Trong thư phòng Tây Môn Nộ, hai phụ tử ngồi đối diện nhau ở chiếc bàn lớn,
không khí có vẻ lạnh lùng.
“Vũ nhi, làm đại sự không từ thủ đoạn, không thể mềm lòng, nếu không sẽ mang
đến tai ương.” Tây Môn Nộ nhìn chằm chằm ái tử, trong giọng nói có chút tức
giận.
“Khinh Vũ cùng Phiêu Tuyết là người của ta, không có sự đồng ý của ta, không
ai có thể thương tổn các nàng.” Long Nhất không nhường nhịn, nhìn Tây Môn Nộ
nói, từng chữ đều mang theo sức lực, biểu hiện quyết tâm của hắn.
Bàn tay Tây Môn Nộ dưới bàn dường như khẽ run lên, một lúc lâu sau mới đứng
lên, quay lưng về phía hắn, nhìn lên bức họa tổ tiên trên tường, chậm rãi nói:
“Vũ nhi, ngươi không phải là một cá nhân, gánh nặng ngươi mang trên vai là
hưng vong của cả Tây Môn gia tộc. Tâm huyết bao nhiêu năm rồi của Tây môn gia
tộc không chỉ vì một ý niệm của ngươi mà bị hủy trong chốc lát.”
Long Nhất cũng đứng lên, nhìn Tây Môn Nộ, trong lòng có chút chua chát. Nhưng
nếu bắt hắn giết Khinh Vũ cùng Phiêu Tuyết thì hắn tuyệt đối không làm được.
“Ta cùng Long Chiến đấu tranh nhiều năm như vậy, hắn mặc dù không phải là một
minh chủ nhưng tuyệt đối cũng là kẻ thành tinh. Theo các loại tín hiệu thì rõ
ràng là nhắm vào Tây Môn gia tộc chúng ta. Hai nha đầu nọ có lẽ đang ở trong
thế cục mà không tự biết. Nhưng mà vô luận như thế nào, vì Tây Môn gia tộc,
các nàng không thể lưu lại.” Tây Môn Nộ nói.
Long Nhất biết Tây Môn Nộ nói không sai. Nếu đó thực sự là thế cục trong thế
cục, vậy mấu chốt hoàn toàn ở trên hai người Khinh Vụ cùng Phiêu Tuyết. Long
Nhất giả thiết là hai nha đầu Khinh Vụ cùng Phiêu Tuyết đã phản bội hắn, nhưng
sau khi hai nàng tỉnh lại thì phát hiện là không phải như vậy. Tình cảm của
các nàng là hoàn toàn chân thành, chắc chắn không phải đang đóng kịch. Hơn nữa
thân thể, mỗi bộ vị đều không có gì dị trạng. Vậy rốt cuộc đã xuất hiện cái
gì?
“Cha, cho con một chút thời gian, con nhất định xử lý thỏa đáng chuyện này.
Tin tưởng rằng sẽ có biện pháp giải quyết loại chuyện này.” Long Nhất nhẹ
nhàng nói.
“Cho ngươi năm ngày. Ngày Ngạo Nguyệt đế quốc bị diệt vong không xa, Long
Chiến khẳng định sẽ sớm động thủ.” Tây Môn Nộ trầm giọng nói.
Năm ngày? Long Nhất thở một hơi, xoay người rời khỏi thư phòng của Tây Môn Nộ.
Ban đêm, một bóng người quỷ mị đáp xuống phía sau hậu viện Lệ Nhân phường.
“Nữ nhân này lại vừa chạy đi đâu rồi?” Long Nhất mở cửa khuê phòng Mộc Hàm
Yên, nhưng phát hiện bên trong không có một bóng người, không khỏi thì thào
nói.
Đi tới trong viện, Long Nhất đang nhìn chung quanh, đột nhiên đưa ngón tay bắn
ra một đạo chỉ kình nhằm góc tối bắn tối.
Chỉ nghe lách cách một tiếng, bạch quang hiện lên. Long Nhất thấy trước mặt
mình xuất hiện một con bạch hạc, ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm vào hắn.
“Ha ha, Bạch Vũ, mau mau thông báo cho chủ nhân của ngươi. Bảo nàng ta kín đáo
đến đây.” Long Nhất mỉm cười bảo, không để ý bạch hạc đang phẫn nộ vì hắn đã
bắn một đạo chỉ kình vào nó.
