Phong Lưu Pháp Sư – Chương 507: Gặp lại Mộ Dung Thục Ngọc – Botruyen

Phong Lưu Pháp Sư - Chương 507: Gặp lại Mộ Dung Thục Ngọc

“Long tộc cao quý chúng ta bảo vệ toàn bộ Thương Lan đại lục, nhưng tuyệt đối
không cho phép tham gia tranh giành, Ma Long nhất tộc tiến vào thế giới nhân
loại nhất định có âm mưu, cho nên ta quyết định phái tinh anh của Thần Long
nhất tộc chúng ta tới thế giới nhân loại điều tra trước, một khi phát hiện
hành tung của Ma Long nhất tộc lập tức đem bọn chúng trục xuất khỏi thế giới
nhân loại, nếu việc trở nên khẩn cấp, nhất loạt giết hết.” Long vương trầm
giọng nói.

Lời vừa nói ra, hai tỷ đệ Mễ Đế Nhĩ lập tức dỏng tai lên, con mắt đánh qua
đánh lại không ngừng, đương nhiên, thanh niên Long tộc có cùng biểu tình như
bọn họ không thể là con số thấp được.

Long tộc cai quản địa phương rộng lớn này, ngẩn ngơ mấy ngàn năm ai không chán
đây, hiện tại có cơ hội tốt thế này, tất nhiên là ai cũng muốn đến thế giới
nhân loại bao la kiến thức một chút.

Long vương thanh âm chưa dứt, đã có rất nhiều thanh niên đồng lứa thỉnh mệnh.

“Tỷ tỷ, tỷ mau nhanh đi nói với phụ hoàng đi, đây chính là cơ hội tốt ngàn năm
khó gặp đó” Cách Lỗ Tây Á mắt thấy người khác đều đã thỉnh mệnh, sao có thể
không vội đây, hắn còn muốn để Mễ Đế Nhĩ danh chính ngôn thuận dẫn hắn tới thế
giới nhân loại cơ, nếu như hắn tự mình tiến lên nói với Long vương nhất định
bị coi là trò đùa.

“Vội cái gì, đám gia hỏa này có thể thắng được tỷ tỷ của ngươi à” Mễ Đế Nhĩ dù
bận vẫn nhàn nói, dựa vào uy danh đệ nhất Phách Vương Long của Long tộc, đám
gia hỏa này ai dám cùng nàng tranh đoạt.

Sự thật cũng chứng minh uy danh Long tộc đệ nhất Phách Vương Long của Mễ Đễ
Nhi tuyệt đối không phải là hư danh, tại giờ phút cuối cùng tiến lên đứng phía
trước, đám Long tộc tuấn kiệt đang tranh đấu tới mức ngươi chết ta sống lập
tức im bặt.

Long vương đối với nữ nhi Mễ Đế Nhĩ này cũng rất là đau đầu, thực lực của nàng
trong đám đồng lứa ở Long tộc không có đối thủ, chỉ là tính tình nóng nảy quả
thật làm cho người ta không dám lấy lòng, có lẽ ra ngoài rèn luyện một chút
cũng là việc tốt. Về phần bảo bối nhi tử chuyên làm xằng làm bậy đang theo sau
đít Mễ Đế Nhĩ, cũng để nó ra ngoài kiến thức dài dài đi. Chỉ là người bình
thường sẽ không trị được hai tỷ đệ này, Long vương suy nghĩ, đem ánh mắt liếc
Phỉ Lực trưởng lão đang đứng cùng đám lão thần ở không xa.


Ban đêm, Đằng Long thành vẫn như cũ náo nhiệt phi thường, không quá mấy ngày
nữa là đến năm mới, nhà nhà đều vì thế mà bận bịu, ma pháp đăng bảy màu trang
trí biến toàn bộ Đằng Long thành trở nên đẹp tuyệt vời.

Đương nhiên, bầu không khí hoan hỉ chào đón năm mới cũng không thể làm nhạt đi
sát khí trong Cấm Thiên Giam Ngục, thiện ngục rộng lớn dưới mặt đất này là địa
phương cách biệt với thế giới bên ngoài, các loại tội phạm cùng hung cực ác cả
đời bị nhốt ở đây, Cấm thiên vệ đội thân đeo trọng giáp màu bạc hào quang lạnh
lẽo cứ liên tục như con thoi, tay cầm phá ma trường mâu. Lờ đờ khiến cho người
khác sợ hãi.

Xuyên qua màn đêm, Long Nhất quỷ mị né tránh mấy Cấm thiên vệ đội đi tuần tra,
bay nhanh từ mật đạo tiến vào bên trong Cấm Thiên Giam Ngục. Về đã lâu mà vẫn
chưa thấy lão bất tử kiếm thần Mộ Dung Bác tới tìm hắn, vậy thì hắn phải tới
Cấm Thiên Giam Ngục tìm người thôi.

Đi tới thiết lao nơi Mộ Dung Bác sống, bày biện vẫn như xưa, trên bàn dưới đất
không một hạt bụi, thế nhưng ngay cả một bóng quỷ cũng nhìn không thấy.

