Phong Lưu Pháp Sư – Chương 475: Tại na lý kiến quá nhĩ – Botruyen

Phong Lưu Pháp Sư - Chương 475: Tại na lý kiến quá nhĩ

Phụ nữ chính là như vậy, lời một khi đã nói ra sẽ không có gì cố kỵ nữa, huống
hồ Long Nhất lại là một nam nhân, mà tám người phụ nữ tụ lại một chỗ, rõ ràng
là âm thịnh dương suy, tự nhiên mười phần can đảm.

Nói đến Long Nhất đang cùng Lưu Ly bị bảy tám quý phụ tiểu thư này vây lại,
cũng phải nói những phụ nữ quý tộc này cực kỳ chăm lo chính mình, lại thêm vài
phần tư sắc, bằng không sợ là Long Nhất đã sớm bỏ của chạy lấy người rồi.

“Phò mã gia, ngài nói xem dáng người bọn thiếp mặc nội y này có đẹp không?”
Một quý phụ thân hình bốc lửa lớn mật đứng chống nạnh bộ ngực lắc lắc sang hai
bên, bộ ngực nhìn vĩ đại này chắc phải ít nhất hai tay mới ôm đủ, dựa theo
cách tính ở tiền thế khẳng định là size F, quý phụ này người mảnh eo thon, làm
cho người ta hoài nghi hai trái banh thịt tại sao lại lớn như vậy, chẳng lẽ
thủ pháp của nam nhân nàng có thể so sánh với công pháp siêu cấp vô địch long
trảo thủ của Long Nhất nên mới được như vậy?

Long Nhất nhìn ngắm quý phụ phong tao này, cười hắc hắc, thuận tay cầm lấy một
cái váy đỏ gần như trong suốt, cười nói như không: ”Nhìn vị phu nhân này dáng
người hấp dẫn như vậy, mặc bộ nội y rút dây này là tốt nhất, bất quá nội y này
mỗi người mặc lại toát ra một dáng vẻ khác nhau, chỉ có vóc người như phu nhân
mới đạt tới trình độ nhân y hợp nhất, như ẩn như hiện, phong tình vạn chủng,
chỉ cần là đàn ông lập tức sẽ thần hồn bay bổng”.

Quý phụ này hai mắt lập tức sáng lên, che miệng cười duyên khẽ nói: ”Phò mã
gia nói không sai, nội y này ta phải mua rồi”.

“Ngọc phu nhân, ta thấy Phò mã gia thay nàng chọn một bộ nội y hợp ý như vậy,
nàng có nên cảm tạ phò mã gia hay không” Một quý phụ khác cười khanh khách
nói.

“Đúng vậy, ta thấy chi bằng Ngọc phu nhân mặc nội y này vào cho phò mã gia no
mắt một phen, gọi là cảm tạ luôn” Lại một quý phụ khác lên tiếng, làm cho quý
phụ phong tao này cười tới mức mặt đỏ tới mang tai. Nhưng mị nhãn lại luôn
luôn nhắm vào người Long Nhất, hiển nhiên nếu Long Nhất ám chỉ một chút, quý
phụ này sẽ lập tức trở thành đồ chơi trên giường của hắn.

Long Nhất âm thầm tặc lưỡi, sự hoang dâm vô độ của giới thượng lưu hắn không
phải là không biết, chỉ là cực kỳ không quen mà thôi, để cho hắn đùa đùa chiếm
chút tiện nghi còn có thế chứ, để cho hắn thực sự cùng đám phụ nữ này vui vẻ
một phen thì thật không có khả năng, nhãn quang của hắn đâu có tới mức này?

Mấy phụ nữ này đùa giỡn không chút cố kỵ làm cho tiểu mỹ nhân ngư bên cạnh
Long Nhất mất hứng, phụ nữ bẩm sinh có tính ghen tuông, Lưu Ly tự nhiên không
phải ngoại lệ.

“Hừ…” Lưu Ly hừ lạnh một tiếng làm cho các quý phụ tiểu thư xung quanh toàn
thân chấn động, sắc mặt tức thời trở nên tái nhợt.

Mấy người nhìn nhau một cái, đột nhiên đồng loạt cúi người hành lễ rồi chạy
như bay ra khỏi Lệ Nhân Phường.

Cái đuôi của Lưu Ly hóa thành chân người tuy dùng không ít pháp thuật của ngư
tộc, nhưng tu vi tình thần lực siêu cường của nàng cũng không phải người bình
thường có thể chịu được.

Long Nhất trong lòng rất cao hứng, hắn cười hắc hắc vỗ vào mông Lưu Ly nói:
”Mấy phụ nữ này ta nhìn không hề hợp nhãn, nàng không cần lo lắng”.

Lưu Ly mặt ửng hồng, bĩu môi liếc Long Nhất một cái, nhưng lại phát ra vài
phần nữ tính rất quyến rũ, không giống với cảm giác của một phụ nữ vừa mới bị
phá thân.

