Phong Lưu Pháp Sư – Chương 521: Ngu Phượng – Botruyen

Phong Lưu Pháp Sư - Chương 521: Ngu Phượng

Long Nhất trong lòng chấn động, trên khuôn mặt xuất hiện sự kích động, đuổi
theo bóng trắng kia.

Vận dụng đến tầng thứ năm của Ngạo thiên quyết, sử dụng nội lực vận dụng Càn
khôn đại nã di, tốc độ so với quỷ mị chỉ có nhanh hơn chứ không có kém. Trên
đời này người có thể đạt tới tốc độ loại này sợ rằng ngoại trừ Liễu long vương
trong truyền thuyết thần tộc ra thì không ai có thể làm như vậy. Tuy nhiên có
lẽ phong hệ thần pháp cũng có thể đạt tới tốc độ này.

Tốc độ của bóng trắng đó so với Long Nhất không chậm hơn bao nhiêu, chạy không
được bao lâu thì đã lọt vào khu rừng rậm rạp phía tây Đằng Long thành.

Gặp rừng rậm chớ có vào – đối với Long Nhất chỉ là câu nói vô nghĩa. Huống hồ
hắn cũng đoán được trong rừng cây đang có cái gì chờ đón hắn. Long Nhất thong
thả bước, trong lòng không thể kìm nén sự kích động không ngừng. Hắn đi xuyên
qua rừng cây, tuyết đọng trên cây rơi xuống quần áo hắn nhưng hắn không thèm
để ý tới.

Đi được một đoạn, Long Nhất nhất thấy quang cảnh trở nên trống trải, rừng cây
trung ương chẳng biết khi nào xuất hiện một vòng tròn trống. Một vòng tròn
bình thường với vô số bông tuyết rơi xuống.

Trong bông tuyết trắng đột ngột xuất hiện một đốm lửa hồng lung linh, giống
như một ngọn lửa đang rực cháy.

“Phượng Nhi.” Long Nhất cả kinh kêu lên một tiếng.

Đốm lửa hồng kia xoay người lại, khoé miệng tươi cười, hai mắt trong sáng, hỏa
hồng bì giáp vô cùng quen thuộc, hỏa hồng cự kiếm chói mắt có thể so với ánh
mặt trời, không phải là Ngu Phượng mấy năm chưa gặp thì còn ai nữa?

Từ biệt nhiều năm, đã hơn một ngàn ngày đêm, loại tư niệm này thường nhân
không thể hiểu được.

Hai người đều hướng đối phương phóng tới, một làn hương thơm quen thuộc thoảng
qua, Long Nhất ôm lấy Ngu Phượng, vô số bông tuyết trắng rơi, Phong Tuyết thần
điêu đậu trên ngọn cây, chẳng biết khi nào lặng lẽ đưa con mắt màu tím nhìn
chằm chằm vào đôi nam nữ chủ nhân ở phía dưới. Bức tranh này thật đẹp.

Một nụ hôn thật kêu chấm dứt, khuôn mặt tươi cười của Ngu Phượng ửng hồng,
ngây ngốc nhìn khuôn mặt anh tuấn của Long Nhất. Mấy năm không gặp, nam nhân
của nàng đã trầm ổn hơn rất nhiều, chỉ có nụ cười xấu xa cùng đôi mắt vẫn như
cũ.

“Phu quân, ta đã trở về, chàng cũng đã trở về?” Ngu Phượng đưa bàn tay nhỏ bé
vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của Long Nhất.

“Nha đầu ngốc, ta cho tới bây giờ chưa từng rời đi.” Long Nhất nắm lấy bàn tay
nhỏ bé của Ngu Phượng hôn lên, trong tim vô cùng vui sướng. Mặc dù hắn có
nhiều hồng nhan nhưng Ngu Phượng thủy chung vẫn giữ một chỗ trọng yếu trong
lòng hắn.

Trong lòng Ngu Phượng run lên, thế gian còn có lời tình thoại nào hay hơn
không? Cùng hắn ở một chỗ, luôn được nghe những lời tình tự. Nếu có thể nàng
nguyện ý cả đời này chịu trầm luân, chỉ cần được ở bên hắn một khoảng thời
gian, hết thảy tất cả mọi thứ tựa hồ đều không quan trọng.

“Chi chi, chi chi… …” Đang lúc ánh mắt hai người giao nhau thì Phong Tuyết
thần điêu cũng từ trên ngọn cây nhảy xuống, đậu trên vai Long Nhất kêu chi
chi. Cùng lúc đó huyết sắc khô lâu ở tay trái Long Nhất truyền đến một trận
dao động.

“Nó nói rằng nó tưởng nhớ tới đồng bọn của nó.” Ngu Phượng mỉm cười nói.

