“Làm gì à? Nàng nói ta muốn làm gì đây?” thanh âm của Long Nhất trở nên thâm
trầm, hà hơi nóng sau tai Mộ Dung Thục Ngọc, tay khe khẽ vuốt ve eo thon của
nàng.
Mộ Dung Thục Ngọc chỉ cảm thấy toàn thân khẽ run, tim như muốn vọt ra khỏi
ngực, cũng không biết lấy khí lực từ đâu, nàng đẩy Long Nhất ra, lùi về phía
sau hai bước, trên mặt nhuộm hai áng mây hồng, bộ dạng bối rối ngượng ngùng
kia khiến cho người ta rất yêu mến.
“Ngươi…sắc lang, chết vẫn không đổi tính” Mộ Dung Thục Ngọc quở trách, chỉ
là không nghe ra trong lời nói có bao nhiêu nộ khí.
Long Nhất cười ha ha một tiếng, tiến lên trước hai bước vừa muốn nói, lại phát
hiện Mộ Dung Thục Ngọc như thỏ con hoảng sợ tránh ra xa, đành đặt mông lên sa
phát, bất mãn nói: ” Ta có đáng sợ như vậy không?”
“Đương nhiên, ngươi thì ngay cả mấy lão đầu còn phải sợ nữa là” Mộ Dung Thục
Ngọc nhìn thấy bộ dạng cam chịu của Long Nhất. Cười khanh khách nói.
Long Nhất lườm một cái, hỏi: ”Nàng về từ khi nào thế? Mộ Dung Bác lão bất tử
kia chạy đi đâu rồi?”
Mộ Dung Thục Ngọc trừng mắt, tức giận nói: ”Không cho ngươi mắng gia gia của
ta”.
“Nha đầu nàng thì biết cái gì, ta đây không phải là mắng ông ta mà là tôn
trọng ông ta” Long Nhất bắt chân chữ ngũ, liếc mắt nói.
“Ngươi…cưỡng từ đoạt lý, chẳng thèm để ý đến ngươi nữa” Mộ Dung Thục Ngọc hừ
một tiếng xoay người thu lại quần áo, ngồi trên giường đọc một quyển cổ thư,
quả thật không thèm nói thêm tiếng nào.
Long Nhất cười ha ha, lắc mình một cái ngồi bên cạnh Mộ Dung Thục Ngọc, hương
thơm thoang thoảng từ thân thể thiếu nữ bay vào mũi, hắn nhích mông gần tới Mộ
Dung Thục Ngọc, ngữ khí trêu ghẹo: ” Ài, nàng không để ý tới ta à, thế thì ta
có thể để ý tới nàng”
Mộ Dung Thục Ngọc khẽ cắn môi dưới, môi hồng răng trắng tạo thành một phong
cảnh dụ nhân. Nàng gập sách lại trừng mắt nói: ”Ai cần ngươi để ý, xa ta ra
một chút, đừng có chạm vào ta”.
Long Nhất híp mắt, nụ cười cũng thêm phần dâm đãng. Thẳng thừng coi thường sự
kháng nghị của Mộ Dung Thục Ngọc.
Mộ Dung Thục Ngọc tim nhảy loạn, đột nhiên phát giác khí tức nguy hiểm mà lại
làm cho nàng say mê từ trên người Long Nhất, nàng biết mặc dù Long Nhất không
còn hạ lưu vô sỉ giống như truyền thuyết, nhưng cũng tuyệt không phải chính
nhân quân tử gì.
“Bảo ngươi xa ta ra một chút” Mộ Dung Thục Ngọc khuôn mặt càng thêm hồng, nhìn
thấy Long Nhất càng lúc càng gần, hai tay dùng lực đẩy hắn ra.
Long Nhất lại thuận theo thế ôm lấy eo nàng, trông thì giống như Mộ Dung Thục
Ngọc đột nhiên đẩy hắn.