Mà lúc này ở ngoài đường cái, Đông Phương Khả Hinh một thân tế tự bào màu
trắng ôm Tiểu Nữu đang bị Nạp Lan Như Mộng lôi kéo ra ra vào vào khắp các cửa
hàng hai bên đường, nhìn bộ dạng hai nàng hình như đã hòa thuận với nhau, tựa
hồ không giống với vẻ nhìn nhau không thuật mắt của hai nàng ngày hôm qua.

“Khả Hinh tỷ tỷ, người nói xem cái này đẹp không? Trong một cửa hàng trang sức
đối diện Lệ Nhân Phường, Nạp Lan Như Mộng cầm chiếc châm cài tóc chế tác tinh
xảo hỏi.

“Đẹp thì đẹp, chỉ là trông già quá, không hợp với muội” Đông Phương Khả Hinh
thật lòng nói, ngày hôm qua bởi vì đã đáp ứng Long Nhất nên không còn cách nào
khác phải đi theo phía sau Nạp Lan Như Mộng và Nữu Nhi làm người hầu, dọc
đường đi Nạp Lan Như Mộng luôn chế nhạo nàng, nàng cũng không biết vì sao nàng
có thể chịu đựng tới mức này. Sau cùng Nạp Lan Như Mộng tựa hồ đã phát tiết đủ
rồi, đột nhiên có chút chán nản, tự mình nói ra tình cảm đối với Long Nhất. Mà
trong lòng Đông Phương Khả Hinh cũng mơ hồ này sinh sự cảm thông, hai nàng một
lúc sau liền trở nên thân mật, nếu không, sáng sớm thế này Nạp Lan Như Mộng sẽ
không kéo tay Đông Phương Khả Hinh đi ngắm đường ngắm phố.

“Muội biết, nhưng tỷ phu chưa từng ý thức được là muội đã trưởng thành, chẳng
lẽ muội còn rất trẻ con sao” Nạp Lan Như Mộng oán hận bất bình nói. Mặc dù hai
ngực của nàng không lớn bằng tỷ tỷ. Nhưng cuối cùng cũng đã lớn như tới thế
này rồi. Tại sao Long Nhất vẫn phớt lờ?

“Hay là có chút không tự nhiên, hắn không thích phụ nữ giả tạo” Đông Phương
Khả Hinh vô ý nói.

Nạp Lan Như Mộng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Đông Phương Khả Hinh một cái, hừ hừ
nói: ”Tỷ còn nói là không thích tỷ phu, khẳng định là tỷ phu muội không thích
tỷ, bởi vì tình cảm của tỷ cũng rất giả tạo, rõ ràng thích tỷ phu mà nói không
thích”.

Nạp Lan Như Mộng tính trẻ con, không biết bản thân mình nói gì, nhưng khuôn
mặt của Đông Phương Khả Hinh lại có chút tái đi, vết nứt tận đáy lòng cũng
rộng ra vài phần, tự thôi miên bản thân mình đã lâu, ngay cả chính nàng cũng
không rõ trái tim nàng, thích hay không thích? Việc chọn lựa này đối với người
bình thường không hề có chút khó khăn, nhưng cũng không phải là một khó khăn
bình thường.

Mấy hôm nay Đông Phương Khả Hinh thường nằm mơ, ngay cả khi suy nghĩ cũng
không vào được cảnh giới sâu, những chuyện cũ trước kia tự cho là ngu xuẩn cứ
xoay chuyển trong đầu.

Ta thích hắn, trong mộng, luôn có một giọng nói hô to trong nội tâm.

Ngươi không thích hắn, ngươi chán ghét hắn. Mà mỗi khi vào lúc này đều có một
giọng nói khác trong nội tâm hét lớn đè nén giọng nói kia xuống.

Có đôi khi Đông Phương Khả Hinh tưởng rằng mình mắc chứng tâm thần phân liệt,
trong thân thể tựa hồ có hai linh hồn đang tiến hành tranh đấu, làm cho nàng
thống khổ không chịu nổi, đầu có đôi khi như bị tê liệt.

“Phụ thân, ta muốn phụ thân” Nữu Nhi trong lòng giường như cảm ứng được gì đó,
đột nhiên kịch liệt giãy dụa.

Tinh thần của Đông Phương Khả Hinh đang dao động không ngừng, nhất thời không
để ý bị lực lượng rất mạnh của Nữu Nhi làm cho hai tay tê rần, mà Nữu Nhi
phành một tiếng té xuống đất, lập tức Đông Phương Khả Hinh và Nạp Lan Như Mộng
sợ đến hồn phi phách tán.

Nhưng Nữu Nhi ngã xuống lại trông như không có việc gì, lảo đảo đứng dậy chạy
tới Lệ Nhân Phường đối diện.

Đông Phương Khả Hinh cùng Nạp Lan Như Mộng theo sát phía sau, vừa vào tới Lệ
Nhân Phường, liền thấy Nữu nhi vui vẻ như chim yến được thả về rừng hai tay
dang ra ôm lấy ngực Long Nhất

“Phụ thân, phụ thân” Nữu nhi vui vẻ dựa đầu vào ngực Long Nhất, biểu đạt tình
cảm vui mừng của mình khi nhìn thấy Long Nhất.

