Bên trong khuê phòng sạch sẽ thơm tho, Mộc Hàm Yên đứng thẳng, lạnh lùng nhìn
Tinh Tinh đang thản nhiên ngồi trên ghế sửa móng tay, trong mắt có chút căm
tức.
“Hỏi lại ngươi lần nữa, vừa rồi ngươi cùng tên nam nhân kia rốt cục là làm
chuyện gì?” Mộc Hàm Yên nén hỏa khí lạnh lùng hỏi.
Tinh Tinh giương mắt nhìn Mộc Hàm Yên một cái, không nhanh không chậm nói: “Cô
nam quả nữ ở trên giường, người nói chúng ta có thể làm gì”.
“Ngươi…” Mộc Hàm Yến mục quang lăng lệ bắn tới Tinh Tinh, mang theo một khí
tức cay nghiệt.
“Sao? Ngươi tức giận cái gì? Chẳng lẽ ngươi ghen” Tinh Tinh không buồn để ý,
khóe miệng thoáng hiện nét cười trào phúng.
Sát khí băng lãnh trong mắt Mộc Hàm Yên biến mất, thiên kiều bách mị cười nói:
”Ngươi đừng quên, ngươi không phải là người”
Tinh Tinh đột nhiên đờ người, con dao trên tay run lên, ngón tay chảy máu,
nàng thất thần nhìn vào giọt máu, tựa hồ như không phải từ người nàng chảy ra.
“Ngươi tốt nhất đừng gây chuyện, đừng để ta biết được ngươi giở trò gì, không
thì…” Mộc Hàm Yến hừ lạnh một tiếng lắc mình biến mất.
Mộc Hàm Yên vừa đi, Tinh Tinh tâm tình có sự dị thường không thể áp chế ba
động nổi lên. Người nàng run lên, nghiến răng ken két, vẻ mặt oán độc, tâm
tình nàng xem ra không thể khống chế. Đột nhiên từ giữa tâm mi nàng một luồng
khí tức ấm áp quen thuộc, lưu chuyển trên thân nàng, như một bàn tay ôn nhu ôm
lấy nàng, làm cho tâm tình nàng từ từ ổn định trở lại.
“Là hắn sao?” trong đầu Tinh Tinh hiện lên khuôn mặt Long Nhất cùng với nụ
cười xấu xa đáng ghét, trái tim băng lãnh bất giác có chút ấm áp.
Cũng vừa lúc trời sáng, mặt trời chói lọi từ phía đông mọc lên, không khí bắt
đầu nóng dần.
“Phụ thân. Phụ thân, người tỉnh chưa” Một giọng nói non nớt vang lên bên tai
Long Nhất, ngay sau đó thân hắn bất đầu bị đẩy đẩy, hoảng hốt nhỏm dậy.
“Nữu Nhi, sớm thế này có chuyện gì vậy” Long Nhất hé mắt. Nữu Nhi mũm mĩm ôm
lấy ngực hắn.
“Đói…” Nữu Nhi ủy khuất nói.
Long Nhất cười khổ một tiếng, nói: “Lão đầu râu rậm kia không mang bữa sáng
tới sao?”
“Ít lắm, Nữu nhi chưa no” Nữu Nhi làm nũng cấu véo trước ngực Long Nhất.
“Được rồi, được rồi, đừng vậy nữa, lão tử ta đau lắm” Long Nhất ôm Nữu Nhi
dậy, lau mặt một cái, rồi cẩn thận ngắm nhìn tướng mạo mình trong ma pháp
kính, mãn ý gật đầu đi ra.
Vừa đi ra, liền nhìn thấy Liễu Nhứ, Lưu Ly còn có cả Phong Linh đồng thời cùng
ngẩng đầu lên nhìn hắn.
“Oa. Sao nhìn ta chằm chằm vậy, ban ngày ban mặt không làm chuyện đó được đâu.
Hay là để tối… Ái ui, các nàng phản rồi sau” Long Nhất ôm Nữu nhi né trái né
phải tránh thoát chén, bát, gối, nệm do ba nàng tức giận ném tới, Nữu Nhi lại
cảm thấy rất vui, mừng rỡ cười khanh khách.
Vất vả đi tới, trong căn phòng sang trọng này một mảng ngổn ngang. Long Nhất
lúc này mới biết hóa ra chúng nữ cũng đang đói, hắn thao thao nói: “Bữa sáng
trưởng quỹ kia mang đến không đủ cho Nữu Nhi dùng lẽ nào cũng không đủ cho các
nàng dùng sao?”
“Bọn thiếp chưa ăn gì, bữa sáng Nữu Nhi loáng cái đã ăn sạch rồi” Phong Linh
có chút buồn cười nói. Ngữ khi hơi ngừng rồi nói tiếp: “Còn nữa, tối qua bọn
thiếp đi dạo, không mua được gì, cũng chưa ăn gì, phu quân chàng không biết
làm gì sao, bọn thiếp sắp bị chàng cho chết đói rồi”.