Bạch Vũ nhẹ nhàng kêu lên vài tiếng, hiển nhiên vô cùng bất mãn đối với Long
Nhất.
Vừa mới rồi không có một bóng người nào trong phòng ngủ, đột nhiên lại xuất
hiện một làn hương thơm, Mộc Hàm Yên xuất hiện trước mắt Long Nhất, giận dữ
nói: “Khó trách Bạch Vũ luôn không thích ngươi. Bởi vì người luôn khi dễ nó.”
Long Nhất nhìn phong vận mê người tỏa ra từ trên người Mộc Hàm Yên, cười hắc
hắc nói: “Ta làm sao khi dễ nó. Khi dễ nó cũng chính là khi dễ ngươi.”
Mộc Hàm Yên trợn mắt nhìn Long Nhất. Long Nhất khích động ham muốn. Trong đêm
khuya như thế này, một nam nhân cùng một nữ nhân gặp nhau, không khỏi sinh ra
không khí mập mờ. Đặc biệt hai người đã từng có quan hệ. Mộc Hàm Yên mặc bộ
quần áo màu hồng mang theo sự kích động đam mê mạnh, ít nhất nhìn mắt Long
Nhất cũng thấy thế.
“Ngươi muốn làm gì?” Mộc Hàm Yên ôm lấy ngực, lui ra phía sau từng bước một.
Làm gì nàng không nhìn ra ham muốn tình dục nồng đậm trong mắt Long Nhất,
nhưng tình nhân chơi trò này có thể tăng thêm tình thú.
“Làm gì? Câu hỏi này rất hay, không bằng chúng ta vào nhà cẩn thận thảo luận
chuyện này.” Trong lòng Long Nhất rộn ràng, tiến lên hai bước, nâng cằm Mộc
Hàm Yên lên, cười dâm dật nói.
“Không muốn… …nhân gia sợ hãi… …” Mộc Hàm Yên khổ sở nhìn Long Nhất, giống như
đang ở dưới miệng sói.
Long Nhất nuốt nước miếng, đối với các loại thủ đoạn của Mộc Hàm Yên, hắn coi
như đã chứng kiến nhiều. Mỗi một lần đều có thể thỏa mãn hắn, thỏa mãn cảm
giác chinh phục của nam nhân. Nữ nhân này vốn là vưu vật trời sinh.
“Đừng sợ hãi, hãy nghe lời bổn thiếu gia, bổn thiếu gia sẽ không làm hại
ngươi.” Long Nhất cười dâm đi tới ôm lấy Mộc Hàm Yên đang kêu lên sợ hãi, mang
vào trong phòng. Một âm thanh vang lên, Bạch Vũ ở ngoài cửa chỉ là một tiểu
súc sinh cũng không rõ tại sao chủ nhân sợ hãi kêu lên như vậy mà trong lòng
lại hưng phấn?
Hương sắc tràn ngập trong khuê phòng, ngọn đèn mờ ảo, tiếng rên rỉ làm cho
người ta phải đỏ mặt, trống ngực đập nhanh.
Trên chiếc giường lớn mềm mại, Mộc Hàm Yên đang quỳ trên giường, bộ mông trắng
bóc nhô cao, còn Long Nhất đang quỳ từ phía sau, ôm lấy chiếc eo thon, mạnh
bạo đánh tới.
Mộc Hàm Yên rên rỉ phối hợp với Long Nhất thì thô bạo. Mái tóc dài phủ trên
giường, da thị trắng nõn, nhẵn nhụi đã biến thành đỏ hồng, ở phía trên phủ một
tầng mồ hôi trong suốt.
“Vũ… …ta không… …không chịu được… …ngươi tha cho ta đi.” Mộc Hàm Yên kêu lên
một iếng, hai tay nắm chặt lấy giường, đôi mông rung mạnh một trận, lại một
lần nữa đạt tới đỉnh, cả người hoàn toàn vô lực, nằm trên giường.
Một lúc lâu sau Mộc Hàm Yên mới lấy lại tinh thần, chui vào trong lòng Long
Nhất, hai mi run run, thở một hơi dài. Lúc này nàng không hề nghĩ đến lợi ích,
thành công hay thất bại nào cả, chỉ muốn được hưởng thụ trong ***g ngực ấm áp
này, khí tức khiến nàng an tâm. May mắn là ***g ngực này còn mở ra cho nàng,
may mắn là hắn còn đang ở bên nàng.