Nói đến quan hệ của Nữu nhi và Long Nhất cũng là một đoạn duyên phận lạ kỳ,
nhớ tới hồi trước tại Ma Huyễn sâm lâm nhìn thấy Nữu nhi thì nó cực kỳ xấu xí,
lúc ấy nó vô ý phối hợp với âm linh ăn ý vô cùng, biến cả một vùng rừng thành
một tử vực tràn đầy quỷ khí, khi ấy hai bên từng đánh nhau một hồi.

Chỉ là cũng không biết tại sao, Nữu Nhi đối với hắn lại có một một sự tin
tưởng và thân cận, lúc đó Long Nhất tránh không kịp khiến tâm tình nó có chút
ủy khuất thương tâm, nhưng không hề ghét hận.

Mấy người Thủy Nhược Nhan sau lưng Long Nhất thường trêu đùa bảo Nữu Nhi gọi
hắn là phụ thân, sau đó mấy hôm, Long Nhất liền nhận nó làm con, lúc ấy hắn
không biết Nữu Nhi là một con rồng con, khi sinh ra nó, sợ rằng ngay cả mẹ nó
cũng không dám nhận.

Ai ngờ tại Lôi Thần cấm khu Nữu Nhi dung hợp với một nửa hắc ám chi hồn của
con hổ Tiểu Tam, đột nhiên biến thành tiểu bàn long, ngoài ý muốn phát hiện ra
đứa con theo mình lâu như vậy lại là nữ nhi. Lúc sau gặp lại thì thấy Nữu Nhi
cũng đã hóa thành hình người, trắng trẻo mập mạp, cực kỳ dễ thương, tuy hình
thái biến tới biến lui, nhưng tình cảm của Nữu Nhi đối với hắn đã ăn sâu vào
trong lòng.

Long Nhất ôm lấy Nữu nhi, bỗng nhiên cảm xúc dạt dào. Đợi tới khi hắn thấy
Đông Phương Khả Hinh và Nạp Lan Như Mộng bối rối theo đến thì không khỏi sửng
sốt, hôm qua hắn đem Nạp Lan Như Mộng với Nữu nhi phó thác cho Đông Phương Khả
Hinh, tai sao hôm này các nàng lại cùng nhau tới?

“Thiếu gia, đây thật sự là nữ nhi của ngài sao?” Lưu Li nhìn thấy Nữu nhi thì
cực kỳ kinh ngạc, chưa từng nghe Long Nhất nói hắn có hài tử, hơn nữa trên
thân Nữu Nhi, nàng mơ hồ cảm giác được một chút long khí quen thuộc, có lẽ
nguyên nhân là bởi vì đã từng cũng ác long Lỗ Cách Tây Á đánh nhau một trận,
nàng đối với long khí cực kỳ nhạy cảm, nhưng lại không dám khẳng định, việc
Long tộc khi trưởng thành mới có thể hóa thành hình người nàng cũng biết.

“Đúng vậy, Nữu Nhi là con gái ta, có phải rất xinh xắn hay không?” Long Nhất
cười hắc hắc nói.

Tiểu Nữu ngẩng đầu, tò mò nhìn Lưu Ly, hai mắt to đúng là đang nhìn hai chân
Lưu Ly, dọa cho Lưu Ly kinh hãi một phen. Chẳng lẽ tiểu gia hỏa này có thể
nhìn ra ta. Cũng may Nữu nhi chỉ là do tò mò mà nhìn một chút rồi liền thu lại
ánh mắt, cánh tay nhỏ vuốt râu Long Nhất nói một câu cả ngày không đổi:” Phụ
thân, đói…”

Lúc này Nạp Lan Như Mộng sau khi chạy tới liền đánh giá Lưu Ly một lúc lâu,
xem biểu tình tựa hồ đang cố nhớ lại. Mặt khác Đông Phương Khả Hinh vừa thấy
Long Nhất liền biến sắc, nàng muốn đi nhưng chân lại không bước nổi.

“Khả Hinh, cảm ơn muội hôm qua đã thay huynh chiếu cố cho hai nha đầu này, đợi
lát nữa cùng nhau đi dùng bữa trưa nha” Long Nhất hướng tới Đông Phương Khả
Hinh cười nói.

Đông Phương Khả Hinh hoảng hốt trong lòng, mấp máy môi nhưng không tài nào nói
lên lời, ánh mắt dời về phía Lưu Ly – người vừa nãy làm cho nàng một phen kinh
ngạc, mặc dù một thân y phục màu trắng, nhưng cũng không thể che đậy hết thân
hình khiêu gợi phong mãn, một cảm giác cay đắng ghen ghét từ trong lòng nàng
dâng lên, muốn kìm nén cũng không kìm nén được.

“Vị tỷ tỷ này, muội có phải là đã từng gặp qua tỷ hay không?” Nạp Lan Như Mộng
đột nhiên nghi hoặc hỏi Lưu Ly.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.