“Lão gia hỏa này, đi chết ở đâu rồi?” Long Nhất lẩm bẩm đặt mông lên sa phát
êm ái ở giữa phòng, đột nhiên cảm thấy dưới mông có cái gì đó không đúng. Dùng
tay sờ xuống một cái, một cái áo yếm màu xanh nửa trong suốt lập tức hiện ra
trước mắt.

“Híc…” Long Nhất không nói nhìn cái nội y cao cấp của Lệ Nhân Phường vẫn còn
đang toát ra hương thơm thoang thoảng trước mắt.

Quá dâm đãng, quá xấu xa rồi, thực không nghĩ ra lão bất tử Mộ Dung Bác còn sở
thích này, nội y này rõ ràng là bị nữ nhân mặc qua còn chưa có giặt, cũng
không biết Mộ Dung Bác từ đâu mà chôm được đây?

Con mắt Long Nhất quan sát tứ phía, đột nhiên đứng dậy lục khắp gian phòng,
từng bộ từng bộ áo quần nữ nhân bị hắn lục ra, các loại kiểu dáng nội y nội
khố rực rỡ muôn màu bày la liệt.

“Không nghĩ tới nha, không nghĩ tới nha, thế giới này quả nhiên là đen tối vô
cùng…” Long Nhất nhìn núi quần áo nữ nhân mà muốn bật cười. Mộ Dung Bác
không phải thèm muốn tới mức này chứ, xem ra nhất định phải dẫn lão ta ra
ngoài hảo hảo phóng túng một chút.

Đúng lúc này, cửa vào thiết lao đột nhiên vô thanh vô tức mở ra, một làn u
hương quen thuộc mơ hồ bay tới, không đợi Long Nhất suy nghĩ, một đạo đấu khí
màu tím mang theo một tiểng rít the thé đánh úp tới sau lưng Long Nhất.

Bá một tiếng. Đấu khí màu tím xuyên qua tàn ảnh Long Nhất đánh lên trên tường,
phát ra tiếng kim loại chạm vào nhau nghe ‘keng keng’.

Long Nhất không quay đầu lại, trên tay còn cầm một cái nội khố màu phấn, nhìn
thiếu nữ áo trắng đang nhăn mắt nhíu mày cầm kiếm mỉm cười.

“Thục Ngọc công chúa, sớm biết nàng không nỡ đả thương ta mà, đã lâu không
gặp, ta nhớ nàng muốn chết rồi” Long Nhất cười ha ha nói, xem ra bản thân hiểu
nhầm Mộ Dung Bác rồi, đống y phục nữ nhân này là của Mộ Dung Thục Ngọc, chỉ là
Mộ Dung Bác đem hang ổ của lão cho cháu gái, thế bản thân lão chạy đi đâu rồi?

Mộ Dung Thục Ngọc hai má ửng hồng, mặc dù nàng cố làm ra bộ dạng tức giận,
nhưng không ngờ một tia vui mừng trong mắt làm sao cũng không thể che dấu.

“Ai tin được ngươi, mau trả cho ta, dâm tặc chết tiệt” Mộ Dung Thục Ngọc tra
lại bảo kiếm trong tay, tiến lên phía trước một bước, vội đoạt lấy nội khố
trong tay Long Nhất giấu ra sau người, nhưng lại không dám nhìn trực tiếp vào
đôi mắt đen nhánh của Long Nhất.

Long Nhất cười ha ha một tiếng, đột nhiên nhớ tới thời gian Mộ Dung Thục Ngọc
đại biểu cho Ngạo Nguyệt đế quốc tới Đằng Long thành đàm phán. Lòng có chút
rung động, hai người cũng từng có một đoạn thời gian mập mờ như vậy.

Nhìn Long Nhất đột nhiên mang vẻ mặt ám muội hồi tưởng. Mộ Dung Thục Ngọc tim
đập rộn ràng, khẽ dậm chân một tiếng bắt đầu luống cuống tay chân thu lại quần
áo bị Long Nhất lục lọi toán loạn, nhờ vậy để che dấu sự bối rối trong lòng.

Long Nhất lại đặt mông ngồi lên trên sa phát, cầm lấy một bình rượu ngon mà Mộ
Dung Bác cất vừa uống vừa nhìn Mộ Dung Thục Ngọc bận rộn.

“Gia hỏa chết tiệt, ngươi nhìn đủ chưa?” Mộ Dung Thục Ngọc do ánh mắt rực lửa
của Long Nhất mà liên tục nhầm lẫn, quần áo gấp thế nào cũng không chỉnh tề,
không khỏi chuyển người sẵng giọng.

Dâm tặc chết tiện biến thành gia hỏa chết tiệt, ngữ khí dịu dàng, giống như
tình nhân làm nũng, khiến sắc tâm của Long Nhất trỗi dậy, không thể kiềm chế.

“Không đủ, cả đời cũng nhìn không đủ” Long Nhất khẽ tát vào mồm mình, nhấc
chân một cái liền xuất hiện sau lưng Mộ Dung Thục Ngọc, lang trảo ôm lấy eo
thon của Mộ Dung Thục Ngọc.

“Ngươi…ngươi làm gì đấy?” Mộ Dung Thục Ngọc mỹ mâu chớp chớp, môi nói một
câu cũng không được hoàn chỉnh, tim đập loạn nhịp không ngừng.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.