Mặt trời đang từ từ nhô lên khỏi mặt biển, tỏa ra sánh sáng đỏ hồng tráng lệ,
cái lạnh buổi sớm đã bị xua đi, thay vào đó là cái nóng, một ngày nắng lại bắt
đầu.
Lưu Lý quay đầu lại, nhìn Bích Phỉ a di của nàng vẫn đứng xa xa tại chỗ cũ mà
nhìn theo nàng, không biết vì sao lại có cảm giác muốn rơi lệ, có lẽ từ nhỏ
đến lớn cho tới bây giờ hai người chưa từng cách xa nhau.
Lúc này Lưu Lý đang mặc một bộ quần áo nhỏ của Long Nhất, bởi vì hai mảnh vải
của nàng đã làm khó cho Long Nhất, cứ như vậy mà đưa nàng đi ra ngoài tuyệt
đối là không thể, tiểu mỹ nhân ngư thế này mà bị người ta nhìn không phải là
thiệt hại lớn sao. Cho nên Long Nhất lấy từ không gian giới chỉ ra một bộ bộ
đồ trắng, dưới bàn tay điêu luyện của Bích Phỉ cùng Tiểu Thước, trong chốc lát
đã vừa vặn để Lưu Lý mặc vào. Mặc bộ đồ này vào, Lưu Ly tức khắc biến thành
một công tử tuấn mỹ không giống người phàm, một đầu tóc vàng óng tùy ý thả ra
phía sau, hai tròng mắt màu xanh nước biển trong suốt, khuôn mặt đầy đặn không
điểm nào chê được.
Đương nhiên, bộ trang phục này chỉ cần người nào để ý cũng có thể đoán được
Lưu Lý là nữ nhi, bất quá ngày nay có rất nhiều tiểu thư quý tộc cũng thích
giả dạng như vậy để ra ngoài, có thể có người kinh ngạc đối với vẻ đẹp cảu Lưu
Lý, nhưng đối với bộ trang phục này cũng không có gì đặc biệt kỳ quái.
Bích Phỉ cùng Tiểu Thước bồng bềnh trên mặt nước, nhìn Long Nhất dẫn theo Lưu
Lý biến mất trước mắt các nàng, thật lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Tiểu Thước dụi dụi khóe mắt ửng hồng, nức nở nói: “Bích Phỉ a di, chúng ta
thật sự không đợi công chúa sao? Mặc dù thiếu gia yêu nàng, nhưng nàng dù sao
cũng không phải là người, vạn nhất bị ủy khuất gì đó cũng tìm không được người
giúp đỡ”.
Bích Phỉ ánh mắt phức tạp biến ảo không chừng, than nhẹ một tiếng nói: “Tiểu
Thước, đây là cơ hội cuối cùng, vốn ta không ôm hy vọng. Nhưng hết lần này tới
lần khác công chúa phát hiện viên tử kim hồn thạch này, nếu như đem hết toàn
lực, có lẽ có thể tại hải dương mà quay trở về, đến lúc đó các tộc hỗn tạp.
Nói không chừng sẽ có cơ hội, vì vận mệnh của công chúa, chỉ có thể tạm thời
để nàng chịu ủy khuất”.
“Nhưng vạn nhất công chúa khi trở về tìm không được chúng ta thì làm sao bây
giờ?” Tiểu Thước lo lắng nói.
“Ta cũng đã để lại một lá thư, công chúa sẽ hiểu được thôi” Bích Phỉ nói, thật
ra Lưu Ly tối hôm qua hiến thân đều là do nàng một tay an bài, nếu như không
có nàng ở sau thúc động, Long Nhất làm sao có thể dễ dàng có được thân thể của
Lưu Ly như vậy.
“Ừm, vì công chúa, Tiểu Thước cho dù chết cũng không sợ” Tiểu Thước kiên quyết
nói.
Hai mỹ nhân ngư đã lặn sâu vào lòng đại dương. Mà lúc này Lưu Ly vừa mới lên
bờ cũng đang chú tâm bắt đầu học cách bước đi, cũng không biết Bích Phỉ cùng
Tiểu Thước đang nhanh chóng rời đi.
“Ái dà, tại sao lại kỳ quái như vậy?” Lưu Ly chân bước trên bờ cát. Cẩn thận
từng bước từng bước một mà đi, trên mặt lộ vẻ khẩn trương cùng tò mò.
“Đừng, đừng khẩn trương, cứ từ từ, không nên nhìn xuống dưới chân. Tự nhiên
một chút” Long vừa nhìn cặp mông của Lưu Ly đang uốn éo, không khỏi chảy nước
miếng, có lẽ cũng là thói quen. Lưu Ly trước kia chỉ dùng để đuôi cá để di
chuyển, đều là vận dụng sức lực của mông, bây giờ bước đi bằng chân người cũng
theo thói quen mà uốn éo cặp mông, nàng không biết động tác như vậy khêu gợi
đến cỡ nào.