“Tiểu Ngọc nhi, đêm còn dài, chúng ta cứ từ từ đã, không cần phải vội mà” Long
Nhất trầm giọng cười nói. Vội ôm chặt lấy Mộ Dung Thục Ngọc đang giãy dụa
không ngừng, không cho nàng đứng lên.
“Tây Môn Vũ…” Mộ Dung Thục Ngọc biết bản thân tránh không thoát, hai tay đặt
lên ngực hắn đau khổ nhìn hắn, hi vọng làm hắn động lòng mà thả mình ra.
Thế nhưng Mộ Dung Thục Ngọc lại tuyệt không nghĩ tới biểu tình của nàng đối
với tên nam nhân này lại có lực sát thương rất lớn. Long Nhất vốn chỉ muốn
trêu ghẹo nàng mà thôi, thế nhưng nàng lại chân chính khơi dậy bản tính nam
nhân của hắn.
“Đừng…không…không được…đừng mà” Long Nhất vươn cổ, miệng trong phút chốc
đã nuốt trọn môi hồng của Mộ Dung Thục Ngọc, đôi ma trảo ở trên mỹ đồn của
nàng vuốt ve nắn bóp, lửa dục vọng nóng bỏng làm cho hai người như bị thiêu
đốt.
Trí óc của Mộ Dung Thục Ngọc đã chìm vào trong thế giới sương mù dày đặc.
Giống như sao sáng đầy trời bị che bởi một tầng lụa mỏng, mông lung mà cũng mỹ
diệu, toàn thân mềm nhũn như xuân thủy nằm trong ngực Long Nhất.
Môi dính chặt vào nhau, đầu lưỡi quấn quít, thân hình ôm ấp vuốt ve càng thêm
kịch liệt, Mộ Dung Thục Ngọc lúc này đã bị lột hơn nửa quần áo, lộ ra một mảng
da thịt trắng như tuyết, nửa bầu ngực mượt mà bị ma trảo Long Nhất bóp ngấu
bóp nghiến, biến thành đủ loại hình dạng, cổ, gáy, hai tai của nàng đã vì động
tình mà biến thành một màu đỏ rực mê người.
Bỗng nhiên, Mộ Dung Thục Ngọc cứng lại, hai chân đột nhiên kẹp chặt lại. Nơi
thần bí của người con gái chưa từng bị ai ***ng vào bất tri bất giác lại bị ma
trảo của Long Nhất tiến nhập.
“Tiểu Ngọc nhi ngoan, đừng khẩn trương, thả lỏng thân thể” Long Nhất khẽ cắn
dái tai Mộ Dung Thục Ngọc, thanh âm vang vọng trong thiết lao.
Theo sự trấn an của Long Nhất, toàn thân Mộ Dung Thục Ngọc khẽ run, thần kinh
đang khẩn trương lại bắt đầu từ từ thả lỏng.
Long Nhất ngón tay khẽ trêu ghẹo, thám hiểm cấm địa riêng tư nhất của người
thiếu nữ, cảm giác được mỹ nhân trong lòng càng thêm run rẩy, xuân lộ kia đã
úa ra như sông như suối.
“Đại bại hoại, ta ghét ngươi” Mộ Dung Thục Ngọc đột nhiên yêu kiều hừ một
tiếng, hai tay dụng lực ôm chặt lấy Long Nhất, hô hấp dồn dập, thân thể nóng
bừng, hiển nhiên thâm tâm đã đầu hàng, mặc cho Long Nhất muốn làm gì thì làm
rồi.
Long Nhất thầm mừng trong lòng, đang định cởi sạch quần áo hai người, hắn đột
nhiên cảm giác được từ một nơi nào đó trong Cấm Thiên Giam Ngục truyền tới một
trận ba động yếu ớt dị thường, động tác liền ngừng lại.