Long Nhất không nhịn được, mở hắc ám thứ nguyên không gian thả tiểu lão hổ
tiểu tam, Hỏa kỳ lân, Cuồng lôi thú ra. Long Nhị đã có ý thức cũng được thả ra
ngoài.

Mấy con thần thú đều là đã lâu không gặp mặt. Cuồng lôi thú cũng đã lâu không
có ra ngoài, vừa ra liền không ngừng náo động ở rừng cây. Tựa hồ khắp nơi
trong rừng cây đều có ánh chớp lóe lên, tuyết đọng rơi xuống. Còn Long Nhị vừa
ra khỏi liền theo phản xạ đứng sau lưng Long Nhất, hốc mắt lóe ra hồng mang.

“Đại ca.” Thanh âm Long Nhị vang lên khiến cho Ngu Phượng chưa có sự chuẩn bị
hoảng sợ kêu lên một tiếng.

“Long Nhị gọi chị dâu đi.” Long Nhất cười hắc hắc nói.

Đợi đến khi Long Nhị theo phân phó của Long Nhất hướng Ngu Phượng gọi một
tiếng. Khuôn mặt của Ngu Phượng ngạc nhiên. Nàng đánh giá sinh vật toàn thân
khô cốt màu đen quỷ dị trước mặt. Trước đây nàng đã từng nhìn thấy Long Nhị
nhưng Long Nhị bây giờ không giống lúc trước. Khi đó Long Nhị chỉ có một tầng
xương cốt bao phủ, thoạt nhìn rất đơn bạc. Nhưng bây giờ toàn thân Long Nhị
lại bao phủ một bộ xương cốt thần bí, bên ngoài xương cốt có một vầng tử sắc
phù văn thần bí. Đặc biệt phía sau lưng lại nhô lên lục căn tô với tử quang,
làm tăng thêm khí sát phạt quỷ đị. Điều duy nhất giống nhau chính là trong tay
nó nắm huyết sắc liêm đao.

“Không thể nghĩ tới. Phu quân, Long Nhị như thế nào lại có thể nói? Chẳng lẽ…
..chẳng lẽ nó thật sự có ý thức?” Ngu Phượng không dám tin tưởng lẩm bẩm nói.
Khô lâu có ý thức. Trời ạ, đây có còn trong nằm trong nhận thức nàng biết
không?

“Đúng vậy. Mặc dù hắn chỉ có năng lực của tiểu hài tử vài tuổi. Nhưng hắn quả
thực có ý thức độc lập.” Long Nhất mỉm cười.

Ngu Phượng không dám tin tưởng, nàng cũng ko biết rằng ban đầu khi Long Nhị mở
miệng nói chuyện cũng đã dọa hắn sợ hãi.

Ngu Phượng tò mò lấy tay sờ xương cốt cứng rắn của Long Nhị, không khỏi hỏi:
“Long Nhị ngươi như thế nào lại có xương cốt dài như vậy?”

“Không biết.” Long Nhị nghi hoặc suy nghĩ một chút rồi đáp. Chuyện phức tạp
như vậy hắn làm sao mà biết được?

Bầu trời tối dần, tuyết rơi ngày càng lớn. Gió lạnh mang theo bông tuyết thổi
qua, mang đến hơi lạnh thấu xương.

Nghĩ lại hai ngày liền trời nắng cháy như mùa hè. Nhưng hôm nay tuyết rơi ngàn
dặm, khí trời biến hóa vô thường. Nghĩ đến khí trời đột nhiên biến đổi khiến
cho các đại thành thị có nhiều người ốm, cần quang minh tế tự trị bệnh.

Lúc này tại phía tây Đằng Long thành, một âm thanh du dương vang lên, lập tức
truyền đến một tiếng hý hùng hậu của tuấn mã. Một mảng hỏa vân nhanh như thiểm
điện phóng tới, trong chớp mắt đã tới trước mặt Long Nhất cùng Ngu Phượng. Đó
chính là ái câu Hồng Vân của Ngu Phượng.

Thời gian trước đây Long Nhất sau khi tới Đằng Long thành liền tới Phượng
Hoàng lữ điếm ở qua một lần. Sau khi Long Nhất rời đi thì Hồng Vân liền chạy
ra vùng dã ngoại. Linh câu có linh khí vô cùng sung mãn. Vì vậy khi Ngu Phượng
lần nữa quay trở về thì nó liền tới trước mặt chủ nhân.

Hồng Vân dúi đầu vào ngực Long Nhất, hiển nhiên cũng không quên nam chủ nhân
này.

“Phu quân, chúng ta đi đâu?” Ngu Phượng cười hỏi.

“Nơi này nhiều tuyết như vậy, trên đỉnh núi nhất định là có hoa mai. Chúng ta
đạp tuyết tìm hoa mai coi.” Long Nhất mỉm cười nhìn Ngu Phượng, hai người cùng
phi thân lên lưng ngựa, hoá thành một ngọn lửa nhằm hướng đỉnh núi chạy tới.
Bởi vì nơi đó có một rừng mai lớn.

