Long Nhất dẫn Khinh Vụ, Phiêu Tuyết còn có Lệ Thanh lên thẳng trên lầu, căn
bản không ai dám cản.
Lên tới trên lầu, cửa khuê phòng của Thúy nương lại có hai tên đại hán thân
mặc giáp dày đứng đó, nhìn thấy đoàn người Long Nhất cực kỳ hung hăng càn quấy
đi đến, nhất thời thần kinh khẩn trương tiến nhập vào trạng thái chiến đấu.
Cũng chỉ trong một sát na, hai đạo hàn khí chợt lướt qua, hai tên đại hán này
liền bị sương trắng phủ đầy người không thể động đậy, hành động khả dĩ duy
nhất là hai đôi mắt đang kinh sợ.
“Ưng công tử, ngài đừng thế này, ngài say rồi, á….” Long Nhất xuất thủ đang
muốn đẩy cửa mà vào, liền nghe thấy bên trong truyền ra tiếng kêu kinh hoàng
của Thúy nương, mắt hắn khẽ thoáng qua một thần sắc quái dị, khóe miệng lại
cười mỉm như có như không.
“Thúy…Thúy nương, bản công tử đối với nàng thế nào nàng còn không rõ sao?”
Một giọng nam ngọng ngịu vang lên, xem ra thật sự là đã uống quá nhiều
“Thúy nương hiểu, thế nhưng Thúy nương không thể tiếp nhận” Thúy nương hô hấp
có chút dồn dập.
“Tại sao? Là bởi vì tên xú tiểu tử ngày hôm đó sao? Hắn có gì tốt? Hắn chẳng
có điểm nào hơn bản công tử” nam nhân như một con sư tử bị chọc giận gào điên
cuồng, ngay sau đó là một trận loảng xoảng của đồ sứ vang lên.
“Không….không muốn, Ưng công tử, ngài thả thiếp ra đi” tiếng âm thanh xé
quần xé áo vang lên, Thúy nương vô lực khóc lóc cầu xin.
Khóe miệng Long Nhất nở một nụ cười lạnh, két một tiếng đẩy cửa phòng ra, càng
thêm hứng thú đứng nhìn đôi nam nữ bên cửa sổ. Thúy nương kinh hoàng lúng
túng, đôi mắt ướt lệ, một phần áo trên bả vai đã bị xé rách, còn Long Ưng
người đầy mùi rượu, khuôn mặt phẫn nộ co rúm lại.
“Công tử, công tử….” Thúy nương nhìn thấy Long Nhất, bỗng nhiên đẩy Long Ưng
ra, như yến quay về tổ nhào vào lòng Long Nhất khóc rống lên.
Long Nhất vỗ lưng Thúy nương. Trào phúng nhìn Long Ưng, cười nói: ”Thái tử
điện hạ, ngài cũng dùng thủ đoạn này sao, phong lưu tình thánh lúc trước đi
đâu mất rồi?
“Tây Môn Vũ. Lại là ngươi, vì sao lần nào ngươi cũng phải chống đối với ta”
túy ý của Long Ưng tựa hồ trong một sát na biết mất vô ảnh vô tung, lưu lại
chỉ là nỗi căm hận tràn đầy trong lòng.
Long Nhất cười cười, lắc đầu nói: ”Ngươi quá coi trọng bản thân rồi, dựa vào
ngươi bây giờ không xứng làm đối thủ của ta”
“Ngươi…ngươi sẽ chết rất khó coi” Long Ưng hừ một tiếng, tức giận đi ra
ngoài.
Ngay sát na khi Long Ưng đi ngang qua Long Nhất, huyết sắc khô lâu trong lòng
tay trái Long Nhất khẽ rung, lập tức quay về bình thường.
Long Nhất chau mày quay đầu nhìn theo bóng Long Ưng, tên gia hỏa này tựa hồ
như có gì đó không đúng.
Lúc này, khuôn mặt Thúy nương ửng hồng đẩy Long Nhất ra. Mang theo một chút
ngượng ngùng và bất an.
“Lau nước mắt đi” Long Nhất từ không gian giới chỉ lấy ra một chiếc khăn tay
cho Thúy nương, lập tức tìm một cái ghế ngồi xuống, Khinh Vụ và Phiêu Tuyết
nhu thuận đứng sau xoa bóp bả vai hắn.
