Mưa xuân mấy bận, hoa mai cũng đã nở mấy lần, tiểu mỹ nhân ngư bị Long Nhất
phong cuồng hành sự không thể chịu nổi đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Long Nhất lấy khăn tắm đắp lên nàng rồi bế nàng đặt lên giường, tự mình quay
lại đại sảnh nghiêng ngả tựa vào ghế dựa suy nghĩ xuất thần, hoan hảo mấy lần
nhưng hắn không có chút mệt mỏi nào, ngược lại trong đầu suy nghĩ trong đầu
bắt đầu trở nên rõ ràng.
“Hay là thiếu điểm gì đó rồi, xem ra Tinh Tinh cũng nắm được cái cán rất lớn
trên tay Mộc Hàm Yên” Long Nhất lẩm bẩm nói, hắn vốn muốn từ miệng Tinh Tinh
làm rõ lớp mê vụ quanh người Mộc Hàm Yên, thật không nghĩ được là đến lúc tối
hậu Tinh Tinh lại lùi bước, nghĩ đến một khi bị Mộc Hàm Yên biết được, hậu quả
đó nàng ta quả có khả năng gánh chịu sao.
Long Nhất suy nghĩ liên miên, nghĩ lại sự tình phát sinh tại Thương Lan đại
lục năm đó, từng chuyện từng chuyện một quay lại bên trong não hải, hắn than
khẽ một tiếng, vuốt ve viên ngọc trắng trên ngực, nhẹ giọng nói: ”Tiểu Y ơi
Tiểu Y, vì sao đến giờ nàng vẫn chưa ra, quang minh và hắc ám cuối cùng là ở
nơi nào đây?”
Long Nhất nghĩ tới Tiểu Y, trong lòng buồn bã, hình ảnh mái tóc trắng phấp
phới của nàng lóe ra trước mắt không ngừng, trong lòng phảng phất đau đớn như
bị người khác thắt lại.
Bỗng nhiên, Long Nhất mí mắt nhíu lại, xoay người đứng lên như chớp, chưa tới
một giây thân hình đã biến mất trong phòng.
Lúc này tại tầng trên cùng của Phượng Hoàng lữ điếm, một hắc ảnh đang cung
kính chắp tay hành lễ với Long Nhất: ”Cáp Lôi bái kiến thiếu gia”.
Long Nhất gật đầu, thản nhiên cười: ”Là Mộc Hàm Yên bảo ngươi đến?”
Cáp Lôi run sợ, lập tức trả lời: ”Vâng, thiếu gia.”
“Cáp Lôi, ngươi thật to gan” Long Nhất đột nhiên gây khó dễ, vẻ mặt sát khí
đằng đằng nhìn Cáp Lôi.
“Cáp Lôi không dám” Cáp Lôi và Long Nhất vốn có quan hệ linh hồn khế ước, sát
khí của Long Nhất hắn căn bản không thể cản, chỉ cảm thấy tim đột nhiên bị
đóng băng lại, linh hồn bị bóp méo một cách vô tình.
“Không dám? Ngươi quả thật là một tên hai mặt, để ngươi giúp ta một phần sức
lực cũng là chủ ý của Mộc Hàm Yên đúng không” Long Nhất lạnh giọng nói.
“Đúng là vậy” Cáp Lôi bị sát khí của Long Nhất làm cho cả người run lên, hắc
ám linh hồn khế ước này thật là bá đạo.
Long Nhất mặt tối sầm lại, lạnh lẽo nhìn Cáp Lôi không nói tiếng nào, trong
đầu có hàng trăm ý nghĩ thay đổi, hắn vốn tưởng bằng vào hắc ám linh hồn khế
ước làm cho Cáp Lôi triệt để thoát khỏi tay Mộc Hàm Yên, nhưng hắn đột nhiên
nghĩ căn bản không cần làm vậy, vô luận mục đích cuối cùng của Mộc Hàm Yên là
gì, hiện tại mục đích của nàng ta với của mình là giống nhau, có thêm một cánh
tay giúp sức sao lại không tốt đây?
