuốt ve bộ ngực của Ti Bích vừa nói.
Bàn tay Ti Bích run lên, nhưng lại nghe lời kéo bình phong cuối cùng của thiếu
nữ xuống, còn Long Nhất thì đã đem cái giường từ trong không gian giới chỉ ra
ngoài.
“Chậm…chậm một tí, phu quân” Ti Bích nằm trên người Long Nhất, bàn tay không
ngừng làm việc.
Bộ ngực của nàng và nơi bí mật giữa hai chân đang bị Long Nhất trêu ghẹo.
“Không được đâu, á…” Ti Bích kêu một tiếng, toàn thân co giật, đã đạt tới
đỉnh phong của khoái cảm rồi, mà bàn tay của nàng cuối cùng cũng đã làm cho
Long Nhất nhiệt huyến phun trào (tự hiểu nhé ^^), một dòng nước màu trắng thấm
ướt nội y của nàng.
Một lúc lâu sau, Ti Bích yếu ớt lấy lại tinh thần, nhìn thấy nội y lộn xộn,
lòng có chút xấu hổ, hiện tại tỉnh táo lại, nàng đối với cử động to gan lớn
mật vừa rồi của mình có chút không dám tin, vừa rồi người đó thật sự là nàng
sao?
Đột nhiên, Ti Bích rung động trong lòng, đem nội y nội khố trong tay thu lại,
ngắm Long Nhất một cái nói: ”Bên ngoài hình như là Phượng muội. Chúng ta mau
về đi”
Phượng nhi? Long Nhất cười ha ha, thân hình nhanh như chớp, chưa đầy một hơi
thở đã lại xuất hiện, trong lòng lại đang ôm Ngu Phương đang kinh ngạc.
Ti Bích lườm Long Nhất một cái, vội vàng lấy chăn trùm kín người. Rúc đầu vào
trong không dám nhìn ai.
“Phu quân, các người….a….” Ngu Phương vừa muốn lên tiếng hỏi, bờ môi lại
bị Long Nhất tập kích, lời muốn nói cũng đã sớm bay lên chín tầng trời.
Chiếc giường lớn bắt đầu chấn động kịch liệt, tiếng rên rỉ kiều mị của Ngu
Phượng vang vọng trong kết giới, Ti Bích trùm chăn cắn răng mắng Long Nhất, hạ
thân lại một lần nữa trở nên ngập ngụa.
Rốt cuộc, Ti Bích không thể nhẫn nhịn được sự hiếu kỳ trong lòng. Thò đầu ra
nhìn một cái, lập tức tim đập càng nhanh trợn mắt há mồm, chỉ nhìn thấy Long
Nhất đang nằm trên thân Ngu Phương, cái eo đang mãnh liệt hoạt động, loại hình
ảnh và âm thanh dâm mĩ đó so với việc vừa rồi nàng làm cho Long Nhất đơn giản
là cách nhau một trời một vực.
Lúc này, Long Nhất đột nhiên quay đầu nhìn về hướng Ti Bích, vươn tay lần mò
kéo nàng ra, ma trảo bắt đầu làm loạn trên thân hai nàng.
Gió lạnh thét gào cuốn theo hoa tuyết đầy trời, toàn bộ Đằng Long thành biến
thành một thế giới trong băng, trong màn đêm cuồng phong bão tuyết. Đường phố
rộng rãi không một bóng người, ngay cả con phố luôn luôn náo nhiệt cũng cũng
phải trầm tịch hẳn đi, thời tiết ma quỷ thế này, không ai ngu ngốc mà đi tìm
niềm vui.
Bên trong ngự thư phòng tại đại nội hoàng cung Đằng Long thành, Mộc Hàm Yên
thân mặc trường sam màu đen ngồi trên Long ỷ của Hoàng đế. Ánh mắt băng lãnh
tập trung chăm chú lên thân Long Chiến đang mặc Long bào đứng bên bàn sách.
“Gan ngươi cũng không nhỏ, lại dám giấu diếm ta giết đi Long Chiến mà cướp lấy
ngai vàng của hắn, có phải nếu ta không phát hiện thì ngươi vẫn cứ tiếp tục
giấu diếm không?” Mộc Hàm Yên nói một cách lạnh lẽo, chau mày, mà lại mang
theo một sự uy nghi áp bức khiến cho người ta sợ hãi trong lòng.
