Long Nhất mang theo Lệ Thanh cùng Ti Bích quay lại Tây Môn phủ, đối với hai
người, cuộc sống tại Tây Môn phủ khiến hai người luôn nhớ tới.
Nam Cung Hương Vân cùng Phong Linh cũng đều biết hai người. Phải biết lúc đầu
Long Nhất cùng Nam Cung Hương Vân thành thân, nửa chừng hắn liền chạy ra
ngoài, tất cả đều do nha đầu Phong Linh kia hý lộng. Huống hồ Phong Linh, Ti
Bích cùng với Nam Cung Hương Vân đã ở với nhau trong một khoảng thời gian, bởi
vậy cảm thấy rất quen thuộc, thân thiết. Long Nhất chỉ giới thiệu một chút với
Lưu Ly và Liễu Nhứ, còn về phần Nữu Nhi lúc này đang ngoan ngoãn ngủ cùng Tiểu
Thục Hiền.
Nói đến cô cháu gái Tiểu Thục Hiền, Long Nhất quyết định bàn bạc với Tây Môn
Nộ vào một buổi tối. Cuối cùng Tây Môn Nộ ra lệnh cưỡng ép để Tiểu Thục Hiền ở
lại bên cạnh Long Nhất. Lưu Thị cảm thấy rất phẫn nộ nhưng cũng không dám nói
gì. Nàng biết nếu mà trở mặt với Tây Môn gia tộc vào lúc này chính là tự tìm
đường chết.
Lúc này đêm đã khuya, Lệ Thanh liền đi ra ngoài, lưu lại không gian cho các nữ
nhân và nam nhân. Những nữ nhân khác cũng đều mỉm cười đi ra ngoài, trong
phòng chỉ còn lại hai người Ti Bích cùng Long Nhất.
“Bảo bối Ti Bích, lại đây để phu quân ngắm cái.” Long Nhất ngồi ở mép giường
mỉm cười, ngoắc tay.
Khuôn mặt Ti Bích có chút đỏ lên, chậm rãi bước tới bên cạnh Long Nhất rồi
ngồi xuống. Nàng mạnh dạn đưa mắt nhìn Long Nhất, không một tiếng động phát
ra, chỉ có sự yêu thương nhớ nhung.
Long Nhất cũng không thể kìm được, ôm lấy Ti Bích rồi hôn lên đôi môi nàng.
Cái lưỡi chui vào cái miệng xinh đẹp của nàng, mao trảo cũng bất tri bất giác
cởi xiêm y Ti Bích ra, xoa lên hai khối thịt mềm mại.
“Phu quân… …” Ti Bích quay đầu, cái miệng nhỏ nhắn thoát khỏi sự khống chế,
hơi thở gấp gáp, cuống quít kêu lên. Bàn tay Long Nhất đang xâm nhập vào chỗ
thầm kín giữa hai chân nàng.
“Ta biết cân nhắc, nàng yên tâm.” Long Nhất an ủi rồi hôn lên khuôn mặt Ti
Bích.
“Xin lỗi, cũng đều là ta không tốt.” Ti Bích thấy ân hận vì cơ thể thuần âm
của mình cho đến nay vẫn chưa tìm được phương pháp giải quyết. Nàng vẫn như
cũ, không thể hoàn toàn trao cho Long Nhất.
Đối với thuần âm chi thể, Long Nhất cũng chỉ biết cắn răng chịu đựng. Còn có
thể làm thế nào đây? Ti Bích, Vô Song thật không muốn để cho ta sống a.
Nhớ tới Vô Song, Long Nhất có chút buồn bã. Nàng hộ tống Mễ Á hoàng hậu đi tới
băng nguyên trong một thời gian dài, theo lý mà nói thì cũng phải sớm trở về
rồi. Không biết vì nguyên nhân gì mà lại chậm quay lại như vậy, khiến cho hắn
có chút lo lắng.
Vì vậy nguyên bổn hai người có một đêm lãng mạn kích tình nhưng cũng chỉ lõa
thể ôm ấp nhau ở một chỗ nói những lời yêu đương, về chuyện xa cách, về các sự
tình đã trải qua.
Sáng sớm ngày thứ hai, thị vệ Tây Môn phủ đã tới hỏi Long Nhất phải xử lý
những tên hắc ám võ sĩ cùng hai nữ nhân tối qua như thế nào.
Long Nhất khẽ cười, rất rõ ràng chuyện tối qua là một cái bẫy. Tuy nhiên kỳ
quái là ánh mắt của hai nữ nhân kia như thế nào lại có điểm quen thuộc.
Long Nhất mang theo Lệ Thanh tới đại lao giam giữ phạm nhân của Tây Môn phủ.
Quy mô nơi này so với Cấm Thiên ngục giam thì còn kém xa nhưng độ chắc chắn
thì cũng không có gì phải nghi ngờ.
