Mất cả ngày trời, Long Nhất cũng tới thư phòng tự suy nghĩ. Thực lực của Long
Chiến khiến hắn nhận ra nguy cơ, huống hồ dị biến lần này tại Cấm Thiên Ngục
Giam khiến hắn gặp lại ông nội sau hơn hai mươi năm không có tung tích khiến
cho tâm cảnh của hắn bị rối loạn.
“Phụ thân, người đang làm gì vậy? Tại sao không tới chơi đùa với Nữu nhi?” Lúc
này cửa thư phòng vang lên một tiếng nhẹ, bị đẩy ra, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh
xắn như ngọc của Nữu nhi xuất hiện tại cửa.
Long Nhất tỉnh lại, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện không biết trời đã tối
từ lúc nào, dưới đường chân trời là ánh nắng chiều cuối cùng. Bất tri bất giác
hắn phát hiện một ngày chán ngắt đã trôi qua.
“Nữu nhi, lại đây để cho cha ôm một cái.” Long Nhất đưa tay hướng về phía Nữu
nhi. Nữu nhi nhanh chóng lao vào trong lòng Long Nhất.
“Nữu nhi, tỷ tỷ đâu?” Long Nhất theo thói quen nhéo mũi Nữu nhi rồi hỏi.
“Tỷ tỷ cũng giống phụ thân đều ngẩn người ra, cũng không để ý chơi đùa với Nữu
nhi.” Nữu nhi chu cái miệng nhỏ nói.
Long Nhất không nghĩ mẫu bạo long đó cũng biết ngẩn người? Nàng không phải
luôn dành thời gian rỗi để điên cuồng luyện công sao?
“Buổi sáng nay tỷ tỷ còn nói muốn dẫn con tới Ma Huyễn sâm lâm, tỷ bảo nơi này
không thuộc về chúng ta.” Ngay sau đó Nữu nhi nói tiếp khiến Long Nhất ngẩn
ra. Như thế nào Liễu Nhứ lại nghĩ tới trở về, chẳng lẽ nàng không quen ở chỗ
này sao?
Nghĩ tới đây Long Nhất vội ôm Nữu nhi ra khỏi phòng đi một vòng. Long Nhất
phát hiện thấy Liễu Nhứ đang ngẩn người nhìn ánh chiều mỹ lệ ở một góc hoa
viên vắng vẻ. Ánh nắng chiều đỏ như lửa đúng đẹp đẽ vậy không phải lúc nào
cũng gặp.
Nguyên lai mẫu bạo long còn có lúc nữ tính như vậy. Long Nhất ngẩn người ra
nhìn hồi lâu, rồi ôm Nữu nhi đi tới.
“Hôm nay như thế nào lại hăng hái tới đây xem mặt trời lặn.” Long Nhất mỉm
cười ngồi ở bên cạnh Liễu Nhứ. Nữu nhi thì tinh nghịch chui vào bụi hoa rồi di
chuyển.
Liễu Nhứ vẫn im lặng, tựa hồ không có nghe thấy gì cả, vẫn chăm chú nhìn ánh
chiều buông xuống như cũ. Trong ánh mắt trong suốt lóe lên quang mang.
Long Nhất sờ sờ mũi, tiểu mẫu long này không thèm để ý tới hắn, thật sự là mất
mặt.
“Ta nghĩ ta nên trở về Ma Huyễn sâm lâm, thế giới loài người các ngươi quá ồn
ào, ta không thể nào ân tâm tu luyện.” Liễu Nhứ lúc này đột nhiên quay đầu
nhìn Long Nhất nói.
“Sao đột nhiên lại như vậy? Có thể không bao lâu nữa Long đảo sẽ có tin tức
truyền đến.” Long Nhất liền nói.
“Có tin tức thì ngươi dùng vòng tay ta đưa cho ngươi triệu hoán ta.” Liễu Nhứ
nói.
Long Nhất thấy nàng đã quyết tâm cũng không hề miễn cưỡng, chỉ là nhìn nàng
hồi lâu mới đột nhiên nói: “Liễu Nhứ, ngươi không cảm thấy tựa hồ ngươi trở
nên ôn nhu hơn rất nhiều sao?”
“Vậy ngươi muốn ta đối với ngươi hung hăng hơn một chút.” Liễu Nhứ không phản
bác, chỉ nhìn Long Nhất cười nói.
“Đương nhiên là không phải, ta không phải kẻ mắc bệnh ưa ngược đãi, nhưng…
…chỉ vừa mới phát hiện bộ dạng lúc ngươi cười trông rất đẹp.” Long Nhất cười
hắc hắc nói.
Khuôn mặt Liễu Nhứ hơi ửng hồng rồi nhanh chóng biến mất. Nhưng không tránh
khỏi cặp mắt của Long Nhất. Hắn sửng sốt một chút, trong lòng không khỏi cảm
thấy nhộn nhạo.
