Phong Lưu Pháp Sư – Chương 50: Thoát Khốn (2) – Botruyen

Phong Lưu Pháp Sư - Chương 50: Thoát Khốn (2)

Long Nhất nhặt da của Thực Nhân Thú đầm lầy lên buộc căng lên một cây mộc
trượng, sau đó đưa mộc trượng về phía huyết sắc trùng hải. Quả nhiên, những
côn trùng sắc huyết hồng đó tản hết ra, ngược lại Thực Nhân thú đầm lầy không
dừng lại mà truy theo.

– Ta biết rồi, nguyên lai côn trùng màu huyết hồng này e sợ khí vị của Thực
Nhân thú đầm lầy. Long Nhất, không phải là ngươi muốn để chúng ta tất cả khoác
da thú tìm đường đi qua sao?

Lộ Ty Á kêu.

– Ha, ha! Thông minh đấy!

Long Nhất mỉm cười tán dương nói, còn Lộ Ty Á được người yêu tán dương mỉm
cười rất hạnh phúc.

Mọi người nghe lời Lộ Ty Á liền giật mình đại ngộ. Biện pháp này chính xác là
tuyệt diệu phi thường, khả năng đây cũng là biện pháp duy nhất này có thể đi
qua huyết hồng trùng hải.

Nhưng rất nhanh Lãnh U U nói lên nghi vấn của mình:

– Long Nhất, giả sử chúng ta có khả năng tránh khỏi trùng hải, nhưng chúng ta
làm sao tránh được Thực Nhân thú đầm lầy? Hơn nữa cái đầm lầy này căn bản
không phải nơi có thể đặt chân lên được. Chỉ ngại là chúng ta bị chìm xuống
bùn thôi.

Long Nhất cười cười, chỉ vào trung tâm đầm lầy nơi có một con Thực Nhân thú to
lớn gấp rất nhiều so với những con khác, nói:

– Nó thì biết nơi này mà?

– Đó không phải là Thực Nhân thú sao?

Man Ngưu gõ cái đầu hắn nói. Cái đầu lớn đơn giản của hắn làm sao hiểu được
Long Nhất nên mới hỏi câu hỏi ngu ngốc ấy.

Lãnh U U ngẫm nghĩ, nói:

– Đó là Thực Nhân thú vương đầm lầy, nhưng điều đó là như thế nào?

– Không biết như thế nào ư? Chỉ là muốn nó đưa chúng ta đi qua đây thôi.

Long Nhất hời hợt nói, dường như điều này không xứng để nói tới.

– Cái gì? Để… để nó dẫn chúng ta đi qua á? Ngươi nghĩ ngươi là thần à?

Dù thường xuyên ôn hoà nhưng khi nghe được lời của Long Nhât khiến cho Lam
Thiên không ngăn được kêu to lên. Thủ lĩnh của Thực Nhân thú đầm lầy sẽ mang
bọn họ đi qua, điều này làm sao mà sảy ra được.

– Không tin à? Hay là chúng ta đánh cược, nếu như ta thành công thì ngươi đưa
toàn bộ tiền thưởng nhiệm vụ cho ta, như thế được không?

Long Nhất cười hắc hắc nói.

– Điều này…

Lam Thiên nhất thời không nói được. Tuy hắn không tin, nhưng biểu hiện của
Long Nhất thật sự rất tự tin làm hắn không dám mạo hiểm.

Long Nhất kín đáo lắc lắc đầu. Lão này khí độ quá nhỏ, không trách là đến tuổi
này mà mới chỉ là cao cấp pháp sư. Hắn nghĩ nếu mình không qua được thì chẳng
ai có thể qua được.

– Long Nhất, nếu như ngươi thành công thì ta nhường phần tiền thưởng của ta
cho ngươi!

Cáp Lôi nói, hắn không hề ngu dại. Hắn nguyên là không có đi vì món tiền
thưởng nhiệm vụ, nếu như có thể đi qua được thì làm sao mà phải sợ không được
phát tài?

Long Nhất nhìn thẳng vào Cáp Lôi cười cười nói:

– Tốt, điều này do ngươi tự nói ra đấy nhé!

Lúc này Long Nhất dùng như Ý Băng Tàm Ti của hắn kéo lại vài con Thực Nhân thú
đầm lầy. Hắn tự mình lột da phủ từ đầu đến chân, chỉ để lộ ra hai con mắt.

Lộ Ty Á mở to miệng nhìn vào nguời yêu. Tuy nhiên nàng đối với Long Nhất tin
tuởng vô cùng, nhưng sự việc hiện tại nàng không thể nén được lo lắng. Chỗ này
không thể so với địa phương khác. Nơi này có thể chân chính là tử vong chi
địa. Nhưng Lộ Ty Á cũng không nói lời nào, chỉ dùng nhãn thần của mình truyền
đạt cho hắn sự quan tâm và ủng hộ. Nàng không muốn làm nam nhân của mình phân
tâm. Lãnh U U cũng giống như vậy, nàng dùng hành động thực tế để tín nhiệm
người yêu.

Long Nhất nhìn lưỡng nữ, trong lòng cảm động nói:

– Có thê tử như thế này, phu quân chỉ có thể cầu!