Thúy nương lau nước mắt. Nhìn Khinh Vụ và Phiêu Tuyết đang phục vụ Long Nhất
liền ngẩn ra, lập tức lộ ra vẻ mặt hoài nghi. Mặc dù Khinh Vụ và Phiêu Tuyết
thân mặc nam trang, nhưng dáng người mảnh khảnh cùng với ngũ quan tinh trí đã
làm lộ ra thân phận nữ nhi của các nàng.
Long Nhất thoải mái rên một tiếng, khẽ đánh mắt với Lệ Thanh, Lệ Thanh liền đi
ra ngoài. Thuận tiện đóng cửa lại.
Thúy nương nắm chặt chiếc khăn trong tay, lặng lẽ cất nó vào trong tay áo của
mình, sau đó châm một bình trà ngồi đối diện Long Nhất.
“Công tử mời dùng trà” Thúy nương rót một chén trà đặt trước mặt Long Nhất.
Mắt trộm nhìn hắn một cái, lại không nghĩ Long Nhất đang nhìn nàng với chút
tiếu ý, vì vậy vội vàng thu lại ánh mắt, tim đập thình thịch.
“Thúy nương, thân phận của Long Ưng nàng biết từ khi nào?” Long Nhất không
chút kinh tâm hỏi.
“Trước đây vài hôm nghe từ miệng các tỷ muội, nhưng thận phận của công tử thì
ta mới vừa mới biết” Thúy nương hít sâu một hơi, nàng cũng không nghĩ tới nam
tử nhìn thấy mấy hôm trước lại là Tây môn phủ nhị thiếu gia thanh thế trùng
thiên.
“Nàng nếu biết Long Ưng là thái tử, vì sao không theo hắn?” Long Nhất tiếp tục
hỏi, một kỹ nữ thanh lâu nhỏ bé bị thái tử này xem trúng. Sợ rằng ai biết cũng
sẽ cho rằng đây là phúc phận tu mấy kiếp.
“Thái tử mặc dù thân phận tôn quý, nhưng tình cảm là việc không thể dùng thân
phận để đong đếm, hắn có thể chiếm được thân thể của tiểu nữ, nhưng tim tiểu
nữ vĩnh viễn chỉ trao cho người mình thích” Thúy nương khẽ đáp, trong ánh mắt
có vài phần kiên định cũng có vài phần khổ sở không biết làm sao.
“Vậy người trong tim nàng là ai?” Long Nhất cười nhấp một ngụm trà hỏi.
Khuôn mặt Thúy nương càng thêm hồng, ê a nói không thành lời, đợi đến khi nàng
lấy đủ dũng khí ngẩng đầu lên, nhìn thấy Long Nhất cầm chén trà suy nghĩ xuất
thần, trong đôi mắt có chút thương cảm cùng hồi ức, còn có một chút vô lực
tang thương, giống như sáng sớm hôm đó khi mở cửa sổ nhìn thấy hắn. Một thân
bạch y, mái tóc dài đen nhánh, con mắt thương cảm, trong một sát na làm cho
tim nàng run rẩy như bị chập điện, cũng từ đó in lại hình bóng hắn.
Nếu không phải vì sát na đó, nói không chừng nàng đã sớm khuất phục dưới tay
Long Ưng, gái thanh lâu vẫn là gái thanh lâu, có nhiều người theo đuổi cũng
không thể biến nàng thành khuê nữ đài các, tấm thân thanh bạch cũng chỉ là một
loại vật phẩm mà thôi, giá cao thì bán, cùng với những thanh lâu nữ tử khác
bản chất không khác.
Nhưng trong tim đã in dấu một bóng hình như vậy, làm cho nàng sản sinh một tia
hi vọng, cho dù trao thân cũng phải trao thân cho người nàng thích, bởi vậy
mới vô lực phản kháng khi bị Long Ưng ức hiếp.
Tuy nói về chính trị thì gái thanh lâu như các nàng không dám với cao, nhưng
gái thanh lâu rất nhiều chuyện, người của tam giáo cửu lưu ra vào không dứt,
cho nên căn bản mỗi cô gái thanh lâu đều có chút hiểu biết đối với cục thế đại
lục hiện nay.