“Vũ, ngươi đến tìm ta có chuyện gì sao?” Mộc Hàm Yên vuốt ve bắp thịt rắn chắc
của Long Nhất rồi hỏi.
“Có chuyện ta cũng không hiểu được, muốn hỏi ngươi có biết hay không.” Long
Nhất vuốt ve da thịt Mộc Hàm Yên, rồi đem sự tình quỷ dị lần trước chứng kiến
tại Cấm Thiên ngục giam nói lại một lần.
Thân thể mềm mại của Mộc Hàm Yên chấn động, hai mắt đột nhiên mở lớn, trầm
ngâm trong chốc lát rồi nói: “Ngươi có thể dẫn ta tới mật thất đó xem được
không?”
“Bây giờ ngươi còn sức sao?” Long Nhất vừa thấy phản ứng của Mộc Hàm Yên, biết
nàng đại khái hiểu được chuyện gì xảy ra, tâm tình nhất thời liền hứng thú.
“Có muốn thử lại.” Mộc Hàm Yên thần sắc kiều mị nhìn Long Nhất, đưa tay nắm
lấy mệnh căn của Long Nhất.
Long Nhất thật ra không ngại tái chiến cùng Mộc Hàm Yên đại chiến 300 hiệp,
chỉ là trong lòng thật sự nghĩ tới vấn đề kia, vì vậy liền mỉm cười nói:
“Ngươi thật sự là hay quên, cũng không biết vừa rồi ai mới khóc cầu xin dừng
lại. Tốt thôi, ngươi có thể đứng lên để ta xem sao.
Trong bóng đêm mịt mù, Long Nhất cùng Mộc Hàm Yên thần không biết quỷ không
hay tiến vào trong ngự thư phòng của Hoàng cung, định từ cửa ngự thư phòng
tiến vào mật thất nọ. Cấm Thiên ngục giam không cần dùng xúc cốt công cũng có
thể vào được, nhưng không thể vào được mật thất nọ.
Long Nhất tìm được cơ quan mở cửa thông đạo trong ngự thư phòng, cùng Mộc Hàm
Yên nhảy vào trong đó. Thông đạo này thật dài, vẫn như cũ không có một tia
sinh khí, trống rỗng không giống như trước đây, sau khi được sử dụng liền bị
vứt bỏ.
“Âm sát chi khí nồng đậm, là nơi thật tốt để bồi dưỡng oán linh.” Mộc Hàm Yên
nhíu mày nói.
Long Nhất cau mày, hắn không có nghĩ tới điều này. Chẳng lẽ mục đích của mật
thất này là để gã quân sư dùng âm sát chi khí bồi dưỡng oán linh?
Hai người tới gian thạch thất lớn nhất nọ, cũng chính là thạch thất mà hắc ám
ma pháp sư nọ làm phép. Long Nhất liền hoa chân mua tay kể lại tình huống đã
chứng kiến.
“Ngươi đã nói là có hơn trăm người sắp thành tường người. Sau đó pháp sư niệm
chú, trên người liền toát ra hắc vụ hình người bay trên không trung có đúng
không?” Mộc Hàm Yên hỏi.
“Không sai. Sau đó những người đó với mắt thường có thể thấy được nhanh chóng
trở nên khô héo, cuối cùng trở thành xác khô.” Long Nhất trả lời.
Long Nhất nói xong liền mang Mộc Hàm Yên đi tới nơi để những hài cốt kia. Tử
khí dầy đặc khiến người ta muốn ốm. Nơi này âm sát chi khí đạt đến mức độ dầy
đặc, sinh ra vong linh sinh vật.
Mộc Hàm Yên nhíu đôi mi thanh tú nhìn một cái xác khô gần nhất. Đột nhiên nàng
niệm vài câu chú ngữ với tốc độ rất nhanh. Một đạo hắc mang xuất hiện trên
người xác chết này, chỉ thấy xác chết này tỏa ra một trận khói nhẹ, trong
sương khói có một vài u ám ma pháp lóe lên.
“Đây là ma pháp gì?” Long Nhất đi tới dị thế lâu như vậy cũng chưa bao giờ
nhìn thấy loại ma pháp kỳ lạ như thế.
