Ngẩn ra một hồi, sờ sờ xuống mũi cô gái, hắn đi tới giường lớn nơi Thần bí
tiên tử đang vẫn đang hôn mê, xem ra nữ nhân thần bí này, sợ rằng trừ Mộc Hàm
Yên ra, không có ai biết được sự tồn tại của nàng ta
Phần Mộc Hàm Yên cũng lơ mơ về thân phận, Long Nhất không phải không muốn truy
cứu mà chính là không thể tra ra được, nhóm tình báo Thiên Võng tổ chức tra
xét Mộc Hàm Yên mấy năm trời mà không có một chút manh một nào. Nàng ta mười
năm trước tự nhiên xuất hiện tại Thương Lan Đại Lục, bỏ một lượng tiền lớn để
lập ra Lệ Nhân Phường với mục đính bán các đồ phục vụ nữ nhân, cũng chỉ mấy
năm ngắn ngủi đã khiến Lệ Nhân Phường trở nên thành một phần của đại lục
Nhưng Thần bí tiên tử xuất hiện lại càng đột ngột. Tại Nạp Lan Đế Quốc chưa có
ai gặp qua nàng, Thiên Võng lại càng không có một chút tư liệu nào về nàng.
Tuy nhiên chẳng hiểu sao mà mỗi lần nhìn nàng lại cảm thấy với mình có một cái
gì đó hết sức quen thuộc, nhưng sau khi suy ngẫm lại thì thực là rối rắm
“Hy vọng là bạn, không phải là thù thì tốt” Long Nhất tự nhủ, đối với hắn nắm
đồ trong tay, hắn không phải là không cẩn thận phòng bị mà Mộc Hàm Yên cũng là
để cho hắn là người đầu tiên của nàng, hắn cùng với nàng không biết là phân
định tình cảm thế nào? Tình nhân? Bằng hữu? hay biết đâu lại là địch nhân?
Suy nghĩ một lúc lâu, Long Nhất đột nhiên có nghi vấn mới. Bạch Vũ sao lại
phải theo Thần bí tiên tử mà không phải theo Mộc Hàm Yên? Trừ khi chính là Mộc
Hàm Yên phân phó, lại có thể là Bạch Vũ chính là thân tín của Thần bí tiên tử
mà không phải là Mộc Hàm Yên vì theo cảm giác mà nói, bộ dạng cao quý của Thần
bí tiên tử cùng Bạch Vũ như vậy, cùng nhau có vẻ hợp lẽ hơn
Đột nhiên, Thần bí tiên tử đang hôn mê đột nhiên cau mày rên lên, sắc mặt thêm
tái nhợt, mồ hôi trên trán từng giọt từng giọt nhỏ xuống, thân hình mềm mại
run rẩy khong ngớt. Cảnh đó ai nhìn thấy cũng cảm nhận ra nàng đang rất thống
khổ.
Long Nhất trong lòng nổi cơn thương cảm, ngón tay điểm nhẹ vào mi tâm của
nàng, truyền một chút tinh thần lực ấm áp cho nàng để làm giảm cơn thống khổ
Thần bí tiên tử đang nghiến răng kèn kẹt, bống vươn ngọc thủ túm lấy tay Long
Nhất ngọ nguậy muốn ngồi dậy. Long Nhất thấy vậy liền ôm lấy người nàng đỡ
ngồi dậy
Phụt, một ngụm máu tươi phun ra, vấy vài điểm trên chiếc áo gấm trắng của
nàng. Trông như những đóa hoa mai trên tuyết. Thật thê lương mà cũng rất đẹp.
Long Nhất kinh hãi, linh hồn bị thương kéo theo cả nhục thể, còn nghiêm trọng
hơn so với tưởng tượng của hắn. Lập tức Long Nhất truyền vào một luồng nội lực
mạnh mẽ để bảo vệ tâm mạch của nàng. Ngón tay thoan thoắt điểm trên ngực bụng
nàng.
