Phong Lưu Pháp Sư – Chương 485: Tái ngộ Khô Cốt – Botruyen

Phong Lưu Pháp Sư - Chương 485: Tái ngộ Khô Cốt

Nhìn Thương Nguyệt thành dần dần biến mất trong tầm mắt, Long Nhất trong lòng
có rất nhiều cảm khái, những chuyện xảy ra ở đây có thể tả lại bằng mấy quyển
sách chứ không ít.

Buông rèm xe xuống, Long Nhất đầu ghé lên đùi Lưu Ly mà chân thì gác lên người
Liễu Như.

“Long Nhất, có tin ta chặt cái chân heo của ngươi không” Liễu Như không phải
phải là nữ nhân mà Long Nhất có thể sờ vào, lập tức véo vào đùi Long Nhất rồi
trừng mắt nhìn hắn.

Long Nhất la lên rồi rút chân về, thói quen chết người lúc bên cạnh hồng nhan
của hắn luôn là kê đầu lên đùi và gác chân những người đẹp, cuộc sống như vậy
thật chẳng khác nào thần tiên.

“Liễu Như, nàng không thể nhẹ nhàng một chút sao?” Long Nhất trách móc.

Liễu Như hừ lạnh một tiếng, ôm Tiểu Nữu đưa cho Long Nhất.

“Thật chẳng nể mặt chút nào, nếu như nàng đối với ta như lúc ta rời khỏi Ma
huyễn sâm lâm có phải là tốt bao nhiêu không” Long Nhất thở dài nói, bàn tay
không chịu yên vuốt ve đôi chân nhỏ nhắn của Lưu Ly.

Liễu Như nghe vậy quay đầu nghi hoặc nói: “Ta lúc ấy đối với ngươi như thế
nào?”

“Không, quên mất rồi, xem ra nàng thường hôn tạm biệt người khác, ta lại còn
tưởng đó là nụ hôn đầu tiên của nàng chứ” Long Nhất có chút hờn giận, hắn còn
nhớ mãi cái nụ hôn lúc chia tay đó.

Hơi thở Liễu Như như nghẹn lại, mặt đỏ lựng như ánh hoàng hôn, nàng thẹn quá
hoá giận nói: “Ngươi nghĩ ta với người cùng một dạng sao? Trừ người ra, ta….
Ta…. Ngươi chết đi”.

Long Nhất nghiêng người ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào Liễu Như, nhoẻn miệng
cười.

“Ngươi cười cái gì? Có tin ra sẽ xé tan miệng ngươi ra không?” Liễu Như cay cú
nói.

“Ta cười ta thôi, bận tới nàng sao? Phải không Nữu Nhi?” Long Nhất phá lên
cười mở to mắt nhìn vẻ mặt tò mò của Nữu Nhi đang nhìn.

“Vâng” Nữu Nhi đáp, Long Nhất nói cái gì, nó cũng chỉ biết đó là đúng, vì vậy
mới gật đầu với Long Nhất, rồi nhoẻn miệng cười.

Tám con độc giác mã kéo cỗ xe sang trọng nhằm thằng hướng đông khẩn trương
chạy. Không đến vài ngày sau đã tới biên giới của Cuồng Long Đế Quốc.

“Ta nhớ kỹ rằng phía trước không có thành trấn nào, hôm nay phải ở ngoài rồi”
Long Nhất nhìn vào bóng đêm đang buông dần xuống rồi nói với Liễu Như và Lưu
Ly.

Tìm được một chỗ sẽ dừng lại dựng hai cái lều, bố trí vài cái kết giới phòng
ngự là được thôi.

Ăn qua loa chút, chợt gió đâu nổi lên mang theo hơi ẩm lớn, và trong không khí
lôi hệ ma pháp nguyên tố cũng trở lên dầy đặc lên nhiều.

Oành, hàng loạt tiếng sấm sét vang lên. Những tia chớp bạc, từng đạo xé toang
bầu trời, mưa cũng bắt đầu đổ xuống ngày một dây. Trong nháy mắt, trời đổ mưa
lớn.

Long Nhất nằm trên giường lớn trong lều, ta phải ôm Lưu Ly, tay trái ôm Nữu
Nhi, nghe tiếng mưa rơi mà mắt khép hờ suy nghĩ.

Chuyện xảy ra với Quang minh đại giáo đường ở Thương Nguyệt thành sớm đã được
truyền khắp Thương Lan Đại lục. Nhưng lại ngoài dự liệu của hắn là hai đại
thần thánh tế tự gần đây liên hợp lại để giải thích, đúng như lời của Nạp Lan
Như Nguyệt nói về về việc giáo hoàng Tra Nhĩ Tư trở về Quang Minh tổng hội bế
quan, để những người không hiểu chuyện được rõ, một chuyện lớn như vậy cuối
cùng trôi qua.

