Gầm lên giận dữ, tiểu lão hổ và Cuồng Lôi thú thân hình tức thì vụt lớn, quang
minh ma lực và lôi hệ ma lực cuồn cuộn tràn ra.
Thần thú không có thần bài giống như cọp mất móng vuốt, sức mạnh thần thú
trong nội thể chúng cần phải được dẫn động bởi thần bài thì sức mạnh bản thân
mới được nhân lên gấp bội.
Áp lực và kháng lực ở trong trạng thái so kè, thời gian này thực sự rất ngắn,
vì Nữu nhi đang há miệng để nuốt lấy các luồng năng lượng, nếu như có đủ thời
gian, thắng lợi nhất định thuộc về Long Nhất.
Nhưng Long Nhất trong lòng biết rất rõ không thể có đủ thời gian để Nữu nhi
hấp thu hết năng lượng của đối phương, bởi vì cường độ thu xuất cùng đã tới
cực hạn, tám chín mươi phần trăm là lưỡng bại câu thương, nếu nói gở thì song
phương đều tiêu tùng hết.
Lúc này, biện pháp cùng với Tra Nhĩ Tư thương lượng, đồng thời thu hồi tinh
lực và ma lực, nhưng không thể tin được đối phương, vạn nhất có một bên giở
trò thì xong đời, cho nên ngoài biện pháp đồng quy vu tận thì chưa có ai nghĩ
ra biện pháp nào khác.
Long Nhất quay đầu lại mồ hôi túa ra trên khuôn mặt tái nhợt, hắn nhìn Nạp Lan
Như Nguyệt, Lưu Ly, Liễu Nhi với ánh mắt xin lỗi, nhưng tam nữ lại đáp trả với
ánh mắt kiên quyết không hề hối hận.
Trong một gian thạch thất nhỏ như vậy lại tràn đầy năng lượng hủy diệt thiên
địa, nếu không phải thạch thất này được xây bằng các vật liệu đặc thù, lại
thêm mấy pháp trận phòng ngực thì sớm đã bị năng lượng hủy diệt biến thành tro
bụi rồi.
Nhưng dù thế nào thì khả năng chịu đựng cũng đã tới mức cực hạn. Nó bắt đầu
chấn động mãnh liệt.
Lúc này trời mới mờ mờ sáng, đa số mọi người vẫn còn mơ màng trong giấc ngủ,
đương nhiên là có cả Đông Phương Khả Hinh, nàng vụt mở mắt, dĩ nhiên là cảm
giác thấy năng lượng phát ra từ thạch động.
Thạch thất đặt ở tầng một của Quang minh giáo đường khiến cho Khả Hinh ở trên
thấy chấn động ngày càng mãnh liệt. Cửa thạch thất chỉ có mình nàng, theo lý
mà nói chấn động mạnh như vậy chắc chắn sẽ kinh động tới Quang minh giáo chủ
cùng với tế tự, chỉ là họ còn đang phải vất vả để chống lại sự đau đớn trong ý
thức hải. Bọn họ không tưởng được là tính mạng mình tới hồi kết, bởi do kẻ kết
thúc đó chính là kẻ mà họ sùng bái, giáo hoàng Tra Nhĩ Tư.
Ào Ào. Trong cơn chấn động mãnh liệt, cửa lớn của thạch thất bắt đầu xuất hiện
các vết nứt rạn, tách dần ra khỏi cửa đá.
Đông Phương Khả Hinh thấy có khe hở, lập tức ẩn thân vào bên tường. Bởi vì
nàng đã thấy được cái năng lượng khó tin kia.
Ầm, một tiếng nổ lớn, năng lượng cường đại khiến cửa đã bị phá hủy hoàn toàn.
Ngay cả vách tường cùng ma pháp thủy tinh cũng hoàn toàn sụp đổ, theo đó
khoảng sân của giáo đường xem giống như là bị người ta cắt ra vậy.
Khả Hình cũng thấy lòng ngực khó chịu, mái tóc bị xổ tung, nếu không phải nàng
đã sớm có chuẩn bị thì chắc đã bị cuốn bay mất rồi.
Đợi đến lúc luồng năng lượng qua đi, Khả Hinh từ từ nhìn vào trong thạch thất,
tình hình bên trong khiến nàng sợ đứng tim.