Ngay từ lúc đầu gặp nhau tại Ma Huyễn sâm lâm, đã cùng ở với nhau một đoạn
thời gian nhưng quan hệ giữa hắn và Liễu Nhứ cũng chẳng biết nên nói như thế
nào. Lúc đầu chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau, nhưng đến lúc này thì bất tri
bất giác đã thay đổi. Thông qua Nữu nhi, hai người tựa hồ đã có quan hệ bằng
hữu. Nhưng nếu nói đó là sự ái mộ thì còn quá sớm. Chỉ là loại cảm giác vi
diệu giữa nam và nữ này ít nhiều cũng chậm rãi lắng đọng giữa hai người.
Ngay lúc này thì tại đại hoa viên bên kia truyền đến một tiếng thét chói tai.
Ngay sau đó là âm thanh huyên náo và tiếng kêu thảm thiết. Long Nhất cùng Liễu
Nhứ liếc mắt nhìn nhau, nhanh chóng bay về hướng đó.
Khi đến gần thì Long Nhất phát hiện Nữu nhi đang tức giận đứng ở giữa, chung
quanh nàng có hơn mười hạ nhân đang nằm trên mặt đất, kêu lên thống khổ. Cách
đó không xa một vị mỹ phụ sắc mặt tái nhợt, lôi kéo một tiểu cô nương khuôn
mặt cũng tái nhợt.
“Cha, bọn họ khi dễ ta.” Nữu nhi thấy Long Nhất, vẻ mặt ủy khuất đi tới nói.
Tiểu nha đầu này thật sự có tài, nhưng nhìn tình cảnh này ai khi dễ ai cũng
không rõ được.
Long Nhất mỉm cười ôm lấy Nữu nhi, quay đầu nhìn về phía mỹ phụ, thản nhiên
nói: “Tiểu nha đầu này có xung đột với đại tẩu, mong đại tẩu thứ lỗi.”
Lưu Thị bộ ngực phập phồng vài cái rồi bình tĩnh trở lại, ngữ khí ôn nhu nói:
“Không sao, là ta không biết phương pháp dạy, may mắn đã không làm chất nữ sợ
hãi.”
Khoé miệng Long Nhất hiện lên tia cười lạnh, không thích sự dối trá của nữ
nhân này. Hắn quay đầu nhìn về phía nữ nhi đang khiếp sợ bên cạnh Lưu Thị, vẻ
mặt ôn nhu. Cả nhà đại ca Tây Môn thiên này, người hắn có cảm tình nhất chính
là tiểu chất nữ này.
“Phụ thân, ta muốn chơi với tiểu tỷ tỷ này.” Nữu nhi giãy dụa trong lòng Long
Nhất nói. Mặc dù tiểu nha đầu này sống hơn mấy trăm tuổi, nhưng hình thể cùng
tâm trí vẫn chỉ là của một tiểu hài tử ba, bốn tuổi.
Tiểu tỷ tỷ.
Tiểu Thục Hiền nghe vậy cũng lộ vẻ khát vọng nhìn Lưu Thị, trông bộ dạng rụt
rè sợ hãi. Long Nhất không thể tưởng tượng được tiểu chất nữ hoạt bát đáng yêu
hai năm trước lại như thế này. Nó tựa hồ rất sợ Lưu Thị, tính cách cũng trở
nên nhút nhát hơn rất nhiều. Điều này không phải là một chuyện tốt.
“Chị dâu, hãy để hai tiểu nha đầu này chơi cùng với nhau được chứ.” Long Nhất
mỉm cười nói, nhưng lại con mắt lại mang theo một tia lãnh ý.
Lưu Thị không khỏi run lên trong lòng, cảm thấy lạnh cả người. Nàng cũng tươi
cười nói không vấn đề gì, lưu Tiểu Thục Hiền lại rồi vội vàng rời đi.
“Thúc thúc.” Thấy Lưu Thị đi xa, ánh mắt Tiểu Thục Hiền hiện lên sự thông
minh. Mặc dù hai năm không có nhìn thấy Long Nhất nhưng nó vẫn chưa quên Long
Nhất. Nó mỉm cười ấm áp nhìn thúc thúc.
Long Nhất ngồi xổm xuống, ôm Tiểu Thục Hiền vừa chạy đến vào lòng đứng lên.
Mỗi tay ôm một tiểu nha đầu.
“Thục Hiền có nhớ tới thúc thúc không?” Long Nhất thơm vào khuôn mặt nhỏ nhắn
dễ thương của Tiểu Thục Hiền, mỉm cười hỏi.
“Có.” Tiểu Thục Hiền gật đầu, vẻ mặt trở nên sáng sủa thông minh, so với bộ
dạng khiếp sợ vừa rồi hoàn toàn khác nhau.
“Phụ thân, ta cũng muốn.” Nữu nhi bĩu môi, bất mãn kháng nghị.
