Gió thổi mạnh mẽ khiến cho xiêm y cùng tóc tung bay, một mộng cảnh đau thương.
Long Nhất quay đầu nhìn Mộc Hàm Yên thật lâu, hồi ức từ khi quen biết nàng tới
nay hiện lên trong đầu hắn. Nàng là một người nhu mì, thần bí, thật sự hấp dẫn
hắn. Ngay từ khi bắt đầu chỉ là một trò chơi nguy hiểm, cả hai người đều biết,
nhưng trong suốt khoảng thời gian đó họ đều chìm ngập trong hạnh phúc cho đến
khi bản chất lộ ra, hai người mới chợt bừng tỉnh. Giết địch 1000, tổn thất
800. Trò chơi này không có thắng có bại, chỉ có sự thương tổn.
Lần sau gặp mặt có lẽ chính là ngày hai người trở thành kẻ thù, nói chuyện
bằng binh đao. Long Nhất nắm chặt bàn tay lại nhìn, mới vừa rồi hai người còn
thân mật tình tự với nhau, mà giờ phút này lại quay lưng lại. Khi Long Nhất
bước đi thì cũng là lúc sợi dây vô hình giữa hai người liền bị chặt đứt.
“Chờ một chút.” Mộc Hàm Yên đột nhiên xoay người lại kêu lên, hai mắt ngấn
nước, trong lòng đau như dao chắt, khiến nàng không thể thở được.
Long Nhất dừng lại, bước chân vừa mới bước đi lại thu về, vẫn quay lưng về
phía Mộc Hàm Yên như cũ, cũng không muốn để nàng nhìn thấy nước mắt mình đang
giàn dụa.
Mộc Hàm Yên hít một hơi thật sâu, vẻ mặt dần dần bình tĩnh lại. Đột nhiên nàng
cười lên một tiếng, mang theo sự chòng ghẹo: “Như thế nào? Không có dũng khí
nhìn ta một cái sao. Xem ra ta cũng không phải hoàn toàn thất bại. Ít nhất
ngươi cũng yêu ta phải không?”
Khoé miệng Long Nhất hiện lên nụ cười khổ, đối với yêu tinh này, hắn vĩnh viễn
không đoán được trong lòng nàng suy nghĩ cái gì, tâm tình phức tạp ẩn giấu tại
chỗ sâu nhất trong lòng. Long Nhất mang theo nụ cười xấu xa, quay đầu lại nói:
“Hàm Yên, ngươi mỉm cười rất vui vẻ, hạnh phúc. Tại sao hai mắt ngươi lại đỏ
và sưng lên như vậy?”
“Vậy sao? Có thể vừa rồi gió quá lớn nên có hạt bụi bay vào mắt.” Mộc Hàm Yên
sờ khóe mắt cười nói, đi tới trước mặt Long Nhất, mùi thơm nhẹ nhàng bay đến.
Long Nhất cười cười, nhìn chằm chằm vào Mộc Hàm Yên hỏi: “Ngươi gọi ta lại có
chuyện gì muốn nói vậy?”
“Ta nghĩ chúng ta có thể đánh cuộc, có hứng thú không?” Mộc Hàm Yên bá cổ Long
Nhất, cười mị hoặc nói.
“Đánh cuộc cái gì?” Long Nhất nhíu mày hỏi.
“Đánh cuộc về chúng ta. Ngươi dám không?” Mộc Hàm Yên lướt nhẹ môi qua dái tai
Long Nhất, đưa đầu lưỡi liếm nhẹ, giọng nói líu lo.
“Đánh cuộc như thế nào?” Hơi thở Long Nhất bị kìm hãm, bàn tay hung hắn nắn
bóp mông Mộc Hàm Yên. Nàng đang đùa với lửa, so với trước đây còn lớn hơn, còn
điên cuồng hơn nữa.
“Chúng ta hợp tác. Ta có thể trợ giúp ngươi đối phó với hắc ám thế lực cường
đại sau lưng Long Chiến, cơ hồ sự cường đại vượt qua tưởng tượng của ngươi.
Nhưng không ai hiểu rõ chúng bằng ta. Có sự trợ giúp của ta, nếu ngươi muốn
đoạt lại quyền khống chế cũng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.” Mộc Hàm Yên vùi
đầu vào trong ***g ngực Long Nhất, cảm thụ hơi thở ấm áp khiến nàng cảm thấy
an tâm.
“Vậy điều kiện của ngươi là gì?” Long Nhất vỗ về sau lưng Mộc Hàm Yên, nhìn từ
xa lại giống như một đôi tình nhân đang thân mật, nhưng nghe bọn họ nói chuyện
lại hoàn toàn không phải như vậy.