“Khả Hinh, nữ nhi của ta, nhanh tới giết Tây Môn Vũ, con ghét hắn nhất đời
mà?” Tra Nhĩ Tư so với Long Nhất cũng không tốt hơn, đều như cảnh củi khôi
kiệt, nhìn thấy Khả Hinh đúng là mừng như điên.
Khả Hinh toàn thân chấn động, trong mắt hiện lên vẻ hoang mang. Nàng từ sau
vách tường, từ từ xuất hiện, bước từng bước từng bước tiến vào trong.
Long Nhất trong lòng cũng kinh hãi, hắn tin Nạp Lan Như Nguyệt sẽ đứng về phía
hắn, nhưng Khả Hinh thì lại khác, nàng đã bị Tra Nhĩ Tư thi triển pháp chú,
nàng ta chắc chắn phải tuân lời của Tra Nhĩ Tư. Lúc này song phương không thể
phân thân, Khả Hinh là người duy nhất có thể chủ động, nếu như nàng động thủ,
hắn cùng với mấy mỹ nhân chắc chắn toi, không biết có thể trôi về cái thế giới
trước kia không.
Tra Nhĩ Tư đứng giữa thạch thật, cách Long Nhất không xa, hai người có thể nói
là râu tọc dựng ngược, áp lực cùng với kháng lực tất cả đều tập trung ở phạm
vi giữa này.
“Quẹt, quẹt, quẹt” tiếng bước chân Khả Hinh vang lên như tiếng sấm trong lòng
mọi người.
Long Nhất khẽ cắn môi, hắn ngồi đợi chết sao? Hắn không làm được, nếu như Khả
Hinh giết hắn thật, như vậy hắn cũng phải cùng nàng đồng uy vu tận.
Tra Nhĩ Tư mở to mắt, mặt méo mó, cười cười thoạt nhìn trong rất ghê rợn.
Khả Hinh dần dần đi tới trung tâm, nhưng vừa mới bước tới đã bị áp lực cùng
khác lực đẩy bắn ra ngoài, năng lượng khổng lồ như thế có thể để mặc nàng bước
qua được sao.
“Phụt” Long Nhất phun ra một ngụm máu, cười khì nói: “Tra Nhĩ Tư, đừng uổng
phí tâm cơ nữa, toàn bộ hãy cùng tới thăm U minh một lượt nào”.
Tra Nhĩ Tư cũng nở nụ cười có vẻ đắc ý: “Tấy Môn Vũ, chín tầng U Minh bổn giáo
không phải phụng bồi, ngươi có người đẹp làm bạn, cũng chẳng bạc đãi người
đâu, rồi những người có mối quan hệ với người sẽ cùng người xuống thôi, không
phải cô đơn đâu”.
Khả Hinh ánh mắt lóe lên, cùng trong mối quan hệ với Long Nhất không phải là
nàng và cả Đông Phương gia tộc sao.
“Khả Hinh, lại đây, ta có cách để mở cho con, nhưng chỉ được 3 giây thôi, con
phải tức khắc giết bọn chúng” Tra Nhĩ Tư gào lên.
Khả Hinh đáp lại, mặt không chút thay đổi tiến lên, ánh mắt chán ghét nhìn
Long Nhất, chỉ thấy mái tóc đen, khuôn mặt tuấn tú của hắn vốn bị áp lực khiến
nó méo mó, mũi miệng đều có máu tươi, trong rất thê thảm.
Giữa lúc ngơ ngẩn, Khả Hinh mơ hồ nhớ lại lúc bé, một tiểu nam hài tay cầm cây
côn gỗ, mặt mũi bầm dập vì bảo vệ nàng, một chống lại đòn của bảy tám đứa lớn
nhỏ.
“Biểu ca, sau này lớn lên muội nhất định muốn làm vợ của huynh, huynh đứng
quên nhé” Lời thề nọ giờ đây quanh quẩn bên tai nàng.
“Khả Hinh, con chuẩn bị chưa?” Giọng Tra Nhĩ Tư cắt đứt dòng hồi tưởng của Khả
Hinh, trên mặt nàng vẫn như cũ không chút thay đổi.
Khả Hinh gật đầu, Quang minh pháp trượng giơ lên, nét mặt phút chốc hiện nét
đau khổ.
Tra Nhĩ Tư cười tàn nhẫn, bạch quang từ người lão chợt loé sáng chói lòa,
không hiểu là rốt cuộc lão làm cái gì, nhưng áp lực cùng kháng lực nháy mắt bị
vạch ta một cửa nhỏ, và Khả Hinh lúc này cũng như tia chớp lao vào trong cửa
mở sẵn này.
