Lãnh U U ngồi xuống bên cạnh Long Nhất, cũng không biết nói chuyện gì, mãi mới
nói được một câu dư thừa:
– Ngươi không ngủ à?
Long Nhất quay đầu lại mỉm cười. Hắn căn bản không cần biết Lãnh U U nói gì.
Điều quan trọng chính là việc nàng đã chủ động nói chuyện với mình. Điều này
làm hắn thực sự vui mừng. Long Nhất nhìn kỹ khuôn mặt bình thường của Lãnh U
U. Trên khuôn mặt bình thường đó lại có một đôi mắt vô cùng quyến rũ, giống
như những vì sao long lanh trên trời, so với Long Linh Nhi và Ti Bích cũng
không hề kém hơn.
– Ngươi… Sao ngươi lại nhìn ta như vậy, trên mặt ta có vết à?
Lãnh U U bị Long Nhất nhìn chằm chằm vào cảm thấy không được tự nhiên, do
không nhẫn nại được liền giận dỗi nói.
– Trên mặt ngươi không có vết, nhưng so với hoa thì dễ nhìn hơn nhiều.
Long Nhất cười nói.
Lãnh U U quay đầu, hừ một tiếng, nói:
– Ngươi thì rất hay lừa người, ta biết mình rất khó coi.
– Ta thì lại không thấy là nàng khó nhìn, thật đấy! Hơn nữa hồng nhan mau
già, một nữ nhân hấp dẫn sau vài chục năm thì mặt cũng đầy nếp nhăn.
Long Nhất cảm thán nói.
Lãnh U U bị lời nói của Long Nhất làm cho xúc động, hồng nhan mau già. Tuy
tướng mạo của mình rất hấp dẫn, nhưng mấy chục năm sau cũng như da gà. Nàng
nghĩ e sợ tương lai mình cũng biến thành một bộ dạng như vậy. Lúc này, Lãnh U
U cảm thấy bàn tay nhỏ của mình bị một bàn tay lớn nắm lấy, toàn thân nàng run
rẩy muốn giật ra, nhưng Long Nhất đã giữ khá chặt, vùng vẫy một hồi không
tránh thoát cũng đành thôi, chỉ có tim đập thình thịch một cách khoan khoái,
bộ ngực phảng phất nhấp nhô ngọn đồi nhỏ.
Long Nhất kéo nhè nhẹ ngọc thủ Lãnh U U đã ngưng động đậy, Lãnh U U thuận thế
ngả đầu lên vai của hắn. Hai người trong quầng sáng của biển côn trùng sắc
huyết hồng chiếu xuống, hiển hiện cảnh vật hài hoà tự nhiên.
Chính lúc Lãnh U U nghĩ mình thật sự không thể hồng nhan dễ già trong cái nhìn
của người yêu, Long Nhất đột nhiên hỏi:
– Tối hôm đó sao nàng biết đó là ta?
Lãnh U U run rẩy, hiển nhiên nhớ đến cái bóng tối động tình đó, hiện tại muốn
trở lại giấc mộng không chân thực đó. Hai người bọn họ bất ngờ đã có một lần
quá thân mật.
– Lúc ngươi ôm ta thì ta đã biết ngươi là một đại sắc lang.
Lãnh U U xấu hổ làm thanh âm nhỏ đến không thể nghe, cả người giống như con
thỏ nhỏ run rẩy trong lòng Long Nhất.
– Nàng quả là lợi hại, nàng làm thế nào mà biết?
Long Nhất cười hỏi.
– Trên người ngươi có mùi vị rất đặc biệt, ta ngửi qua là biết liền.
Lãnh U U xấu hổ nói.
– Mùi vị gì? Không phải là mùi hôi cơ thể chứ?
Long Nhất nâng tay lên ngửi lên ngửi xuống, nhưng thật sự không ngửi ra mùi vị
gì khác.
Lãnh U U mỉm cười, nói:
– Không phải mùi hôi mà là một loại khí vị rất đặc biệt, rất dễ ngửi, làm cho
người ta cảm thấy rất an tâm.
Long Nhất cười nói:
– Nguyên lai nàng nói về mùi vị nam nhân, ta lại nghĩ cơ thể lại có mùi hôi,
làm ta sợ quá.
Người ta nói, cơ thể của nam nhân có thể phát xạ ra một loại mùi có tác dụng
làm trấn tĩnh nữ nhân, mùi hương đặc biệt này cũng có tác dụng điều kinh chỉ
đái. Nhưng đó cũng chỉ là nghe nói thế, không biết thật sự có phải vậy không.
Lâu lâu sau, Long Nhất đột nhiên nhíu mày, khí vị, khí vị đặc biệt. Hắn không
ngừng hạ thấp đầu nhìn thẳng vào đầm lầy nơi có huyết hồng sắc côn trùng và
Thực Nhân thú đầm lầy. Hắn để ý xem xét thấy Thực Nhân thú đầm lầy di động đến
đâu huyết sắc côn trùng liền giải tán đến đó. Long Nhất hưng phấn kêu lên:
– Ta biết rồi! Ta biết làm thế nào tránh được sự tấn công của những côn trùng
này rồi.
