Phong Lưu Pháp Sư – Chương 513: Cùng nhau rình coi – Botruyen

Phong Lưu Pháp Sư - Chương 513: Cùng nhau rình coi

“Phụ thân, người sao lại tới đây?” Long Nhất vừa đi ra khỏi mật thất, không
thể nhìn thấy một tia dấu vết nào về cửa ma pháp đó.

“Vũ nhi, lại đây ngồi xuống.” Tây Môn Nộ thấy Long Nhất từ trong mật thất đi
ra có chút kinh ngạc nhưng hắn vẫn thản nhiên nhìn Long Nhất nói. Tuy nhiên
trong ánh mắt có chút vui mừng khó thể che dấu.

Không phải là có chuyện gì tốt chứ? Long Nhất nói thầm trong lòng, đi tới ngồi
ở chiếc ghế đối diện Tây Môn Nộ.

“Buổi sáng hôm nay ở phía Bắc truyền đến tin tức.” Tây Môn Nộ vuốt râu nói.

“Băng Phong thành đã bị công phá?” Long Nhất liền hỏi.

“Còn chưa có, nhưng cũng sẽ nhanh thôi. Băng Phong thành bị đại quân chúng ta
vây khốn mấy tháng, bên trong đã hoàn toàn phân liệt, không cần chúng ta động
thủ cũng rối loạn. Phỏng chừng sau một tháng nữa Băng Phong thành không cần
tấn công cũng tự đổ.” Tây Môn Nộ cười sung sướng.

Long Nhất gật đầu, đột nhiên trong lòng máy động nói: “Phụ thân, xem ra Long
Chiến chắc chắn sẽ bắt đầu động thủ, chúng ta phải tăng cường phòng bị, có lẽ…
….chúng ta cũng có ra tay trước.”

“Về phòng bị phụ thân đã có an bài, còn ra tay trước thì lại vô cùng bất ổn.
Vô luận như thế nào thì Hoàng thất Long thị đang chính thức nắm thiên hạ,
trong mắt dân chúng vẫn thâm căn cố đế. Tây Môn gia tộc chúng ta phải tìm một
cái cớ, chỉ có thể để Long Chiến chủ động động thủ trước. Chúng ta muốn cho
người trong thiên hạ biết rằng không phải Tây Môn gia tộc chúng ta làm phản mà
là Long Chiến bức chúng ta phải phản.” Tây Môn Nộ nói xong, trong mát lóe lên
tinh quang, hiển nhiên đang rất mong chờ ngày này xảy ra.

Bây giờ từ tình thế hiện nay xem ra Tây Môn gia tộc chúng ta đã chiếm ưu thế
tuyệt đối. Nạp Lan đế quốc bởi vì Long Nhất ngươi mà hoàn toàn đứng về phía
Tây Môn gia tộc. Băng Phong thành bị phá vỡ, hơn trăm vạn binh lính liên quân
của lưỡng quốc liền hồi kinh, mà Bắc Đường Vũ tướng quân đã dùng thủ đoạn âm
độc thanh tẩy trong quân đội. Có thể nói chi quân đội này đã trở thành tư binh
của Tây Môn gia tộc. Điểm này Long Chiến không thể không biết cho nên Long
Chiến sẽ để Bắc Đường Vũ hồi sư trước, sau đó phát động phản kích trí mạng đối
với Tây Môn gia tộc, hết thảy nguy cơ đều dễ dàng giải quyết.

Thời tiết âm u, nhiều mây, từ không trung bắt đầu rơi xuống những giọt mưa,
gió lạnh như băng thổi tới làm cho hơi thở con người như muốn đông lại. Hôm
qua mọi người còn mặc áo mỏng, hôm nay đã phải thay bằng áo ấm. Tựa hồ qua một
đêm thời tiết liền tiến vào mùa đông.

Long Nhất sau khi cùng Tây Môn Nộ nói chuyện xong liền đi tới Lệ Nhân Phường
của Mộc Hàm Yên. Hiển nhiên là muốn chứng minh phỏng đoán của mình về Hoành
đoạn sơn mạch và chuyện đại lục khác. Long Nhất sau khi do dự trong lòng cũng
không có nói cho Tây Môn Nộ về chuyện này.

Mộc Hàm Yên không có mặt tại Lệ Nhân Phường. Long Nhất suy nghĩ một chút rồi
đi tới Cấm Thiên ngục giam. Hắn phải biết rõ cuối cùng Long Chiến đang làm cái
quỷ gì.

Đối với Cấm Thiên ngục giam này Long Nhất đã nhớ rõ. Rẽ trái, rẽ phải liền dễ
dàng tìm được phòng giam đặc biệt nọ, mở cửa ra liền dễ dàng nhìn thấy Mộ Dung
Thục Ngọc đang ngồi xổm trong động khẩu cẩn thận quan sát, thỉnh thoảng lại
đưa tay ra làm điệu bộ cử chỉ.