Nhưng khiến Long Nhất mông lung nhất là Mộc Hàm Yên cùng Phiêu Miễu tiên tử.
Linh hồn của Phiêu Miễu Tiên Tử bị hao tổn nghiêm trọng khiến hắn giật mình.
Nàng ta nhắn hắn phải cẩn thận đối với Tra Nhĩ Tư để hắn nắm được một chút.

Với thực lực của nàng ta, Tra Nhĩ Tư căn bản không thể động tới nàng. Cứ cho
là nàng nhất thời không đề phòng bị đánh lén, một Pháp thần của Quang minh hệ
sao lại có thể khiến cho Linh hồn nàng bị tổn thương trầm trọng đến vậy? Trừ
khi….

Long Nhất lắc đầu, nhíu mày suy nghĩ. Hắn giờ đây hơi nghi rằng Mộc Hàm Yên và
Phiêu Miễu tiên tử chính là một, bởi vì hai người đàn bà này không bao giờ
cùng lúc xuất hiện, chỉ là tướng mạo, khí chất hay mùi hương trên người có
khác biệt. Chính điều này khiến hắn phải bỏ qua ý nghĩ trong đầu.

Đúng lúc đang nhập thần, lông mày Long Nhất chợt nháy, huyết sắc khô lâu từ
trong lòng bàn tay nhảy ra.

“Hắc ám khí tức?” Long Nhất tức khắc ngồi dậy.

“Thiếu gia, người cũng phát hiện được rồi sao?” Lưu Ly cùng ngồi dậy theo, sức
mạnh tinh thần lực đối với sự biến đổi của ma pháp đúng là hết sức mẫn cảm.

Long Nhất gật đầu đưa Nữu Nhi cho Lưu Ly nói: “Nàng ở đây, ta ra xem sao”.

Lưu Ly vốn định đi theo nhưng lời Long Nhất nói nàng liền nhu thuận đáp ứng.

Long Nhất chạy ra khỏi lều, vừa lúc thấy Liễu Như cũng bay vút ra, hai ngươi
liếc nhìn nhau, một trước một sau nhằm nơi phát ra khí tức hắc ám bay tới.

“Thiếu chủ, người phải theo chúng tôi trở về giáo hội, xin đừng làm khó chúng
tôi nữa” Tại một ngọn núi nhỏ, bốn người mặc hắc bào vây quanh một thanh niên
ở giữa.

“Nếu còn gọi ta là thiếu chủ thì đừng làm khó dễ cho ta, các ngươi hãy trở về
phục mệnh, nói chưa có gặp ta là được” Giọng thanh niên khàn khàn nói.

“Khô Cốt, đừng phí lời nữa, chúng ta mau đưa thiếu chủ trở về giao nộp là
xong” Âm thanh một người nói.

Thanh niên khóe miệng giật giật, đột nhiên khẽ quát lên một tiếng, hai đạo kim
qua xuất hiện, tức khắc tử khí đậm đặc bao phủ cả một vùng.

“Kim giáp thi vương, là dị giới vong linh triệu hoán thuật” Khô Cốt kinh hô
một tiếng, lập tức hoa tay lên, hơn mười bộ khô lâu theo một vết nứt không
gian xuất hiện, cùng với hai kim giáp thi vương cùng nhau chiến đấu.

“U Minh tà khô, ngươi làm sao lại có thể biết Dị giới vong linh triệu hoán
thuật?” Thanh niên thấy mấy bộ khô lâu cường hãn, không khỏi ngẩn người ra,
nhíu mày hỏi. Mặc dù so với Kim giáp thi vương kém một bậc nhưng mười chống
lại hai đương nhiên càng đấu càng không tốt.

“Là sư thúc tổ truyền cho” Khô cốt thản nhiên nói. Hắn với Vong linh ma pháp
quả là một thiên tài, thực lực của hắn sớm đã không phải so sánh, hơn nữa dị
giới vong linh triệu hoán thuật cùng thăng tiến thần tốc, trong thời thời gian
ngắn ngủi có thể gọi về hơn mười bộ U Mình Tà Khô.

“Sư thúc tổ?” Trong mắt thanh niên hiện ra một tia thất vọng.

“Thiếu chủ, người hãy theo chúng ta trở về thôi” Khô Cốt thấy vị thiếu chủ này
cũng biết Dị giới vong linh triệu hoán thuật, trong lòng không khỏi trắc ẩn,
bọn họ bốn người vây như vậy, thiếu chủ không thể nào mà thoát được.

Thanh niên nọ hừ lạnh một tiếng nói: “Muốn để ta sống mà đi hay là mang thi
thể ta về nộp đây”.

Long Nhất cách đó không xa nhìn chằm chằm thanh niên nó, đột nhiên khóe miệng
nhoẻn cười vui vẻ

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.