Đối với Hồng Vân là giống linh câu mà nói, một ngọn núi cao vài trăm thước
cũng không phải là việc khó khăn. Trong chốc lát hai người liền lên tới đỉnh
núi. Đúng như Long Nhất dự đoán, trên đó là một rừng mai kiêu ngạo trước gió
lạnh, hương hoa mai tỏa ra nhàn nhạt, thấm vào lòng người.

“Hoa mai thật đẹp.” Ngu Phượng than thở, ngàn vạn đoá hoa mai tại đỉnh núi
nghênh đón gió tuyết, thánh khiết mà cao ngạo, không có nửa điểm trần thế ô
nhiễm.

“Đúng vậy, rất đẹp và hấp dẫn.” Long Nhất ôm chiếc eo nhỏ nhắn của Ngu Phượng
khẽ cười nói. Hai mắt đen nhánh chợt có chút mê ly, nhìn những bông hoa mai
tươi đẹp này chống lại gió lạnh, Long Nhất không khỏi nhớ tới Vô Song tại băng
nguyên.

Ngu Phượng ngẩng đầu nhìn Long Nhất mang theo sự nhớ nhung, hai mắt mơ màng ôn
nhu hỏi: “Phu quân, chàng đang nhớ tới Vô Song tỷ tỷ?”

Long Nhất lấy lại tinh thần, khẽ cười, có chút không hiểu Ngu Phượng như thế
nào lại đoán được.

Dường như nhìn thấu tâm tư Long Nhất, Ngu Phượng cười nói: “Tại đây băng tuyết
bao trùm đầy trời, nhưng cũng có sự cao ngạo lạnh lùng của hoa mai. Ngay cả ta
cũng không tự chủ được nhớ tới Vô Song tỷ tỷ, huống chi là phu quân chàng?”

Long Nhất mang theo Ngu Phượng tựa người vào một gốc cây mọc ra từ khe đá.
Cách đó không xa là đám thần thú đang cười huyên náo, tư niệm mất mát hiện lên
trên khuôn mặt. Đúng vậy, nhìn bông tuyết bay tán loạn đầy trời như vậy, làm
sao mà không nhớ tới tiên tử xinh đẹp cao ngạo đứng trong gió tuyết?

Ngu Phượng tựa vào vai Long Nhất, lắng nghe Long Nhất bình thản kể lại những
chuyện phát sinh trong vài năm gần đây bên cạnh hắn. Một người kể, một người
chăm chú lắng nghe, giống như là kể lại một truyền thuyết mỹ lệ xa xưa. Có lẽ
bởi vì sự tích về hắn vốn là một truyền thuyết.

Ngu Phượng sợ hãi than khi nghe nhắc tới chuyện Lôi thần cấm khu, Nạp Lan đoạt
quyền, nhân ngư thần bí dưới biển sâu, Long đảo thần bí, còn có sự thay đổi
bất thường của thế cục tại Thương Lan đại lục cùng với Long Nhất. Nguyên lai
mấy năm gần đây lại xảy ra nhiều chuyện như thế. Đáng tiếc nàng lại không có
tham dự, điều này làm cho nàng hết sức tiếc nuối.

Long Nhất cũng từ Ngu Phượng biết được chuyện mấy năm nay của nàng. So với
kinh nghiệm của Long Nhất thì kinh nghiệm của Ngu Phượng đơn điệu, buồn tẻ,
không thể so sánh cùng. Nàng tìm được bí cấp tu luyện Phượng hoàng đấu khí tại
phế khu của Liệt diễm sơn trang, nhưng cũng bị phong ấn tại mật thất của Hỏa
diễm sơn. Chỉ đến khi luyện được Phượng Hoàng đấu khí đến tầng thứ ba mới có
thể phá vỡ kết giới ra ngoài.

Hai người im lặng ôm chặt nhau hồi lâu, lẳng lặng nhìn tuyết bay xuống, nhẹ
nhàng bao quanh hai người. Hai người không khỏi thầm nghĩ nếu như cả đời có
thể như vậy thì thật đẹp biết mấy.

Long Nhất nhìn trời một cách chăm chú, đột nhiên hét lớn: “Ta đã quên, hôm nay
còn phải lên đường tới Quang minh thành.”

“Quang minh thành? Vừa lúc ta cũng nghĩ tới mẫu thân, rất muốn tới Quang minh
thành. Chúng ta cùng nhau đi thôi.” Ngu Phượng hưng phấn từ trong lòng Long
Nhất đứng lên. Nàng cũng vừa mới rời khỏi Hỏa diễm sơn liền trực tiếp chạy tới
Đằng Long thành, mà Phượng Hoàng gia tộc vốn đang ở Quang minh thành. Nàng
cũng vô cùng nhớ tới nơi đó.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.