Thái độ cứng rắn của thanh niên nọ khiến bốn gã áo đen sợ run, thanh niên này
dù sao cũng là thiếu chủ của họ, mệnh lệnh từ trên là phải mang người sống về
chứ mang xác về sợ rằng bọn họ chẳng dám ý kiến.
Đang lúc bốn gã áo đen khó xử thì đột nhiên hai đạo hồng quang xuất hiện, hai
tiếng kêu thảm thiết vang lên, chỉ thấy hai cái đầu lâu bay ra và máu phun cao
hơn trượng.
Hai đạo lục quang từ ngực kẻ áo đen vụt ra, đó chính là thúy ma điểu được hắc
ám giáo hội phong ấn trên người của nhân viên trung và cao cấp.
Không phải là hai gã áo đen không có kết giới phòng ngự mà sức mạnh cùng với
tốc độ công kích thật sư vô cùng kinh hãi. Kết giới nọ chỉ giống như một tấm
màn bình thường, chẳng có thể ngăn cản dù chỉ một vài giây.
Mưa càng lúc làng lớn, cảnh vật trước mắt cũng cơ hồ biến đổi. Khô Cốt cùng
với một gã áo đen khác ngây người ra, kinh hãi nhìn thi thể không đầu của đồng
bọn. Cách đó không xa một bóng đen dần hiện ra, bóng đen nọ mang Tử thần liêm
đao, hồng quang từ hai đồng từ yêu dị chớp lóe trong đêm
“Long Nhị?” Thanh niên thì thào
“Khô Cốt, chúng ta chạy thôi….” Gã áo đen kia cảm thấy khí tức tử thần từ Long
Nhị, hơn nữa nhìn đồng bọn như thế, lập tức chân phát run, nói xong liền bay
vút đi trốn.
Xoẹt một tiếng, một tử quỷ trảo xuất hiện, vỗ thẳng tới gã áo đen
Gã lập tức thay đổi, lao về phía Khô Cốt, nhưng hắn cũng không có phát giác tử
sắc quỷ trảo kia là do Khô Cốt gọi ra.
“Phệ hồn” Khô Cốt khẽ quá một tiếng. Mi tâm gã áo đen đã bị móng vuốt cắm vào.
“Khô Cốt, ngươi…..” Gã áo đen không thể nào nghĩ đến đồng bọn sẽ xuông tay với
hắn, vì thế không có chút phòng bị nào, hắc vụ theo móng vuốt của Khô Cốt hút
ra, thân thể kẻ áo đen dần dần xụi dần, cuối cùng ngã thẳng cẳng trên mặt đất.
Lúc này, Long Nhất và Liễu Như mới xuất hiện trước mặt Khô Cốt và thanh niên
nọ.
“Khô Cốt ra mắt sư thúc tổ” Khô Cốt thấy Long Nhất vừa xuất vẻ mặt nhất thời
rất kích động.
Long Nhất vỗ vai Khô Cốt nói: “Tốt, vong linh ma pháp thực tiến bộ thần tốc
thật”.
“Đều do sư thúc tổ chỉ dạy, thân thể con đang từ từ khôi phục như thường, cảm
ơn người” Khô cốt vạch ống tay áo rộng thùng thình ra, lớp da trên cánh tay đã
bắt đầu phủ kín, chắc rằng tiếp tục tu luyện ma pháp đại thành, thân thể hắn
sớm muộn cũng sẽ khôi phục như thường.
Long Nhất vui mừng cười, cổ vũ một hai câu, rồi nhìn chằm chằm vào thanh niên
hỏi: “Có chuyện gì vậy”.
“Thưa sư thúc tổ, vị này là thiếu chủ của Hắc ám giáo hội, theo lệnh của giáo
hoàng phải đưa người trở về” Khô Cốt cung kính đáp, rồi lập tức ngẩn đầu nhìn
thanh niên nọ. Trong mắt xuất hiện một tia sát khí. Hôm nay, chuyện hắn giết
đồng bọn mà bị vị thiếu chủ này nói lại với giáo hoàng, thì cái mạng của hắn
khó bảo toàn được, nhưng vì Long Nhất ra tay cứu có lẽ hai người đã có quen
biết qua, vì thế hắn mới không dám vọng động.