“Cái này, trên người nàng không có tiền sao?” Long Nhất ngẩn ra, cực kỳ cẩn
thận hỏi.
“Thiếp vội vội vàng vàng trốn ra, tiền trên người hết nhẵn rồi” Phong Linh
không chút hảo khí nói.
“Còn nàng thì sao? Liễu Nhứ. Long tộc các nàng cực kỳ giàu có, không phải keo
kiệt đến mức này chứ” Long Nhất hoài nghi liếc nhìn Liễu Nhứ, phải biết rằng
Thủy Tinh Long Cung trong Ma Huyễn Sâm Lâm trân bảo vô số, hắn không tin Liễu
Nhứ một chút cũng không mang theo.
Liễu Nhứ hung hăng liếc Long Nhất một cái nói: ”Đồ ta mang theo sớm đã bị Nữu
nhi ăn sạch rồi, hiện tại trong người ta không có lấy một xu”.
Nói như vậy đúng là mình sai rồi, thật không xứng làm phu quân, Long Nhất cười
cười dẫn chúng nữ xuống Phượng Hoàng lữ điếm.
Muốn ăn đồ ngon thì phải kiếm hàng quán ven đường rồi, nơi này vô luận thế nào
cũng có chút giống thành phố ở tiền thế của Long Nhất.
Bạch Vân thành to lớn bậc nhất, tự nhiên không thiếu quán ăn, sau khi hỏi
phương hướng, mọi người liền đi thẳng đến đó. Nói là phố ẩm thực, thật ra chỉ
là một con hẻm nhỏ khoảng hai mươi thước, nhưng không thể coi thường con hẻm
nhỏ này, sớm thế này mà đã chật ních người. Dong binh, ma pháp sư, thương
nhân, dân thường chen chúc, náo nhiệt phi thường, đủ các loại mùi vị thức ăn
theo gió bay khắp nơi, làm con sâu trong bụng người ta không ngừng kháng nghị.
Đoàn người Long Nhất trông rất bình thường, không ai để ý tới, mấy người đi từ
đầu phố tới cuối phố, ăn tới khi mồm đầy dầu mỡ, đặc biệt là Nữu Nhi, sức ăn
cùng tốc độ quả thật khiến lão bản các quán khiếp sợ.
Đương lúc Long Nhất muốn dẫn chúng nữ hồi phủ, bên cạnh đột nhiên truyền đến
một trận huyên náo.
“Mau nhìn kìa, kia không phải là vua dong binh Cuồng Sư sao?” Một tên dong
binh vỗ vỗ đồng bọn bên cạnh nói.
“Không sai, chính là hắn, chỉ nhìn quyền đầu kia cũng biết đó chính là hắn,
chúng ta mau mau qua xem ” Tên đồng bọn nhìn kỹ, lập tức hưng phấn nói, phải
biết rằng Cuồng Sư Mạc Ngôn chính là thần tượng trong giới dong binh, siêu cấp
ngưu nhân liên tục ba lần đoạt được danh hiệu vua dong binh.
Đại danh Cuồng Sư tại Thương Lan đại lục cơ hồ không ai không biết, cũng biết
dưới nắm đấm của hắn không ai có thể sống sót, bởi vậy tuy có mấy người nhìn
không thuận mắt nhưng không ai dám chọc hắn.
Cuồng Sư đối vợi loại sự tình này cũng không thấy kỳ quái, hắn vẫn điềm nhiên
thưởng thức mỹ vị, ra tay cũng thật là hào phóng. Sau mỗi một nhiệm vụ đều
được thưởng lớn, làm cho hắn không có khái niệm về tiền bạc.
“Long huynh đệ, lâu ngày không gặp” Mục quang Cuồng Sư quét qua Long Nhất, đột
nhiên sáng ngời, cười lớn tiếng tách đám người ra đi tới.
Long Nhất cười khổ nhìn ánh mắt mọi người đổ dồn về phía hắn, khẽ than một
tiếng, hắn hiện tại muốn mọi người không chú ý đến cũng khó.
“Xem ra tiểu đệ và Mạc Ngôn huynh duyên phận không tồi, cùng uống mấy ly, thế
nào? Long Nhất vuốt râu cười.
“Được, đêm đó huynh đệ tại Hồng Tụ phảng được Tinh Tinh cô nương ngưỡng mộ mời
tới khuê phòng, cũng nên ăn mừng một chút mới được” Cuồng Sư cười ha ha vỗ vai
Long Nhất.
Lời vừa nói ra, vô số ánh mắt sát nhân tức thời phát ra, Tinh Tinh thanh danh
rất lớn, trong lòng các nam nhân chính là tiên tử không thể chạm tới, thế
nhưng tên giả hỏa mặt mũi bình thường kèm vài phần thô bỉ này lại có thể ngủ
chung với nàng, làm sao lòng chúng nhân có thể chịu được.