Mộc Hàm Yên nhìn Long Nhất, cũng không trả lời hắn, ngược lại ngưng trọng nói:
“Xem ra ta đã đoán đúng, là Cửu âm luyện hồn trận, một trong hắc ám hệ ma pháp
trận phức tạp nhất, sử dụng linh hồn luyện chế cực kỳ tà ác.
“Ta chỉ biết Hắc ám luyện hồn thuật. Cho tới bây giờ chưa từng nghe qua cái gì
là Cửu âm luyện hồn trận.” Long Nhất nhìn chằm chằm Mộc Hàm Yên. Hắn kế thừa
tri thức 500 năm trước, với vong linh ma pháp, với hắc ám hệ ma pháp, có thể
nói tương đối hiểu rõ. Nhưng cũng chưa từng nghe nói qua Cửu âm luyện hồn
trận. Có lẽ chỉ có Hoành đoạn sơn mạch của Thương Nguyệt đại lục mới có. Chẳng
lẽ thế lực hắc ám sau lưng Long Chiến cũng đến từ nơi đó, hoặc là Mộc Hàm Yên
dạy hắc ám ma pháp này cho bọn hắn.
Mộc Hàm Yên dời ánh mắt, nhẹ giọng nói: “Ngươi không biết không có nghĩa là
không có. Thế giới này không hề đơn giản giống như ngươi tưởng tượng.”
“Đúng vậy tuyệt không đơn giản như ngươi nói. Cửu âm luyện hồn trận này không
giống.” Long Nhất nhún vai, không hề hỏi tới. Hắn mặc dù biết Mộc Hàm Yên mười
phần thì chín phần là đến từ phiến đại lục nọ. Nhưng lúc này hình như là nàng
ta cũng không rõ.
Mộc Hàm Yên trong đầu chợt động, tựa hồ hiểu được Long Nhất có ý gì đó. Nàng
nhìn vẻ mặt vừa rồi của Long Nhất thì hình như cũng không có phát hiện gì. Có
lẽ chỉ là do nàng suy nghĩ nhiều.
“Hàm Yên, ngươi nếu đã biết Cửu âm luyện hồn trận này, hẳn là cũng biết rằng
xây dựng trận pháp để luyện xuất linh hồn rất cường đại phải không?” Long Nhất
liền hỏi.
“Một khi luyện thành công thì vô cùng cường đại. Bọn họ đầu tiên luyện chế âm
linh tương đối yếu rồi dùng máu động vật bồi dưỡng. Một năm sau khi hình thành
huyết linh liền sử dụng tinh thần lực cường đại của hơn một nghìn người hình
thành trận pháp đặc thù. Niệm chú thôi động tinh khí trên người bọn họ luyện
chế bồi dưỡng huyết linh. Luyện chế thành công huyết linh có thể tồn tại độc
lập, cũng có thể nhập vào con người. Bởi vì hấp thu hơn một ngàn tinh thần lực
khiến cho nó có sức kháng cự cực mạnh với tinh thần ma pháp.” Mộc Hàm Yên giải
thích. Hiển nhiên đối với Cửu âm luyện hồn trận này cũng không có xa lạ.
“Vậy theo ngươi nói thì huyết linh này so với hắc ám vu linh còn muốn lợi hại,
hung dữ hơn vong linh BOSS. Nếu luyện chế được 100 cá thể không phải là thiên
hạ vô địch sao.” Long Nhất liền nói.
“Ngươi cho rằng huyết linh chính thức được luyện chế dễ dàng như vậy sao? Đầu
tiên việc lựa chọn âm linh cực kỳ nghiêm khắc. Còn phải có hơn 1000 loài người
có tinh thần lực cường đại. Ngươi tưởng dễ kiếm sao? Cho dù các điều kiện đó
đều có thể phù hợp thì cuối cùng có thể thành công hay không cũng chỉ có một
phần mười khả năng. Hơn nữa phải hao phí lượng lớn tài lực, tinh lực cùng thời
gian.” Mộc Hàm Yên không chút tức giận nói.
Long Nhất chỉ nghĩ thôi cũng tưởng tượng được. Hơn một ngàn người có tinh thần
lực cường đại rất khó có thể tìm được. Tinh thần lực cường đại tất nhiên là ma
pháp sư. Nhưng sử dụng hơn một ngàn ma pháp sư luyện chế một huyết linh, cái
giá này thật sự quá lớn. Lần trước nhìn lén lúc luyện chế thì phần lớn chỉ là
người có tinh thần lực cường đại hơn người bình thường một chút.