Vốn người có thể bị giam ở Cấm Thiên Giam Ngục này đều không phải đẳng cấp
thông thường, cho dù trong Cấm Thiên Giam Ngục có kết giới đặc thù không thể
thi triển ma pháp đấu khí, thế nhưng thiên hạ kì nhân dị sĩ nhiều vô kể, có
vài người biết phương pháp phóng năng lượng ra ngoài cũng không phải không có
khả năng. Nhưng năng lượng yếu ớt này hết lần này tới lần khác đều mang theo
một chút khí tức hắc ám, hơn nữa có thể khiến cho linh hồn chấn động, việc này
không thể không làm Long Nhất kinh ngạc.
“Ngươi làm sao vậy?” Mộ Dung Thục Ngọc đang nhắm mắt chờ đợi thời khắc quan
trọng nhất của đời con gái, nhưng đợi rất lâu lại phát hiện ra Long Nhất chẳng
có động tĩnh gì, mở mắt liền nhìn thấy hắn đang nhắm mắt phát run, bèn hỏi.
Sự hăng hái của Long Nhất lúc này đều đã bị năng lượng kì dị kia làm tan biến,
hắn từ trên thân Mộ Dung Thục Ngọc bò dậy, giúp nàng mặc lại xiêm y, khẽ hỏi:
”Tiểu Ngọc Nhi, nàng có cảm thấy một loại năng lượng ba động kỳ quái hay
không?”
Đối với việc Long Nhất ngừng tay Mộ Dung Thục Ngọc có chút xấu hổ tức giận,
nhưng nghe Long Nhất nói thế liền ngưng thần cảm ứng, một lúc lâu lắc đầu
trách mắng: ”Đồ lừa đảo, làm gì có nguồn năng lượng ba động kỳ quái nào?”
“Nàng không cảm ứng được? Quái lạ” Long Nhất nhíu mày, vẫn như cũ có thể cảm
thấy được nguồn năng lượng ba động kỳ quái đứt quãng kia.
“Rốt cuộc là loại ba động gì thế?” Mộ Dung Thục Ngọc nhìn thấy Long Nhất không
giống như đang đùa, liền hỏi.
“Hắc ám linh hồn lực, chúng ta ra xem xem.” Long Nhất nói xong liền đứng dậy
sửa lại y phục, rắc một tiếng liền mở cái lao môn “không thể phá được” của lao
phòng này ra.
Cấm Thiên Giam Ngục vốn là do tổ tiên của Mộ Dung gia tộc xây dựng, bên trong
có rất nhiều cơ quan và cạm bẫy mà chỉ có Mộ Dung gia tộc mới biết, đây gọi là
để đề phòng vạn nhất, mà Long Nhất sớm đã mò ra cơ quan trong lao phòng của Mộ
Dung Bác.
Tìm theo nguồn năng lượng ba động kì dị kia, Long Nhất dẫn theo Mộ Dung Thục
Ngọc né tránh quanh co bên trong Cấm Thiên Giam Ngục rộng lớn, Cấm Thiên Giam
Ngục này trừ đám bảo vệ ra, trên con đường như mê cung bình thường căn bản
nhìn không ra một bóng người.
Cấm Thiên Giam Ngục chia thành mấy giam khu, giam giữ các loại phạm nhân khác
nhau, nhưng không thể nghi ngờ, chỉ cần tiến vào Cấm Thiên Giam Ngục, khả năng
có thể thoát ra ngoài tựa hồ bằng không.
Lướt qua mấy đội mấy đội tuần tra, hai người đến được phía Đông Bắc của Cấm
Thiên Giam Ngục, thình lình xuất hiện trước mắt hai người chính là một thiên
ngục được xây toàn bộ bằng một loại kim loại không tên, trên bức tường kim
loại màu trắng phát ra điện hoa màu tím khủng bố.
Nơi này là nơi Long Nhất cả đời không thể quên được, lúc hắn vừa tới thế giới
xa lạ này liền bị nhốt tại nơi quỷ quái này. Cũng tại nơi đây hắn bắt đầu bước
đi trên còn đường ma pháp.
“Tây Môn Vũ, ngươi bị hâm rồi à, rốt cục thì có phải là ở đây không?” Mộ Dung
Thục Ngọc khe khẽ dùng khuỷu tay huých vào tay Long Nhất nói.
