Long Nhất cố nén kinh ngạc trong lòng, cảm giác được Mộc Hàm Yến đi tới gian
phòng bên cạnh của lão phong hệ ma pháp sư kia.
“Trời, nha đầu này chẳng lẽ muốn làm cho ta thành thằng ngốc” Long Nhất nhướng
mày đừng dậy đi tới cái lỗ nhỏ kia nhìn sang, đã thấy ma pháp sư nọ cùng cô
nương kia đang tay chân luống cuống mặc lại y phục, mà Mộc Hàm Yến đứng ở đó
vẻ mặt lạnh băng.
Cô nương nọ y phục lộn xộn vội vã chạy ra khỏi gian phòng, bên trong chỉ còn
lại Mộc Hàm Yên cùng ma pháp sư kia hai người, Mộc Hàm Yên mở miệng, chỉ là
Long Nhất không tài nào nghe được, bởi vì khi cô nương kia chạy ra ngoài nàng
đã bố trí một tầng kết giới cách âm. Để tránh đả thảo kinh xà, Long Nhất cũng
không dám ngang nhiên phá vỡ cách âm kết giới này.
Bất quá Long Nhất nhìn lão đầu này dạ dạ vâng vâng vẻ mặt cung kính, hẳn phải
là thuộc hạ của Mộc Hàm Yên, điều này làm cho thân phận nàng đã thần bí lại
càng thần bí hơn.
Thân phận Mộc Hàm Yên rốt cuộc là gì? Vì sao thủ hạ trong tay nàng lại là
phong hệ đại ma đạo sư nhân vật không nên xuất hiện này, Long Nhất không thể
giải thích nổi.
Đúng lúc này, mỹ phụ vừa mới lên trên đã đi tới, nhìn thấy Long Nhất đang buồn
bã uống trà, không khỏi cười nói: “Ngài thật nhàn nhã, trước đây không phải
nam nhân bình thường nào cũng có thể gặp mặt Tinh Tinh cô nương được ngay như
vậy”.
Long Nhất cười hắc hắc nói: “Xem biểu tình của nàng, tựa hồ như Tinh Tinh cô
nương kia đã đồng ý rồi sao“.
“Ngài đoán thật đúng, bất quá chỗ của Tinh Tinh cô nương còn có hai vị khách,
ngài không thể độc chiếm cho mình” Mỹ phụ cười khanh khách nói.
“Ta trả tiền chỉ là muốn nhìn Tinh Tinh cô nương danh bất hư truyền một chút,
thật ra ta đối với những nữ nhân thanh cao này là kinh nhi viễn chi, còn nếu
muốn thân mật thì vẫn phải tìm những mỹ nhân thấu hiểu lòng người như nàng”
Long Nhất cười dâm tà tiến lên một bước, ma trảo tại đồn bộ tròn trịa bạo mãn
của mỹ phụ nhẹ nhàng vuốt ve.
“Ngài thật sự chê cười rồi, ta một thân tàn hoa bại liễu này làm sao lọt vào
mắt ngài, tuy năm nay ta ở ven Bạch Vân hồ cũng có nổi danh, chỉ là không còn
được như xưa, mỹ nhân đã qua thời thanh xuân rồi“ Mỹ phụ có trút lay động tách
eo khỏi lang trảo của Long Nhất, miệng yêu kiều nói.
Chỉ là Long Nhất vẫn cứ bước tới, lang trảo kia mặc cho mỹ phụ làm thế nào vẫn
thủy chung ở trên kiều đồn của nàng ăn đậu hủ, điều này làm cho mỹ phụ nhãn
tình hiện lên một tia kinh ngạc, cũng không cố né tránh.
“Ngài quả thật là thâm tàng bất lộ, tiểu nữ bội phục” Mỹ phụ khẽ cười mị hoắc
nói, bước chân chậm đi rất nhiều, tựa như cố ý để cho Long Nhất chiếm tiện
nghi.
“Chính vậy chính vậy, bản thân ta ăn chơi hiếm có đối thủ, mỹ nhân thương mệnh
thanh cao ở Thương Lan đại lục cũng không ít. Có thể kinh qua sự huấn luyện
của ta, không quá hai ngày ai ai cũng phải thuần phục, muốn chết lên chết
xuống, ài. Cao thủ thật là tịch mịch” Long Nhất lắc đầu nói, thật là làm cho
mỹ phụ không nhịn được cười. Vẻ cười này mới là thật không giống như vẻ cười
cợt nghề nghiệp lúc nãy.
“Ngài thật quá khoe khoang, nếu thật có bổn sự thì hãy làm cho Tinh Tinh cô
nương yêu ngài tới chết đi” Mỹ phụ vừa cười vừa nói.