Thế lực một tay che trời củaTây môn gia tộc cùng với sự suy thoái về quyền lực
của Long thị hoàng tộc rất dễ khiến cho người ta nghĩ ngợi lung tung, khi Thúy
nương biết Long Nhất là Tây Môn gia tộc nhị thiếu gia mang đầy màu sắc truyền
kỳ, nếu muốn nói đáy lòng không có một chút ý nghĩ thì không có khả năng, như
thể vừa là người mình thích mà cũng lại là người có năng lực bảo hộ mình, việc
này quả thực là Quang Minh thần phù hộ, cơ hội ở trước mắt, nàng thế nào lại
không muốn vội vàng nắm bắt đây?
“Muốn làm lão bản nương của Ỷ Hồng Ôi Thúy Lâu này không?” đột nhiên Long Nhất
thốt ra một câu, làm cho Thúy nương lấy làm kinh hãi.
“Muốn” Thúy nương do dự vài giây liền đáp vội, nàng vốn muốn xin Long Nhất
mang nàng theo, cho dù ở bên cạnh hắn làm thị nữ cùng đã hài lòng thỏa mãn
rồi. Nhưng làm lảo bản nương của thanh lâu này thì lại là chuyện khác, làm lảo
bản nương tuy nói vẫn là cuộc sống đưa đón mời chào, nhưng tối thiểu thì tấm
thân thanh bạch của nàng vẫn được giữ gìn, hơn nữa dưới sự bảo vệ của Tây Môn
gia tộc ai còn dám đến gây chuyện. Chẳng những thế mà nàng có thể vì người
trong tim làm chút chuyện, việc này mới làm cho nàng cực kỳ thỏa mãn.
“Rất nhanh thôi nàng sẽ được toại nguyện” Long Nhất cười nhạt nói, Thúy nương
này tâm tính kiên định, cũng thông minh lanh lợi. Bồi dưỡng một chút liền có
thể một mình đảm đương trọng trách.
Lúc này, trong hậu viện Ỷ Hồng Ôi Thúy Lâu, hơn mười cái xác nằm trên ngọn giả
sơn và trong rừng cây, mỗi cái xác đều biến thành băng, giữa họng có một vết
thương tinh tế, thoạt nhìn giống như là đã bị đặt trong hầm băng vài ngày rồi.
Lệ Thanh từ một toà nhà hai tầng ở hậu viện đi ra, thần tình trước sau như một
vẫn băng lãnh và hờ hững, bên trong mấy cái mật thất ở trong căn phòng ngay
sau lưng gần một trăm người chết đứng đương trường.
Lệ Thanh cầm kiếm đi tới trước, lại nghe thấy một tiếng thét thất thanh, lão
bản nương của Ỷ Hồng Ôi Thúy Lâu này đang biến sắc nhìn hắn.
Hàn quang trong mắt Lệ Thanh loé lên. Hàn băng kiếm trong tay xuất ra một
đường vòng cung màu trắng, chỉ thấy một cái đầu bay lên, hết thảy quay trở về
yên tĩnh.
Hàn băng kiếm chỉ xuống mặt đất. Vài giọt máu tươi chảy xuống, khi chảy xuống
mũi kiếm biến thành một khối đá màu máu rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang
đang đang.
Một giây sau, Long Nhất dẫn theo Khinh Vụ, Phiêu Tuyết còn có Thúy nương xuất
hiện trước mặt Lệ Thanh, khuôn mặt Thúy nương có chút trắng bệch nhìn thi thể
cụt đầu của lão bản nương. Hiển nhiên trước kia chưa từng thấy qua cảnh máu me
như vậy.
“Giải quyết hết rồi chứ?” Long Nhất hỏi.
“Đúng vậy, thiếu gia” Lệ Thanh đáp một cách đơn giản.
Long Nhất nhìn quanh, lúc trước khi Ỷ Hương lâu bị huyết tẩy. Long thị lại dám
khoa trương tại chỗ cũ làm ra một cứ điểm tình báo của bọn chúng, quả nhiên là
không để hắn trong mắt, nợ máu trả bằng máu là nguyên tắc của hắn, mà đây gần
như mới chỉ là bắt đầu.
