Tiếng đàn dễ nghe vang lên trên bầu trời Tây Môn phủ, âm thanh uyển chuyển
trong suốt.
Một loạt tiếng đàn như vậy vang lên đối với tinh thần người nghe là một loại
hưởng thụ vô cùng thích thú. Thanh âm thanh thúy dường như có ma lực không thể
kháng cự, khiến cho mọi người đều say, dường như bản thân đang ở trong sâm lâm
với không khí trong lành, dòng suối nhỏ uốn lượn, nước suối chảy róc rách,
chim hót vang lừng, rửa sạch linh hồn một lần nữa từ đầu đến chân.
“Mỗi ngày đều nghe tiếng đàn của nha đầu Lưu Li nọ, ta nghĩ khớp xương già này
còn có thể sống lâu hơn mười năm nữa.” Tây Môn Nộ sau khi xử lý xong hết công
chuyện, nằm ở trên giường nhìn Đông Phương Uyển bên cạnh nói.
“Đúng vậy, cũng không biết Vũ nhi từ nơi nào có được bảo bối như vậy. Mỗi lần
nghe xong tiếng đàn này đều ngủ sâu, hơn nữa tinh thần rất tốt.” Đông Phương
Uyển tựa vào vai Tây Môn Nộ, nhắm mắt lẩm bẩm nói.
“Vũ nhi quay trở lại mang theo mấy nha đầu này, không một người nào là nhân
vật đơn giản a.” Tây Môn Nộ than thở.
“Đó là bởi vì ai cũng nhìn trúng con mình.” Đông Phương Uyển lẩm bẩm nói. Có
được đứa con như vậy, không biết trong lòng nàng tự hào thế nào.
“A a … …”
Nhưng mà lúc này Long Nhất đang gối đầu trên đùi Phong Linh, hai chân hắn để
trên đùi Nam Cung Hương Vân. Còn Lưu Ly ngồi cách đó không xa, đang đánh thất
thải lưu ly cầm. Âm thanh từ trong tay nàng xuất ra, thật sự là cuộc sống thần
tiên, cuộc sống như thế này còn muốn tranh đấu gì nữa.
Đàn xong một khúc, dư âm vẫn quanh quẩn trong phòng, Lưu Ly thu cầm đi tới,
chiếc eo nhỏ nhắn đung đưa khiến cho Long Nhất động sắc tâm. Mỗi lần thấy
tướng đi xà thủy của Lưu Ly, chiếc eo thon nhỏ uốn éo khiến cho Long Nhất bốc
lên dục hỏa.
Long Nhất kéo tiểu mỹ nhân ngư ngồi trên đùi hắn. Bộ mông đặt nhẹ xuống khiến
cho tiểu huynh đệ của hắn không chịu an phận mà ngỏng lên. Thân thể cọ xát
khiến cho xuân sắc nhất thời tràn ngập, làm cho tim tam nữ đập nhanh hơn.
“Phu quân… …phu quân, chàng không có đói bụng chút nào sao. Ta đi tới nhà bếp
lấy mấy vài thứ rau quả cho chàng nhé.” Nam Cung Hương Vân thấy không khí có
chút quỷ dị liền đứng dậy chạy trốn.
“Phu quân đói bụng thì ăn bảo bối Hương Vân là được rồi.” Long Nhất cười hắc
hắc kéo Nam Cung Hương Vân lại, bàn tay xuyên qua vạt áo nàng, ấm áp đặt lên
trên ngực.
Phong Linh cùng Lưu Ly thấy thế không khỏi xấu hổ, bẽn lẽn. Muốn đứng dậy
nhưng bị Long Nhất chế trụ.
“Đêm nay ngủ chung với nhau, người nào cũng đừng nghĩ tới việc bỏ chạy.” Long
Nhất kêu to rồi ôm tam nữ lên chiếc giường lớn, sau đó trên giường diễn ra một
trận quần ẩu, quần áo từng thứ nối theo nhau ném ra. Vài tiếng kêu nhẹ vang
lên, xuân ý nhất thời tràn ngập trong phòng….
Thành thị ồn ào đã chìm vào giấc ngủ, một vài tiếng chó sủa vang lên trong đêm
khuya phá tan sự yên lặng của đêm khuya.
Long Nhất trườn qua những đôi chân ngọc bò xuống giường. Một đêm chiến đấu dai
dẳng khiến cho tam nữ rơi vào giấc ngủ say. Long Nhất mặc một chiếc áo ngủ
bằng gấm, ngắm nhìn ngọc thể lõa lồ của tam nữ, ôn nhu nhìn khuôn mặt tươi
cười của các nàng hôn nhẹ, sau đó thiết lập kết giới rồi rời khỏi phòng.