“Nếu ngươi cùng Mộc Hàm Yên thực sự là cùng một phe, sao nàng nói ra thân phận
của ngươi một cách hết sức rõ ràng như vậy?” Long Nhất âm lãnh nhìn vào Cáp
Lôi từ từ hỏi.
“Nô tài biết, nhưng nô tài không thể nói ra” Cáp Lôi run rẩy trả lời. Trên
thân tự nhiên có cảm giác đau đớn, hơn nữa càng lúc càng đau, không lâu sau
liền phanh một tiếng quỵ trên nóc nhà, hai tay ôm đầu thống khổ gầm nhẹ một
tiếng như dã thú, một lúc sao liền không chịu được nữa lăn lộn trên nóc nhà,
máu trong mồm phun ra nhuộm khăn che mặt thành một phiến đỏ sậm.
Long Nhất nhíu mày, thu sát khí lại, theo lý mà nói mệnh lệnh của hắn Cáp Lôi
vô pháp chống lại, nhưng Mộc Hàm Yên sớm đã đề phòng chiêu này của hắn, đã
động thủ cước trên người Cáp Lôi.
Một lúc lâu, Cáp Lôi toàn thân rã rời mới đứng lên, hai chân run rẩy không
ngừng, có vẻ cực kỳ chật vật.
“Mộc Hàm Yên bảo người đến tìm ta có chuyện gì?” Long Nhất hỏi.
“Nô tài không biết, nàng chỉ phân phó như thế mà thôi” Cáp Lôi mệt mỏi vô lực
nói.
“Vậy ngươi về đi, giúp ta trông coi Bạch Vân thành cho tốt, phối hợp với hành
động của ta bất cứ lúc nào” Long Nhất phất tay, không còn hứng thú cùng nói
chuyện với Cáp Lôi nữa, hắn không thể hy vọng từ miệng hắn biết được việc gì.
Mộc Hàm Yên sai Cáp Lôi đến tìm hắn nguyên nhân chỉ là để truyền đạt lại một
tin, nàng đã biết thân phận của hắn ta rồi.
Đợi đến khi Cáp Lôi biến khỏi, Long Nhất trầm tư một lúc, phi thân thẳng hướng
ven hồ Bạch Vân bay tới.
Ánh trăng sáng rực chiếu qua màn sương dày đặc mông lung trên Bạch Vân hồ, gió
nhè nhẹ thổi, mặt hồ nước gợn lên từng cơn, nổi lên ngân quang của vẩy cá.
Lúc này trời đã tối mịt, đại đa số ma pháp đăng treo bên ngoài thuyền bè đã
tắt. Chỉ còn lác đác vài ngọn mờ mờ, theo thân thuyền trôi lóe lên không
ngừng, nhìn qua như trên Bạch Vân hồ xuất hiện rất nhiều ánh mắt.
Tinh Tinh vừa mới tắm xong, thân mặc tiểu y tiểu khố mầu phấn hồng nằm trên
giường, lộ ra một thân da thịt trắng như tuyết, cặp chân trắng muốt của nàng
đang giơ lên rồi lại hạ xuống, vẻ mặt có chút đê mê.
Kẹt một tiếng, nghe thấy cửa bị người ta đẩy ra, tiếng cước bộ thanh thúy
không vội không vàng nhắm hướng khuê phòng nàng đi tới.
Tinh Tinh cắn răng, ánh mắt đê mê trở lại bình thường, trừ Mộc Hàm Yên ra, làm
gì còn ai không gõ cửa mà trực tiếp đi vào.
Thật vậy, đằng sau tầm bình phong tinh xảo hiện ra một thân ảnh lả lướt, không
phải Mộc Hàm Yên thì là ai chứ?