“Tiểu Ngọc nhi, ngươi tới đây làm gì?” Long Nhất thấy Mộ Dung Thục Ngọc không
khỏi cười hỏi.

“Ta muốn tới thì tới, không phải chuyện của ngươi.” Mộ Dung Thục Ngọc đứng dậy
nói. Mắt cũng không dám nhìn thẳng vào Long Nhất, nghĩ tới buổi tối mập mờ lúc
trước nàng không thể vượt qua tình cảm.

“Có muốn biết phía dưới có gì bí mật không, vẫn dùng đôi môi ngọt ngào đó trao
đổi với ta, ta sẽ nói cho ngươi biết.” Long Nhất cười xấu xa nói.

“Ngươi… …vô lại, ta mặc kệ ngươi. Ngươi nghĩ ta là người thế nào a.” Mộ Dung
Thục Ngọc vội la lên.

“Ngươi đương nhiên là nữ nhân. Ta thích nữ nhân” Long Nhất mỉm cười nhìn Mộ
Dung Thục Ngọc đang hồi hộp.

Trái tim non nớt trong trắng của Mộ Dung Thục Ngọc nhảy mạnh, vẻ mặt trong
phút chốc trở nên mơ màng, toàn thân như có dòng điện chạy qua, tựa hồ mỗi tế
bào đều run lên. Khuôn mặt đỏ hồng như trái táo, khóe miệng khẽ cười như hoa
nở. Nàng không thể phủ nhận rằng lúc đó nàng hạnh phúc như thế nào.

“Tiểu Ngọc nhi, ngươi rốt cục có đồng ý hay không. Không muốn cùng ta đi xuống
sao.” Long Nhất mỉm cười nói. Hắn nhìn thấy thần tình nàng như vậy, khuôn mặt
tươi cười thật đáng yêu, khiến cho hắn thật sự muốn cắn cho nàng một cái.

Mộ Dung Thục Ngọc không thể khống chế sự hồi hộp, trong lòng do dự có nên đồng
ý hay không. Nàng xoay người lại liền thấy một cái động. Nàng đột nhiên phát
hiện phía sau không chút động tĩnh, cẩn thận cảm nhận, phía sau căn bản không
có hơi thở của Long Nhất.

“Tây Môn Vũ, nhà ngươi là đồ bại hoại… …” Mộ Dung Thục Ngọc tưởng rằng Long
Nhất đã đi, dậm chân tức giận xoay người lại. Ai ngờ vừa quay đầu lại liền
thấy khuôn mặt xấu xa đang mỉm cười của Long Nhất gần trong gang tấc, câu nói
tiếp theo chưa kịp thốt ra liền nuốt xuống.

Long Nhất tiến lên một bước, đưa tay nâng khuôn mặt của Mộ Dung Thục Ngọc lên,
cái miệng rộng nhanh chóng hôn lên đôi môi dầy đỏ mọng.

Mộ Dung Thục Ngọc ngơ ngác tại chỗ, bàn tay nhỏ bé vuốt ve đôi môi, tựa hồ còn
chư hồi phục lại tinh thần từ đòn đánh bất ngờ của Long Nhất.

Một lúc lâu sau, đợi đến khi Mộ Dung Thục Ngọc hồi phục lại tâm tình thì Long
Nhất đã dùng súc cốt công từ động khẩu tiến vào bên trong mật thất.

Lại đi tới thạch thất chứa hài cốt, Long Nhất phát hiên nơi này bây giờ còn
nhiều thi thể hơn tối hôm đó, cơ hồ nhiều hơn gấp đôi. Mùi tử khí cùng mùi máu
tươi cơ hồ làm cho không người nào có thể hít thở.

Long Nhất nhanh như thiểm điện tới trước cửa đá, ngày đó phát hiện được hắc ám
linh hồn lực còn sót lại phiêu đãng tại không trung.

Dùng tinh thần lực cùng nội lực dung hợp, Long Nhất phóng xuất ra một kết giới
ngăn cách. Long Nhất chậm rãi mở hé cửa đá, đưa mắt nhìn vào trong thấy trống
không, kết giới phòng ngự siêu cường liền được triệt tiêu.

Long Nhất đẩy cửa đá đi vào, cẩn thận ẩn dấu khí tức của bản thân, đi về phía
trước. Khi hắn tiến tới một thạch thất thì không khỏi nhíu mày.

Trong thạch thất này có hai khối hắc sắc, hoàng sắc tinh thể, sáng lấp lánh.
Long Nhất vừa đi vào hang, bên trong có nhiều phấn mạt màu nâu.

“Kỳ quái, phấn mạt này là tài liệu cần thiết cho thần ma pháp trận, nơi này
như thế nào lại có?” Long Nhất cẩn thận nhìn rồi lẩm bẩm nói. Loại phấn mạt
này có hoàng sắc tinh thể là nguyên liệu chính. Hơn nữa phải thêm mười loại
quáng thạch khác vào, dựa theo tỷ lệ điều phối thành.

