Phong Lưu Pháp Sư – Chương 482: Thượng cổ thiên ma trận – Botruyen

Phong Lưu Pháp Sư - Chương 482: Thượng cổ thiên ma trận

Quang minh thần bài trong suốt từ trong mi tâm Long Nhất chợt bắn ra, tạo
thành một đường cong bắn thẳng về phía pháp thần ở góc bên phải.

Quang Minh cùng Hắc Ám tuy nói là cùng bản chất nhưng thuộc tính bài xích lẫn
nhau thì không thể nghi ngờ. Quang Minh thần bài mang theo Quang minh thần lực
cực kỳ thuần khiết, bởi thế Hắc ám pháp thần trong phút chốc, hơi thở có chút
bất ổn, áp lực này là nguyên nhân tạo thành một khoảng hở vô cùng nhỏ, mà mở
rộng nó chính là Tra Nhĩ Tư. Hắn nhìn kỹ thần bài xuất hiện, chẳng lo lắng gì
nhiều, phi thân nhào tới muốn chụp lấy Quang Minh thần bài.

Nhưng lúc này Long Nhất tay trái mặc dù bị khống chế, nhưng thực tế để Long
Nhất có cơ hội khởi động vòng cổ tay hình rồng để đưa tới ma pháp trận, hắn
nghĩ rằng, chỉ cần có cơ hội, chỉ cần Liễu Như tới đây nhiễu loạn các tuyến áp
lực thì hắn có thể có hy vọng phá vòng vây.

Long Nhất rất nhanh niệm chú ngữ, hình rồng trên cố tay phát ra một chùm kim
quang, một cái khe không gian vô thanh vô tức xuất hiện phía sau Long Nhất,
hắc động thật ghê người.

Lúc này trong tay đã bắt được Thần bài, Tra Nhĩ tư lấy lại tinh thần nhưng đã
trễ, Long Nhất tập trung toàn thân tinh thần lực cùng với nội lực xuất ra, đẩy
mạnh áp lực như biển kia lùi lại ba thước, và chính lúc này, Liễu Như, Lưu Ly,
Nạp Lan Như Nguyệt đã ở bên cạnh hắn.

“Giáo hoàng bệ hạ…” Nạp Lan Như Nguyệt vừa xuất hiện đã cảm thấy được khí tức
hủy diệt điên cuồng trong thạch thất, lại thấy được vẻ mặt điên cuồng của Tra
Nhĩ Tư đang cầm Quang Minh thần bài, không khỏi sững sờ.

Liễu Như lùi lại gầm lên môt tiếng, long khí cuồng bạo phun ra, cùng Long Nhất
đá vầng áp lực về phía thổ hệ pháp thần ở đối diện, nhưng chỉ là đẩy đi vài
thước liền bị áp chế lại.

Long Nhất không thể để vụt mất cơ hội này, ý niệm lập tức tham nhập vào Huyết
sắc khô lâu ở bàn tay trái, lập tức gọi Quang minh thánh thú, Hỏa kỳ lân,
Cuồng lôi thú cùng Long Nhị ra.

Nhưng lúc này vầng áp lực lại được kích mạnh, trong nháy mắt lại tiến lên, năm
pháp thần dùng toàn lực áp chế thì trên đời có ai có thể ngăn được?

Im lặng, không khí im lặng chết chốc, áp lực khổng lồ từ bên kia ngày càng
tăng không biết bao nhiêu lần, áp lực một tòa núi lớn đè lên khiến Long Nhất
không thể duy trì. Thời khắc này bọn họ như bị nghiền nát.

Long Nhất hét lên thảm một tiếng, sắc mặt tức thì trắng bệch. Liễu Như cũng
không tốt hơn chút nào, may mà có Long Nhị, Tiểu lão hổ được triệu hoán ra, tề
tâm hợp lực mà chống lại. Hai cỗ áp lực giao đấu trên không, chẳng bên nào
nhường.

Tại sao có thể thế nhỉ? Sao lại như vậy? Nạp Lan Như Nguyệt vẫn ngẩn ra lẩm
bẩm, nàng nên làm gì bây giờ, một bên là tín ngưỡng đã ăn sâu vào tâm khảm,
một bên là tính mạng của phu quân mình.

Lưu Ly cũng không hề do dự, nàng lẩm nhẩm chú ngữ, hai chân kim quang chợt loé
hóa thành một cái đuôi cá lớn mầu vàng chói, ngay sau đó ngọc thủ vung lên,
một dải quang mang lưu chuyển, ngưng kết thành một dải Lưu ly cầm (đàn).

“Tình tang, tình tang….” Tay Lưu Ly gảy nhẹ, âm thanh êm dịu vang lên trong
thạch thất, bắt đầu thì uyển chuyển dập dìu, sau trong phút chốc như trăm ngàn
lưỡi dao mang sát khí vô tận.