Dần dần, thân thể Thần bí tiên từ trở nên bình thường trở lại, mi mắt giật
giật muốn cố mở mắt ra. Con ngươi cao quý từng khiến người ta không dám nhìn
giờ trông ảm đạm vô quang, nhưng vẫn có nét cứng cỏi như trước
Thấy ánh mắt ân cần của Long Nhất, ánh mắt Thần bí tiên tử chớp động, cố gắng
mỉm cười, khó khăn nói: “Đèn ma pháp trên vách tương đối diện chính là cơ
quan, hãy nắm lấy nó xoay trái ba vòng, rồi lại chuyển xoay phải ba vòng, hãy
đưa ta vào bên trong bí thất ở đó”
Long Nhất nghe xong liền ôm lấy Thần bí tiên tử, làm theo lời nàng chỉ khi
nãy, tức thì vách tường vô thanh vô tức mở ra hai bên. Hắn nhớ kỹ lần trước
Mộc Hàm Yên cũng từ trong đấy mà đi ra
Bên trong có một thông đạo dài với các bậc thang. Hai bên có đèn ma pháp soi
sáng, đi tới bậc cuối cùng, có một thạch thất đóng chặt, Long Nhất nhấn theo
chỉ dẫn của Thần bí tiên tử mở ra một gian thạch thất. Bên trong ngoài một cái
đèn ma pháp nhỏ không còn cái gì khác nữa
Long Nhất đặt Thần bí tiên tử lên trên một thạch đài. Nhìn trên thạch đài có
những đường nét phức tạp, thần bí hiện lên trong mắt, nếu như không nhìn lầm
thì thạch đài này trên có khắc một ma pháp trận cực kỳ phức tạp. Trong trận có
một vòng tròn chìm, có lẽ đó là viên đá năng lượng để khởi động ma pháp trận.
“Cảm ơn Tây Môn Vũ, ngươi ra ngoài đi, ta bây giờ cần phải thực hiện một bí
pháp chữa thương, người nếu thấy Mộc Hàm Yên thì đem chuyện của ta nói lại cho
nàng ta nghe.” Thần bí tiên tử ngồi trên thạch đài, tức thì tinh thần dường
như tốt hơn rất nhiều, giọng nói cũng trở lên mạch lạc hơn
Long Nhất liếc qua thạch thất một lượt cười nói: “Ta sẽ không quấy rầy nàng
nữa, cứ từ từ mà trị thương đi, linh hồn bị tổn thương không phải là đơn giản
đâu”.
“Cảm ơn vì đã quan tâm” Thần bí tiên tử nói. Tự nhắm mắt lại, trên người có
một làn khói mỏng từ từ xuất hiện, như có linh tính xoay vòng quanh nàng.
Long Nhất nhìn Thần bí tiên tử hồi lâu, nhoẻn miệng cái rồi xoay người bước ra
khỏi thạch thất
Khi cửa thạch thất đóng lại một giây, bên tai Long Nhất chợt vang lên giọng
khe khẽ của Thần bí tiên tử: “Cẩn thận với Quang minh giáo hoàng”.
Long Nhất động tâm, chẳng lẽ Quang minh giáo hoàng đả thương Thần bí tiên tử?
Điều đó trừ phi cơ thể phụ thân của Quang minh thần trong người Tra Nhĩ Tư có
vậy mới có thể giải thích được là ai mà có cái thực lực có thể khiến Thần bí
tiên tử trọng thương, nhưng Quang minh thần không phải đã nói hắn không thể ở
lâu được trong nội thể sao?
“Kỳ lạ thật, phải hỏi Thần bí tiên tử một chút cho rõ mới được” Long Nhất
không nỡ làm ảnh hưởng tới việc trị thương của Thần bí tiên tử. Theo cách vừa
rồi khi tiến vào mở cửa thạch thất nhưng lại thấy làm kiểu gì cửa của thạch
thất cũng không mớ ra.
“Quả nhiên là bảo vệ tinh vi thật, thực đối với ta còn chút lưu tình” Long
Nhất mắt lóe tinh quang, cảm thấy sự khôn ngoan cũng không thua gì Mộc Hàm
Yên, đúng là cùng một giuộc cả.
Nhưng ngay lúc Long Nhất rời đi, Thần bí tiên tử trong thạch thất xuất một làn
vụ khí mấu tím, ngọc thủ phất lên, một viên đá xuất hiện trong tay, nàng khẽ
búng viên đá chìm ở ma pháp trên trên, tức khắc hoa văn thần bí khắc trên
thạch nhai trở nên cực kỳ sinh động, phút chốc trong thạch thất đột niệm xuất
hiện ngàn vạn quang mang, khi quang mang vụt tắt cũng là lúc Thần bí tiên tử
trên thạch đài cũng biến mất tăm tích.
Kỳ lạ thật, đúng là kỳ lạ, Long Nhất vừa nhíu mày trầm tư vừa bay về hoàng
cung, hắn liệt kê lại các sự kiện đã xảy ra trong đầu, cảm giác tựa như nắm
được chút manh mối, ấy thế đến phút cuối lại chẳng có gỡ được, thành ra khiến
hăn rất buồn bực.
Thần bí tiên tử nhắc hắn cần coi chừng Quang Minh giáo hoàng, vậy là ý gì đây?
Quang minh thần không phải nói Tra Nhĩ Tư ít nhất phải tĩnh tu mười năm sao?
Khó mà nói cho thỏa đáng.
Khi Long Nhất trở về hoàng cung thì đèn đóm ở khắp nơi trong hoàng cung sáng
rực, hắn nhớ lúc hắn đi thì cả hoàng cung còn chìm trong giấc ngủ cơ mà.