“Thiếu chủ không sao chứ?” Long Nhất quay đầu nhìn vị thanh niên mỉm cười đùa
cợt.
“Nhìn cái gì mà nhìn, không có nhìn thấy mỹ nữ sao?” Thanh niên dâm chân một
cái, âm thanh trở nên kiều mị, diện mục như hoa nguyệt, thoắt cái từ một thanh
niên tuấn tú đã biến thành một mỹ nhân tóc lam, mắt lam, không phải Phong Linh
thì còn là ai nữa chứ?
Mắt Phong Linh như phủ lớp sương mù, cắn chặt một cái lao vào lòng Long Nhất.
“Phu quân, thiếp rất nhớ chàng nè” Phong Linh ôm chặt Long Nhất, hít lấy mùi
quen thuộc, nước mắt cứ thế trào ra.
Trong cơn mưa lớn, đôi tình nhân gặp nhau thân mật sau một thời gian dài nhớ
nhung.
Một lúc lâu, Phong Linh lấy lại tinh thần đem mọi chuyện nói hết. Nguyên là
Hắc ám giáo hoàng muốn dùng Phong Linh để ép Long Nhất đến Hắc ám giáo hội.
Đương nhiên lý do cũng giống Tra Nhĩ Tư là muốn có được bí mật của thần bài
truyền thừa. Nhưng lại bị Phong Linh lén nghe được, nàng vội vàng chạy khỏi
Hắc ám giao hội để tìm Long Nhất. Sau đó là bị giáo hoàng phái người truy
đuổi.
Long Nhất nghe xong nhíu mày ngẩng đầu nói với Khô Cốt bên cạnh “Ngươi trở về
phục mệnh đi, nhớ chú ý đến nhất cử nhất động của Hắc ám giáo hoàng, về phần
đồng bạn của ngươi… ngươi không cần ta phải dậy ngươi phải nói làm sao chứ?”
“Khô Cốt hiểu rõ, sư thúc tổ xin yên tâm” Khô Cốt thi lễ xong, hóa thành đám
khói đen đi mất trong đêm mưa.
Long Nhất vừa nhin Khô Cốt biến mất liền vỗ vai Phong Linh buông nàng ra rồi
nói: “Đi thôi, chúng ta trở về lều hãy nói” Nhưng khi hắn quay đầu lại thì đã
thấy Liễu Như đã mất dạng từ khi nào.
“Cái con rồng cái này, không nể mặt tý nào” Long Nhất lẩm bẩm ôm Phong Linh
trở về lều.
“Thiếu gia… nàng” Vừa vào trướng bồng, Lưu Ly từ trên giường ngồi dậy, thấy
Phong Linh ở bên Long Nhất không khỏi run người.
Phong Linh cũng xem kỹ Lưu Ly, mái tóc vàng mềm mại, đôi mắt mầu xanh biển,
ngũ quan hết sức tinh xảo phối hợp với khí tức thần bí khiến nàng bất ngờ
không thôi.
“Phu quân, chàng lại lừa được tiểu mỹ nhân này à?” Phong Linh thu hồi ánh mắt
véo mông Long Nhất một cái.
“Xin chào, ta là Lưu Ly, ta không phải là bị thiếu gia gạt mà ta chính là thị
nữ của thiếu gia thôi” Lưu Ly cười khẽ nói, trong lòng tự nhủ không biết thiếu
gia này có bao nhiêu thê tử, mà ai cũng xinh đẹp như vậy?
Phong Linh nghe vậy tròn mắt nhìn Long Nhất, thị nữ như thiên tiên thế sao?
Thật không thể nào tưởng được. Phong Linh hiểu rõ Long Nhất, là sự thật, lúc
đầu Lưu Ly trở thành thị nữ của Long Nhất chính là do ép buộc.
“Tốt rồi, đừng nhìn nữa, Linh nhi, giờ nói cho ta biết, vì sao nàng lại trở
thành thiếu chủ của Hắc ám giáo hoàng?” Long Nhất nhìn Phong Linh cười, nha
đầu kia mà giấu giếm thì hắn quả là khổ.