Thần ma pháp trận này Long Nhất biết được do đọc một quyển ma pháp trận đồ thu
được từ Thần điện. Nghe nói ma pháp trận này uy lực vô cùng cường đại, chỉ là
ma pháp trận này vô cùng phức tạp, tiêu hao rất nhiều tinh thần lực. Hơn nữa
lại phải có quáng thạch trân quý làm phụ liệu. Dĩ nhiên tại Thương Lan đại lục
này thì khắp nơi đều có quáng thạch. Chỉ là Long Nhất không rõ cách điều chế
để chế tạo loại phấn mạt này. Loại phấn mạt này như thế nào lại xuất hiện ở
chỗ này.

“Chẳng lẽ… …là Mộc Hàm Yên. Nữ nhân này không phải là đứng ở trận doanh của
Long Chiến?” Khuôn mặt tuấn tú của Long Nhất phát lạnh, theo hắn đoán thì Mộc
Hàm Yên đến từ phiến đại lục nọ. Cách điều chế không phải nàng tiết lộ thì có
thể là ai?

Long Nhất không ngừng suy nghĩ trong lòng, hắn cũng không dừng lại phút nào.
Sau khi xuyên qua mấy thạch thất liền tới một thông đạo thật dài. Hắn nhanh
chóng đi dọc theo thông đạo. Một lúc sau hắn đã tới cuối thông đạo.

Khởi động cơ quan, Long Nhất thấy trước mặt mình có ánh sáng.

“Đây là… … ngự thư phòng?” Long Nhất ngẩn người. Nơi này vô cùng xa hoa, không
phải bây giờ hắn đang ở ngự thư phòng? Nó cách khác bây giờ hắn đang ở trong
hoàng cung.

“Long Chiến a Long Chiến, ngươi đang làm cái quỷ gì đây?” Long Nhất lẩm bẩm
nói trong lòng, lắc mình ra khỏi ngự thư phòng. Đã tới thì cũng nên đi xem,
nói không chừng có thể tìm đuợc một chút manh mối.

Đối với hoàng cung Long Nhất cũng không xa lạ. Thân hình hắn lóe lên, nhằm
hướng hậu cung lao đi.

Hậu cung là nơi Long Chiến cùng phi tử ở.

Phải biết rằng biết được hành tung của Long Chiến cũng không khó khăn. Tại
thâm cung này từ sự oán giận, đau khổ của nữ nhân trong cung, Long Nhất liền
biết được Long Chiến mới nạp một phi tử. Hàng ngày đều sống ở đó.

Lão tiểu tử này thật biết hưởng thụ, xương cốt của lão như vậy rồi mà còn nạp
thêm phi tử. Long Nhất bất bình thầm nghĩ.

Cảnh Đức cung này là nơi Long Chiến cùng tân phi tử ở. Nhìn cấm vệ quân ở bên
ngoài, Long Nhất biết Long Chiến nhất định ở bên trong.

Vận dụng càn khôn đại na di lần nữa, Long Nhất liền tiến vào bên trong Cảnh
Đức cung. Hắn đánh giá kiến trúc Cảnh Đức cung một chút rồi phi thân tới chỗ
lầu các.

“A… …a… …Hoàng thượng, người thật dũng mãnh… …” một thanh âm nữ nhân vang lên
trên chiếc giường lớn, tiếng rên rỉ lọt vào trong tai Long Nhất.

Lão bất tử này… …Long Nhất thầm mắng một tiếng trong lòng, phi thân tới chỗ
phát ra âm thanh.

Ngay lúc này lông tóc trên người Long Nhất dựng lên, bàn tay nhanh như tia
chớp đánh về phía sau.

Một kích thất bại, tốc độ đối phương cũng vô cùng nhanh. Thân hình Long Nhất
chợt lóe lên, lùi về phía sau.

“Là ta.” Một thanh âm mềm mại vang lên bên tai Long Nhất, mùi thơm quen thuộc
lan tới mũi, thân thể mềm mại ôn nhu mang theo sự hấp dẫn.

“Hàm Yên? Ngươi như thế nào lại ở chỗ này?” Long Nhất dời bàn tay từ trên cổ
Mộc Hàm Yên xuống, nhẹ giọng hỏi.

“Tại sao ngươi có thể ở chỗ này còn ta thì không thể ở đây?” Mộc Hàm Yên khuôn
mặt trắng bệch không còn chút máu nhìn Long Nhất.

Lúc này tình hình phía dưới càng thêm kịch liệt. Long Nhất mở một khối mộc bản
liền dễ dàng thấy được Long Chiến đang khiêng một đôi chân ngọc trên vai, mông
nhanh chóng đánh về phía trước

“Ta đang rình coi, chẳng phải ngươi cũng vậy sao?” Long Nhất ôm chiếc eo nhỏ
của Mộc Hàm Yên, cái miệng rộng cắn nhẹ vào dái tai nàng, ma trảo cũng tiến
tới đôi ngọc thỏ ở phía trước.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.