Khí trời mát mẻ hơn nhiều, mặc dù thời tiết khác thường nhưng vào ban đêm của
mùa đông độ ẩm vẫn còn tương đối thấp.
Đi một vài vòng quanh sân, cho đến khi bầu trời trở nên tối mịt, một tầng bạch
vụ bao phủ cả thành thị. Long Nhất hít một hơi thật sâu, than nhẹ một tiếng.
“Mùa đông này tới có chút muộn.” Long Nhất thì thào, lắc đầu rồi đi vào trong
thư phòng, ấn vào một cơ quan trên vách tường, bước vào gian mật thất bên
trong.
Một vài quang cầu phiêu phù tại không trung, chiếu sáng gian bạch thất như ban
ngày.
Long Nhất đưa tay ra, nhìn vào không gian giới chỉ trên tay, có chút ngây
ngốc.
Xem hay không nên xem? Trong lòng Long Nhất có chút kích động, cũng có chút
mâu thuẫn.
Khi Long Nhất học được văn tự thần bí của Di thất chi thành từ Mộc Hàm Yên thì
hắn có thể hiểu được những cuốn sách thu thập từ thần điện ở trong không gian
giới chỉ. Nhưng khi hắn phát hiện những quyển sách thu thập được có cách vận
dụng ma pháp đấu khí thì hắn mừng rỡ như điên. Khi hắn tìm được cách sử dụng
hệ thống ma pháp trận thì hắn kinh ngạc không thôi. Nhưng có một ngày khi hắn
vô tình tìm được một quyển sách dày, mở ra xem được một vài từ đơn giản và một
vài bức hình liền phát hiện trong cuốn sách đó có thể ẩn dấu bí mật kinh thế
thì hắn cũng không có mở lại không gian giới chỉ.
Đó là loại cảm giác gì đây? Khi ngươi phát hiện ra một bảo tàng, nhưng ngươi
lại từng chút từng chút khai quật nó, nhìn thấy bảo tàng bị chôn vùi dần dần
xuất hiện trong mắt. Nhưng lại đột nhiên phát hiện bảo tàng này thật sự quá
lớn, gần như khiến ngươi không thể chịu được cái loại cảm giác này.
Cho nên Long Nhất càng thêm liều mạng học tập văn tự thần bí nọ. Hắn muốn chắc
chắn rằng mình có thể hiểu được từng chữ một. Với bản lãnh chỉ nhìn qua một
lần là không thể quên của hắn, Mộc Hàm Yên nhanh chóng không còn gì để dạy hắn
nữa. Mà hắn cũng biết rằng hắn hoàn toàn có thể hiểu được những bảo thư này.
Hôm nay không thể nhịn được nữa, không biết ma xui quỷ khiến thế nào nhưng
Long Nhất không thể kháng cự lại.
Quang mang chợt lóe lên từ không gian giới chỉ, hơn một ngàn quyển cổ thư liền
xuất hiện trước mặt Long Nhất.
Quyển sách được làm bằng da ma thú, có cảm giác lạnh băng, phía trên có viết
bốn chữ màu lam thật to: “Thương Nguyệt ký sự.”
Một triệu năm trước loài người bắt đầu xuất hiện, phân chia thành các chủng
tộc khác nhau cùng sống ở trên một mảng đại lục rộng lớn. Loài người nhỏ bé và
yếu đuối dựa vào sự thông minh, tài trí và khả năng để cùng các chủng tộc khác
phân tranh, sống sót và học cách vận dụng các sức mạnh mà thần ban tặng, hình
thành các bộ tộc lớn nhỏ.
Loài người sau khi chiến đấu cũng tìm đủ không gian để sinh tồn. Sau đó các bộ
tộc lớn và nhỏ kìm kẹp lẫn nhau, tiến hành xâm chiếm và hủy diệt luân hồi.
Cuối cùng bộ tộc loài người cường đại hình thành quốc gia, loài người bắt đầu
có lịch sử, được gọi là năm Thương Nguyệt đầu tiên.
Thương Nguyệt lịch năm 987, Thương Nguyệt đại lục thất phân thiên hạ, Nặc Mạn
đại đế vĩ đại hoành không xuất thế, sử dụng hai mươi năm thời gian thu phục
toàn bộ đế quốc loài người, người trong thiên hạ tất cả quy về một mối. Sau đó
Mạn Nặc đại đế vĩ đại phát động thiết huyết chiến tranh tại đại lục. Các chủng
tộc còn lại chạy tới bên bờ giải đất, cuối cùng đất đai phì nhiều tất cả đều
thuộc về loài người.