Long thị hoàng tộc trong mắt bách tính thiên hạ là chính thống của Cuồng Long
đế quốc, Tây Môn gia tộc từ thế cục trước mắt không thể động thủ trước, như
vậy sẽ công khai nhổ cái đinh mà Long thị hoàng tộc đã đóng xuống, tùy tiện
tìm một tên nào đó hồ ngôn lọan ngữ với bách tính, xem xem tên quân sư kia có
thể nhẫn nại đến lúc nào. Nếu đợi tới khi quân đội từ Ngạo Nguyệt đế quốc quay
về. Sợ rằng hắn muốn ra tay cũng không có cơ hội.
“Hoa ở đây nở quá đẹp” Long Nhất nhìn chăm chú tiên hoa rực rỡ trong viện lẩm
bẩm nói.
“Đúng vậy, cũng không biết vì sao, hoa trong viện này so với hoa bên ngoài
sáng nở rất nhiều mà tối tàn cũng rất nhiều, thật sự là rất kỳ quái” Thúy
nương lúc này mới thích ứng, nghe Long Nhất tự nói một mình liền đáp.
“Kỳ quái sao?” Long Nhất lạnh nhạt hỏi lại một câu, đột nhiên nhấc tay lên,
trong tay bốc lên một tầng thanh quang nhàn nhạt, chỉ thấy hắn khẽ thổi, đột
nhiên trong không gian liền có một trận gió lớn thổi tới, mấy đóa tiên hoa
diễm lệ kia liền bị thổi bay cả gốc rễ lên lưng chừng trời.
Đợi hết thảy ngừng lại, dưới đất một mảnh ngổn ngang, làm cho mọi người kinh
ngạc chính là trên mảnh đất trồng các loại tiên hoa đủ màu sắc lại xuất hiện
một cái ma pháp trận phát tán quang mang nhàn nhạt.
“Khốn linh ma pháp trận” ánh mắt Long Nhất chớp một cái, hắn hôm nay đối với
các loại mâ pháp trận đã rõ như lòng bàn tay, nhìn ma pháp trận này một cái
liền biêt tên của ma pháp trận.
Mấy đạo chân khí từ ngón tay Long Nhất bắn tới bốn hướng Khốn linh ma pháp
trận, mấy khối ma tinh thạch cung cấp ma pháp lực xình xịch bay lên, quang
mang của ma pháp trận trong một sát na ảm đạm dần. Một trận hắc vụ nồng nồng
từ trong bay ra, hàn khí lạnh lẽo lập tức bao phủ toàn bộ hậu viện, trong đó
có một hình ảnh màu đỏ giống hình người thoắt ẩn thoắt hiện.
“Âm linh.” Long Nhất cả kinh trong lòng, cảm ứng được một luồng vong linh khí
tức cường đại, vì để tránh phiền toái, hắn tạo một cái kết giới cách ly toàn
bộ hậu viện với bên ngoài.
“Là Ngọc tỷ, đó là Ngọc tỷ” Khinh Vụ và Phiêu Tuyết nhìn thấy âm linh mầu đỏ
bay lơ lửng trong không trung, không kìm được lệ trào hô to.
Long Nhất cũng chấn động tâm thần, âm linh màu đỏ mơ hồ có chút đường nét
giống Như Ngọc vài phần, mà càng làm cho hắn chấn kinh và vui mừng chính là âm
linh này lại không giống như nhưng âm linh khác nhìn thấy người liền tấn công,
nó lại phát ra một tin tức tỏ vẻ thân thiết, muốn tới gần nhưng lại không dám
tới gần.
“Như Ngọc, đừng sợ, tới đây” Long Nhất thử dùng tinh thần lực giao lưu cùng
với âm linh mầu đỏ này, nói gì thì âm linh cũng là vong linh sinh vật không có
ý thức, trừ phi là u linh cấp BOSS mới có thể có ý thức sau khi hình thành,
nhưng lại không lưu lại ý thức lúc trước, thế nhưng từ âm linh màu đỏ này xem
ra, ý thức của Như Ngọc tựa hồ như vẫn lưu giữ được một phần, cho nên khi nhìn
thấy người quen liền biểu hiện vẻ thân thiết.