– Ngươi nghĩ ra biện pháp rồi hả? Mau nói cho ta nghe đi.
Lãnh U U cũng hưng phấn cũng không kém Long Nhất. Phía trước là Di Thất chi
thành, nàng đương nhiên không muốn bỏ qua rồi.
– Nói cho nàng biết cũng được, nhưng nàng phải hôn ta một cái.
Long Nhất cười hắc hắc nói.
Điều này Lãnh U U cũng không biết là có muốn hay không, không nghĩ đến lời nói
của hắn Lãnh U U tự cúi xuống hôn dài lên khuôn mặt hắn.
– Giờ thì có thể nói được rồi chứ?
Lãnh U U mặt đỏ hồng hừ một tiếng. Thần tình này chính là biểu tình luyến ái
của riêng nữ nhân.
– Nàng hãy nhìn đi!
Long Nhất thần bí cười cười, ánh mắt nhìn thẳng vào nơi tập trung Thực Nhân
thú đầm lầy đang đưa cặp mắt thèm muốn nhìn họ.
Long Nhất từ không gian giới chỉ lấy ra một sợi dây thừng. Sợi thừng này không
phải là dây thừng phổ thông, mà là dùng tơ của Như Ý Băng Tàm siêu cấp ma thú
nhả ra bện thành. Loại Như Ý Băng Tàm này có lực tấn công khủng bố phi thường.
Đại ma đạo sư thấy nó cũng chỉ có cách tránh xa. Như Ý Băng Tàm sinh sống trên
băng nguyên ở Thương Lan Đại Lục, một năm chỉ nhả tơ một lần. Tổ phụ Tây Môn
Vũ tốn mười năm tìm kiếm mới phát hiện Như Ý Băng Tàm và mạo hiểm thu thập
băng tơ làm thành một sợi dây thừng.
Long Nhất buộc một đầu vào bao tay, sau đó vận vài thành nội lực đến gần trước
mặt một con Thực Nhân thú đánh ra. Con súc sinh này dưới cơn đau hành hạ ngẩng
đầu kêu lên một tiếng. Đó chính là điều Long Nhất chờ đợi. Hắn nhanh chóng
đứng dậy buộc dây thừng thành cái thòng lọng ném vào đầu nó. Lúc này huyết sắc
côn trùng bị kinh động phân tán ra.
Long Nhất nhanh chóng giật lại. Thực Nhân thú đầy lầy này bị hắn kéo lên, cổ
nó bị tơ băng tàm thắt lại rất chặt, lúc này đang cố sức vùng vẫy. Long Nhất
kêu thầm một tiếng may mắn, nếu như không có sợi dây thừng này, thật không
biết làm thế nào kéo Thực Nhân thú lên. Chuyện khủng khiếp nhất là dây thừng
tiến vào huyết hồng trùng hải đều bị gậm nhấm không còn lại gì.
Lúc này, tất cả mọi người đều đi ra bờ đầm vì nghe thấy tiếng kêu của Thực
Nhân thú và huyết sắc côn trùng.
– Long Nhất! Các ngươi không ngủ ra bắt Thực Nhân thú để làm gì?
Cáp Lôi Nghi hoặc hỏi.
– Long Nhất khẳng định đã nghĩ ra biện pháp đi qua đầm lầy này, phải không?
Lô Ti Á đối với Long Nhất có một niềm tin mù quáng.
Cáp Lôi cùng mọi người đều nhìn vào Long Nhất, hy vọng hắn gật đầu một cái.
Long Nhất cười cười nói:
– Nghĩ thì đã nghĩ ra, nhưng không biết có hữu dụng hay không.
– Ngươi thật sự nghĩ ra rồi hả? Mau nói đi!
Cáp Lợi dụng lực nắm lấy vai Long Nhất lắc lắc, nhãn thần như thể là người bị
đói mười ngày nửa tháng đột nhiên phát hiện có một bát cơm toả hương treo phía
trước mặt.
– Đừng lắc nữa, trước tiên hãy giết con súc sinh này rồi nói.
Long Nhất chỉ vào Thực Nhân thú đầy lầy đang vùng vẫy.
Cáp Lôi không nói một lời, nâng cự kiếm chém qua. Một ánh kiếm màu lam mờ loé
lên tách rời đầu và thân của Thực Nhân thú đầm lầy ra. Long Nhất thu hồi dây
thừng, dùng cự kiếm lột da Thực Nhân thú đầm lầy xuống, rồi lại ném thân nó
xuống đầm lầy. Liền có một trận hỗn loạn, cái thi thể của nó thật sự bị chính
đồng loại của nó xâu xé, ngược lại huyết sắc côn trùng ở đó thì giải tán, sự
kiện này càng làm Long Nhất khẳng định sự ước đoán của mình: khí vị của Thực
Nhân thú đầm lầy có tác dụng xua đuổi huyết hồng sắc côn trùng.