Đột nhiên Long Nhất hồi tưởng lại theo như lời Mộc Hàm Yên nói vừa rồi, đột
nhiên nghĩ tới một vấn đề, vì vậy vội hỏi: “Ngươi vừa mới nói luyện chế thành
công huyết linh có thể nhập vào trong cơ thể người sống. Điều đó là thật sao?”
“Đúng rồi. Đây là chỗ đáng sợ nhất. Loại huyết linh này có thể xâm nhập vào
trong cơ thể người sống mà không bị phát hiện. Chỉ có khi thi thuật giả niệm
chú ngữ, lúc đó huyết linh trong cơ thể mới có thể đột nhiên thức tỉnh, giết
chết linh hồn trong cơ thể người sống, tiến hành khống chế thân thể đạt tới
mức thần không hay, quỷ không biết.” Mộc Hàm Yên nói.
Long Nhất chấn động cả người, đột nhiên hắn hiểu được rốt cuộc có chỗ nào
không đúng. Nguyên nhân quả thật là ở trên người Khinh Vụ cùng Phiêu Tuyết.
Quân sư nọ hao tổn tâm cơ bày ra cái bẫy như vậy, sử dụng hắc ám luyện hồn
thuật bình thường che dấu. Hắn đối với hiểu biết về nhân tâm đã đạt tới một
loại cảnh giới cao. Khinh Vụ cùng Phiêu Tuyết sau khi được giải trừ hắc ám
luyện hồn thuật liền khôi phục lại tính cách của mình, còn ai hoài nghi các
nàng đây? Nếu trên người các nàng thực sự bị huyết linh nhập vào vậy thì hậu
quả thật sự là không thể tưởng tượng được. Mộc Hàm Yên đã nói qua sự cường đại
của huyết linh. Nếu đột nhiên nó tấn công giết chết linh hồn bên trong cơ thể
thì cũng không có gì khó khăn cả.
Cho dù nếu là chính mình hay là phụ thân Tây Môn Nộ sinh ra hoài nghi cũng chỉ
là giết chết Khinh Vụ cùng Phiêu Tuyết chứ tuyệt đối không thể thương tổn
huyết linh trong cơ thể các nàng. Đến lúc đó người của Tây Môn gia tộc không
thể ứng phó kịp.
“Hàm Yên, nếu một người bị huyết linh xâm nhập vào mà không tự biết. Vậy phải
làm như thế nào mới có thể hủy diệt huyết linh trong cơ thể người đó mà không
làm thương tổn tánh mạng người đó?” Long Nhất nghĩ tới đây liền vội hỏi.
Mộc Hàm Yên trầm ngâm một hồi lâu rồi lắc đầu nói: “Ta không có biện pháp giải
quyết. Huyết linh một khi luyện chế thành công sẽ rất khó bị tiêu diệt. Đại ma
đạo sư hoặc là Kiếm thánh cũng không phải là đối thủ.”
Long Nhất bối rối đi lại lòng vòng trong mật thất, nhất thời cũng không nghĩ
ra biện pháp nào hay cả.
“Vũ, chẳng lẽ ngươi hoài nghi bên người ngươi có người bị huyết linh xâm
nhập?” Mộc Hàm Yên nhìn thần thái Long Nhất, không khỏi biến sắc mặt hỏi.
Long Nhất than nhẹ một tiếng, gật đầu. Đem chuyện của Khinh Vụ cùng Phiêu
Tuyết nói một lần, hắn dám khẳng định tám chín phần mười là chắc chắn.
“Biện pháp duy nhất chính là mang các nàng tới mật thất, sử dụng một kết giới
tinh thần cường đại phong tỏa mật thất. Trong khi giết các nàng thì sử dụng
linh hồn hỏa đốt cháy thi thể bức huyết linh ra. Nếu không có đại ma tầm sư có
tinh thần hệ pháp sư cấp bậc cao thì đừng di chuyển chúng. Đem chúng vây khốn
trong tinh thần kết giới.” Mộc Hàm Yên nói.
