Mặc dù việc Long Nhất cưỡng gian Long Linh Nhi bị hoàng đế hạ lệnh phong tỏa
nhưng tin tức đó vẫn cứ được tiết lộ và truyền đi khắp Đằng Long Thành. Điều
này làm cho bách tính căm phẫn và một số người dân đã cùng nhau gửi đơn lên
yêu cầu phải trừng trị hắn nghiêm minh làm gương. Hoàng đế Long Chiến đã hạ
lệnh cho Hình bộ công chính thẩm phán phải xử nghiêm minh không được tư tình.
Nhiều người cũng đã dự liệu được số phận của Tây Môn Vũ, cưỡng gian công chúa
chính là tội danh dẫn đến họa diệt tộc chỉ là Tây Môn gia tộc tại Cuồng Long
đế quốc là một đại gia tộc thế lực thâm căn cố đế, cho dù Long Chiến muốn động
thủ cũng khó mà làm được nhưng tử tội của Tây Môn Vũ thì không thể chối cãi
được.
“Lão gia, thiếp cầu xin chàng hãy cứu Vũ nhi đi, nó là nhi tử độc nhất của
thiếp mà.” Đông Phương Uyển trên mắt nhòa lệ khổ sở cầu khẩn Tây Môn Nộ.
“Cứu, cứu bằng cách nào đây ? Nếu không phải nàng dung túng cho tên bất hiếu
tử đó thì đâu xảy ra chuyện, lại còn làm liên lụy đến cả gia tộc.” Tây Môn Nộ
tức giận hất tay của Đông Phương Uyển ra gầm lên. Hổ dữ cũng không ăn thịt
con, cho dù Tây Môn Vũ xấu xa mấy thì đó cũng là nhi tử của lão, lão tuyệt
không muốn mình phải bất lực đứng nhìn nhi tử bị chặt đầu.
“Là lỗi của thiếp, là thiếp đã sai không nên dung túng cho nó. Lão gia cứu Vũ
nhi đi mà, nó mới có mười tám tuổi thôi.” Đông Phương Uyển vừa khóc vừa nói.
Hiện tại nàng đang rất hối hận, nếu như biết trước thế này thì nàng đã để nhi
tử cho phụ thân quản lý nghiêm ngặt và khiển trách những hành động sai trái
của ái nhi.
“Ài, ta làm sao nhẫn tâm đứng nhìn Vũ nhi chết được ? Chỉ là hoàng thượng hiện
tại không chịu gặp ta, ta thật sự không có biện pháp gì cả.” Tây Môn Nộ nói
xong bèn thở dài, phảng phất như già đi vài tuổi.
“Vậy thì chúng ta cứu Vũ nhi ra rồi để nó ra đi vĩnh viễn không bao giờ quay
lại đây nữa.” Đông Phương Uyển hai mắt sáng lên tựa hồ như người chết đuối vớ
được cọc vậy.
Tây Môn Nộ thần sắc thay đổi liên tục bất định, bằng vào thực lực của Tây Môn
gia tộc thì việc cứu nhi tử thoát ra hoàn toàn không phải là vấn đề khó nhưng
kết quả sẽ mang đến nhiều phiền toái. Tây Môn gia tộc thường xuyên bị các đời
hoàng đế úy kị, càng úy kị thì hoàng đế càng cố làm cho thực lực của Tây Môn
gia tộc suy yếu đi.
“Chỉ còn cách như vậy thôi, hi vọng nó qua lần giáo huấn này sẽ biết ăn năn
hối cải.” Tây Môn Nộ đã quyết định sẽ cứu nhi tử, dù gì thì đó cũng là đích
thân cốt nhục của lão.
“Đa tạ lão gia, Vũ nhi nhất định sẽ hối cải.” Đông Phương Uyển vui mừng nói,
mặc dù có thể cả đời sẽ không gặp lại nhi tử nhưng ít nhất cũng có thể bảo
mệnh cho ái nhi của nàng.
o0o
Không biết qua bao lâu cảm giác thoải mái trên thân thể Long Nhất hoàn toàn
tiêu thất, hắn cũng từ giấc mộng thanh tỉnh trở lại.
“Sao lại như vậy nhỉ ? “ Long Nhất tự nhủ, hai tay hắn đặt lên bề mặt của bức
tường kim loại và phát hiện ra dòng điện lưu trên bức tường đã biến mất.
“Chẳng lẽ … chẳng nhẽ đã hoàn toàn bị ta hấp thu ? Vô lý.” Long Nhất lẩm bẩm
vừa nói vừa nhìn hai bàn tay, ngoại trừ làn da trắng trẻo thì không hề có điểm
gì đặc biệt cả nhưng việc hắn hấp thu dòng điện lưu là sự thật.
Không rõ hấp thu dòng điện lưu có tác dụng gì trong khi công kích không, Long
Nhất liền đưa tay cử động. Lập tức một luồng điện quang từ lòng bàn tay hắn
phát xuất ra xạ thẳng vào bức tường kim loại lưu lại một dấu ấn.
Thật là tuyệt, Long Nhất hưng phấn khoa chân múa tay hai bàn tay lập tức đưa
lên tưởng như muốn tiếp tục phát xuất điện lưu nhưng lần này hoàn toàn không
có gì xảy ra cả.