Trực tiếp kéo một cái ghế ngồi xuống, Mộc Hàm Yên nhìn về hướng Tinh Tinh đang
lười nhác nằm trên giường, khoé mắt cũng hiện lên một cảm tình khó nói thành
lời.
Tình cảm phức tạp.
“Ngươi hình như lần nào cũng quên gõ cửa” Tinh Tinh trào phúng nói.
“Đối với ta mà nói, việc đó không cần thiết, ngươi trước mặt ta không có bí
mật gì, cũng đừng vọng tưởng có bí mật gì” Mộc Hàm Yên thản nhiên nói.
Tinh Tinh khóe miệng co lại vài cái. Trầm mặc.
“Chỉ là cảnh cáo ngươi một chút, việc đêm nay ta có thể nể mặt hắn bỏ qua một
lần. Cũng hi vọng không có lần sau, nếu không ngươi tự biết có hậu quả gì” Mộc
Hàm Yên tú mục khẽ nhắm, có một cỗ khí thế uy nghi, bộ dạng này của nàng,
không còn nửa điểm nào giống vẻ mặt kiều mị trước mặt người ngoài.
Tinh Tinh giương mắt, đột nhiên bồn chồn cười khanh khách, nửa ngày mới ngừng
nói: ”Mặc dù không biết người với hắn rốt cục ở bên ngoài vui thú chuyện gì,
nhưng ta có cảm giác, nữ nhân chưa hề thất bại như ngươi có thể bại trong tay
hắn, có lẽ, ngươi lúc đó so với ta lúc này còn đau đớn hơn vạn phần”.
Bàn tay Mộc Hàm Yên nắm chặt, trước mắt hiện lên một khuôn mặt anh tuấn mang
theo nụ cười xấu xa, nàng hừ nhẹ một tiếng xua đi hình ảnh trong đầu, lạnh
giọng nói: ”Đây là chuyện của ta, ngươi quản bản thân mình cho tốt đi, an phận
làm cho tốt nhiệm vụ của ngươi”.
Tinh Tinh phảng phất như chưa nghe thấy gì, hai mắt mở to.
Đúng lúc này, trong lòng Mộc Hàm Yên chợt động, chuyển thân như chớp đi xuống
tầng hai, nàng đẩy của đi vào trong phòng của mình, liền nhìn thấy Long Nhất
đang phởn phơ ngồi trên ghế dựa, hai chân gác lên bàn, ánh mắt nhìn nàng mang
theo vài phần ấm áp vài phần tiếu ý.
“Hay cho nàng, công việc buôn bán càng ngày càng tốt đấy, Thuý Yên các tại
Thượng Nguyệt thành, Hồng Tụ phảng tại Bạch Vân thành, không ngờ rằng đều là
sản nghiệp của nàng” Long Nhất nhìn thấy Mộc Hàm Yên liền vẫy tay hắc hắc cười
nói.
Lúc này Mộc Hàm Yên không còn giữ vẻ băng lãnh như lúc ở phòng Tinh Tinh nữa,
khóe miệng khiêu gợi cười duyên, mị ý trên mặt thật là dụ người, nàng lắc eo
thon ngồi bên cạnh Long Nhất, cười nói: ”Hôm nay loạn lạc khắp nơi, tất cả mọi
người đều túy sanh mộng tử trốn tránh sự thật, đặc biệt là mấy tên có tiền
này, cũng chỉ có việc buôn bán da thịt là có chút sinh ý thôi”.
Long Nhất không chút khách khí dang tay, nửa người Mộc Hàm Yền liền tựa vào
người hắn, ngọc nhũ cao vút ép vào ngực hắn.