“Không được.” Long Nhất nghe xong liền nói như chém đinh chặt sắt. Bắt hắn
giết các nàng, lại còn phải đốt xác. Hắn tuyệt đối không thể hạ thủ được.
“Nếu hai nha đầu này thật sự bị huyết linh nhập vào, ngươi cũng đã biết có hậu
quả gì. Khi ở tại Thương Nguyệt thành không phải ngươi đã thi triển thủ đoạn
tàn nhẫn?” Mộc Hàm Yên hừ lạnh một tiếng nói.
“Ta tàn nhẫn với địch nhân, còn hai nàng đều là người mà ta phải bảo vệ.” Long
Nhất thản nhiên nói.
Mộc Hàm Yên sửng sốt, hai mắt có chút đau buồn. Hắn chỉ tàn nhẫn với địch
nhân, cũng chính là nói với nàng?
“Đã như vậy ngươi tự mình nghĩ biện pháp bảo vệ các nàng đi.” Mộc Hàm Yên khẽ
cắn môi, xoay người bỏ lại Long Nhất một mình, quay trở về theo đường cũ. Nàng
cũng không biết tại sao khi nghe được những lời đầy chân tình này của Long
Nhất thì lại cảm thấy khó chịu như vậy. Cho dù vẫn tự biết mình và Long Nhất
chỉ có quan hệ lợi dụng. Tại sao lại phải quan tâm? Tại sao lại phải động tâm?
Tất cả không phải đều do mình tự chọn sao?
Long Nhất nhìn bóng lưng Mộc Hàm Yên, khẽ thở dài. Thật sự là phiền a. Chuyện
của Khinh Vụ cùng Phiêu Tuyết nên giải quyết như thế nào đây? Như thế nào mới
có thể không thương tổn tới tính mạng các nàng mà lại hủy diệt được huyết linh
đã xâm nhập vào trong cơ thể đây?
Long Nhất không quay lại theo đường cũ mà đi vào bên trong mật thất, dùng súc
cốt công thu nhỏ người lại chui vào trong động khẩu.
Đè nén sự xúc động trong lòng xuống, Long Nhất đi tới lao phòng mà Mộ Dung
Thục Ngọc ở.
Trong phòng tối đen, nhưng đối với Long Nhất đây không phải là vấn đề. Hắn
thấy Mộ Dung Thục Ngọc đang nằm ngủ say trên chiếc giường lớn. Không biêt bởi
vì duyên cớ gì, khoé miệng nàng có một dòng nước miếng chảy ra khiến cho Long
Nhất không nhịn được cười thầm trong lòng. Nỗi phiền muộn trong lòng đã giảm
đi rất nhiều.
Nhẹ nhàng ngồi ở bên mép giường, Long Nhất nhịn không được đưa vuốt mái tóc
rối bời của Mộ Dung Thục Ngọc, sau đó lau nước miếng trên khoé miệng nàng, nhẹ
giọng cười nói: “Thật sự là một con lợn nhỏ ngu ngốc.”
Có lẽ thanh âm của Long Nhất khiến cho Mộ Dung Thục Ngọc giật mình, cơ thể
nàng trong nháy mắt căng ra, nhưng lại lập tức buông lỏng, nghe hơi thở dường
như cũng đã tỉnh lại, khuôn mặt tươi cười có chút ửng hồng.
“Được rồi, khẩu thủy đại vương – đại vương chảy nước miếng – tỉnh lại rồi thì
dậy đi.” Long Nhất cười hắc hắc nói.
Mộ Dung Thục Ngọc mặc áo ngủ bằng gấm vàng trên người, nàng nhắm mắt kéo chăn
chùm kín người. Hiển nhiên là xấu hổ vì bị Long Nhất giễu cợt.
“Ta không phải là khẩu thủy đại vương. Ngươi mới là khẩu thủy đại vương. Đáng
ghét.” Thanh âm Mộ Dung Thục Ngọc từ trong chăn truyền ra.
“Ha ha, ngươi nhìn xem gối của ngươi đã bị ướt đẫm. Không thể nào là ta làm
chứ.” Long Nhất cười ha ha nói.
Mộ Dung Thục Ngọc đột nhiên từ trong chăn chui ra, bá lấy cổ Long Nhất, cả
giận nói: “Không được cười, không được cười ta.”
