Phong Lưu Pháp Sư – Chương 494: Phù dung noãn trướng của Tinh Tinh – Botruyen

Phong Lưu Pháp Sư - Chương 494: Phù dung noãn trướng của Tinh Tinh

“Tiểu thư của ngươi tìm ta có việc gì?” Long Nhất cùng thị nữ kia đi tới, tay
liền khe khẽ cạ cạ vào tay nàng.

Mặt thị nữ thanh tú kia liền ửng hồng, hung hăng nhìn Long Nhất một cái rồi
lập tức bước nhanh hơn, không chút hảo khí nói: ”Ta làm sao biết được, ngài
gặp tiểu thư tự nhiên sẽ biết” Cuối cùng còn nhỏ giọng khẽ nói một câu: “Sắc
quỷ chết tiệt”.

Long Nhất khoé miệng nhích lên, tiểu nha đầu này thật là khả ái.

Đúng lúc này, cửa một gian phòng ở tầng hai đột nhiên mở ra, Mộc Hàm Yên cùng
phong hệ ma pháp sư nọ một trước một sau từ trong đi ra, vừa lúc Long Nhất đi
qua.

Mộc Hàm Yến vừa mới đi được hai bước, thân thể như bị kìm hãm, xoay người lại
nhìn theo bóng dáng Long Nhất đang khuất dần trong góc, lẩm bẩm nói: ”Người
vừa rồi cười cười tại sao lại giống hắn thế?”

“Tiểu thư, sao vậy?” Phong hệ ma pháp sư kia cung kính hỏi.

Mộc Hàm Yên cũng không để ý đến hắn, trực tiếp đi tới một gian phòng khác,
trong phòng chính là mỹ phụ kiều diễm đã từng tiếp đãi Long Nhất – Lộ Lộ.

“Tiểu thư” Lộ Lộ cung kính đứng dậy làm một loại lễ tiết rất kì quái.

“Mở mật thất ra” Mộc Hàm Yến thản nhiên ra lệnh.

“Vâng, tiểu thư” Lộ Lộ tại bức tường trong cùng ấn hai cái, trên tường tức thì
xuất hiện một cái lỗ nhỏ, sau đó nàng từ trong không gian giới chỉ lấy ra rất
nhiều tinh hạch hình tròn to nhỏ khác nhau nhất nhất nhét vào trong lỗ, chỉ
nghe thấy có chút âm thanh vang lên, bức tường lập tức mở ra hai bên.

Mật thất không lớn, nhưng bên trong lại trang trí cực kỳ đặc biệt, các đường
nét kì dị tạo thành nhiều loại đồ án lạ kì xung quanh mật thất, trên cái bàn ở
chính giữa đặt mấy thủy tinh cầu lớn nhỏ to bằng đầu người.

Mộc Hàm Yên đặt ngọc thủ lên trên một khỏa thủy tinh cầu trong đó, nhắm mắt
lẩm bẩm niệm vài câu chú ngữ khó hiểu, liền thấy trong thủy tinh cầu kia một
làn hơi sắc tím dày đặc tức thì bay lên.

Đột nhiên từ trong thủy tinh cầu hiện ra một bức họa đồ sống động, tại một căn
phòng sang trọng, Tinh Tinh cô nương quốc sắc thiên hương đang tựa vào cửa sổ
ngắm nhìn cảnh đêm của Bạch Vân hồ.

Lúc này, một thị nữ dẫn theo một nam nhân đi đến, cung kính nói: “Tiểu thư,
hắn đến rồi”.

Tinh Tinh khẽ lên tiếng, cũng không quay đầu lại nói: “Biết rồi, người lui ra
đi”.

Lúc này trong phòng chỉ còn lại có Long Nhất và Tinh Tinh hai người, Long Nhất
thấy mĩ nhân đang đắm chìm trong suy nghĩ, cũng không vội vã, ngồi xuống một
cái ghế gác hai chân lên rồi cũng ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài.

Hồng Tụ phảng chậm rãi trôi nổi trong Bạch Vân hồ, lúc này đại đa số thuyền bè
đều theo hướng bờ hồ mà đi, từ xa nhìn lại giống như một chiếc cầu vồng rực
rỡ, từng chiếc từng chiếc hướng Bạch Vân hồ xa xa đi qua, làm cho người ta có
một cảm giác không chân thật.

Phiền muộn than nhẹ một tiếng, Tinh Tinh xoay người, trên khuôn mặt khuynh
nước khuynh thành hiện lên một chút ai oán, tâm tình tựa hồ có một nỗi buồn
không thể diễn tả, nàng nhìn Long Nhất ánh mắt đang có chút mê ly, trong mắt
thoáng hiện lên một tia tức giận.

“Ngươi đang nghĩ gì đấy?” Tinh Tinh không biết từ lúc nào đã tới sau lưng Long
Nhất, thân thể kia phát ra hương thơm nhàn nhạt câu hồn đoạt phách.

