Long Nhất kéo Như Ý Băng Tàm Ti trong tay càng lúc càng căng ra, dù cho súc
sinh này giãy dụa thế nào cũng không buông tay. Như Ý Băng Tàm Ti là một vật
chắc như thế, Thực Nhân thú đầm lầy có thể nào mà làm đứt được. Được làm ra từ
tinh hoa của SS cấp Như Ý Băng Hàn Tàm siêu ma thú, cho dù dùng thượng cấm chú
cũng khó mà làm đứt đôi được.
Long Nhất càng kéo càng căng ra, Thực Nhân thú vương của đầm lầy đã mau chóng
phải thở hết nổi, giãy dụa tới càng lúc càng không còn sức. Nó đã từng thử lặn
sâu xuống đầm lầy, nhưng trên thân cái tên nhân loại đáng chết kia dùng lực ấn
lên cổ nó như muốn làm gẫy, vì vậy nó chỉ có thể ngược lại nổi lên, sau khi
nổi lên lực lượng của nhân loại lại nhẹ đi một chút.
Long Nhất nhìn thấy Thực Nhân thú của đầm lầy đã ngừng giãy dụa, hơn nữa chỉ
cần mình tay nắm Như Ý Băng Tàm Ti kéo về phía phải thì nó cũng quay qua phía
phải, qua bên trái liền theo qua bên trái, xem ra nó đã biết cái mạng nhỏ của
nó đang bị mình nắm trong tay, vì vậy mà trở nên ngoan ngoan nghe lời. Dùng
súc sinh này làm công cụ để vượt qua đầm lầy này là thích hợp nhất, bất quá có
nó thì những Thực Nhân thú khác trong đầm lầy này liền tự động tránh ra chỗ
khác, vượt qua khoảng cách ngắn ba trăm thước này chỉ còn là một chuyện nhỏ.
Đang trong lúc đám người Cáp Lôi lo lắng không thôi, trong không trung đám côn
trùng bay loạn từ từ đáp xuống. Tất cả bọn họ, tim đều đã lên tới cổ họng. Sự
yên tĩnh trở lại của bọn côn trùng sắc huyết hồng đã cho biết cuộc chiến giữa
Long Nhất và Thực Nhân thú vương của đầm lầy đã kết thúc. Bọn họ run rẩy căng
thẳng đợi kết quả cuối cùng.
Khi bức tường huyết sắc biến mất, tất cả mọi người đều vui mừng reo hò. Chỉ
thấy Long Nhất uy phong đứng cao trên lưng của Thực Nhân thú vương của đầm
lầy, còn tên đại gia hỏa được gọi là vua của đầm lầy kia dưới sự khống chế của
Long nhất đang ngoan ngoãn bơi về hướng bên này, chỗ nó đi qua vô luận là côn
trùng sắc huyết hồng hay là các Thực Nhân thú khác đều dạt ra xa tránh né.
Trong giờ khắc này, ít nhất là trong giờ khắc này, trong mắt Lam Thiên và Cáp
Lôi lộ ra thần sắc sùng bái. Họ đều không minh bạch, nhân vật như thế sao mà
tại Thương Lan Đại Lục lại không có tên tuổi lẫy lừng?
– Cáp Lôi! Đừng có quên đưa tiền thưởng của ngươi đưa lại cho ta nhé!
Long Nhất khống chế Thực Nhân thú vương tiến tới ven bờ, hướng tới Cáp Lôi
cười to nói.
– Không thành vấn đề, Cáp Lôi ta từ trước tới giờ chưa bao giờ xù nợ.
Cáp Lôi hào sảng nói, mắt thấy có thể xuyên qua biển huyết sắc côn trùng này,
tâm tình của Cáp Lôi có thể nói là vui mừng vạn phần.
– Các người mau mặc da thú lên đi, trời đã muốn sáng rồi.
Long Nhất nói. Nếu trời sáng, tất cả Thực Nhân thú của đầm lầy sẽ lặn sâu
xuống vì bọn chúng là động vật hoạt động về đêm.
Mọi người vội vàng trùm da thú lên rồi nhảy lên người Thực Nhân thú vương.
Long Nhất nắm trong tay Như Ý Băng Tàm Ti thoáng động, Thực Nhân thú vương
liền quay đầu hướng tới bờ bên kia bơi đi.
Cự ly ba trăm thước, bọn người Long Nhất, bất quá chỉ mất một nháy mắt thời
gian, đã phóng lên bờ bên kia. Bước đi trên cỏ xanh, Long Nhất hưng phấn lăn
trên mặt cỏ vài vòng, gần hai chục ngày sinh hoạt trong đầm lầy, vô luận tinh
thần hay là nhục thể đều đã phải chịu quá nhiều khổ sở.
Màu hồng đỏ tươi đẹp đã nhuộm đỏ đám mây cuối chân trời. Toàn bộ Thực Nhân thú
đầm lầy đã toàn bộ lặn xuống. Chỉ có biển côn trùng huyết hồng sắc kia vẫn đỏ
như trước có chút lóe mắt.
Sáu người vượt lên ngọn đồi thấp, xa xa có thể thấy được ẩn hiện ra mái ngói
tàn tạ.
