Phong Lưu Pháp Sư – Chương 510: Dĩ nhiên là Tổ phụ – Botruyen

Phong Lưu Pháp Sư - Chương 510: Dĩ nhiên là Tổ phụ

“Không … … không lại cái gì?” Mộ Dung Thục Ngọc lùi ra phía sau hai bước, nhớ
tới tai nạn vừa rồi trong lao phòng, cả người không khỏi nóng bừng lên, lời
nói cũng trở nên lắp bắp.

“Khẩn trương làm gì, ta sẽ không ăn ngươi đâu.” Long Nhất cười hắc hắc nói.
Hắn muốn chính là loại hiệu quả này.

“Ai biết được?” Mộ Dung Thục Ngọc lẩm bẩm, vừa mới rồi không phải thiếu chút
nữa đã bị hắn ăn sao?

“Ha ha, để ta nói cho ngươi tình huống tiếp theo. Ngươi như thế nào mà mang ta
tới nơi ẩn cư của Mộ Dung gia tộc để trải nghiệm?” Long Nhất cười nói.

“Ngươi nói như vậy không phải là có ý làm khó ta sao?” Mộ Dung Thục Ngọc ngẩn
người, tức giận nói, cái đầu lắc lắc giống như đứa trẻ. Có đánh chết nàng cũng
không dám tiết lộ nơi ẩn cư của Mộ Dung gia tộc.

“Vậy giao dịch đơn giản là ngươi dẫn ta đi tìm Mộ Dung Bác.” Long Nhất cười
quỷ quyệt nói.

Mộ Dung Thục Ngọc hừ một tiếng, xoay người đi ra ngoài. Nàng dám chắc chắn tên
gia hỏa này có chủ tâm. Gia gia Mộ Dung Bác lúc này đang ở trong tộc, dẫn hắn
đi tìm Mộ Dung Bác gia gia chính là dẫn hắn tới chỗ ẩn cư của Mộ Dung gia tộc,
như vậy thì có gì khác nhau đâu?

“Uy, tiểu Ngọc nhi, giao dịch lại một lần nữa, để cho ta hôn lên đôi môi thơm
tho của nàng được không?” Long Nhất ở phía sau hô to.

Mộ Dung Thục Ngọc dừng bước, muốn quay đầu lại, nhưng lúc này nếu quay lại hôn
hắn không phải xấu hổ muốn chết sao, vì vậy sau khi do dự một lúc liền nhanh
chóng chạy đi.

Nha đầu này, Long Nhất mỉm cười lắc đầu, đang muốn đi ra ngoài thì nhìn thấy ở
phía trên có một thi thể lão nhân đã cứng ngắc. Tuy không biết đó là ai, nhưng
nói thế nào cũng là một vị cao nhân, nếu không là hắn thì cũng không có cơ hội
phát hiện cấm thiên ngục giam này, phải đưa lão ra ngoài an táng cho tốt mới
được.

Nghĩ vậy Long Nhất bèn mang lão nhân ra khỏi Cấm Thiên Ngục Giam, cũng không
có quay lại tìm Mộ Dung Thục Ngọc, nha đầu nọ không thể thoát khỏi lòng bàn
tay hắn.

Mang theo thi thể lão đầu đi tới đỉnh núi ở phía tây Đằng Long thành. Nơi này
trống trải, phong cảnh cũng đẹp, an táng lão nhân ở chỗ này cũng không có gì
khuất nhục lão.

Mọi chỗ ở đỉnh núi này đều là nham thạch cứng rắn, Long Nhất vung tay lên đã
tạo thành một huyệt động trên tảng đá, rồi đặt lão đầu xuống.

“Lão bá, người hãy nghỉ ngơi đi. Mặc dù khi còn sống người đã bị nhốt, nhưng
hôm nay cũng coi như là đã được tự do.” Long Nhất nhẹ giọng nói, rồi lấy một
tảng đá lớn ở bên cạnh.

Trong lúc tay Long Nhất vừa mới chậm rãi di chuyển, mới nâng tảng đá lên định
đặt xuống thì hắn đột nhiên nhận ra trên người lão nhân truyền đến dao động
sinh mạng yếu ớt.

“Chẳng lẽ lão nhân này còn chưa chết?” Long Nhất nghĩ như vậy rồi cũng nâng
lão nhân lên. Toàn thân lão nhân vẫn cứng ngắc như cương thiết.

Bất đắc dĩ Long Nhất lập tức tập trung tinh thần bao quanh lão nhân, bắt đầu
giám sát chặt chẽ. Ở kiếp trước có Quy tức đại pháp nổi tiếng hậu thế, có thể
khiến cho tim mạch ngừng đập, làm cho người ta lâm vào trạng thái chết giả.
Chỉ là thân thể lâm vào trạng thái chết giả nhưng lại không cứng ngắc như
cương thiết giống lão nhân này.

Hồi lâu sau, hắn truyền công từ dưới lên đến đỉnh đầu, dao động sinh mạng
phảng phất như ảo giác vừa rồi cũng không có xuất hiện lại.