Long Nhất liền suy nghĩ kĩ càng về vấn đề này, vì sao lúc nãy phát xuất được
mà giờ lại không ? Chỉ cảm thấy một cảm giác hòa hợp trong cơ thể, đó có phải
là dòng điện lưu ? Nó thật sự có sinh mệnh ?
Long Nhất tĩnh tâm dần dần hồi ức lại khi dòng điện lưu tiến nhập vào cơ thể
thì hắn cảm thụ được một loại sinh mệnh lực. Toàn thân trên dưới lập tức tê
liệt, Long Nhất cảm thụ được những phân tử điện thực sự đang tồn tại, hắn đột
nhiên chuyển động tay một đạo điện lưu dày đặc lập tức xạ xuất. Loại cảm giác
này … thật sự sảng khoái.
Chính khi Long Nhất đang muốn tiếp tục nghiên cứu thì bên ngoài nhà giam có
một âm thanh kim loại ma sát tiếp xúc vào nhau vang đến, giống như là tiếng
những bộ phận của áo giáp trên đường di chuyển va chạm vào nhau gây ra vậy.
“Hmm, sao Điện thần thạch lại mở nhỉ ? Đỡ cho ta một phen công phu.” Từ phía
ngoài truyền lại một âm thanh trầm hùng.
Cùng lúc đó một tiếng động nhỏ vang lên, cánh cửa bằng kim loại liền chuyển
động. Một đội binh sĩ mặc giáp phục từ đầu đến chân xuất hiện trước mắt Long
Nhất. Từ người bọn họ phát tán sát khí vô cùng trầm trọng, đó tuyệt đối là
loại sát khí chỉ những chiến binh đã thực sự kinh qua huyết tinh nơi sa trường
mới có thể sản sinh ra được, hơn nữa thực lực họ cũng cực mạnh. Long Nhất âm
thầm giới bị toàn thân.
“Tây Môn thiếu gia, chúng ta phụng lệnh Tây Môn gia chủ đến đón thiếu gia rời
khỏi đây. Thiếu gia mau đi với bọn ta.” Vị đội trưởng đưa ra một khối kim bài
phía trên dùng chữ viết của Thương Lan đại lục khắc hai chữ lớn Tây Môn như
rồng bay phượng múa, giọng điệu của hắn tuy cung kính nhưng trong mắt lại hiện
lên sự khinh miệt.
Từ kí ức Long Nhất biết rằng đó là lệnh bài tối cao của Tây Môn gia tộc chỉ có
gia chủ mới có quyền sử dụng. Xem ra Tây Môn Vũ cha hắn đã tới để cứu nhi tử,
có điều lão không biết linh hồn nhi tử của mình đã sớm hồn phi phách tán rồi.
Đối với ánh mắt khinh miệt của vị đội trưởng Long Nhất không hề để trong lòng
vì đối tượng bị khinh miệt là Tây Môn Vũ đã chết rồi chứ không phải hắn. Mặc
trên người khải giáp giống như bọn binh sĩ Long Nhất cùng tiểu đội rời khỏi
nhà giam, lúc đó hắn mới biết quy mô của nhà giam lớn đến như thế nào. Nhà
giam được xây dựng phía dưới lòng đất trong đó có rất nhiều phòng giam chia
làm nhiều khu vực không thể biết được hết. Phòng giam giống như cái đã giam
hắn thì chỉ có năm phòng, chỉ những tội phạm có thực lực khủng bố và lực phá
hoại siêu cường mới bị giam vào đó. Thật không nghĩ là hắn lại được hân hạnh
giam vào loại lao phòng như vậy.
Lên đến mặt đất, Long Nhất được đội ngũ giáp sĩ hộ tống rời khỏi thành. Tuy
rằng trong não của Tây Môn Vũ cũng có những kí ức về Đằng Long Thành nhưng khi
thực sự đi vào trong đó thì nội tâm hắn cảm thấy tòa thành này thật hùng vĩ và
phồn hoa. Kiến trúc của Đằng Long Thành giống như kiến trúc của Trung Quốc vào
thời Đường, khí thế bức nhân nhưng cũng tinh tế khiến cho người khác phải mê
mẩn.
Rời khỏi của thành đi được một đoạn dài, vị đội trưởng dẫn đầu bỗng ra dấu
dừng lại rồi quay sang Long Nhất nói:” Tây Môn thiếu gia, gia chủ và phu nhân
đang chờ phía trước thiếu gia đến đó gặp họ đi.”
Long Nhất gật đầu thuận tiện nhìn luôn phương hướng phải đi tới. Không xa đó
là một tòa đình, trong đình có bốn người đang đứng. Một người là trung niên
nhân có khuôn mặt uy nghiêm mặc tử sắc trường bào, râu dài phất phơ theo gió;
một người là mĩ phụ cực kì xinh đẹp dáng vẻ tôn quý; một thanh niên tướng quân
thân mặc hắc sắc khải giáp mày kiếm mắt sao; cuối cùng là một tiểu thư mặc
bạch bào đẹp tựa thiên tiên.
Biết rằng đó chính là bản thân phụ mẫu và huynh muội, Long Nhất cước bộ bỗng
chậm lại, hắn không biết phái đối diện với bọn họ như thế nào. Mặc dù đó chính
là những thân nhân thân thiết nhất của hắn nhưng đối với linh hồn của Long
Nhất tuyệt vô cùng xa lạ.