Phong Lưu Pháp Sư – Chương 464: Gặp lại Phiêu Miễu tiên tử – Botruyen

Phong Lưu Pháp Sư - Chương 464: Gặp lại Phiêu Miễu tiên tử

Nạp Lan Như Mộng hàm răng cắn chặt, khuôn mặt có chút phớt hồng, lúc này phong
tình đúng là mê người vạn phần, đúng là mật đào cứ phải hường hường thì mới
ngon. (ND: Oh Yeah! Đúng phong cách teen nha)

– ”Người khác nhìn không được, còn tỷ phu thì thấy hết mà” Nạp Lan Như Mộng
ánh mắt chuyển động qua lại rồi khẽ cúi đầu nghẹ giọng nói.

– ”Tỷ phu sẽ không….” Long Nhất vừa định chứng minh chính mình là một đấng
chánh nhân quân tử, Nạp Lan Như Mộng đã tiến lên trước dùng ngón tay ngọc của
mình chặn lên trước môi hắn, ánh mắt thẹn thùng mang theo một tia thần sắc
không người nào có thể nắm bắt được.

– ”Tỷ phu không cần nói nữa, Như Mộng tin tưởng huynh, huống hồ cho dù tỷ phu
có nhìn thì…. cũng không có gì đâu” lời Nạp Lan Như Mộng càng nói càng nhỏ,
đến từ cuối cùng thì khuôn mặt đã đỏ rực như ráng chiều.

– ”A, muội nói cái gì vậy?” Long Nhất nhíu mày ngoáy ngoáy lỗ tai làm ra vẻ
nghi hoặc, với thính lực của hắn thì cho dù Nạp Lan Như Mộng có mồm năm miệng
mười như thế nào hắn cũng nghe đủ.

– ”Không có… không có gì, tỷ phu lập kết giới nhanh lên một chút đi, muội sắp
chịu không được nữa rồi” Nạp Lan Như Mộng dùng chân chà chà trên đất lí nhí
nói.

Long Nhất cười hắc hắc, bàn tay vung lên hạ một kết giới trên lưng pho tượng
Quang Minh thần, sau đó tỏ vẻ quân tử đứng tránh qua một bên, ló đầu ra qua
pho tượng nhìn xuống những người dân đang quỳ tựa như kiến dưới chân mình vậy,
trong lòng lại nổi lên một nỗi cảm khái thật sâu.

Chỉ trong chốc lát, bên tai Long Nhất truyền đến tiếng róc rách của nước chảy,
khóe miệng hắn không khỏi nổi lên một nụ cười tà, tiết niệu trên Quang minh
thần cánh trắng này thật sự tạo nên một niềm sảng khoái bất thường.

Cả nửa giờ sau, Long Nhất nhận thấy có điểm kỳ quái, tiếng nước chảy đã ngưng
rồi, sao tiểu nha đầu này làm gì mà còn chưa kéo quần đứng dậy.

– ”Tỷ phu, huynh…..” tiếng kêu rụt rè của Nạp Lan Như Mộng truyền đến, lúc
này thật sự Long Nhất cũng không nghe rõ nàng đang nói cái gì nữa.

– ”Cái gì, muội nói rõ ràng lên một chút” Long Nhất có chút kinh ngạc, chẳng
lẽ tiểu nha đầu này có ẩn tật gì sao?

– ”Muội….. muội hỏi huynh có cái khăn tay nào không?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của
Nạp Lan Như Mộng đã chuyển hẳn thành màu hồng, niệu niệu xong rồi mới phát
hiện trên người lại không có cái khăn tay nào cả.

Long Nhất giật mình, từ không gian giới chỉ lấy ra một cái khăn tay, sau đó
giật lùi về sau mấy bước, trong lòng từ từ lắc đầu, nữ nhân chính là phiền
toái, ngay cả tiết niệu cũng làm cho phía dưới ẩm ướt hết cả. Đối với nam
nhân, tiết niệu song trực tiếp cầm bằng tay vẩy vẩy mấy cái là xong rồi (ND:
pó tay tác giả, lần thứ hai trong truyện thấy vụ này rồi, ai nhớ lần trước là
ở đâu nào, đoán trúng có thưởng nha )

Một tiếng sột soạt của quần áo vang lên, Nạp Lan Như Mộng tuy khuôn mặt đã trở
nên đỏ hồng nhưng lúc này quần áo cũng đã chỉnh tề trở lại.