Đối với mấy hắc ám võ sĩ thì Long Nhất trực tiếp tiến hành cấm chế, bọn họ căn
bản không phải là người. Không có máu, không sợ đau, chỉ trung thành chấp hành
mệnh lệnh của chủ nhân như một cỗ máy giết người.
Đại lao rất âm u, ẩm ướt. Hơn nữa lại còn có mùi ẩm mốc ôi thiu, thỉnh thoảng
có thể nhìn thấy các loại côn trùng chạy trốn. Hoàn cảnh vô cùng tồi tệ.
Ở bên trong một gian lao phòng, hai nữ nhân đang ôm lấy nhau ngồi ở một góc,
khuôn mặt sợ hãi.
“Lệ Thanh, ngươi có nhận ra hai nữ nhân kia là ai không?” Long Nhất đứng ở
phía sau Lệ Thanh hỏi.
“Không biết.” Lệ Thanh trả lời ngắn ngọn. Nếu không phải Ti Bích cứu những
người đó, hắn căn bản không thèm nhìn tới ấy chứ.
“Hai nữ nhân này bị mấy gã hắc ám võ sĩ truy đuổi. Nhưng lại cố gắng chạy tới
dưới mắt ta. Ngươi nói có phải có chút ý tứ?” Long Nhất mỉm cười nói.
Hàn ý trên người Lệ Thanh tăng vọt, lạnh lùng nói: “Như thế xem ra có âm mưu
nhằm vào thiếu gia. Hãy giết các nàng đó.”
Mục quang Long Nhất lóe lên, ý bảo thủ vệ để hai nữ nhân đi ra.
Hai nữ nhân đưa ánh mắt mông lung, đau đớn và thương cảm nhìn Long Nhất đang
nhàn nhã ngồi trên ghế.
Nếu đổi lại là hai nữ nhân bình thường dùng ánh mắt này nhìn Long Nhất, hắn đã
sớm mủi lòng. Nhưng lúc này hắn cũng nhìn chằm chằm vào mắt hai nữ nhân. Hai
nữ nhân này đã có tuổi nhưng trông vẫn còn xinh đẹp. Hơn nữa nghĩ lại cũng có
chút quen thuộc, không giống với bình thường.
“Các ngươi lui ra.” Long Nhất cảm giác được hai nữ nhân này tựa hồ có lời muốn
nói liền phất ray cho thủ vệ bên cạnh lui ra. Chỉ để Lệ Thanh ở lại bên mình.
Hai nữ nhân nọ kích động, khóc nói: “Tham kiến thiếu chủ.”
Long Nhất vừa nghe hai người nói. Thanh âm trẻ trung trong trẻo, cả người
không khỏi chấn động. Hắn đột nhiên đứng lên trước mặt phụ nhân.
“Khinh Vụ? Phiêu Tuyết?” Long Nhất nâng hai nàng đứng dậy, kinh ngạc nói.
Hai phụ nhân khẽ hé môi ngâm xướng, khuôn mặt khẽ vặn vẹo một trận, chỉ chốc
lát sau liền biến thành hai nữ nhân trẻ. Bộ dạng này không phải là Khinh Vụ,
Phiêu Tuyết đã mất tích sao?
“Thiếu chủ.” Hai nàng kêu lên một tiếng rồi nhảy vào trong lòng Long Nhất.
Lúc này khuôn mặt tuấn tú của Long Nhất âm trầm. Hắn vỗ về sau lưng hai nàng,
ngón tay cái cùng ngón trỏ nhẹ nhàng đặt tại mê huyệt sau lưng các nàng. Hắn
không thể không nghi ngờ rằng hai nàng cùng mấy hắc ám võ sĩ bố trí để hắn cứu
các nàng. Sau đó phát hiện ra hai người chính là Khinh Vụ và Phiêu Tuyết đã
mất tích từ lâu. Nếu hai nàng thật sự phản bội, vậy việc các nàng trở về cũng
chỉ có hai động cơ. Thứ nhất là bố trí tai mắt ở bên mình. Thứ hai chính là tự
tay đối phó mình.
Tuy nhiên… …Long Nhất nhíu mày, nghĩ ra có điểm nào đó không thích hợp. Nhưng
trong khoảng thời gian ngắn không thể nhớ nổi có chỗ nào không thích hợp.
Ngay lúc này dị biến đột nhiên phát sinh, hai mắt Khinh Vụ đột nhiên hiện lên
một tia hắc khí. Các nàng ôm lấy Long Nhất, mười ngón tay nhỏ bé vươn ra như
mười móng vuốt đen từ các phương hướng khác nhau đâm vào toàn thân Long Nhất.
Phanh Phanh hai tiếng, Khinh Vụ cùng Phiêu Tuyết phun ra một ngụm máu tười,
bắn vào vách tường đối diện. Trên thân Long Nhất lóe lên tử quang, khuôn mặt
tuấn tú âm trầm như mùa đông lạnh lẽo của tháng 12. Hai mươi ngón tay nhọn dài
đang rung động nhấp nhô sau lưng hắn.