Liễu Nhứ đứng cách đó không xa nhìn Long Nhất chơi đùa cùng hai tiểu nữ hài,
không khỏi mỉm cười. Bức tranh này thật khiến người ta cảm thấy ấm áp. Có đôi
lúc nàng không thật sự hiểu Long Nhất là loại người nào. Lúc thì lãnh khốc tàn
nhẫn, lúc thì ôn nhu khiến người ta cảm thấy như hơi thở mùa xuân. Lúc này hắn
giống như một đứa trẻ chưa lớn, thật sự là một người mâu thuẫn.
Đang nghĩ ngợi thì Long Nhất đã đứng dậy đi tới, hai tiểu nữ hài cười to sung
sướng, tiếng cười vang cả hoa viên, trời chiều tựa hồ cũng trở nên chói mắt
hơn.
“Ngươi rất có tài năng để làm vú em.” Liễu Nhứ mỉm cười nói.
“Cám ơn đã khích lệ. Ngươi nên cân nhắc lại về chuyện rời đi. Đây là lần đầu
tiên ta nhìn thấy Nữu nhi vui vẻ như thế này.” Long Nhất mỉm cười nhìn Liễu
Nhứ nói.
“Chị dâu ngươi tựa hồ không bằng lòng để nữ nhi của nàng cùng chơi đùa với Nữu
nhi.” Liễu Nhứ nghi hoặc hỏi.
“Điều này ta tự có biện pháp. Ngươi không thấy chất nữ này đối với ta còn thân
hơn đối với cha mẹ nó sao?” Long Nhất cười hắc hắc nói, nụ cười dưới ánh trời
chiều lại có vẻ âm trầm.
“Ngươi đã động sát khí.” Liễu Nhứ liếc mắt nhìn Long Nhất nói.
“Giết loại người không bằng súc sinh hẳn là cũng không có vấn đề gì.” Long
Nhất cười nói.
“Nhưng đó là đại tẩu của ngươi.” Liễu Nhứ thờ ơ nói.
“Có lão thiên làm chứng, ta sẽ không bỏ qua.” Long Nhất lạnh lùng nói.
Liễu Nhứ chỉ cười, im lặng không nói gì.
“Tại sao ngươi không hỏi?” Long Nhất thu liễm sát khí lại hỏi.
“Tại sao ta phải hỏi. Đây là chuyện trong gia đình ngươi. Đâu có liên quan tới
ta?” Liễu Nhứ thản nhiên đáp, trong ngữ khí của nàng có chút mất mát.
“Đó cũng là lý do mà ngươi phải rời đi?” Long Nhất bèn hỏi.
“Có thể, ta chỉ là ngoại nhân.” Liễu Nhứ xoay người nhìn ánh chiều đã hoàn
toàn tắt.
“Nếu ta nói… …ngươi cũng là người nhà của chúng ta.” Long Nhất nhìn mái tóc
Liễu Nhứ tung bay theo gió, hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé có chút lạnh lẽo của
nàng.
Liễu Nhứ thấy nao nao, bàn tay nhỏ bé giãy dụa nhưng rồi lại thôi. Để mặc bàn
tay mình trong bàn tay ấm áp của Long Nhất, trái tim đột nhiên đập mạnh. Có lẽ
nàng cần một bờ vai an toàn để nàng dựa vào… …
Hai người ngồi xuống, vai chạm vai thân cận, duy trì một loại khoảng cách vi
diệu. Nhưng hiển nhiên còn chút gì đó vụng về.
Long Nhất cũng có chút không rõ ràng lắm. Tình cảm giữa hắn cùng với Liễu Nhứ
rốt cuộc là như thế nào. Có lẽ là có nhiều ái mộ. Hắn cũng không có nghĩ
nhiều, chỉ cần nắm được là hắn sẽ không buông tay.
“Trong ý thức hải của Tiểu Thục Hiền ẩn dấu hắc ám chi khí. Nếu ta đoán không
sai thì đã bị người động tay chân. Hổ độc không ăn thịt con. Một người vì đạt
được mục đích đến ngay cả con mình cũng không buông tha. Nữ nhân như vậy nàng
nói ta có đáng chết không.” Long Nhất vừa nhìn Nữu nhi cười to, ồn ào đuổi
theo phía sau Thục Hiền. Trong cơ thể Thục Hiền là dòng máu Tây Môn gia tộc,
ai đó có ý xấu xa nào đó thì phải hỏi qua hắn trước. Cho dù đó có là mẹ đẻ của
Thục Hiền cũng không đuợc.
“Ngươi cho rằng đó là mẫu thân của nó làm, như thế nào lại có thể?” Liễu Nhứ
nhíu mày nói. Nàng không có cách nào giải thích được. Lúc đầu mẫu thân nàng
cũng vì bảo vệ nàng mà không tiếc lấy mạng đổi mạng. Nàng cho rằng trên đời
này tình mẫu tử là vĩ đại nhất, không gì có thể thay thế.
“Thế giới loài người so với ngươi tưởng tượng thì tàn khốc hơn. Có đôi khi tín
ngưỡng ở trên tất cả.” Long Nhất thản nhiên nói.
Lúc này bầu trời đã hoàn toàn tối. Cuộc sống về đêm cũng đã bắt đầu… …