Long Nhất quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía một vùng lóng lánh phía sau đôi
cánh của tượng Quang minh thần, mà Nạp Lan Như Mộng đang mắc cỡ chà chà chân
lên mặt đất không dám nhìn về hướng Long Nhất nữa.

– ”Tốt lắm, thời gian không còn lâu nữa, chúng ta đi xuống đi” Long Nhất tính
toán thời gian tiến hành gia miện một lúc rồi mang theo Nạp Lan Như Mộng nhảy
xuống, cũng không phát hiện được trong đôi mắt của pho tượng Quang minh thần
có chuyển động gì.

Hai người tà tà bay xuống tiểu viện liền thấy Đông Phương Khả Hinh một thân áo
thánh khiết tế tự từ trong đi ra, thần sắc tựa hồ không được tốt.

Đông Phương Khả Hinh nghi hoặc nhìn hai người Long Nhất đang đi lại, chiếc
miệng nhỏ chu lên tựa như muốn nói gì nhưng rốt cuộc lại biến thành tiếng hừ
lạnh rồi đi lướt qua.

Nạp Lan Như Mộng hướng theo bóng lưng Đông Phương Khả Hinh làm mặt quỷ, không
ngờ tới nàng ta đột nhiên quay đầu lại, liền nhe đầu lưỡi ra nhún vai.

Đông Phương Khả Hinh vẻ mặt phức tạp nhìn Long Nhất, nàng cực lực muốn che lấp
cái khe hở phát sinh trong lòng nhưng rốt cuộc thì cố tình nhưng vô lực, nàng
bị mê hoặc, nàng đã bàng hoàng, nàng tự nhận đức tin của mình vốn không thể
phá vậy mà bởi vì một câu nói trong đêm của hắn mà đã dần dần dao động. Cái gì
là chánh? Cái gì là tà? Chánh tà đan xen nhau khiến Đông Phương Khả Hinh đau
đầu tự hỏi, nàng cố tìm ra điều tà ác vong linh pháp sư đã làm để cho Long
Nhất không còn gì để biện bạch nữa, thế nhưng nàng lại không cách nào tìm ra
được. Nàng không rõ vì sao lời Long Nhất nói lại có sức tác động lớn như vậy,
nếu là người khác nói nàng nhất định sẽ không suy nghĩ kỹ về nó như vậy, hoặc
nàng căn bản không để tâm đến nó. Nhưng không ngờ chỉ một câu nói nhẹ nhàng
của Long Nhất lại khiến đức tin của nàng lay động, tín ngưỡng bao lâu trong
lòng cũng không ổn định tâm tư nàng, không thể giải đáp khúc mắc trong lòng
nàng được.

Long Nhất trong lòng ngạc nhiên. Đông Phương Khả Hinh vốn bị Tra Nhĩ Tư động
tay động chân tựa hồ như có dấu hiệu khôi phục, bằng không vẻ mặt lạnh như
băng của nàng không thể trở nên phức tạp như vậy được.

– ”Thật không có lễ độ gì hết, thấy biểu ca của mình mà không có tới một lời
chào hỏi” Lúc này Nạp Lan Như Mộng ở một bên chu miệng nói.

– ”Biểu ca?” Thân thể mềm mại của Đông Phương Khả Hinh đột nhiên chấn động,
trong lòng không ngừng lập đi lập lại hai chữ này, một cảm giác không thể tả
bằng lời từ chỗ sâu nhất trong nội tâm nàng đột nhiên vùng lên mạnh mẽ, trong
lòng từng kỷ niệm đột nhiên hiện ra, cũng không biết vì cái gì, nàng lại có
một cảm giac muốn rơi lệ.

