Phong Lưu Pháp Sư – Chương 514: Thâm hầu dữ thôi trắc – Botruyen

Phong Lưu Pháp Sư - Chương 514: Thâm hầu dữ thôi trắc

Hàm Yên thở gấp một tiếng, hai bàn tay nhỏ bé hung hăng véo lên đùi Long Nhất
một cái.

Long Nhất thống khổ kêu lên, lập tức trả thù. Hai bàn tay tham lam ở trong áo
Mộc Hàm Yên đưa lên, khẽ búng ngón tay vào hai hạt anh đào, nhất thời cảm giác
được chúng mẫn cảm nổi lên.

“Đừng… … ta đầu hàng được không?” Long Nhất cảm giác được tiểu huynh đệ đang
chõi vào mông Mộc Hàm Yên đột nhiên bị bàn tay ngọc ngà của nàng nắm chặt,
không khỏi cười khổ giơ cờ trắng đầu hàng.

Hai người náo nhiệt trên lầu như vậy. Nếu không phải Long Nhất phát hiện ra sự
tồn tại của những người khác nên đã xuất ra kết giới cách âm thì sợ rằng cấm
vệ quân của cả hoàng cung đều đã tới đây bắt thích khách.

“Nói đầu hàng như vậy là xong sao? Ta muốn ngươi phải chính thức đầu hàng.”
Mộc Hàm Yên nói với Long Nhất lời này tựa hồ có hàm ý khác.

Không đợi Long Nhất suy nghĩ nhiều, Mộc Hàm Yên liền xoay người lại đối mặt
với Long Nhất, trong bóng tối, vẻ đẹp của nàng tỏa ra quang mang yêu dị.

Mộc Hàm Yên thở ra một làn hương thơm, thân thể mềm mại như rắn xà vào đẩy
Long Nhất ngồi xổm xuống. Bàn tay nhỏ bé vẫn như cũ, nắm chặt tiểu huynh đệ
Long Nhất đang chĩa lên trời.

“Ngươi muốn làm gì?” Long Nhất có chút khô khốc trong mồm, nhìn xuống phía
dưới thấy Long Chiến vẫn đang ra sức đẩy tới.

“Tất nhiên là làm cho ngươi đầu hàng.” Bàn tay nhỏ bé của Mộc Hàm Yên đột
nhiên cởi đai quần Long Nhất, để cho vũ khí bật ra lộ liễu trong không khí.

Long Nhất cảm giác được hạ thân được một thứ ấm áp, ẩm ướt bao quanh, gầm nhẹ
nói: “Ngươi, yêu tinh… …”

Đầu Mộc Hàm Yên nhấp nhô, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên đưa ánh mắt xinh đẹp
nhìn Long Nhất, bộ dạng câu hồn đoạt phách.

Mộc Hàm Yên tại phương diện này quả thật có thiên phú không ai bằng. Nàng vốn
trời sinh mị cốt, chỉ cần một ánh mắt liền dễ dàng khiến cho người ta không
kìm hãm được. Loại mị sắc này không phải mị sắc tầm thường, không giống như
loại nữ tử thanh lâu phong trần. Phong thái của nàng vừa mị hoặc vừa cao quý.

Phía dưới Long Chiến đã sớm như một con chót chết nằm thẳng cẳng trên giường.
Nữ nhân kia cũng nằm thở hổn hển trên giường, tựa hồ còn chưa hết dư vị. Nhìn
làn da, khuôn mặt nọ cảm giác có chút quen thuộc, tựa hồ là con gái của một
đại thần.

Ngay lúc này Long Nhất cảm giác được tiểu huynh đệ của mình hoàn toàn chui hết
vào mồm Mộc Hàm Yên. Cơ thể run bần bật, hắn rên rỉ gầm lên, khoái cảm mãnh
liệt khiến hắn không thể ngừng được.

Mộc Hàm Yên tựa hồ cảm giác được, lên xuống vài lần như thế, Long Nhất rốt cục
không nén lại được, thống khoái phun ra.

Mộc Hàm Yên lấy ra một chiếc khăn tay, nhổ cái chất màu trắng vào đó, nàng
vuốt cổ, ho khan hai tiếng, khuôn mặt có chút tái nhợt.

“Không sao cả. Nàng học được kỹ thuật khó khăn này từ khi nào vậy?” Long Nhất
kéo lại đai lưng, thương tiếc vuốt mái tóc Mộc Hàm Yên. Kỹ thuật cao thâm này
không phải người nào cũng làm được.

“Lần đầu tiên thí nghiệm, hiệu quả tựa hồ rất tốt. Ngươi bây giờ đầu hàng
sao.” Mộc Hàm Yên mị nhãn nhìn Long Nhất, âm thanh có chút khàn khàn.

“Ta không phải đã đầu hàng sao? Ngươi thật lợi hại.” Long Nhất mỉm cười, vỗ
lên khuôn mặt Mộc Hàm Yên.

Mộc Hàm Yên tựa vào người Long Nhất, quay đầu nhìn xuống phía dưới, đột nhiên
nói: “Ngươi có nghĩ rằng Long Chiến có chỗ nào không giống không?”