Ánh mắt Long Nhất tối xầm, khẩn trương nhìn Khả Hinh đang lao vào, nhìn thấy
nét mặt đau khổ, hai dòng lệ từ mắt nàng rơi xuông.
“Khả Hinh, …. Khả Hinh… Tại sao….?” Lúc này âm thanh yếu ớt đứt quãng của Tra
Nhĩ Tư truyền tới, vẻ mặt nghi hoặc không cam lòng.
Long Nhất vừa quay lại, ánh mắt ngưng lại, thần sắc lộ vẻ kinh ngạc không
tưởng tưởng nổi, chỉ thấy Tra Nhĩ Tư, miệng phun máu tươi, trên bụng lão không
biết từ khi nào đã được gắn thêm một cái chuôi trủy thủ lộ ra ngoài.
“Đây….” Long Nhất nhất không dám tin, hắn cùng tam nữ cũng lộ ánh mắt khiếp
sợ.
Áp lực theo thương thế của Tra Nhĩ Tư bị đẩy lùi, không bao lâu sau bị năng
lượng chống đối phản phệ. Có thể nói thắng lợi trong tầm mắt Long Nhất, nhưng
kết quả này dĩ nhiên là Long Nhất không thể nào nghĩ được vì Khả Hinh. Hắn vẫn
tưởng rằng thanh chủy thủ kia sẽ phải cắm trên mình hắn.
“Xin lỗi, xin lỗi… con không thể nhìn biểu ca chết, càng không thể nhìn Tây
Môn gia tộc cùng với Đông Phương gia tộc bị tổn hại được…. ” Khả Hinh ôm mặt
òa khóc.
“Sao có thể? Ta rõ ràng…” Tra Nhĩ Tư cười thảm một tiếng, hắn rõ ràng có thi
triển trên người Khả Hinh, nhưng tại sao nàng lại không nghe hiệu lệnh?
“Con biết người có tác động để con hận biểu ca, khiến cho con phải nghe lời
người, nhưng có lẽ là con yêu chàng quá sâu đậm, mỗi khi nhớ đến, con không
thể nào cầm lòng được…” Khả Hinh khóc nói, quan người nhìn Long Nhất: “Biểu
cam ngày đó huynh không phải hỏi muội quát huynh cuối cùng là để làm gì phải
không?”.
Long Nhất gật đầu.
“Muội muốn chứng minh rằng dù muội có cố gắng quên huynh, thậm chí can tâm
tình nguyện để giáo hoàng dùng tình chú khống chế tình cảm, nhưng muội vẫn
không thể nào quên được huynh. Huynh nói muội không biết yêu, nhưng muội hiểu
được cảm giác đây là yêu, muội yêu huynh biểu ca, muội yêu huynh” Khả Hinh rơi
lệ nhìn Long Nhất.
Long Nhất trong lòng nổi lên dự cảm xấu, hắn nghiến răng tăng cường thôi động
tinh lực.
“Tây Môn Vũ, đừng đắc ý, nếu muốn chết, toàn bộ sẽ phải chết cùng” Tra Nhĩ Tư
tự biết sinh cơ đã tuyệt, điên cuồng cười hai tiếng, trên người bạch quang bạo
phát, cùng lúc đó bốn tên pháp thần ở bốn góc cũng phát ra bạch quang chói
mắt.
“Không xong rồi, bọn chúng tự bạo” Liễu Như kinh hô, năm tên pháp thần tự bạo,
uy lực này đủ để hủy diệt thiên địa rồi.
Năng lượng bắt đầu điên cuồng ngưng tụ, tóc tai dựng đứng, khí tức tử vong từ
cốt tủy nổi lên.
Liễu Như, chắp hai tay lại, trên hư không xuất hiện một không gian đen thui
xuất hiện bên cạnh mọi người, nàng hô nhanh: “Tất cả vào mau”.
Long Nhất nghiến răng thu hồi thần thú cùng Long Nhất, kéo Khả hinh, Nạp Lan
Như Nguyệt, Lưu Ly lao vào pháp trận.
Chỉ một giây, Khả Hinh chợt xông ra ngoài, một giọt lệ vẫn còn vương trên mặt
Long Nhất, nàng đắm đuối nhìn Long Nhất, khoé miệng nở nụ cười thật đẹp.