Thế giới loài người phân tranh không ngừng, cuối cùng cũng có được một trăm
năm yên tĩnh, sau khi Nặc Mạn đại đế chết đi, thế giới loài người lại tái phân
chia, chiến hỏa liên miên lại bắt đầu…
Cho tới Thương Nguyệt lịch năm 19,765, lịch sử loài người đã trải qua gần
20,000 năm, văn minh ma pháp đã phát triển đến mức người ta khó có thể tưởng
tượng được, bước lên trời hay xuống dưới đất, không chỗ nào là không thể. Chế
độ đế vương của loài người tan rã, thay thế là chế độ liên bang.
Khi loài người có thể có được thế giới tươi đẹp đầy màu sắc cùng sự tiến bộ
thì tín ngưỡng các thần tộc của nhân loại cùng các thần tộc đến từ Cửu U chi
địa của Ma tộc phát sinh xung đột. Loài người cùng các chủng tộc bị cuốn rắc
rối này. Cuộc chiến kéo dài hàng trăm năm cuối cùng khiến cho thế giới bị hủy
diệt, khiến cho nửa Thương Nguyệt đại lục chìm vào trong biển, vụ nổ mạnh còn
khiến cho đại lục bị phân chia. Cực tây nổi lên một sơn mạch cực lớn, chim
cũng khó có thể bay qua. Bên kia sơn mạch còn xót lại một nhóm người cùng một
vài chủng tộc, mà nền văn minh ma pháp cũng lùi lại tình trạng nguyên thủy,
rất nhiều cách vận dụng ma pháp đã hoàn toàn bị tiêu hủy trong lịch sử, trở
thành lời kể lại trong thơ ca, truyền thuyết.
Nhưng mà loài người lại một lần nữa ngoan cường phát triển mạnh mẽ, hình thành
các quốc gia ở từng khối đại lục, nền văn minh ma pháp bắt đầu phát triển.
Ba một tiếng, Long Nhất gấp cuốn sách lại, ánh mắt sợ hãi, trong lòng không
cách nào bình yên được.
Di thất chi thành tại sao lại có nền văn minh ma pháp sáng lạng như vậy? Điều
này tựa hồ có một đáp án, Thương Nguyệt ký sử ngoại trừ có lịch sử loài người,
còn ghi chép lại lịch sử phát triển của loài người sau cuộc chiến diệt thế đại
lục bị phân chia. Như vậy Di thất chi thành sẽ không thuộc về Thương Lan đại
lục mà thuộc về Thương Nguyệt đại lục.
Từ trong sách này suy đoán, chim chóc cũng khó bay lọt qua Hoành đoạn sơn
mạch, một đầu khác là Thương Nguyệt đại lục. Chỉ là Long Nhất nghĩ không ra
nếu Di thất chi thành liên quan đến phiến đại lục này, vậy thì điều này đã
chứng minh Hoành đoạn sơn mạch không phải là một khối, nhất định phải có thông
đạo đi qua bên này. Nền ma pháp văn minh bên kia đã vượt qua bên này, không có
lý do gì lại không muốn chiếm Thương Lan đại lục.
“Không đúng… …” nếu đoán không sai thì Mộc Hàm Yên cũng đến từ đại lục nọ. Tại
sao nàng có thể tới đây còn những người khác thì không thể tới?” Long Nhất lẩm
bẩm nói, nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm ra lý do tại sao.
Còn có Phiêu Miểu tiên tử thần bí, Cáp Lôi… …Long Nhất càng nghĩ càng đau đầu.
Nếu Mộc Hàm Yên đến từ phiến đại lục nọ, vậy lý do nào mà nàng lại giúp mình?
Long Nhất có chút phiền muộn, không tự chủ được tìm tới khỏa dự ngôn châu màu
trắng đeo trước ngực, đột nhiên cảm thấy một cảm giác trỗi dậy từ trong lòng.
“Tiểu Y à, lời tiên đoán của ngươi là chỉ phiến đại lục khác?” Long Nhất đột
nhiên nhớ lại lời tiên đoán của Tiểu Y, mơ hồ nắm bắt được chút gì đó.
Long Nhất ném quyển sách vào trong không gian giới chỉ, cũng không có tâm tình
nhìn những quyển sách khác. Bây giờ cái hắn muốn biết nhất chính là một phần
của Thương Nguyệt đại lục mà trong cuốn sách nói đến có thực sự tồn tại hay
không. Mộc Hàm Yên có đúng như mình dự đoán là tới từ nơi đó.
Xuất ra một ngụm trọc khí, Long Nhất vừa mở cửa mật thất ra, liếc mắt nhìn
thấy Tây Môn Nộ đang trầm ổn ngồi ở trước bàn của hắn.