“Thiếu gia, người trở về rồi à” Long Nhất tiến lại tẩm cung, Lưu Ly thấy vậy
liền chạy ra nghênh đón
Long Nhất ôm cái eo thon nhỏ mềm mại hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao? Nguyệt nhi
đâu rồi?”.
“Thiếu gia, Nguyệt nhi nói nếu thấy chàng trở về thì đưa người đến ngay đại
sảnh, còn nói là Quang Minh giáo hòang có việc gấp cần tìm” Lưu Ly nói.
Tìm hắn sao? Long Nhất chột dạ, tự nhiên nhớ ra lời Thần bí tiên tử, khó có
thể nghĩ được lời của nàng lại ứng nghiệm nhanh như vậy, dù sao thì cũng phải
hết sức cẩn thận.
Tới đại sảnh, vài tên tế tự quả nhiên là do Tra Nhĩ Tư phải đi tìm hắn, nói là
có chuyện vạn phần khẩn cấp, và hắn phải mau tới Quang Minh giáo đường.
Long Nhất không muốn nghĩ nhiều, liền quyết định phải đi Quang Minh giáo đường
một phen, hắn muốn biết là cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì. Cho dù Quang
minh giáo hoàng có thể gây bất lợi cho hắn, nhưng với thực lực của hắn bây
giờ, việc thoát thân cũng không phải khó lắm. Trừ khi Quang Minh giáo hoàng bị
Quang minh thần chiếm hữu.
Mưa vẫn rơi nhẹ, nhìn xa xa trên không trung nhìn xuống, vài cái đèn ma pháp
của Quang minh đại giáo đường trong cơn mưa gió khiến quang cảnh có vài phẩn
quỷ dị âm u.
Như thạch thất, như Tra Nhĩ Tư, nhưng linh hồn lại không giống, Long Nhất cảm
giác sau khi nhìn Tra Nhĩ Tư lần đầu, rất rõ, Quang minh thần chiếm hữu cơ thể
Tra Nhĩ Tư đã thoát ra, bản thể dĩ nhiên là trả lại cho hắn.
Cửa đã đóng chặt nhưng Tra Nhĩ Tư lại vẫn nhìn chằm chằm Long Nhất không nói
lời nào nhưng tinh thần cũng dần dần khẩn trương.
“Tra Nhĩ Tư, với thần vị truyền thừa, ta thực sự vô năng vô lực, ông tới tìm
Quang minh thần đi” Long Nhất vẫn nói như lần trước không sai một tẹo.
Tra Nhĩ Tư khóe miệng mỉm cười lạnh lẽo, áp lực đột nhiên mãnh liệt khiến cả
thạch thất như dâng lên, như cuồng phong chụp lấy Long Nhất đang đứng im.
Long Nhất trong lòng căng thẳng, nhưng nét cười trên mặt vẫn giữ nguyên, hắn
biết Quang Minh thần từng nói mười năm tĩnh tu chỉ là nói suông, bộ dạng của
Tra Nhĩ Tư không phải là chủ ý sao?
Long Nhất không lùi lại để tránh, càng thêm tươi cười nhưng hơi thở chuyển
sang lạnh như băng, mãnh liệt chống lại khí thế của Tra Nhĩ Tư.
“Bất cứ ý đồ nào cố gắng chống chế đều sẽ phải trả giá lớn, Tây Môn Vũ, biết
điều hãy đưa Quang Minh thần bài lại đây, nói ra bí mật của thần vị truyền
thừa, nếu không chẳng những ngươi chết mà Tây môn gia tộc cùng với tất cả
những người có liên quan tới ngươi đều trốn không khỏi sự trừng phạt của Quang
minh giáo hội” Tra Nhĩ Tư cười âm hiểm, vẻ mặt như điên cuồng.
Long Nhất toàn thân chợt căng thẳng, tay nắm chặt, con mắt hiện sát khí, Tra
Nhĩ Tư muốn giết hắn, nhưng Long Nhất lúc này còn muốn giết người hơn. Tình
thế đã thay đổi, chỉ cần Tra Nhĩ Tư còn sống, cuộc sống của hắn và người thân
sẽ không có yên ổn.
“Ngươi cho rằng người có thế giết được ta sao?” Long Nhất diễu cợt, một pháp
thần mà muốn giết hắn sao? Tra Nhĩ Tư đã quá xem thương hắn
“Mình ta không giết được ngươi, nhưng bọn họ thì sao?” Tra Nhĩ Tư thanh âm
chưa dứt, bốn góc thạch thất, bạch quang chợt lóe, xuất hiện ngay sau đó bốn
lão già mặc các loại áo kiểu thủy, thổ, hỏa, ám ma pháp.