Âm linh phát giác ra tiếng gọi của Long Nhất, nó cẩn thận bay đến, tới trước
mặt Long Nhất, mang theo một một khí tức nóng rực và kỳ lạ, đó là một loại
nhiệt lượng âm lãnh, xem ra thì biểu đạt này không hợp lí, nhưng cảm giác chân
thật thế này. Long Nhất cũng không biết loại âm linh đặc biệt này sản sinh như
thế nào, có lẽ là lúc trước khi Ỷ Hương lâu bị thiêu hủy đã hấp thu nhiệt lực
hỏa hệ, cho nên hình thành âm linh có thuộc tính thiên nhiên hiếm thấy.
“Như Ngọc, nhận ra ta không? Ta là nhị thiếu chủ đây” Long Nhất khẽ nói. Giơ
tay hướng tới âm linh, nhưng âm linh kia lại không có ý lùi lại, tiếp đó liền
tùy ý để cho tay Long Nhất phủ tới.
Âm linh là thể tinh thần thuần túy. Tinh thần lực của Long Nhất phủ trong lòng
bàn tay không ngờ khi chạm vào cũng có cảm giác. Âm linh kia có chút cạ cạ mặt
vào lòng bàn tay Long Nhất, tựa hồ như rất vui vẻ.
“Ngọc tỷ, bọn muội là Khinh Vụ và Phiêu Tuyết đây” Khinh Vụ và Phiêu Tuyết
nhìn thấy âm linh này không nhận ra bọn họ, thương tâm trong lòng càng thêm
sâu đậm, khóc lóc thút thít.
Âm linh cảm giác được sự bi thương của Khinh Vụ và Phiêu Tuyết, quay đầu lại
nhìn hướng bọn họ, có chút chần chừ vươn cánh tay màu đỏ trong suốt muốn lau
đi những giọt lệ của các nàng. Chỉ là Khinh Vụ và Phiêu Tuyết không có tinh
thần lực đặc thù, tay của âm linh như không khí xuyên qua mặt bọn họ.
Long Nhất nhìn sắc trời, dùng tinh thần lực giao lưu cùng âm linh một phen,
liền thu nó vào trong hắc ám thứ nguyên không gian của mình. Dự định tra lại
tàng thư trong thánh điện một lần nữa, xem xem việc này rốt cuộc là thế nào.
Long Nhất vung chưởng đánh bay mảnh đất dàn khốn linh ma pháp trận, quả nhiên
như hắn dự đoán bên dưới hai mét phát hiện một đôi hài cốt. Chính là một nhân
viên Thiên Võng và một cô nương vô tội bị tử vong khi Ỷ Hương Lâu bị thiêu hủy
hai năm trước. Long Nhất dặn dò thuộc hạ đuổi hết khách của Ỷ Hồng Ôi Thúy
lâu, cho người đem hai bộ hài cốt này đi hậu táng, đồng thời gọi vài tình báo
viên của Thiên Võng tới làm cô nương mới của thanh lâu, thuận tiện tiến hành
huấn luyện tình báo cho Thúy nương.
Về phần Hi Hồng – một đầu bài khác của Ỷ Hồng Ôi Thúy lâu, nàng ta vốn là tình
báo nhân viên của Long thị. Số phận có thể suy đoán được, mặc dù nàng ta cầu
xin nói nguyện ý đem việc cơ mật của Long thị tiết lộ ra, nhưng những điều
nàng biết thì Long Nhất cũng biết. Hơn nữa làm tình báo quan trọng là lòng
trung thành, cho dù nàng thật sự có năng lực thì Long Nhất cũng làm sao dám
mạo hiểm mà dùng nàng ta đây.
Đêm đen.
Mùa đông đến muộn tựa hồ như lúc này cuối cùng đã quay lại nề nếp, hàn phong
gào rú trong không trung mang theo những bông tuyết li ti.
Trong căn phòng ngủ trang nhã bố trí kết giới trùng điệp, Khinh Vụ và Phiêu
Tuyết quỳ trên giường, không xích lõa giống như lần trước, lần này trên người
các nàng mặc một bộ nội y mỏng manh, dưới nội y là một bộ ngực cao cao ưỡn
lên, lộ ra hơn một nửa vòng tròn lại còn nhũ hoa thâm thâm. Dụ nhân cực kỳ.