Thật vất vả, Lưu Ly dưới sự chỉ điểm của Long Nhất động tác cũng tự nhiên hẳn
lên, eo thon nhỏ cũng không phải vận động uốn éo nhiều như lúc đầu, nhưng cái
cách vận động như thế cũng không thể thay đổi được.
“Thiếu gia, thế nào? Ta đi vậy có được không?” Lưu Ly vui vẻ vừa đi về phía
Long Nhất vừa cười nói, để chứng tỏ mình đã học được còn chạy một đoạn ngắn
nữa.
“Tốt lắm, rất tốt” Long gật đầu lia lịa, đâu chỉ là tốt, sợ rằng nàng vừa xuất
hiện đã hấp dẫn cả già trẻ nam nữ rồi, ở thế giới này người có cặp mông đẹp
như vậy thật là ít có, không giả tạo, tự nhiên thanh tân, cũng không phải nữ
tử nào có thể sánh ngang được.
Lúc này trời tuy đã nóng, nhưng cũng chưa phải là giữa trưa, bởi vậy người
trên đường cái cũng khá đông. Lưu Lý xuất hiện tự nhiên hấp dẫn ánh mắt của
rất nhiều người, không chỉ bởi vì khuôn mặt xinh đẹp, mà còn bởi vì cặp mắt
xinh đẹp thuần khiết màu xanh nước biển của nàng.
Mọi người tại Thương Nguyệt thành đều sùng bái hải dương, chợt chứng kiến một
cô gái cả người tản ra khí tức thanh tân của hải dương tự nhiên cảm thấy thân
thiết, đều đoán cô gái mặc nam trang bên cạnh Long Nhất là tiểu thư quý tộc
nhà nào đây.
Lưu Ly ôm cánh tay Long Nhất, đối với ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người có
chút thẹn thùng và sợ hãi, nhưng lại không nhịn được tò mò trong lòng đánh giá
những người này, sự phồn hoa ở đây làm cho nàng cảm thấy hết sức kinh dị, khắp
nơi cái gì cũng muốn nhìn một chút.
“Thiếu gia, tại sao bọn họ cứ luôn nhìn ta vậy? Có biết ta không phải là người
hay không?” Lưu Ly lo sợ hỏi Long Nhất.
“Đương nhiên là không phải, bởi vì tiểu mỹ nhân ngư của ta quá đẹp, bọn họ
chưa bao giờ thấy một cô nương xinh đẹp như vậy, đương nhiên là phải nhìn cho
kỹ rồi” Long Nhất hắc hắc cười nói.
“Thật vậy chăng?” Lưu Ly len lén nhìn mọi người ở bốn phía, quả nhiên thấy mọi
người đều là dùng vẻ mặt thân thiết nhìn nàng, cũng không khỏi can đảm lên
nhiều, có lẽ Bích Phỉ a di nói cũng không đúng lắm, thế giới loài người hình
như cũng không phải phức tạp như vậy, tiểu mỹ nhân ngư trong lòng đơn thuần
nghĩ như thế.
Đi dạo một hồi trên đường cái, đang lơ đãng, Long Nhất chợt dấu hiệu bảng hiệu
quen thuộc – Lệ Nhân phường. Nhắc tới hắn cùng với Lệ Nhân phường cũng có
không ít duyên phận, cô gái nào hắn biết cũng mặc nội y của Lệ Nhân phường,
lão bản nương Mộc Hàm Yên lại là tình nhân của hắn.
Tại sao là tình nhân mà không phải phụ nữ của hắn? Tình nhân phụ nữ của hắn
quan hệ trong đó có điểm khác nhau lớn, phụ nữ của hắn đại biểu cho thân cùng
tâm đều thuộc về hắn, mà tình nhân cũng có chút tế nhị trong đó, hai người có
quan hệ nam nữ, nhưng cũng không có hạn chế lẫn nhau, bởi vậy không thể đưa
vào trong phạm vi phụ nữ của hắn, chỉ là đang cố gắng đưa vào hướng này.
Theo hướng này mà nói, cảm tình của hai người trong đó cũng giống như là đang
tranh đấu với nhau, cũng giống như là một trò chơi tình ái nguy hiểm, Long
Nhất biết, Mộc Hàm Yên cũng biết.
“Thiếu gia, người đang suy nghĩ cái gì vậy?” Lưu Ly thấy Long Nhất đứng ở giữa
đường nhìn một gian cửa hàng mà ngẩn người, không khỏi nhẹ giọng hỏi.
“Ồ, ta đang suy nghĩ, nàng hẳn là phải có y phục riêng của mình” Long Nhất
phục hồi tinh thần lại cười nói, lôi kéo Lưu Lý đi vào Lệ Nhân phường, mặc
quần áo tự nhiên là phải mặc từ trong mặc ra, mua y phục cũng phải theo thứ tự
như thế.
Long Nhất cứ lôi kéo Lưu Lý đi vào cửa hàng Lệ Nhân phường, không chút để ý
đến ánh mắt khác thường của người bên ngoài.