Long Nhất vuốt mũi, quay đầu lại cười nói: “Không có gì, chỉ là nhìn thấy cảnh
đêm mộng ảo, tưởng rằng đang ở trên thiên đường”.

Tinh Tinh bị nụ cười xán lạn của Long Nhất làm rung động, nàng không nghĩ đến
tên gia hỏa này thoạt nhìn có chút bỉ ổi nhưng khi cười lên lại có thần thái
như vậy.

“Này, ta nói Tinh Tinh cô nương nghe, khách đã tới, nàng tại sao ngay cả trà
cũng không mời ta được một chén” Long Nhất không khách khí cười nói.

Tinh Tinh khẽ cắn môi, nếu không có việc cần hỏi, nàng không nghĩ tới việc gặp
lại tên gia hỏa vừa háo sắc lại vừa không biết thương hoa tiếc ngọc này, bình
thường nam nhân nào gặp nàng cũng răm rắp nghe lời, mấy tên ngụy quân tử thấy
được dung mạo nàng lại càng nghe lời như cún con. Tên gia hỏa này lại không
giống như vậy, lại còn do chính nàng mời tới, nghĩ nàng đường đường là…

Tinh Tinh nghĩ tới đây vẻ mặt trở nên ảm đạm, khẽ than một tiếng rót một chén
trà để trước mặt Long Nhất.

Long Nhất không khách khí cầm lấy, tu một hơi, nhắm mắt khen: “Trà ngon, hương
rất thơm, mùi vị quả nhiên là làm cho người ta nhớ vô cùng”.

Uống thêm mấy ngụm, Long Nhất cầm chén trà đưa cho Tinh Tinh đang đứng bên
cạnh, dường như đã coi nàng như thị nữ.

Tinh Tinh tiếp lấy chén trà hừ một tiếng, nghe Long Nhất nói: “Được rồi, có
việc gì, cứ nói ra đi, ta cũng không uống không trà của nàng đâu”.

Tên tiểu tử này thật nhạy cảm, Tinh Tinh thầm nói, vừa muốn mở miệng hỏi, dư
quang trong khóe mắt lại liếc thấy thủy tinh cầu trong phòng phát ra ánh sáng
rực rỡ, ai nhìn vào cũng nghĩ đấy chỉ là một vật trang sức đẹp đẽ.

“Ngươi theo ta qua đây, phòng này gió hơi lớn” Tinh Tinh đứng trước mặt Long
Nhất, hai mắt đong đưa nhìn hắn.

Long Nhất nao nao, cười rồi đứng lên, đã thấy Tinh Tinh dẫn theo hắn đi vào
trong, đi qua một tấm bình phong tinh mỹ, chính là khuê phòng màu sắc ấm cúng
ngát hương thơm, trong phòng có một chiếc giường màn che đu đưa làm cho người
ta tâm sanh phấp phới.

Ai ngờ Tinh Tinh tựa hồ rất hiểu lòng người, đi thẳng tới chiếc giường lớn
kia, phất phất tay ý bảo hắn đi tới.

Lẩm bẩm một tiếng, Long Nhất nuốt nước bọt, không thể nào, chẳng lẽ Tinh Tinh
cô nương này ngoài thì làm bộ thanh cao, trong thì là một nữ tử dâm đãng, nàng
đẹp như thế, cùng nàng lên giường cũng vô hại mà thôi.

Long Nhất cười dâm đãng đi qua, đặt mông ngồi lên giường, đại thủ không khách
khí nắm lấy bàn tay trắng nõn của nàng.

“Ngươi làm gì vậy, đồ sắc lang đáng chết “ Tinh Tinh kinh sợ rút tay lại quát.

“Ồ… nàng gọi ta lên giường không phải…” Long Nhất kì quái nhìn nữ tử giống
thần bí tiên tử này.

Tinh Tinh trừng mắt nhìn Long Nhất một cái, cởi giày chui lên trên giường, hừ
hừ nói: “Tâm tư ngươi thật xấu xa, ta cho ngươi lên giường đương nhiên là có
nguyên nhân”.

Long Nhất nghe vậy giật mình, đầu nhìn tứ phía, từ từ cảm thụ, ngạc nhiên nói:
“Ý nàng nói là có người theo dõi, sao ta không thể phát hiện được”.

“Ngươi mà phát hiện được mới là kì quái, bớt nói nhảm đi, ta có việc muốn hỏi
ngươi” Tinh Tinh nói.

“Có gì thì hỏi đi, điều gì ta biết nhất định sẽ nói hết” Long Nhất cười sau đó
nằm xuống, nằm trên tấm nệm mềm mại trên giường, ngửi thấy hương thơm thoang
thoảng kia liền hít lấy hít để vào mũi.