Long Nhất ngồi đối diện lưỡng nữ, ánh mắt không hề liếc trộm mà chăm chú tập
trung vào ý thức hải giữa mi tâm hai nàng, và trong đầu hắn lại hiện lên một
bức vẽ ma pháp trận đồ tinh xảo, những đường nét uốn lượn chuyển hướng rõ ràng
vô cùng, giống như khắc sâu vào trong đầu.
Long Nhất đối với ma pháp trận chẳng hề xa lạ, trước kia dựa vào một quyển tàn
bản ma pháp trận thư ở Mễ Á Thánh Ma học viện, hắn thậm chí còn dựa vào quyển
trận thư đó để tạo ra một ma pháp quyển trục đơn giản. Chỉ bất quá lần này
không giống vậy. Hắn muốn dùng tinh thần lực cùng với ma phap lực khắc họa một
cái ma pháp trận ở trong ý thức hải của lưỡng nữ, loại phương pháp này cũng
không phải là áp dụng dựa vào đống thư tịch ở thánh điện, mà là hắn sáng tạo
theo ý tưởng của mình, bắt mười mấy tên phạm nhân trong Cấm Thiên Giam Ngục ra
thử nghiệm, bắt đầu thì mười mấy tên phạm nhân do Long Nhất không khống chế
tốt lực đạo mà chết trăm phần trăm, sau đó Long Nhất cải tiến phương pháp, tỉ
lệ tử vong chỉ còn năm mươi phần trăm, lại sau đó mười mấy tên đều thành công,
Long Nhất đã nắm chắc khiếm khuyết của khẩu quyết, cho nên hắn mới dám đem
loại phương pháp này áp dụng lên Khinh Vụ và Phiêu Tuyết.
Lần này là muốn giải quyết vấn đề âm linh ăn mòn thân thể của Khinh Vụ và
Phiêu Tuyết, việc này là hắn ngẫu nhiên lục ra một cái tinh thần ma pháp trận
không đầy đủ mà còn không có tên. Phương pháp giải quyết này cũng tự hắn sáng
tạo, lúc trước hắn lục lọi toàn bộ thư tịch về ma pháp trận mà mình có cũng
không tìm ra phương pháp pháp giải huyết linh, mà trong lúc hắn khổ não thì
lại nhìn ra một cái tinh thần phòng ngự công kích song trọng ma pháp trận,
loại ma pháp này cực kỳ phức tạp, rất tốn ma lực và tinh thần lực, tỉ lệ thành
công cũng không cao, tựa hồ ma pháp trận phức tạp nào cũng vậy, Cửu Âm Luyện
Hồn trận cũng như thế này.
Long Nhất nghĩ như thế này, huyết linh một khi từ trong thể nội tỉnh dậy liên
muốn công kích ý thức hải tiêu diệt ý thức vốn có của nguyên chủ, mà Long Nhất
lại bố hạ cái tinh thần ma pháp trận này tại ý thức hải của lưỡng nữ, một khi
ý thức hải bị công kích liền khởi động cái ma pháp trận này, ma pháp trận này
sẽ vây khốn âm linh đang công kích vào bên trong, chỉ cần Long Nhất lúc đó
không ngừng truyền vào ma lực với tinh thần lực, huyết linh sẽ bị ma pháp trận
này từ từ nuốt chửng, cho đến khi biến mất hoàn toàn.
Chậm rãi, Long Nhất đặt hai tay lên mi tâm của lưỡng nữ, nhắm mắt truyền tinh
thần lực vào bắt đầu thăm dò.
Bởi vì nguyên do là không phải ma pháp sư, trong ý thức hải của lưỡng nữ là
một phiến đen kịt, việc này lại quá thích hợp để cho Long Nhất phát huy không
cần cố kỵ gì.
Tinh thần lực hình thành một đường vẽ tinh tế, án theo ma pháp trận trong đầu
Long Nhất bắt đầu vẽ, các đường nét mượt mà hoàn mỹ hình thành một vòng cung,
cong lên bay xuống không chút trở ngại, những đường nét phức tạp phát ra ánh
sáng nhàn nhạt bên trong vùng ý thức hắc ám, một cái đồ án phức tạp bắt đầu
hình thành.