Cáp Lôi lấy địa đồ ra, chỉ vào một chỗ rồi cười lớn, nói:
– Nơi này chính là Di Thất Chi Thành trong truyền thuyết, chúng ta cuối cùng
cũng tới nơi rồi!
– Vậy còn chờ gì nữa? Chúng ta mau đi đến đó thôi.
Lam Thiên hưng phấn hỏi, tưởng tượng ra vô số tài bảo đang đợi hắn, tín đồ
trung thành này của Quang Minh Thần đã không còn đợi được nữa.
Sáu người chạy như điên tới Di Thất Chi Thành trong truyền thuyết. Đang chạy,
Long Nhất đột nhiên ngừng lại, huyết sắc khô lâu trong lòng bàn tay trái của
hắn thoáng chấn động.
– Sao vậy?
– Làm sao thế?
Mọi người thấy Long Nhất đột nhiên ngừng lại không khỏi thắc mắc.
– Chỗ này có chút gì đó không thích hợp!
Long Nhất nhìn chung quanh dò xét. Đây là một thảo nguyên xanh xanh, xinh đẹp
và hùng vĩ thập phần, nhưng chỗ này lại xuất hiện ba động của hắc ám khí tức.
Nghe được câu nói của Long Nhất, tất cả mọi người khác lập tức lo lắng. Chuyện
của Long Nhất mọi người đều biết, hắn nói không thích hợp khẳng định là cảm
giác được có nguy hiểm.
– Quả thật có chút không thích hợp, chỗ này như là có hắc ám khí tức.
Lam Thiên nhắm mắt cảm thụ rồi nói. Là một Quang Minh pháp sư, hắn đối với ba
động của hắc ám khí tức cũng rất mẫn cảm.
– Nguyên là hắc ám khí tức à. Cái đó chỉ là bình thường. Căn cứ theo truyền
thuyết, Di Thất Chi Thành là thành thị bị Hắc Ám Chi Thần nguyền rủa, có hắc
ám khí tức cũng không kỳ quái.
Cáp Lôi nói.
– Ừm, thì ra có truyền thuyết như vậy.
Lãnh U U nói theo.
– Tiếp tục tiến tới đi, mọi người nên cẩn thận một chút. Đã là thành thị bị
Hắc Ám Chi Thần nguyền rủa, ở đó khẳng định là có nguy hiểm.
Long Nhất gật đầu nói. Hắn một tay nắm lấy Lộ Ti Á, một tay nắm lấy Lãnh U U.
Không biết vì cái gì, trong lòng Long Nhất có một loại cảm giác nguy cơ cường
liệt, Di Thất Chi Thành này tuyệt đối không đơn giản.
Lúc này, hình dáng của Di Thất Chi Thành đã có thể thấy được rõ ràng. Đó là
một tòa thành hùng vĩ, từ thành tường cao lớn tàn khuyết và trụ đỉnh thiên
không khó nhìn ra thành thị này trước đây có văn minh sáng lạn bao nhiêu.
Càng gần tới Di Thất Chi Thành, trong lòng Long Nhất cảm thấy nguy cơ càng
mạnh lên, cả một vùng thiên địa này đều thấy tử khí trầm trầm. Từ bên đầm lấy
tới chỗ này vẫn không có gặp một vật sống, tất cả đều quỷ dị đến làm lòng
người sợ hãi.
Đột nhiên một trận âm phong thổi qua, vừa rồi còn là trời đang nắng đột nhiên
tối sầm lại, ép tới đến làm người hô hấp khó khăn. Chung quanh lúc này không
biết từ khi nào bắt đầu toả ra khói đen mờ ảo, trong chốc lát trời đất chung
quanh đều có khói đen lượn lờ.
– A, quá nhiều tài bảo! Quá nhiều tử tinh tệ! Ta phát tài rồi! Ta phát tài
rồi!
Lam Thiên lớn tiếng phát ra một trận cười điên rồ, quỵ xuống mặt đất rồi không
ngừng nắm lấy cỏ xanh trên mặt đất.
– Không tốt, khói đen ở đây có cổ quái, mọi người ngàn vạn lần đừng hít vào!
Long Nhất kêu lên, lập tức bế hô hấp lại, nội lực còn có thể chống đỡ được một
khoảng thời gian nữa.
Nhưng hắn thì có công phu bế khí còn những người khác lại không có. Sau khi
Lam Thiên lâm vào trong mê ảo, Man Ngưu, Cáp Lôi cũng đã bắt đầu hồ ngôn loạn
ngữ, trong chốc lát cười điên lên rồi lại khóc tới nước mắt nước mũi đầy mặt.
Lộ Ti Á toàn thân toát ra một làn lục quang, nhắm mắt lại vất vả chống đỡ,
Lãnh U U lại không có gì dị thường, trên thân nàng tràn ra một tầng hắc khí
nhàn nhạt, trên mặt có chút thích thú.
Long Nhất ngây người, chẳng lẽ là người tu luyện Hắc ám ma pháp ở chỗ này có
thể không bị ảnh hưởng. Lãnh U U thấy Long Nhất nghi hoặc nhìn nàng, cười rạng
rỡ, nói:
– Đối với người khác mà nói thì chỗ này là địa ngục, nhưng đối với người tu
luyện Hắc ám ma pháp mà nói, chỗ này lại là thiên đường.