“Tinh Tinh cô nương này thật sự không có tính khiêu chiến, loại nữ nhân này
gọi cũng không đến đuổi cũng không đi, ta cảm giác được mỹ nhân như nàng mới
có tính khiêu chiến nhất. Chi bằng ta làm cho nàng yêu ta, thế nào? Long Nhất
hắc hắc cười xấu xa vỗ vỗ vào mông của mỹ phụ.
Mỹ phụ tức giận liếc Long Nhất một cái nói: ”Làm đi, ngài thật sự muốn xuất
bản lãnh thực thụ làm cho tiểu nữ yêu ngài sao“.
Nói xong, hai người liền đi lên trên tầng ba, Long Nhất quan sát tứ phía, nhìn
thấy bài trí trên tầng ba thật là thanh nhã, trên hành lang cùng tường gỗ đều
xảo diệu đặt các chủng loại hoa cỏ, không khí ngập tràn hương hoa nhàn nhạt,
khiến người tâm thần sảng khoái.
Đi tới cuối hành lang, Long Nhất thấy hai thị nữ mỹ lệ đứng trước cửa một trái
một phải, khi các nàng thấy Long Nhất liền cung kính hành lễ, cùng mở cửa ra
để Long Nhất vào.
“Khách nhân, người vào đi, Tinh Tinh cô nương đang ở bên trong” Mỹ phụ cười
nói.
Long Nhất từ từ bước tới, đột nhiên xoay người lại áp vào tai mỹ phụ nhẹ giọng
cười nói: “Mỹ nhân, ta đánh cược nàng trong tương lai không xa sẽ yêu ta, nàng
không thấy nàng vừa rồi ở trước mặt ta đã biểu lộ cảm tình rất chân thật sao?
“
Long Nhất nói xong liền bước vào phòng, cửa phòng liền được hai thị nữ đóng
lại, mỹ phụ nọ đang cắn môi dưới thần sắc biến ảo không ngừng.
“Lộ Lộ tỷ, người làm sao vậy?” Hai thị nữ thấy mỹ phụ thần tình bất định, vì
vậy hỏi.
“Không sao, cảm ơn” Mỹ phụ lấy lại tinh thần, trên mặt một lần nữa lại xuất
hiện nụ cười nghề nghiệp.
Vào trong phòng, lại có một thị nữ trước mặt dẫn Long Nhất tiến tới, nơi này
cũng rộng rãi, giống hệt bên ngoài, bên trong phủ đầy các loại hoa thảo, nghĩ
đến Tinh Tinh cô nương nọ chắc là người yêu hoa.
Tiếng đàn du dương từ phía trong truyền tới, đích thị là Tinh Tinh cô nương
kia đang đàn rồi, nghe thấy âm thanh cũng thuận tai, chỉ là so với tiên nhạc
của Lưu Lý thì còn kém xa.
Đi qua một tấm bình phong, Long Nhất liền thấy được thân ảnh yểu điệu phía sau
tấm rèm bạch sắc kia. Hai tay đang múa lượn trên đàn. Xuống tới là hai cái bàn
hình tam giác, trước bàn là hai nam nhân đang ngồi, một tên mặt hoa da phấn,
là một công tử y phục hoa lệ. Người còn lại mắt đầy lệ khí, là một trung niên
râu ria xồm xoàm, trên thân không có ma pháp năng lượng ba động, nhưng Long
Nhất lại thấy không khí uốn khúc quanh hắn, người này tuyệt đối là một cao
thủ, Long Nhất nhìn là biết ngay.
Long Nhất vung tay để cho thị nữ dẫn đường lui đi, rồi hắn từ từ đi tới, ngồi
cạnh một cái bàn đã được chuẩn bị cho hắn, trên bàn có điểm tâm và mỹ tửu.
Vừa ngồi xuống, Long Nhất liền cầm bầu rượu trên bàn nhấp vài hụm, cho một
miếng điểm tâm vào trong mồm, người ngồi gần đó cũng cảm thấy rùng mình, thoạt
nhìn thì đó chính là một tên thô lỗ.
Vị công tử kia hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt rất khinh thường nhìn Long Nhất, nếu
không phải là ngưỡng mộ người đang đánh đàn, chắc hắn không thể chịu đựng
được. Loại người này mà cũng có thể tới gặp mặt Tinh Tinh cô nương sao? Cũng
không biết người nào đưa hắn tới đây.
“Ồ chuyện gì đây, Tinh Tinh thì sao, đại gia có tiền chính là muốn đến xem
nàng là cái dạng gì, nàng treo tấm lụa trắng này lên để không cho ta nhìn sao”
Tinh Tinh cô nương còn chưa đàn xong, Long Nhất liền vẻ mặt không nhịn được
lên tiếng chen ngang.
Tiếng đàn tức thì ngừng lại, Tinh Tinh cô nương chưa nói, vị công tử kia liền
như dẫm phải đuôi mèo nhảy dựng lên, hắn rút kiếm trên người ra, chỉ vào Long
Nhất nói: “Ngươi là thứ gì, một thất phu như ngươi có thể ngồi ở đây đã là nhờ
phúc khí tổ tiên để lại rồi, còn muốn xem mặt Tinh Tinh cô nương, nằm mơ đi.