Bốn đạo quang mang đỏ vang lam xanh lục từ trong Huyền cầm bắn thẳng ra. Bay
lên không trung tăng cường trợ lực cho Long Nhất, phá tan thế giằng co, từng
tấc, từng tấc đẩy lùi vầng áp lực về phía năm pháp thần.

Tra Nhĩ Tư vẻ mặt méo mó, ma tính trong ý thức hải bành trướng không thôi. Đây
là đặc thù của ma pháp lực cùng tinh thần lực.

“Như Nguyệt thánh nữ, ta lấy danh nghĩa giáo hoàng tối cao vô thượng, lệnh cho
ngươi lập tức bắt lấy dị giáo đồ cùng yêu nghiệt này giam vào mười tám tầng
địa ngục mau” Tra Nhĩ Tư ánh mắt bắn thẳng về phía Nạp Lan Như Nguyệt còn đang
ngây ra. Hắn biết lúc nào song phương dồn toàn bộ tinh lực vào, bất cứ tác
động ngoại lực nào cũng có thể lâm vào hiểm cảnh lập tức. Nếu như Nạp Lan Như
Nguyệt động thủ, bọn Long Nhất toàn bộ sẽ phải chết, bởi vì tinh lực bị rút
đi, chắc chắn sẽ bị áp lực khổng lồ phản phệ mà chết.

Nạp Lan Như Nguyệt bắt đầu lấy lại tinh thần, mặt tái nhợt, người không ngừng
run rẩy.

“Như Nguyệt thánh nữ, ta lệnh cho ngươi, lập tức giết chết Tây Môn Vũ” Tra Nhĩ
Tư nghiến răng nói.

“Không….. không….” Như Nguyệt lắc đầu, ánh mắt lo lắng.

“Giết hắn” Tra Nhĩ Tư gào lên.

Nạp Lan Như Nguyệt toàn thân run lân, như bị thôi miên nhìn về phía Long Nhất.

Long Nhất cố nghiêng đầu, tóc tai dĩ nhiên là toàn mồ hôi, nhưng hắn nhìn ánh
mắt Nạp Lan Như Nguyệt với tình ý nồng nàn và tin tưởng. Ngày này cuối cùng đã
tới, hắn đã từng hoài nghi, nếu có một ngày hắn cùng với giáo hoàng đối lập,
Nạp Lan Như Nguyệt nhất định sẽ ở bên Quang minh giáo hoàng, nhưng hôm nay hắn
lại có tự nhủ rằng như thế là thiếu tự tin. Thê tử của hắn nhất định sẽ không
bao giờ phản bội hắn.

Con ngươi Nạp Lan Như Nguyệt như phủ một màn sương mỏng, thời gian tựa hồ trôi
qua thật nhanh, màn sương kia vẫn như cũ.

Chớp cái.

“Quang minh thần vĩ đại, hôm nay hãy chấp nhận cho Nạp Lan Như Nguyệt trở
thành Quang Minh giáo hội thánh nữ….” Đó làm một tòa giáo đường lớn vô cùng
hoa lệ, trong đại sảnh giáo đường, một cô bé chừng mười tuổi thân mặc áo tế tự
trắng quỳ gối trước pho tượng Quang Minh thần và Tra Nhĩ Tư đang cầu nguyện
làm lễ rửa tội.

“Con Nạp Lan Như Nguyệt xin thề trước Quang Minh thần, đời này, kiếp này sẽ
dâng hiến tính mạng cùng với linh hồn mình để phụng hiến cho Quang minh giáo
hội…” âm thanh non nớt của Tiểu cô nương hướng Quang Minh thần phát thệ.

Nhưng lập tức, trong đầu Nạp Lan Như Nguyệt hoàn toàn chuyển qua hoàn cảnh
cùng Long Nhất. Từ lần gặp đầu tiên ở Hoành sơn đoạn mạch, lần khỏa thân ở Mễ
Á công quốc, lại cùng hắn hiệp nghị thành thân, cùng chung hoạn nạn ở lôi thần
cấm khu, vui cười ở hoang mãng thảo nguyên, hai người sớm đã như một.

Ngọc thủ bạch quang chợt lóe, pháp trượng trong tay, Nạp Lan Như Nguyệt mặt
ngàn vạn nhu tình, nàng kiêu hãnh nói: “Xin lỗi giáo hoàng, phu quân con là
trên hết, cho dù giam con xuống mười tám tầng địa nguc, con cũng cam lòng”.

Tức khắc ma pháp lực xuất mãnh liệt, tiếp tục gia tăng đẩy lùi vầng áp lực về
phái năm tên pháp thần.