Long Nhất nhìn cẩn thận hồi lâu, nhún vai nói: “Không thấy gì cả, có chuyện gì
khác thường sao?”

“Ngươi còn chưa phát giác ra hắn gầy đi so với trước không ít sao?” Mộc Hàm
Yên nói.

“Quả có một chút, nhưng như vậy không đủ.” Long Nhất liền nói.

“Đối với một người thường xuyên luyện tập đấu khí, thể trọng tuyệt đối không
thể vô duyên vô cớ giảm đi.” Mộc Hàm Yên chăm chú nói.

“Vậy… … ý của ngươi là?” Trong lòng Long Nhất máy động, nhìn chằm chằm Mộc Hàm
Yên hỏi.

“Hắn không phải Long Chiến.” Mộc Hàm Yên nói từng chữ một.

Long Nhất nhíu mày nhìn Long Chiến phía dưới, trầm mặc không nói.

“Vậy ngươi cho rằng hắn là ai? Vậy Long Chiến chạy đi đâu?” Mộc lúc lâu sau
Long Nhất mới hỏi.

“Ta không dám khẳng định, nhưng ta đoán chắc hắn có thể là vị quân sư mất tích
giả mạo. Về phần Long Chiến chân chính, mười phần thì có tám chín phần là đã
chết không còn xương cốt.” Mộc Hàm Yên nói ra những lời kinh thiên khiến cho
vẻ mặt Long Nhất biến đổi.

“Ta nói như vậy bởi vì có tin đồn quân sư sau lưng Long Chiến là thế lực hắc
ám. Hắn mất tích nhưng lại không có nửa điểm dị động, chẳng lẽ không kỳ quái
sao? Hơn nữa ta trải qua hai ngày điều tra, phát hiện Long Chiến cũng có thế
huy động thế lực hắc ám sau lưng hắn. Điều này càng thêm khẳng định hoài nghi
của ta.” Mộc Hàm Yên nói tiếp.

Long Nhất vừa nghe xong liền nhíu mày, đột nhiên nói: “Vậy là quân sư tựa hồ
thoát khỏi sự khống chế của ngươi.”

Thân hình Mộc Hàm Yên cứng đờ, sát khí chợt lóe lên.

“Ngươi đã tính toán rất nhiều, vậy để ta cũng tính cho ngươi. Quân sư sau lưng
Long Chiến chính là hắc ám thế lực, là người ngươi mang tới. Quân sư khống chế
Long Chiến, còn ngươi lại khống chế quân sư toàn lực trợ giúp Long Chiến tranh
thiên hạ với Tây Môn gia tộc chúng ta. Long Chiến dành thắng lợi chính là quân
sư chiến thắng. Mà quân sư chiến thắng chính là ngươi thắng. Ha ha ta không bỏ
sót cái gì chứ.” Long Nhất cười hắc hắc nói. Hắn vẫn ôm Mộc Hàm Yên như cũ,
nhưng trong lúc đó khoảng cách giữa hai người tựa hồ như rất xa xôi.

Vẻ mặt Mộc Hàm Yên hết sức phức tạp, nàng cắn môi dưới buồn bã nói: “Đáng tiếc
là ta đã tính sai sự tồn tại của ngươi.”

“Ngươi thấy tình thế không thể liền chuyển sang trợ giúp ta. Có lẽ ngươi cho
rằng ta có thể khống chết tốt? Long Nhất cười, nhìn chằm chằm vào Mộc Hàm yên,
ánh mắt mang đậm hàn ý.

Mộc Hàm Yên không có trả lời, chỉ thản nhiên nói: “Đi thôi, chỗ này không phải
là nơi nói chuyện.”

Ngoài trời, cơn mưa nhỏ không biết khi nào sẽ ngừng, thời tiết vẫn u ám khiến
cho người ta cảm thấy áp lực.

Trên đỉnh núi phía Tây Đằng Long thành, Long Nhất ngồi dựa vào một cây đại
thụ, cách đó không xa là Mộc Hàm Yên đang đứng hóng gió. Lúc này vẻ mị hoặc
của nàng đã được thu liễm lại, chỉ còn vẻ lạnh lùng.

“Ngươi định làm gì bây giờ? Giết ta sao?” Một lúc lâu sau, thanh âm thâm trầm
của Mộc Hàm Yên truyền đến.

“Ta không thể giết ngươi, không đúng vậy sao?” vẻ mặt Long Nhất mang theo tia
cười khổ. Hắn tự hỏi trong lòng nếu hắn có thể giết Mộc Hàm Yên, hắn có thể hạ
thủ được không? Đáp án chỉ mơ hồ không rõ ràng. Có lẽ trong tiềm thức của hắn
kháng cự lại chuyện này.

“Nếu như ngươi giết được ta ngươi có giết không?” Mộc Hàm Yên nhẹ giọng hỏi,
thanh âm tựa hồ đến từ khoảng cách rất xa ngoài ngàn dặm.

“Có lẽ giả thiết này không chắc chắn, vì vậy ta không cần phải trả lời.” Long
Nhất thản nhiên trả lời, nhìn thân thể Mộc Hàm Yên run rẩy trong gió, trong
tim không khỏi có chút nhói đau.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.