Cũng không biết đã bao lâu, trong ý thức hải của lưỡng nữ hình thành một cái
ma pháp trập hình bầu dục rất lớn, những đường nét tinh vi trong ma pháp trận
dường như có thể khiến người nhìn hoa mắt chóng mặt.
Rốt cục, những nét vẽ cuối cùng hoàn toàn hợp lại với nhau, ma pháp trận đại
công cáo thành. Long Nhất cẩn thận dùng ma lực tìm kiếm những đường vẽ bằng
tinh thần lực ở trong đó, lập tức ma pháp trận phát ra quang hoa rực rỡ, những
phù văn thần bí giống như mang theo lực lượng của vũ trụ, làm cho người ta
thoạt nhìn tâm thần cũng bị hút vào bên trong.
Bỗng nhiên, Long Nhất mở hai mắt, đôi mắt sáng như vì sao trong đêm, đoạt hồn
ngươi, hắn tựa hồ lý giải được điều gì đó, lại tựa hồ như có cái gì đó không
thể nhìn thấu.
Thở một hơi, Long Nhất lúc này mới phát giác lưng đã ướt đẫm mồ hôi, hao phí
lượng lớn tinh thần lực như thế này làm hắn có chút mệt mỏi, nhưng trong lòng
hắn lại tràn ngập kinh ngạc vui mừng, hắn nên cảm thấy tự hào, tại ý thức hải
cùa người khác thiết lập ma pháp trận thì chỉ có thiên tài mới có thể nghĩ
đến, hơn nữa hắn còn thành công.
Long Nhất nhảy xuống giường, thay bộ quần áo khác, đẩy cửa đi ra.
Trời hửng sáng, hoa tuyết li ti vẫn như cũ theo gió bay khắp nơi, làm toàn bộ
thế giới như bị phủ thêm một tầng lụa trắng.
Thở ra một luồng hơi lạnh, Long Nhất mặc một chiếc áo lụa đơn bạc đi vào trong
viện, hắn vươn tay ra, bông tuyết rơi lên tay, cảm giác lành lạnh đó làm cho
tâm tình hắn nhập vào một thế giới trắng toát – Băng Nguyên.
Nhớ lại trước kia vì chữa trị trớ chú trên thân Vô Song, cùng với Ngu Phương
tới băng nguyên tìm Như Ý Băng Tằm, cảm giác ấm áp sinh tử có nhau đó vẫn như
hôm qua nhưng thời gian thì đã vô tình trôi qua bốn mùa xuân hạ.
“Phượng nhi, nàng còn ở Hỏa Diễm Sơn không?” Long Nhất lẩm bẩm nói, hiện tại
cục thế Cuồng Long đế quốc của hắn cũng đã tới lúc làm việc quan trọng nhất,
hắn căn bản không thể li khai để tới Hỏa Diễm Sơn tìm Ngu Phượng.
Ngu Phượng là một trong những người con gái Long Nhất quen biết sớm nhất, hồi
tưởng lại tất cả những chuyện từ khi cùng nàng quen biết tới nay, khóe miệng
Long Nhất không khỏi mỉm cười.
Lúc trước tại tiểu trấn xảo ngộ Ngu Phượng, chỉ là nhìn nàng một cái đã bị
nàng coi là sắc lang bỉ ổi, sau đó vì thực lực mình quá yếu mà lại cứu nàng từ
hàng nghìn ma lang, hiện tại nghĩ tới Long Nhất vẫn còn chút đắc ý. Sau đó là
việc trị liệu ướt át cùng với lần tương ngộ tại Quang Minh thành, lại còn sinh
tử có nhau tại Băng Nguyên, sự gặp gỡ của hai người không thể không gọi là kỳ
diệu.
Đúng lúc này, Long Nhất đột nhiên bị một trận ma lực ba động đánh thức từ
trong dòng hồi ức, một khối băng to lớn từ trên trời bay nhanh xuống.
Long Nhất vung chỉ bắn ra, khối băng tan nát thành phấn, một bóng hình trắng
như tuyết từ trong không trung lướt qua, chớp mắt đã không nhìn thấy bóng
dáng.