Long Nhất có thể nhìn thấy trong bóng đêm. Mộ Dung Thục Ngọc này mặc nội y
trong suốt của Lệ Nhân Phường bên trong áo ngủ. Quả nhiên là có sức hấp dẫn
mãnh liệt, từ người nàng tỏa ra hương thơm nhàn nhạt.
Hai mắt Long Nhất lấp loáng trong đêm đen cũng khiến cho Mộ Dung Thục Ngọc
nhận thấy được mình đang bị tiết lộ xuân quang. Nàng kêu lên một tiếng, dùng
chăn quấn mình lại.
“Sắc lang. Ngày đó ngươi đi tới mật thất xem xét, hại ta chờ ngươi cả ngày
cũng không thấy ngươi đi ra. Hôm nay như thế nào lại mò tới phòng ta để làm
gì? Có chủ ý quỷ quái gì thì nói mau.” Mộ Dung Thục Ngọc gầm gừ nói.
“Ách… …cái này có liên quan gì tới hai chuyện kia không?” Long Nhất nghi hoặc
hỏi.
“Đương nhiên là có. Ngày đó ngươi không đánh đã chạy. Ta đã rất tức giận, cho
nên không muốn nhìn thấy ngươi.” Mộ Dung Thục Ngọc tính tính như một tiểu hài
tử.
“Vậy ý của ngươi là nếu ngày đó ta đánh với ngươi thì tối nay có thể lại đến
đánh ngươi. Đây là ý của ngươi chứ gì?” Long Nhất cười xấu xa nói.
Mộ Dung Thục Ngọc tươi cười, không hề để ý đến hắn.
“Không để ý tới ta thì ta có thể đi. Cảm thương cho ta nửa đêm bị bệnh tương
tư, không thể làm gì khác hơn là chạy tới tìm ngươi. Nếu ngươi không muốn nhìn
thấy ta vậy để cho ta bị bệnh tương tư hành hạ chết đi.” Long Nhất ôm ngực đau
khổ nói.
Mộ Dung Thục Ngọc bật cười, đưa tay đánh vào ngực Long Nhất mắng: “Đáng ghét,
đáng ghét, tử quỷ.”
Tử quỷ? Long Nhất rùng mình, toàn thân dường như bị điện đánh trúng, lông mao
toàn thân dựng đứng lên. Một câu tử quỷ này không phải là câu nữ nhân thường
thích nói với tình nhân của mình sao?
Long Nhất nắm lấy tay Mộ Dung Thục Ngọc, vô sỉ cởi giầy tới gần, chui vào
trong chăn với Mộ Dung Thục Ngọc. Một thân nội y tuyệt đẹp chui vào trong lòng
Long Nhất, da thịt mềm mại không gì so sánh được, so với lụa thượng đẳng cũng
chỉ có hơn chứ không có kém.
Mộ Dung Thục Ngọc tựa trong ***g ngực Long Nhất, nghe được tiếng tim nàng đập
thình thịch. Ngửi khí tức nam nhân khiến cho hơi thở dồn dập, giống như tiểu
mã đang phi như bay.
Long Nhất chỉ vỗ nhẹ lên lưng Mộ Dung Thục Ngọc, cũng không có hành vi gì,
khiến cho trong lòng nàng có chút chờ mong, có chút khẩn trương. Mộ Dung Thục
Ngọc sinh ra có chút thất vọng.
“Tây Môn Vũ, ngươi làm sao vậy?” Mộ Dung Thục Ngọc hỏi.
“Không có gì, để ta ôm ngươi một cái thật chặt. Ngươi khỏe không?” Thanh âm
Long Nhất có chút uể oải. Hắn tựa đầu vào bộ ngực mềm mại của Mộ Dung Thục
Ngọc. Hắn bây giờ vì chuyện của Khinh Vụ cùng Phiêu Tuyết nên rất phiền não,
không có tâm tình gì nghĩ đến chuyện nam nữ.
Bộ dạng của Long Nhất khiến cho Mộ Dung Thục Ngọc nổi tình mẫu tử. Nàng không
nói nữa, ôn nhu ôm lấy Long Nhất, nhẹ vỗ về hắn.
Một lúc lâu sau, Long Nhất đột nhiên mở miệng lẩm bẩm trong lòng Mộ Dung Thục
Ngọc: “Cửu âm luyện hồn trận… …cửu âm luyện hồn trận… …ta nhất định đã xem qua
cái tên này ở đâu đó.”