“Xem ra đó thực sự là ảo giác.” Long Nhất thầm than nhẹ trong lòng, chậm rãi
thu công lại. Nhưng vào lúc này một tia sinh mạng dao động lại một lần nữa
xuất hiện, thời gian cách nhau 2 canh giờ. Cũng may là Long Nhất đã rất kiên
nhẫn.

Long Nhất biết được lúc này tuyệt đối không phải là ảo giác. Lão đầu này còn
có dấu hiệu sinh mạng. Có thể là do lão đầu này tu luyện một môn công phu đặc
biệt nên tạo thành hiện tượng kỳ lạ này.

Hãy thử tưởng tượng một lão đầu không biết tên bị nhốt trong một kim chúc lao
phòng, không có thức ăn và nước uống. Khi lão đầu này đào một cái rãnh cho tới
lúc kiệt lực. Để bảo trụ tính mạng, lão đầu này chỉ có thể sử dụng loại công
phu này để tự bảo vệ. Nếu không phải hôm nay gặp Long Nhất, cho dù lão đầu này
không có chết tại ngục giam này cũng bị chôn sống.

Sáng sớm, Tây Môn phủ vô cùng náo nhiệt. Long Nhất quay trở lại khiến cho rất
nhiều hạ nhân nhiệt tình, cao hứng. Hơn nữa tại phủ còn có vài vị thiên kim
tiểu thư. Không cần phải nói cũng biết đám người tới cuối cùng là một vài vị
thiếu phu nhân.

“Hài tử này, mới sáng sớm đã đi. Hương Vân, ngươi không biết Vũ nhi ra ngoài
khi nào sao?” Đông Phương Uyển ngồi bên bàn ăn, nhìn Nam Cung Hương Vân rồi
hỏi.

“Không ……không biết.” Nam Cung Hương Vân mặt đỏ lên. Nàng bị oan gia này làm
cho ngủ thẳng một mạch tới trưa, có quỷ mới biết được hắn đi ra ngoài lúc nào.

“Ta biết phụ thân khẳng định đi tới chỗ tỷ tỷ xinh đẹp như hoa.” Nữu nhi đang
ăn đột nhiên ngẩng đầu lên cất giọng trẻ con nói.

“Nữu nhi, không được nói bậy.” Liễu Nhứ trừng mắt nhìn, thấp giọng quát.

Lưu Ly cùng Phong Linh che miệng cười trộm, xem ra ngay cả Nữu nhi cũng hiểu
Long Nhất một cách rõ ràng, có thể nói tất cả đều biết chuyện Long Nhất có sắc
tâm.

Lúc này Tây Môn Nộ ăn mặc chỉnh tề, từ trong phòng bước ra hỏi: “Cười cái gì?
Xú tiểu tử lại đi đến nơi nào rồi.”

Tây Môn Nộ đối với Long Nhất cùng con dâu hoàn toàn hòa nhã tốt bụng.

Trong lúc đang hỏi thì Long Nhất từ trên trời rơi xuống, trong tay còn ôm một
thi thể cứng ngắc.

“Vũ nhi, hắn là ai vậy? ngươi như thế nào lại đem xác chết này về nhà?” Đông
Phương Uyển nhíu mày hỏi.

“Hắn, chắc chắn còn sống.” Long Nhất không chút lưỡng lự đặt lão đầu trên mặt
đất, xoay người lão lại, nhìn bộ dạng cứng ngắc của lão như thế nào cũng không
giống một người còn sống.

Khoé mắt Tây Môn Nộ khẽ giật, đột nhiên bước lên trước hai bước. Đông Phương
Uyển bên cạnh cũng kinh hãi thất sắc, đứng dậy.

“Phụ thân, có chuyện gì thế?” Long Nhất nhìn thấy thân hình cao lớn của Tây
Môn Nộ run nhẹ. Hắn chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của phụ thân bao giờ.

“Không có khả năng, không có khả năng… …” Tây Môn Nộ không để ý thân phận, quỳ
xuống đất, hai tay run run vươn tới khuôn mặt trắng bệch của lão đầu.

“Phụ thân … …phụ thân… …” Tây Môn Nộ quỳ hẳn xuống đất, không dám tin kêu lên.

Đông Phương Uyển cũng lập tức quỳ xuống. Hai người quỳ xuống khiến Long Nhất
cũng phải quỳ xuống ở bên cạnh. Chẳng lẽ lão nhân này chính là ông nội mình,
nhưng lão như thế nào lại bị giam trong cấm thiên ngục? Nhìn kỹ thì lão nhân
này cũng có vài phần giống Tây Môn Nộ.

Long Nhất quỳ xuống, Nam Cung Hương Vân, Lưu Ly, Phong Linh cũng vội vàng quỳ
xuống. Chỉ có Liễu Nhứ ôm Nữu nhi đi ra trước đại môn.

“Tỷ tỷ, sao chúng ta lại đi ra.” Nữu nhi vội hỏi.