“Thiếu gia, người không sao chứ.” Hàn quang trong mắt Lệ Thanh lóe lên, lo
lắng hỏi. Hàn băng kiếm trong tay cũng nhanh chóng xuất ra hai đạo hàn khí
đánh về phía Khinh Vụ cùng Phiêu Tuyết cách đó không xa.
Long Nhất xuất lưỡng đạo chân khí triệt tiêu kiếm khí của Lệ Thanh, khoát tay
nói: “Đừng nóng vội, ta không có việc gì.”
Ánh mắt Long Nhất tối lại, xiêm y chấn động mạnh. Hai mươi móng vuốt đen sau
lưng hắn bắn ra ngoài, găm lên trên vách tường phía sau.
“Phá ma thứ nọ thật là lợi hại, quân sư cũng bỏ ra không ít vốn liếng a.” Long
Nhất cười âm trầm. Ngay khi Khinh Vụ cùng Phiêu Tuyết nhảy vào trong lòng, hắn
đã có sự chuẩn bị. Chân khí cùng tinh thần lực trải rộng toàn thân, cũng không
nghĩ đến hai nha đầu này lại sử dụng đến Phá ma thứ trong truyền thuyết. Hai
mươi móng vuốt này trong nháy mắt xuyên qua vòng chân khí bảo hộ của hắn. Theo
truyền thuyết Phá ma thứ có thể phá ma pháp đấu khí kết giới, tuy nhiên nếu ma
pháp đấu khí kết giới đạt đến một cường độ nhất định thì Phá ma thứ cũng không
làm được gì.
Phá ma thứ này mặc dù xuyên qua chân khí bảo hộ của Long Nhất nhưng cuối cùng
không đâm tới được nữa. Hơn nữa trong cơ thể Long Nhất còn có Lôi Thần khải
giáp, cảm ứng được nguy hiểm liền tự động phản kích. Long Nhất cuối cùng không
có việc gì, chỉ là cũng xuất mồ hôi lạnh toàn thân. Bởi vì chân khí bảo hộ của
hắn cũng mặc dù dầy chặt nhưng thiếu chút nữa cũng hoàn toàn bị đâm thủng. Nếu
như Long Nhất xao nhãng khinh địch thì đã mất mạng.
Long Nhất đi tới trước mặt Khinh Vụ cùng Phiêu Tuyết, nhìn vẻ mặt dữ tợn của
các nàng, tựa hồ hận không thể nuốt hắn vào trong bụng.
Long Nhất để hai ngón tay lên mi tâm của các nàng, một hồi lâu sau mới xoay
người lại. Trong ý thức hải hai người có một đoàn hắc khí mạnh mẽ, chính là
hắc ám ma pháp khống chế tâm thần.
Nguyên lai là Hắc ám luyện hồn thuật. Mặc dù có chút phiền toái nhưng cũng
không phải là không có cách giải. Chỉ là cần phải có thời gian. Long Nhất đã
rõ ràng, đưa tay điểm hai nàng một cái rồi đưa hai nàng rời khỏi lao phòng của
Tây Môn phủ.
Trở lại đại viện, Long Nhất trước tiên để Ti Bích áp dụng quang mịnh tịnh hóa
thuật để Khinh Vụ cùng Phiêu Tuyết tắm rửa một lần. Sau đó lập tức cùng chúng
nữ ngồi ở đại sảnh kể lại chuyện vừa rồi.
“Xem ra Long Chiến đã nóng vội, Đằng Long thành cũng không còn mấy ngày bình
an. Những ngày tới phu quân phải cẩn thận hơn nữa a!” Nam Cung Hương Vân khẽ
thở dài, là con gái thế gia, nàng đối với phương diện này hiểu rất rõ ràng.
Long Chiến muốn đánh sao? Chính thức Long Chiến sợ rằng muốn tiêu diệt hắn.
Long Nhất cầm Phá ma thứ trong tay thầm nghĩ trong lòng. Bất quá loại chuyện
này hắn sẽ không nói ra, dù sao cũng chỉ là đoán.
“Long Chiến lần này thật sự tốt. Những phá ma thứ này chính là có tiền cũng
không mua được. Thật sự là hảo đồ vật a.” Long Nhất cười hắc hắc, một lần ám
sát hắn liền mất đi 20 phá ma thứ, lại còn mang lại cho hắn hai tiểu mỹ nhân
như hoa như ngọc. Mua bán như này thật là lãi.
“Nhưng mà phu quân à, sau khi nghe người nói chuyện Khinh Vụ cùng Phiêu Tuyết,
ta thấy có chút không đúng a.” Trầm ngâm hồi lâu Phong Linh đột nhiên nói.
“Không đúng chỗ nào? Nói ta nghe một chút.” Long Nhất mỉm cười nhìn Phong
Linh, cổ vũ nàng nói ra.