“Nhàn Vân không dám, chỉ bất quá mấy ngày nay việc quá khẩn cấp, tôn sứ vẫn ở
cùng một chỗ với tên tiêu tử Tây Môn gia, Nhàn Vân khó có cơ hội để báo cáo”
Long Chiến khom người nói, thần thái không hề bận tâm.
“Đừng làm trò nữa, ta có thể đưa ngươi lên, cũng có thể hủy diệt ngươi” Mộc
Hàm Yên đứng dậy chống lên mặt bàn, thân thể nghiêng về phía trước, Long Chiến
lập tức lùi về sau hai bước, nàng tin được lời nói nhăng nói cuội của hắn mới
là lạ.
“Điểm này trong lòng Nhàn Vân hiểu rõ, tôn sứ không cần tức giận” Long Chiến
hờ hững nói.
“Giỏi cho một tên hiểu rõ trong lòng, mật thất này của ngươi cũng xây xong lâu
rồi, đừng cho rằng ngươi có thể lừa nổi ta” Mộc Hàm yên lạnh lùng nói.
Ánh mắt Long Chiến loé lên, nói: ”Mật thất này tất nhiên là xây xong đã lâu,
bời vì nó đã tồn tại trước khi có Cuồng Long đế quốc, hoàng cung này vốn là
hoàng triều cung điện do thuộc hạ mở rộng, Nhàn Vân biết được mật thất này
cũng không có gì đáng ngạc nhiên”
“Ồ?” Mộc Hàm Yên nhíu mày.
“Mật thất này có chứa một bí mật động trời liên quan tới hoàng triều ta, hôm
nay bị tôn sứ phát hiện, Nhàn Vân cũng không dám dấu diếm, mời tôn sứ theo
thuộc hạ đi”
Mộc Hàm Yên thoáng do dự liền theo xuống, bí mật động trời của tiền triều từ
miệng tên quân sư này có lực hấp dẫn rất lớn đối với nàng.
Mật thất không giống với lúc trước, Long Chiến dẫn Mộc Hàm Yên tới địa phương
bố trí Cửu Âm Luyện Hồn trận.
“Ngươi đứng lại, đống vật liệu này ngươi muốn dùng để làm gì?” Mộc Hàm Yên
nghiêng đầu, đột nhiên nhìn thấy bên trong mật thất này lại có khoáng thạch
màu vàng đen còn có thủy tinh, nếu như nàng đoán không sai, đống vật liệu này
là dùng để bố trí cấm thần ma pháp trận, lần trước bởi vì nàng giận Long Nhất
nên không có chú ý tới mấy thứ này.
“Tôn sứ biết rõ rồi còn cần hỏi làm gì, đây là vật liệu cho cấm thần ma pháp
trận, Nhàn Vân đã bố trí hoàn tất xung quanh Tây Môn phủ rồi, chỉ còn thiếu
một chút tinh thạch để khởi động ma pháp trận mà thôi, bất quá sẽ rất nhanh
thôi Nhàn Vân sẽ có đủ tinh thạch, tôn sứ không cần lo lắng” Long Chiến lạnh
nhạt giải thích, ngữ khí mặc dù bình tĩnh nhưng lại lộ ra một sự điên cuồng
làm người ta ngạt thở.
Ánh mắt Mộc Hàm Yên chợt loé lên, nàng đương nhiên biết muốn khởi động cấm
thần ma pháp trận cần số lượng lớn tinh thạch, thiếu một ít tinh thạch cũng là
hợp lý, chỉ là nàng không ngờ tới tên điên này lại có bản lĩnh bố trận xung
quanh Tây Môn phủ mà Tây Môn Nộ không thể phát giác, việc này nằm ngoài dự
liệu của nàng, lẽ nào chỉ dựa vào một Lưu thị bị giám sát chặt chẽ? Xem ra
phải nghĩ ra biện pháp cảnh báo Tây Môn phủ một phen.
Mộc Hàm Yên lòng đầy tâm sự đi vào căn mật thất lớn nhất. Long Nhất nói không
sai, tên gia hỏa bị nàng coi là quân cờ này đã bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát
của nàng, nhưng nếu muốn giết nàng…
Lúc này, Long Chiến gõ lên trên tường mấy tiếng rất nhanh, trên tường bích lại
xuất hiện một cái thông đạo được che khuất.