“Dường như là phải mà cũng dường như không phải” Long Nhất nhún nhún vai khẽ
đáp.
Mộ Dung Thục Ngọc không chút hảo khí lườm Long Nhất một cái, bắt đầu quan sát
trái phải, bên trong Cấm Thiên Giam Ngục tổng cộng có năm gian lao phòng được
xây bằng loại kim loại vô danh này, trên đại môn của mỗi gian lao phòng đều
khảm một khối đá màu tím, được gọi là Điện Thần Thạch, cũng chính là nơi sinh
ra điện lưu trên tường.
Long Nhất nhắm mắt lại nhằm nắm bắt nguồn năng lượng ba động yếu ớt kia, quả
nhiên là tới từ chỗ này, nhưng tựa hồ không phải ở bên trong gian lao phòng
này, mà ngược lại lại đến từ phía dưới gian lao phòng.
Chẳng lẽ dưới gian lao phòng này còn có hang động khác? Long Nhất nghĩ thầm
trong lòng.
Tiến lên hai bước, Long Nhất khẽ đẩy khe hở trên tường ra, điện lưu ở phía
trên căn bản không thể làm tồn thương tới hắn, ngược lại còn bị hắn hấp thụ
sạch vào thể nội.
Nhìn vào trong một lúc, Long Nhất khẽ run, bên trong có một cái quang minh ma
pháp đăng nổi trên không, dưới đăng là một lão đầu y phục rách rưới, râu tóc
bạc phơ, xem thân thể ông ta dường như đông cứng đã lâu, không có lấy một điểm
sinh cơ, hình như là đã chết được một đoạn thời gian rồi, có thể là tính đặc
thù của gian lao phòng này có thể bảo vệ khiến thân thể ông ta không thối rữa.
Lão đầu này rốt cuộc là người nào? Có thể bị giam ở lao phòng đặc biệt này
tuyệt đối không thể là người bình thường, cũng không biết là vì nguyên nhân gì
mà bị bắt tới đây, ông ta không thể là giết người phóng hỏa gì gì đó, tuyệt
đỉnh cao thủ nào chẳng tay ướt đẫm máu tanh.
“Ta xem với, để ta xem với” Mộ Dung Thục Ngọc nhìn thấy Long Nhất chăm chú
nhìn vào trong, liền đẩy Long Nhất ra rồi nhìn, lấp tức bĩu môi nói: ”Chỉ là
một thi thể mà thôi, có gì mà đáng xem chứ”
Long Nhất cười cười, dùng phương pháp Mộ Dung Bác đã dạy qua thần không biết
quỷ không hay đả khai đại môn của lao phòng, hắn cảm giác được nguồn năng
lượng ba động kỳ quái kia là từ bên dưới lao phòng này phát ra, bất quá Mộ
Dung Bác chưa bao giờ nói cho hắn biết dưới lao phòng này còn có cơ quan khác.
Vào tới trong lao phòng, Long Nhất tiến tới ngỗi xổm xuống bên cạnh lão đầu
kia, dùng ngón tay chọc chọc vào thi thể của lão, quả thật cứng như một tảng
đá. Lập tức, Long Nhất liền lục lọi tìm kiếm khắp nơi dưới thân lão đầu này.
“Lão cũng đã chết rồi, ngươi còn loạn động thi thể lão làm gì” Mộ Dung Thục
Ngọc không nhìn được, tức giận nói.
“Lão đầu này bị giam ở đây khẳng định không phải người bình thường, ta chỉ
muốn xem xem trên người ông ta có đồ vật gì để chứng minh thân phận không mà
thôi” Long Nhất vừa nói vừa dựng người lão đầu dậy.
Á… Mộ Dung Thục Ngọc kinh hãi hét một tiếng, cùng Long Nhất nhìn nhau một
cái, từ trong mắt đều nhìn thấy sự kinh ngạc của đối phương.