Đương nhiên không chỉ mấy người vây quanh hắn biến sắc, Phong Linh cùng Long
Nhất sắc mặt cũng không hề bình thường, bàn tay thon dài của Phong Linh đang
“ôn nhu“ vuốt xuống ngang hông Long Nhất.
“Xú phu quân, đại phôi đản, khó trách canh ba đêm qua mới trở về” Phong Linh
hầm hừ nói.
Long Nhất cắn răng nhìn Cuồng Sư, tên gia hỏa này tuyệt đối là cố ý, hắn dám
cam đoan.
Chúng nhân trong lòng phẫn nộ, nhưng có Cuồng Sư ở đây không ai dám hét lớn,
cũng không có ai dám động thủ với Long Nhất, đương nhiên, có động thủ cũng chả
làm gì được Long Nhất.
Tìm một tửu lâu ngồi xuống, lúc này mới là sáng sớm nên sinh ý không nhiều,
mọi người cũng vui vẻ với sự thanh tĩnh này.
“Mạc Ngôn huynh, huynh vừa rồi thật ác, hôm nay không phạt huynh ba vò rượu
đừng mong bản thiếu gia bỏ qua” Long Nhất cười hắc hắc nói.
Lời vừa dứt, cửa phòng đã mở, mười tên tiểu nhị tên nào cũng đang có hết sức
bê vò rượu cao bằng nửa người tiến đến, phành phành đặt xuống đất, mười vò
rượu đã mở trước mặt mấy người.
“Phu quân, chàng muốn say chết sao, từng này rượu có thể dìm chết chàng” Phong
Linh nhìn Long Nhất mặt không chút máu sẵng giọng nói.
“Nam nhân uống rượu đàn bà không được chen vào, ngoan ngoãn ngồi cạnh phục vụ
đi” Long Nhất trừng mắt vẻ mặt uy nghiêm nói.
Phong Linh nao nao, lập tức lè lưỡi nói: “Vâng, phu quân”.
Lúc này Lưu Ly đang đứng sau lưng hắn xoa bóp, Phong Linh thì ngồi bên hầu hạ,
chỉ có Liễu Nhữ đang ôm Nữu nhi ánh mắt thờ ơ ngồi một bên, trong lòng nói
thầm, tên xấu xa chết tiệt trọng thể diện này.
Cuồng Sư quả nhiên hâm mộ không thôi, ha ha nói: “Tây Môn thiếu gia phúc khí
thật tốt, làm cho ta không khỏi ghen tức”.
“Bớt nói nhảm đi, trước tiên phạt ngươi uống ba vò rượu, nếu không đừng gọi ta
là huynh đệ” Long Nhất cười hắc hắc vung tay, ba vò rượu cao bằng nửa người
liền bay đến trước mặt Cuồng Sư.
Cuồng Sư cũng không khách khỉ, cấm lấy một vò đổ vào trong miệng, ba vò rượu
này cộng lại cũng được một trăm năm mươi cân, nồng độ không cao lắm, người
bình thường uống tám, mười cân cũng không thành vấn đề. Long Nhất không hề
nghi ngờ Cuồng Sư, nếu hắn không cách nào uống hết được đã không còn là vua
dong binh nữa.
Chỉ nghe thấy tiếng ừng ực, ba vò rượu bị Cuồng Sư một hơi uống cạn, hắn hà
một hơi toàn mùi rượu, mặt có chút đỏ, ánh mắt không còn lăng lệ, bụng cũng
chỉ hơi căng lên một ít.
“Tốt, hảo huynh đệ, hôm nay hai ta uống sạch rượu của tửu lâu này” Long Nhất
cười hắc hắc nói.
Cuồng Sư khà một tiếng, hào khí xung thiên nói: “Tốt, cứ vậy đi , huynh đệ ta
hôm nay không say không về”.
“Phụ thân, con cũng muốn uống” Nữu Nhi đột nhiên từ trong lòng Liễu nhứ nhanh
như chớp tới xà vào lòng Long Nhất nũng nịu nói.
Cuồng Sư giật mình, dụi dụi mắt, chẳng lẽ mình hoa mắt, sao tiểu nữ hài ba
tuổi này có tốc độ nhanh thế.
Long Nhất nhãn châu chuyển động, ha ha cười nói: “Mạc Ngôn huynh, không bằng
chúng ta đánh cược, thế nào?
“Cược gì” Cuồng Sư hứng thú hỏi.
“Cược ngươi cùng con ta uống rượu, nếu như ngươi thắng ta đáp ứng ngươi một
điều kiện, nếu ngươi thua thì đáp ứng ta một điều kiện, thế nào?” Long Nhất
cười hắc hắc, trông gian trá như một lão hồ ly.