Đông Phương Khả Hinh ngơ ngẩn một hồi, không thể ức chế được hai chữ biểu ca
cứ vang lên trong đầu nàng. Nhưng lúc này trong đại sảnh giáo đường đột nhiên
truyền đến tiếng của các tế tự đang niệm Quang minh tịnh tâm chú, nàng đột
nhiên tỉnh táo lại, đôi mắt ngân ngấn lệ bỗng chốc trở nên ráo hoảnh, vẻ mặt
khôi phục lại nét nghiêm nghị, ngay sau đó nàng xoay nhanh người lại hướng đến
đại sảnh đi tới.

– ”Nha đầu, đi thôi, chắc nghi thức cuối cùng sắp bắt đầu rồi” Long Nhất vừa
nói vừa kéo bàn tay nhỏ nhắn của Nạp Lan Như Mộng đuổi theo hướng Đông Phương
Khả Hinh

Chúng tế tự đang nhắm mắt ngâm xướng, trên người tỏa ra một đạo ánh sáng màu
trắng sữa, mặt mày nghiêm túc, mà Quang minh giáo hoàng Tra Nhĩ Tư đang lơ
lửng giữa không trung, cũng đang nhắm mắt lại ngâm xướng, những đạo ánh sáng
màu trắng sữa nhiều như sao trên trời cũng bắn về phía Nạp Lan Như Nguyệt.

Nhìn quanh một hồi, Long Nhất đột nhiên nhận thấy một thân ảnh yểu điệu, đúng
là Phiêu Miễu tiên tử thần bí khó lường, nàng thân mặc một bộ trù sam màu tím
cao quý, bộ ngực bạo mãn bị bộ cung trang bó chặt đang phập phồng không ngừng
như muốn phá áo chui ra, vẻ mặt vẫn nhàn nhạt không thay đổi như xưa.

Cảm giác được ánh mắt Long Nhất đang chăm chú nhìn mình, Phiêu Miễu tiên tử
quay đầu lại, đôi mắt phượng khẽ lóe lên một đạo tinh quang, khóe miệng khẽ
cười khiến Long Nhất nhất thời như bị hút mất hồn phách bởi nụ cười điên đảo
chúng sanh này.

Thấy được bộ dáng bị thu mất hồn phách của Long Nhất, Phiêu Miễu tiên tử thu
lại nụ cười, một luống khí tức lạnh như băng tỏa ra, cái tên này không thể để
hắn đắc ý được, cho hắn một chút ánh sáng hắn liền tưởng hắn là mặt trời liền.

Long Nhất cười hì hì nhìn bộ dạng của Phiêu Miễu tiên tử, coi như cái khí tức
lạnh như băng của nàng không chút tác dụng gì với hắn, trong lòng trong một
khoảnh khắc hiện lên một điểm nghi hoặc, nụ cười vừa rồi của nàng khiến Long
Nhất cảm giác được một cảm giác quen thuộc mãnh liệt, nhưng rốt cuộc hắn đã
từng gặp nàng ở đâu đây?

Đang lúc Long Nhất vắt hết óc suy nghĩ, nghi thức tẩy lễ nọ cuối cùng cũng kết
thúc, lúc này Quang Minh giáo hoàng cầm trong tay Hoàng quan hoa lệ tinh mỹ,
mà Nạp Lan Như Nguyệt đang thành kính quỳ trên bồ đoàn, cùng đợi gia miện thần
thánh này.

– ”Quang minh thần vĩ đại, dùng Quang minh lực thánh khiết của người làm
chứng, đem ngôi vị hoàng đế của Nạp Lan Đế quốc truyền cho Quang minh thánh nữ
Nạp Lan Như Nguyệt của người, trọn đời….” Tra Nhĩ Tư vừa nói vừa đặt chiếc
hoàng quan lên đầu Nạp Lan Như Nguyệt, biểu thị ngôi vị nữ hoàng đầu tiên
trong lịch sử Thương Lan Đại lục đã ra đời.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.