Long Nhất trong lòng rất đỗi vui mừng, Nạp Lan Như Nguyệt cuối cùng không để
hắn phải thất vọng, hôm nay bọn họ rõ ràng đã chiếm thượng phong, Tra Nhĩ Tư
và năm pháp thần rơi vào thế khó. Vầng áp lực bị đẩy lùi về phía chúng, bọn
chúng chết chắc.

Quầng áp lực từng chút từng chút lùi về phía sau. Cả thạch thất, bảy loại
quang mang lưu động, áp lực khổng lồ có thể nghiền nát bất cứ vật gì trong nó.

Ánh mắt Tra Nhĩ Tư càng trở thêm dữ tợn. Sự kháng cự mãnh liệt đó khiến cho
thân thể và tinh thần lực của lão chịu áp lực ngược lại, mạch máu toàn thân
như muốn vỡ tan ra. Hai mắt lão đột nhiên trợn ngược lên, con ngươi như muốn
nhảy ra ngoài, thoạt nhìn trong thật là kinh khủng.

“Khởi động Thượng cổ thiên ma trận” Tra Nhĩ Tư hét lên.

Vừa dứt lời, Tra Nhĩ Tư cùng bốn tên pháp thần đồng loạt rút về một nửa tinh
lực, các loại quang mang trên người phát mạnh đánh thẳng về phía các góc .

Quầng áp lực bị đánh lui về phía sau nhanh hơn mấy lần. Nhưng lúc này, từ bốn
góc của gian thạch thất, trần nhà cùng sàn nhà đều tràn ngập ánh sáng trong
suốt, các loại phù văn thần bí xuất hiện đầy thạch thất, mang theo một lực
lượng vô cùng thần bí.

Vầng áp lực chỉ còn cách Tra Nhĩ Tư một tý, lập tức gặp lực cản trở lại bắt
đầu lùi ngược trở về.

Tra Nhĩ Tư nở nụ cười tàn nhẫn, lão biết hậu quả khi khởi động thượng cổ thiên
ma trận. Thượng cổ thiên ma trận ở trọng thạch thất của Quang minh giáo đường
nào cũng có, nhưng thật ra đó là ma pháp trận phòng ngự, nhưng có thể chuyển
từ phòng ngự sang tấn công.

Ma trận thượng cổ này trong trận ẩn chứa ma pháp lực của giáo chủ Quang Minh
giáo đường. Khi tế tự và quang minh võ sĩ gần đạt tới cảnh giới nhất định thì
tập trung lại dùng để lập kết giới phòng ngự đồng thời phóng thích ma pháp lực
ẩn chứa trong đó. Nhưng một khi thiên ma trận dùng để công kích, thì khi thiên
ma trận biết mất là những chủ giáo, tế tự cùng quang minh võ sĩ sẽ nổ tung mà
chết.

Tra Nhĩ Tư rất rõ điểm này, nhưng lúc này, lão không có thời gian nhiều, người
khác chết vẫn hơn là mình chết

Áp lực đột nhiên chống trả khiến cho Long Nhất toàn thân nhuộm máu, máu theo
khóe miệng chảy xuống, ngay cả mấy con thần thú cũng mệt mỏi không kém.

“Tây Môn Vũ, các ngươi hãy chịu chết đi” Tra Nhĩ tư trên ngươi áp lực nhẹ đi,
cười như điên như dại nói.

Đúng lúc này, một cái đầu nho nhỏ thò ra từ trong tay áo của Liễu Như, mắt
nháy nháy, đột nhiên nhảy ra không trung nhanh như chớp, miệng há rộng ra hấp
thu lấy các loại năng lượng thuộc tính khổng lồ kia.

“Nữu Nhi, nó tới lúc nào thế?” Liễu Như trong lòng hơi nghi, thì ra lúc nàng
tới Nữu Nhi làm ra vẻ như đang ngủ say trên giường, nàng cũng chẳng để ý là nó
nhảy vào tà áo từ khi nào mà giờ lại ở đây.

Long Nhất ánh mắt vui mừng, Nữu Nhi có long thể phôn thệ, chỉ cần có năng
lượng là nó có thể hấp thu lấy, nhưng tốc độ thì cũng khá chậm. Nếu như chống
lại cường lực chút, để cho Nữu nhi có thêm nhiều thời gian để hấp thu thì
thắng bại cũng khó có thể nói.

“Như thế có lẽ có thể kết thúc….” Khuôn mặt tuấn tú của Long Nhất nhăn nhó đột
nhiên lộ ra một nét tươi cười quỷ dị. Tinh thần lực ở mi tâm chớp động, ý thức
trong ý thức hải đột nhiên xoay tròn cấp tốc, Quang minh thần bài bị Tra Nhĩ
Tư lấy lúc trược giờ tự động bay trở về. Lôi thần thần bài cũng nhanh chóng
xuất ra xuất hiện trên đầu tiểu lão hổ và cuồng lôi thú.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.