Trong tay Long Nhất một đạo thanh quang đánh xuống hai chân, hét lên một tiếng
như một chiếc lá không có trọng lượng bay về phía huyết sắc trùng hải. Đúng
như Long Nhất dự đoán, côn trùng màu huyết hồng khủng bố này tịnh không tấn
công hắn, nhưng Thực Nhân thú đầm lầy ngửi mùi huyết tinh phát tán từ da thú
buộc trên người Long Nhất, toàn bộ ngửng đầu dùng con mắt màu lục nhìn chằm
chằm vào Long Nhất trên không trung, liền phóng vọt theo hướng Long Nhất. Lúc
này, bọn Thực Nhân thú đã hình thành nên cả một rừng đầu ở trên đầy lầy.

Lúc này Cáp Lôi bọn họ thật sự đứng ngây ngốc. Hắn sao có thể là Đại ma pháp
sư có thể sử dụng Phiêu Phù thuật được? Nhưng hắn lại phải lập tức phủ nhận.
Phiêu Phù thuật này đúng là ưu nhã, trên không trung giống như nhàn rỗi tản bộ
trong sân, không thể miêu tả hết được vẻ tự nhiên tiêu sái mê người. Đến Cáp
Lôi Man Ngưu là những hán tử lô thỗ cũng bị hấp dẫn, hà huống là hai vị tiểu
mỹ nhân Lộ Ty Á và Lãnh U U? Bọn họ ngắm nhìn đến thần tình mê say.

Đại khái là lướt qua được khoảng một trăm mét, Long Nhất hết khí phải chuẩn bị
đổi khí, nhưng Thực Nhân thú vương đầm lầy đang ở cách khoảng năm mươi mét bên
ngoài ngẩnh đầu nhìn hắn. Thân thể Long Nhất từ từ hạ xuống, Thực Nhân thú
trong đầm lầy thấy con mồi đang hạ xuống, đều nhất loạt lao đến, ngoác rộng
miệng ra, những cái răng sắc nhọn dày đặc nhe ra trông thật sự tráng lệ.

– Long Nhất, cẩn thận đấy!

Lộ Ty Á và vài người không nhẫn nhịn được gọi lớn.

Lúc này một con Thực Nhân thú đầm lầy nôn nóng phóng lên khỏi mặt đầm, há lớn
miệng theo hướng Long Nhất hạ, xuống táp một cái. Long Nhất hai chân đạp
xuống, sau đó thình lình hữu cước đạp mạnh vào cằm thực nhân thú, người lại
bay lên một lần nữa, cái cách biểu diễn kinh người của hắn làm phương tâm
lưỡng vị mỹ nữ sợ hãi đập loạn lên.

Lúc này Long Nhất đã bay trên đầu thủ lĩnh Thực Nhân thú đầm lầy. Con cự thú
này đang dùng cặp mắt lớn như quyền đầu nhìn chòng chọc vào hắn. Đối với Long
Nhất, bản năng của nó cảm thụ được sự uy hiếp, nhưng nó thật sự rất tin tưởng
là dám thách thức nó thì nhân loại này thì có thể xé thành bụi phấn, bởi vì nó
là vua của đầm lầy này.

Bên cạnh con này không một Thực Nhân thú đầm lầy nào khác. Một mình nó bá
chiếm một mảng không gian đầm lầy rất lớn. Nếu như con Thực Nhân thú đầm lầy
nào quyết định tiến vào phạm vi thế lực thì bị nó tấn công đến chết.

Thình lình, thân thể Long Nhất bay nhè nhẹ đột nhiên hoá thành một đạo tàn ảnh
bay đến lưng của Thực Nhân Thú vương đầm lầy. Cách chuyển từ chậm sang nhanh
từ nhu chuyển thành cương trước mắt thực sự là quá nhanh và tuyệt mỹ, đơn giản
chỉ có thể cho đó là một loại nghệ thuật đáng thưởng thức. Do Thực Nhân thú
vương nhất thời phản ứng không kịp nên bị Long Nhất cưỡi lên lưng. Lửa giận
thiêu đốt trong tâm, nó phóng thẳng lên không trung rồi nhào xuống, muốn hất
Long Nhất văng xuống, nhưng Long Nhất không để nó được như ý nguyện, hắn sớm
lấy Như Ý Băng Tàm Ti cột chặt vào cổ con súc sinh này ngay sau khi vừa hạ
xuống.

Ở trung tâm đầm lầy, một trận chiến hỗn loạn xảy ra. Vô số côn trùng màu huyết
hồng kinh sợ bay lên toán loạn, nhất thời cả đầm lầy bị côn trùng màu huyết
hồng phủ đầy. Bọn Lộ Ty Á căn bản nhìn nơi đó mà không biết phát sinh sự tình
gì. Cái mà họ nhìn thấy chỉ là một mảng bức tường côn trùng rực rỡ hồng quang.

– Long Nhất! Long Nhất!

Lộ Ty Á lo lắng gọi to, nhìn thấy Long Nhất bị trùng hải bao vây thì nàng lo
lắng đến lục thần vô chủ.

Lãnh U U nhanh chóng giữ chặt Lộ Ty Á nói:

– Long Nhất không có việc gì đâu! Là nữ nhân của hắn, muội nên tin tưởng hắn.

– Nhưng hắn…

Lộ Ty Á có chút ương ngạnh nói.

– Muội đó, quan tâm quá đến loạn rồi. Muội nhìn xem côn trùng trong không
trung bay tán loạn, điều đó chứng minh Long Nhất đang quấy phá Thực Nhân thú
vương đầm lầy, muội không cần lo lắng.

Lãnh U U so với Lộ Ty Á bình tĩnh hơn, chỉ từ hoạt động của đám côn trùng màu
huyết hồng biết được Long Nhất đang không xảy ra chuyện gì.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.