“Ồ, Tây Môn thiếu gia, người đưa vị tiểu thư này đến để chọn nội y sao?” Một
cô gái thanh tú ra đón, tựa hồ là người trông coi cửa hàng này, hơn nữa tựa hồ
biết Long Nhất. Mà cũng không giống như cách mà dân chúng tại Thương Nguyệt
thành biết Long Nhất, bởi vì nếu như là dân chúng của Thương Nguyệt thành sẽ
không gọi là Tây Môn thiếu gia mà gọi là Phò mã gia.
“Ngươi biết ta?” Long Nhất có chút ngạc nhiên hỏi.
“Đúng vậy, lần trước tại Thúy Yên các có gặp qua một lần, lúc ấy bên cạnh Tây
Môn thiếu gia còn có lão bản nương, đương nhiên là sẽ không chú ý đến loại nữ
nhân bình thường như ta” Cô gái cười hì hì nói.
Long Nhất hắc hắc cười cười, khoát khoát tay nói: “Ngươi cứ tiếp các người
khách khác đi, ta đưa nàng từ từ lựa chọn”.
Cô gái cười cười, liền chạy qua các khách hàng khác để giới thiệu. Chỉ là Long
Nhất là một nam nhân như vậy ở đây, các tiểu thư quý phụ này cũng có chút ngại
ngùng, nhưng cũng không có đi ra, mà dùng ánh mắt len lén nhìn Long Nhất cùng
Lưu Ly.
Ngày nay, cái dâm danh khắp thiên hạ của Long Nhất đã từ từ phai nhạt đi, đồng
thời cũng có không ít lời ca ngợi.
Đầu tiên thực lực của Long Nhất sớm đã được Thước Á Thánh Ma học viện truyền
ra, người bình thường có lẽ không biết cụ thể thực lực của Long Nhất, nhưng
cũng biết hắn phi thường mạnh, về phần mạnh đến mức nào thì chỉ có người thử
qua thì mới biết được.
Tiếp theo chiến tranh lần này cuốn cả Thương Lan đại lục, Vô Song doanh dưới
tay Long Nhất không người nào không biết không người nào không hiểu, hơn nữa
nữ tướng nổi danh Thiên sứ địa ngục Bắc Đường Vũ đã từng nói qua, không có
Long Nhất thì không có Bắc Đường Vũ của ngày hôm nay. Sát thần Hùng Phách cực
kỳ kiêu ngạo kia còn nói, ai dám nói xấu một lời đối với Long Nhất, giết không
tha.
Thử nghĩ một người làm cho hai đại danh tướng sùng bái như thế, làm sao có thể
là kẻ ngu ngốc trong truyền thuyết kia chứ? Hơn nữa sự kiện Nạp Lan đế quốc
đoạt quyền lần này, một vài đại quý tộc mơ hồ lưu truyền rằng người ở phía sau
thao túng chính là Long Nhất, mà các quý phụ tiểu thư này thân cũng là ở
thượng tầng xã hội cho nên biết một vài bí ẩn cũng không lấy gì làm kỳ quái.
“Thiếu gia, đây chính là nội y bên trong sao?” Lưu Ly mặt đỏ hồng nhẹ giọng
hỏi bên tai Long Nhất, mặc dù bình thường nàng ở tại hải dương ăn mặc cũng ít,
nhưng cũng hiểu rõ ràng công dụng của những món nội y bày bán ở đây.
“Không sai, đẹp phải không” Long Nhất cười nói, hắn nhìn qua những bộ đồ đủ
loại màu sắc kiểu dáng, đột nhiên cầm lấy một bộ nội y bằng tơ màu lam nhạt
đưa tới trước ngực Lưu Ly mà so, rồi cười nói: “Bộ này tuyệt đối thích hợp với
nàng, bộ này được dùng sợi tơ cao cấp mà chế thành, mặc vào bó sát vào thân,
hơn nữa co dãn mười phần, không có cảm giác khó chịu, các dây buộc xếp đặt
cũng rất đẹp”.
Lưu Lý cảm giác ánh mắt khác thường của mọi người trong cửa hàng nhìn tới, đỏ
mặt nhẹ giọng nói: “Người ta đang nhìn gì vậy?” Mặc dù nàng cũng biết quá thế
giới loài người, nhưng cũng biết đồ thiếp thân của con gái cũng không nên phô
trương như vậy, bởi vậy dựa vào bản năng cũng cảm thấy rụt rè.
“Đều là phụ nữ, không cần sợ” Long Nhất hắc hắc cười nói.
“Phò mã gia, nhưng ngươi là nam nhân mà” Một vị quý tộc lớn mật cười xen vào
nói.
“Ồ… Ta mặc dù là nam nhân, nhưng ta lấy ánh mắt nghệ thuật để đến xem những
món nội y xinh đẹp này, tuyệt không có ý gì khác” Long Nhất mặt không chút
hồng, vẻ mặt tràn đầy chánh khí.