Hít một hơi thật sâu, thân thể Mộc Hàm Yên trở nên mềm nhũn, hai mắt nhắm hờ
hiện lên vẻ mê ly, hai người chia tay cũng đã được một khoảng thời gian, nàng
vẫn còn nhớ tới mùi vị đặc biệt trên người Long Nhất. Cứ như vậy tựa vào ***g
ngực ấm áp của hắn, cảm nhận thấy tim hắn đang đập, không nghe thấy hắn cười
huyên náo, cũng làm cho nàng cảm thấy một cảm giác hạnh phúc khiến nàng an
tâm, mặc dù cảm giác hạnh phúc này có thể chỉ trong chốc lát, nhưng nàng đã
từng cảm thấy hạnh phúc như vậy sao?
Ma trảo Long Nhất luồn qua nách Mộc Hàm Yên nắm lấy một bên song nhũ bạo mãn
của nàng, nhẹ nhàng nắn bóp khẽ nói: ”Lại to hơn một chút, nàng ăn gì đấy?”
Mộc Hàm Yên cắn vào ngực Long Nhất một cái, thanh âm quyến rũ nói: ”Không phải
là bị tên chết tiệt nhà ngươi nắn bóp mà thành sao”.
Long Nhất hắc hắc cười rộ lên nói: ”Thế thì ta sẽ bóp tiếp, để cho nàng to hơn
một chút”.
Long Nhất một đôi lang trảo chia làm hai đường một trên một dưới, trên thì
trèo đèo, dưới thì lội suối thám hiểm, một lúc sau Mộc Hàm Yên liền yêu kiều
rên rỉ, u cốc bí mật đã trở nên ngập ngụa.
Mắt thấy hai người nóng bỏng sờ mó một phen, đột nhiên Mộc Hàm Yên lại dùng
lực đẩy Long Nhất ra, khuôn mặt vừa mới ửng hổng trở nên trắng bệch.
“Nàng làm sao vậy?” Long Nhất cả kinh, áp chế dục hỏa lại.
“Không có gì, có thể là do quá mệt mỏi thôi” Mộc Hàm Yên lắc đầu, cười miễn
cưỡng.
Long Nhất đương nhiên không tin, chỉ là nàng không nói hắn cũng không có cách
nào khác. Hắn liền ôm Mộc Hàm Yên tiến tới trên giường, hai tay dùng nội lực
nhẹ nhàng ấn vào huyệt thái dương của Mộc Hàm Yên.
Mộc Hàm Yên thoải mái rên rỉ một tiếng, hưởng thụ sự ôn nhu của Long Nhất,
trong lòng có một cảm giác không thể diễn tả bằng lời.
“Cáp Lôi tới tìm ngươi chưa?” Mộc Hàm Yên thì thầm hỏi.
Long Nhất hai tay có chút ngừng lại, từ trên đầu Mộc Hàm Yên dời ra, bức tường
vô hình giữa hai người dường như dầy lên không ít.
“Ngươi đối với thân phận của ta không hiếu kỳ sao?” Mộc Hàm Yên cảm thấy có
chút mất mát, nàng chuyển thân nhẹ giọng hỏi.
“Đương nhiên hiếu kỳ, nhưng nàng chịu nói ra sao?” Long Nhất nhạt giọng nói.
“Không thể” Mộc Hàm Yên khẽ than một tiếng, hai người lâm vào trong một cảm
giác xâu hổ trầm mặc.
“Vậy chúng ta rốt cục là bằng hữu hay là địch nhân?” Một lúc lâu sau, Long
Nhất hỏi.
Mộc Hàm Yên run rẩy nói: ”Tạm thời… là bằng hữu”.
“Ha ha , nói thế thì chúng ta sẽ có một ngày trở mặt thành thù sao?” Long Nhất
cười nói, nhưng chưa phát hiện ra trong nét cười mang theo một cảm giác cay
đắng mất mát.
“Có lẽ…”
Long Nhất nhìn Mộc Hàm Yên, chuyển thân xuống giường, dư quang trong khóe mắt
đảo qua một quyển sách đặt dươi gối của Mộc Hàm Yên, trong lòng đột nhiên run
lên.