Bây giờ ngươi lập tức cút ngay cho bổn thiếu gia, nếu không đừng trách bổn
thiếu gia không khách khí”.
Long Nhất nhăn mũi, nhai nhai điểm tâm hàm hồ nói: “Chó không nên ở chỗ này
xủa bậy, lão tử lấy nước tiểu bắn chết ngươi”.
“Ngươi… tên gia hỏa thô bỉ này, ta giết ngươi” Công tử kia tức giận không chịu
được, tên quần trắng này hoành hành bá đạo, khi nam phụ nữ đã quen, nhưng về
chửi người thì hiển nhiên chưa đủ hỏa hầu.
Mũi kiếm như thiểm điện hướng mi tâm Long Nhất đâm tới, đương nhiên, hai chữ
thiểm điện này hình như do công tử tưởng tượng ra, trong mắt Long Nhất cái thứ
tốc độ này chậm như rùa.
Long Nhất không hề để ý vẫn không nhúc nhích, hăm hở nhai điểm tâm như cũ.
Đừng xem thường bàn rượu thịt này, điểm tâm thật sự rất là ngon.
Kiếm cách mi tâm chưa đầy một phân, hai ngón tay đột nhiên hoành không xuất
hiện ở mũi kiếm của công tử, nhẹ nhàng dùng chút lực, chỉ nghe đang một tiếng
thanh kiếm tan thành từng mảnh.
Long Nhất khẽ ngẩng đầu, thấy trung niên nhân không biết từ lúc nào đã xuất
hiện bên cạnh hắn, thấy Long Nhất nhìn hắn liền khẽ gật đầu, hai người ở rất
gần nhau, Long Nhất có thể ngửi thấy mùi màu tươi nồng nặc trên người hắn.
“Ngươi… các ngươi chờ đấy, ta gọi người lên đây băm các ngươi thành vạn mảnh”
Công tử vẻ mặt kinh hãi, ngữ khí bất mãn nói.
“Vệ công tử, ngươi đã quên quy củ của Hồng Tụ phảng chúng ta rồi sao? Có ân
oán gì cũng đều giải quyết bên ngoài, ở trên thuyền sử dụng vũ lực có hậu quả
gì người biết chưa” Thanh âm thanh thúy từ sau bức rèm truyền tới, như ngọc
oản khinh thấu, thập phần dễ nghe.
Công tử mặt trắng bệch, hừ lạnh một tiếng nhưng chuôi kiếm thì từ từ thu về.
Long Nhất cười hắc hắc, ngẩng đầu lên cùng trung niên nhân nhìn nhau, phát
giác trong mắt hai bên đều có ánh mắt tán đồng.
Long Nhất biết lời nói của Tinh Tinh cô nương không chỉ cho một mình công tử
kia nghe, đồng thời cùng là đề tỉnh hai người không nên làm loạn, hậu quả phi
thường nghiêm trọng, thế này xem ra bối cảnh của Hồng Tụ phảng không đơn giản.
Nghĩ đến bối cảnh, Long Nhất liền nhớ tới khi nãy nhìn thấy Mộc Hàm Yên tại
tầng hai, Hồng Tụ phảng này có phải do nàng mở không.
“Tinh Tinh cô nương, giả bộ thanh cao cũng có mức độ nhất định, không nên vừa
muốn làm kỹ nữ lại muốn lập bài phường, ngươi chính là một kỹ nữ, tấm vải này
kéo xuống đi” Long Nhất vuốt râu, nói ra một câu tàn nhẫn, suy luận thô bỉ này
thật là vô cùng thú vị.
Tinh Tinh trầm mặc sau rèm, không biết là lời Long Nhất nói với nàng có ý gì.
“Nàng không kéo ta phải giúp nàng kéo” Long Nhất đứng lên, bước nhanh lên
trên.
Chỉ là đúng lúc này, bốn thị nữ cầm kiếm đột nhiên phi thân ngăn trước rèm,
con ngươi toát ra sát ý băng lãnh.
“Lão tử cũng đang muốn nhìn xem Tinh Tinh nổi tiếng thiên hạ là cái dạng gì.
Vị huynh đài này, bốn nữ hài này hãy giao cho ta” Trung niên nhân lời ra khỏi
miệng, trên người bạo phát một cỗ khí tức kì quái hướng bốn thị nữ cầm kiếm đi
tới, không phải đấu khí, không phải ma pháp cũng không phải nội lực, làm cho
tứ nữ lâm vào cảnh không thể thoát thân được.
Long Nhất nhân cơ hội kéo giải lụa trắng xuống, vị công tử kia cùng trung niên
nhân đồng thời đi tới, cùng Long Nhất phát ra một tiếng kinh hô.