Tinh Tinh thấy Long Nhất nằm trên giường nàng, trong lòng không khỏi có chút
xấu hổ, nhưng thấy bộ dạng vô lại của hắn, biết rằng nói cũng vô ích.

Mà lúc này trong mật thất ở tầng hai, Mộc Hàm Yên mặt cười đanh lại, nàng vung
tay, đồ tượng trong thủy tinh cầu liền biến mất, còn thủy tinh cầu cũng khôi
phục lại như bình thường.

“Nha đầu chết tiệt này…” Mộc Hàm Yên thần tình bất thiện mắng một câu, ánh mắt
biến ảo, hành động của tên nam nhân này giống như hành động của Tây Môn Vũ,
theo lẽ mà nói thì hắn ắt hẳn là đã tới Bạch Vân thành, sao tai mắt trong
ngoài thành đều không có tin gì truyền tới.

“Lộ Lộ, ngươi cho người điều tra thân phận nam nhân này một chút cho ta, chờ
chút, cả người bên cạnh hắn nữa, càng chi tiết càng tốt” Mộc Hàm Yên lạnh nhạt
nói.

“Vâng, tiểu thư, nô tỳ lập tức đi làm” Lộ Lộ cung kính nói, chuyển người ra
khỏi mật thất, tâm trạng có chút mơ hồ vì Long Nhất mà trở nên lo lắng, người
này thoạt nhìn rất bình thường nhưng lại rất nổi bật, nàng nhìn người vô số
trực giác chắc không sai, chỉ hi vọng hắn không phải là địch nhân của tiểu
thư.

Long Nhất lúc này cũng đang thoải mái như ếch bò trên giường, đại thủ vươn ra,
nhẹ nhàng lướt qua bàn chân đi tất màu bạc của Tinh Tinh.

Tinh Tinh theo phản xạ co chân lại, toàn thân không tự chủ nổi da gà, nàng
không nhịn được khẽ quát: “Ngươi có tin ta ném ngươi xuống Bạch Vân hồ làm mồi
cho cá không, ngươi rốt cục có trả lời vấn đề của ta không”.

“Tin, đương nhiên tin, quang minh ma tầm sư tiểu thư, nghĩ không ra bây giờ ma
tầm sư lại ít giá trị như vậy, tự nhiên trở thành cô nương phong trần, đáng
tiếc, đáng tiếc…” Long Nhất giương mắt lên, liền thấy đôi mắp đẹp của Tinh
Tinh trừng trừng nhìn hắn, vội vàng nói tiếp: “À , nàng vừa rồi hỏi cái gì, ta
không nghe rõ”.

“Ta hỏi ngươi, ngươi có phải là từ Thượng Nguyệt thành đến không” Tinh Tinh
hít hai hơi rồi hỏi.

“Không sai, bất quá nàng hỏi làm gì, chẳng lẽ thật sự coi trọng ta, mặc dù nhà
ta còn phòng, nhưng mỹ nữ không thiếu, nếu nàng theo ta ta cũng không có dị
nghị gì, chỉ bất quá…”

“Ngươi nói xong chưa, còn nói nữa ta đem cái mồm thối của ngươi khâu lại bây
giờ” Tức giận trách mắng, cầm một cái gối đánh vào đầu Long Nhất.

Long Nhất cười hắc hắc, cũng không né tránh, một cái gối mềm sao có thể đả
thương người đây, hắn biết rõ Tinh Tinh cô nương này mặt ngoài thì lãnh đạm,
nhưng tâm tình lại có chút đơn thuần như tiểu nữ hài, hơn nữa sự kiêu ngạo của
nàng là từ trong xương cốt phát ra, xuất thân tuyệt đối không bình thường.

“Ngươi có phải đã gặp qua nữ nhân giống ta không” Tinh Tinh tiếp tục hỏi.

“Không sai, trong Thượng Nguyệt thành nàng ta được gọi là thần bí tiên tử,
nàng ta tựa hồ như từ trong đá tạc ra, cũng không biết nàng ta có thân phận
gì” Long Nhất nhích người một cái, sát lại gần Tinh Tinh.

“Ngươi xa ta ra một chút” Tinh Tinh nhìn thấy Long Nhất lơ đãng lại gần, trong
lòng run lên, một cước liền hướng mặt Long Nhất đá tới.

Long Nhât như chớp vươn tay nắm lấy mắt cá chân Tinh Tinh, mỹ nữ đúng là mỹ
nữ, ngay cả chân cũng có hương thơm.

Tinh Tinh tức giận giãy dụa, thấy giãy mãi không ra, đột nhiên khuôn mặt có
chút vặn vẹo, tiểu thủ hiện lên môt vòng bạch quang thẳng hướng mặt Long Nhất,
giờ khắc này, Long Nhất cảm thấy trên người Tinh Tinh toát ra sát khí điên
cuồng.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.