“Bởi vì… …nơi đó không thuộc về chúng ta. Bọn họ là người một nhà, nhưng tỷ tỷ
lại không phải.” Vẻ mặt Liễu Nhứ có chút mất mát.

“Vậy tỷ tỷ cũng giống như Lưu Ly tỷ tỷ là nữ nhân của phụ thân, như vậy không
phải là người một nhà sao?” Nữu nhi ngây thơ nói, khiến cho Liễu Nhứ có chút
dở khóc dở cười. Cũng là bởi ảnh hưởng của môi trường xung quanh, gần mực thì
đen. Muội muội này có thể đã bị Long Nhất ảnh hưởng xấu.

Trong phòng ăn, Tây Môn Nộ đã khôi phục lại sự chấn động. Hắn tự mình ôm lấy
lão đầu nằm trên mặt đất, bộ dạng cẩn thận tựa hồ sợ làm lão đầu bị thương mất
một sợi lông.

“Uyển nhi, Vũ nhi, các ngươi theo ta.” Tây Môn Nộ ôm lão đầu, nhanh chóng đi
vào trong nội ốc.

Tây Môn Nộ đưa lão đầu tới một gian bí thật, đặt lão đầu lên một chiếc giường
đá, một hồi lâu cũng không có nói gì. Đông Phương Uyển thì đứng bên cạnh, nước
mắt không ngừng rơi.

“Phụ thân, đó thật sự là ông nội?” Long Nhất liền hỏi.

“Đúng rồi, đó là cha ta. Ta như thế nào lại có thể nhận lầm.” Tây Môn Nộ vỗ về
mái tóc trắng của lão đầu nọ, đột nhiên quay đầu vội vàng hỏi: “Vũ nhi, ngươi
vừa mới nói tổ phụ còn sống, đây là sự thật?”

“Đó là sự thật. Nhi tử nhận thấy trong cơ thể lão còn có sinh mang dao động.
Chỉ là lão dùng một loại công pháp kỳ lạ tiến vào trạng thái chết giả.” Long
Nhất nhìn trả lời, ánh mắt nhìn lão nhân hết sức kỳ quái. Đây chính là ông nội
mình, thật sự là không vào Long vương miếu không nhận biết người một nhà a.

“Chết giả?” Tây Môn Nộ nhíu mày trầm tư. Hắn cho tới bây giờ chưa có nghe nói
qua gia tộc có công phu như vậy.

“Lão gia, có lẽ là Băng cung… …” Đông Phương Uyển nhẹ giọng nói. Nam nhân Tây
Môn gia tộc mỗi người đều phong lưu, nàng cũng biết cha chồng là một người
kiệt xuất, ban đầu có quan hệ mập mờ với nữ nhân ở Băng Cung. Nghe nói ở Băng
cung tựa hồ có một loại công pháp khiến kẻ khác giả chết, nói không chừng lão
gia tử học môn công pháp này từ Băng cung.

“Đúng vậy, tục truyền Băng cung có một môn công pháp kỳ lạ như vậy, chỉ là để
đợi cha tỉnh lại phụ thuộc vào người của Băng cung. Lúc này biết tìm người của
Băng cung ở đâu?” Tây Môn Nộ đứng dậy nói.

“Nhi tử thật ra biết người ở Băng cung. Để nhi tử phái người đưa tin cho nàng
tới Đằng Long thành.” Long Nhất vừa nghe thấy vậy bèn nói. Âu Đại Mụ không
phải có quan hệ với ông nội sao? Nàng là người trong Băng cung, chắc là phải
biết cách giải trừ trạng thái chết giả.

“Vậy là tốt rồi. Vũ nhi, bây giờ ngươi nói cho ta biết rốt cục đã xảy ra
chuyện gì?” Tây Môn Nộ buông được tảng đá lớn trong lòng, tinh thần cũng dần
dần hồi phục lại. Trước tiên muốn biết rõ chuyện này, rốt cuộc là ai dồn cha
mình vào tình cảnh này?

Long Nhất liền đem chuyện phát sinh tại Cấm Thiên Ngục Giam kể lại một lần.
Đối với việc tại sao hắn lại biết được các loại cơ quan bí đạo tại Cấm Thiên
Ngục Giam, hắn chỉ ứng phó cho xong việc. Lúc đầu hắn đã đáp ứng Mộ Dung Bác
không nói ra chuyện này.

Tây Môn Nộ cũng không có hỏi nhiều về chuyện này. Chỉ là khi nghe xong thì vẻ
mặt dữ tợn, toàn thân phát ra hàn quang, hai tay nắm chặt lại, nghe được tiếng
rắc rắc, hiển nhiên vô cùng tức giận.

“Long Chiến, nếu không phải ngươi chết thì Tây Môn Nộ ta chết.” Tây Môn Nộ
giận dữ hét lên, râu mép lay động không thôi.

Long Nhất chợt nhớ đến Long Linh Nhi, trong lòng không khỏi rối rắm.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.