“Rất đơn giản. Không nên cự tuyệt sự tồn tại của ta, hãy bình thường giống như
trước.” Mộc Hàm Yên lẩm bẩm nói, hàm răng cắn chặt vào cơ thể cường tráng của
Long Nhất.
Long Nhất đột nhiên thấy căng thẳng. Hắn hiểu được ý tứ của nữ nhân này. Hắn
cười hắc hắc nói: “Ngươi vẫn như cũ không chịu buông tha khống chế ta sao?
Trước kia ngươi không có khả năng, sau khi ta hiểu được mục đích của ngươi,
ngươi cho rằng ngươi còn có thể thành công sao?”
“Đó là chuyện của ta. Mấu chốt là ngươi có dám cùng ta đánh cuộc không?” Mộc
Hàm Yên dơ bàn tay nhỏ bé lên vỗ về Long Nhất một chút. Nàng thích loại cảm
giác này.
“Không phải ta không có lý do gì để cự tuyệt sao?” Long Nhất cười nói. Hắc ám
thế lực sau lưng Long Chiến hắn đã từng được thưởng thức. Hắc ám võ sĩ cùng ma
pháp sư tuyệt đối kinh khủng, huống hồ trong lòng hắn đối với bí thất dưới Cấm
Thiên ngục giam kia vẫn cẩm thấy bất an.
“Vậy … …như đã định. Ta sẽ không khiến ngươi thất vọng. Hy vọng ngươi cũng
không làm ta thất vọng.” Mộc Hàm Yên khẽ đẩy Long Nhất ra, mỉm cười rạng rỡ,
tiểu thủ xuất một chiêu vào hư không, một tiếng hạc kêu vang lên.
Màn đêm phủ xuống, ma pháp đăng đủ mọi màu sắc chiếu sáng trong đêm tối tựa
như một khối ngọc bích, tỏa ra quang mang chói mắt.
Long Nhất phi thân tới cửa Đăng Long thành, nhìn ngắm những dòng người bất tận
trên con phố ngắn. Nhưng nhân sinh lại chính là ở trong đó.
Đằng Long thành nổi tiếng với Vọng Giang Lâu, đứng một bên ngắm nhìn đại giang
(dòng sông lớn) cũng là một loại hưởng thụ.
Mặc dù Long Nhất mới quay trở lại không lâu, nhưng nơi này khiến Đằng Long
thành làm mọi người khó quên. Lúc này vừa mới tới cửa thành, chưởng quỹ đã vội
vàng đi ra đón, cúi đầu đưa hắn tới một gian phòng sang trọng nhất.
Một hồ rượu ngon, một vài món rau tinh xảo, gió mát từ cửa sổ thổi vào khiến
cho tâm tình Long Nhất cảm thấy bình tĩnh, yên lặng hơn rất nhiều. Đối với
chuyện của Mộc Hàm Yên, như thế nào hay thế đó, hắn không tin mình sẽ bị nàng
khống chế.
“Hắc ám khí tức … …” Đột nhiên Long Nhất nhíu mày, huyết sắc khô lâu ở tay
trái rung động không thôi.
Nhanh chóng đi tới một bên, Long Nhất đẩy cửa sổ ra, hai mắt nhanh như điện
quét về về phía ngã tư đường, nhìn xuyên qua đám người phía trước.
Hai người con gái mặc y phục vải bố xuyên qua đám đông, cách đó không xa là
mấy hắc y nhân đầu đội đấu bồng đang đuổi theo, bộ dạng như muốn bao vây.
Không bao lâu hai người con gái liền đi tới trước Vọng Giang Lâu. Đột nhiên
một người con gái giống như bị vấp, đột nhiên ngã sấp xuống trên mặt đất.
Người con gái kia lo lắng dừng lại, nâng nàng kia dậy, lúc này mấy hắc y nhân
đã vây quanh các nàng.
“Cứu mạng… …” một người con gái trong số đó kêu lên, chỉ là vừa mới kêu lên
hai từ đó đã ngất đi.
Chung quanh đã có người nhận ra điều khác thường, vây xem phía xa xa, nhưng
không có một ai muốn dính chuyện này vào người.
“Diễn kịch? Không phải diễn cho ta xem sao? Bất quá hành động này cũng quá
thất vọng.” Long Nhất khẽ nhếch miệng cười, bình thản nhìn xem. Hai người con
gái này rõ ràng không khác với những người bình thường, nhưng mấy hắc y nhân
đuổi theo phía sau như thế nào lại trùng hợp đuổi tới Vọng Giang Lâu nơi hắn
đứng, điểm này làm hắn nghi ngờ.
Ngay lúc này mấy hắc y nhân liền bao vây hai nữ nhân đang muốn chạy trốn. Long
Nhất vẫn bất động, cười trào phúng rồi xoay người vào trong sương phòng.
“Dừng tay.” Một thanh âm mềm mại vang lên, ngay sau đó quang minh ma pháp ba
động mãnh liệt, một đạo quang mang ngăn cản đường đi của mấy hắc y nhân.
Long Nhất trong lòng cả kinh, đột nhiên quay đầu lại, liền thấy trong không
trung bay tới một người mặc tế tự bào, đầu đội đấu bồng, trong tay thiếu nữ
cầm quang minh ma pháp trượng. Phía dưới thiếu nữ không xa là một nam tử tuấn
mỹ, trên người tỏa ra hàn khí, trong tay nam tử này cầm một thanh hàn băng
kiếm gần như trong suốt, trong mắt không hề có tình cảm nhìn chằm chằm mấy hắc
y nhân phía trước.
“Ti Bích, Lệ Thanh… …” Long Nhất lẩm bẩm nói, trong lòng kinh hãi không thôi.
Hai người bọn họ rốt cục đã trở về.
Trong khi đang nghĩ ngợi thì Lệ Thanh đã cùng mấy hắc y nhân nọ động thủ. Kiếm
ảnh chớp động, nhiệt độ chung quanh trong nháy mắt thấp hơn mười độ.
Lệ Thanh hiện nay đã không thể so với trước kia, vượt qua 18 khảo nghiệm, hắn
đã trải qua vô số lần đứng bên bờ vực sinh tử, tiềm lực toàn thân đã hoàn toàn
được bộc phát ra ngoài, mà thiên thần huyết mạch trên người hắn cũng đã thức
tỉnh.
Mấy đạo hàn khí với tốc độ mắt thường khó nhìn thấy được bay đến. Một gã hắc y
nhân không kịp né tránh, chỉ thấy thân hình hắn trong nháy mắt bị sương trắng
bao trùm, đột nhiên một thanh âm nứt vỡ vang lên, hóa thành mười khối băng rơi
trên mặt đất.
“Là hắc ám võ sĩ.” Mục quang Long Nhất chợt lóe lên, điểm nhẹ gót chân, hoá
thành một làn khói nhẹ.
Trong không trung đột nhiên hiện lên một trận thất thải quang mang, những hắc
y nhân còn lại bị Long Nhất dùng thất thải ma đấu khí bức quay trở lại.
“Thánh quang chiếu khắp.” thanh âm ngâm xướng nhẹ nhàng vang lên, quang minh
pháp trượng trong tay Ti Bích tản mát ra quang mang nhu hòa chiếu khắp trên
người mấy hắc y nhân, trong nháy mắt khiến cho bọn họ mất đi lực phản kháng,
rơi xuống đất.
Lệ Thanh nắm lấy hàn băng kiếm, nhìn Long Nhất đang cười, tiến lên hai bước
rồi quỳ xuống nói: “Thiếu gia, Lệ Thanh may mắn không làm nhục mệnh, đã thông
qua 18 khảo nghiệm trong tộc.”
Long Nhất nâng Lệ Thanh lên, đánh giá hắn từ trên xuống dưới một phen. Đột
nhiên cười to, dùng sức vỗ vai hắn một cái, rồi ôm chặt hắn, mỉm cười nói:
“Hảo huynh đệ, ngươi như thế nào càng ngày càng phong nhã, làm cho ta sau này
như thế nào hòa nhập a” .
“Thiếu gia… …” Lệ Thanh thấy ấm áp trong lòng, cảm thấy không được tự nhiên
liền đẩy Long Nhất ra. Mặc dù tâm tình xúc động nhưng vẻ mặt vẫn như cũ, lạnh
lùng như một bức tượng băng.
Long Nhất quay đầu nhìn về phía Ti Bích, tiến lên, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong
lòng, cảm giác được thân thể nàng khẽ run rẩy, nhẹ giọng nói: “Bảo bối, ta nhớ
nàng.”
Ti Bích không nói, nhưng một giọt nước mắt từ dưới đầu bồng chậm rãi chảy
xuống. Tách một tiếng rơi vào vai Long Nhất. Trái tim run rẩy hồi lâu rốt cục
cũng bình tĩnh lại.
Một đội tuần tra chạy lại, Long Nhất túm lấy một tân binh, để bọn họ mang mấy
hắc y nhân cùng hai nữ nhân này về Tây Môn phủ.
Hai nữ nhân nọ quay đầu, mang theo nước mắt, ánh mắt nhìn Long Nhất như có
hàng ngàn hàng vạn lời muốn nói.
“Tựa hồ đã gặp mặt ở nơi nào đó a.” Long Nhất cau mày lẩm bẩm nói.